MỌI NGƯỜI ĐỀU ĐANG ĐOÁN KIM CHỦ CỦA TÔI LÀ AI

Khi Chân Nhất xảy ra chuyện, Hạ Đông Minh còn đang ở nhà chú mình cùng ông đánh cờ. Lúc nhận được điện thoại của Hoắc Khải Thụy, anh chỉ liếc nhìn người chú của mình một cái, cũng không có gì phải tránh né, người đàn ông họ Hoắc kia nói rằng, ông chủ Hạ tình nhân bé nhỏ của cậu đang ở trong tay tôi, cậu không định gặp mặt nhau chút sao?

Hạ Đông Minh đương nhiên sẽ không đi. Nói ra thì Hoắc Khải Thụy cũng rất có tài, bên cạnh Chân Nhất có nhiều vệ sĩ như vậy, thế mà ông ta cũng có thể tìm được cơ hội bắt người đi được.

Hạ Đông Minh ung dung thong thả nói, “Không biết Khải Thụy tiên sinh có điều kiện gì.”

Người ở đầu dây bên kia đáp, “Muốn gặp ngài đây một lần, tâm sự lại chuyện năm đó. Nhân tiện hỏi xem chân của ngài vẫn còn ổn chứ?” Nói tới mấy chữ chuyện năm đó này, giọng nói của bên kia rõ ràng là nghiến răng nghiến lợi.

“Thời gian, địa điểm.”

Giọng nói của Hạ Đông Minh ngược lại không nghe ra được là có cảm xúc gì.

Người chú của anh nhìn chằm chằm Hạ Đông Minh hồi lâu, mãi đến tận khi anh cúp máy, ông cũng đánh xuống quân cờ cuối cùng, đồng thời nói “Chú thắng.”

Ông Trần quyền cao chức trọng, hiếm thấy có khi nào được thảnh thơi, cực kỳ không muốn bị quấy rầy như thế này.

Hạ Đông Minh cười, nói: “Bản lĩnh đánh cờ của chú thì phận con cháu như cháu đây nào có thể so sánh được.”

Ông Trần lườm Hạ Đông Minh một cái, rồi mới hỏi: “Cú điện thoại kia là vì có chuyện phiền toái nữa rồi, đúng không? Cháu có cần…”

Ông nghe hiểu được một chút cú điện thoại vừa rồi, không khó để nghe ra được anh đang gặp phải phiền phức.

Hạ Đông Minh thu dọn từng quân cờ một, lông mi rủ xuống giấu đi tâm tư nơi đáy mắt cho nên ngay cả ông Trần cũng không nhìn ra anh đang nghĩ cái gì.

“Không cần đâu, cháu có thể tự mình giải quyết.”

Việc này không thích hợp để liên lụy đến người có thân phận như chú của anh.

Ông Trần than thở, “Chú không có con trai, chỉ có hai đứa con gái được chiều chuộng từ bé, nhà họ Trần dẫu gì sau này cũng phải dựa vào cháu, làm chuyện gì cũng cần chú ý đừng có giống như lần trước…”

Hạ Đông Minh biết chú mình đang muốn nói đến chuyện tại nạn xe.

“Cháu biết rồi.” Anh gật đầu đáp lại.

Hai người đàn ông cũng không phải kiểu người hay nói nhiều, lời đã nói đến mức này trong lòng hẳn đã rõ ràng.

Hạ Đông Minh đi ra từ trong sân lớn của Quân ủy, lão Chương lái xe đang chờ ở bên ngoài, anh vừa lên xe đã nói với ông ấy rằng: “Ngày mai có thể thu lưới rồi.”

Lão Chương nghi hoặc ngẩng đầu lên hỏi anh, “Vậy cậu Chân Nhất…”

Hạ Đông Minh liếc nhìn Lão Chương, không nói gì.

Ông dường như đã hiểu, đôi môi khẽ nhếch lên, cuối cùng đã hiểu rõ Hạ Đông Minh muốn làm gì. Lão Chương cũng không nói gì nữa, dù sao bản thân ông cũng là người nhà họ Hạ, người khác như thế nào cùng ông chẳng có quan hệ gì.

Hoắc Khải Thụy người này không giữ được bình tĩnh, tính tình có hơi vội vàng, lại mang tâm báo thù nên lại càng sốt ruột, làm sao có thể so với người tâm tư còn nhiều hơn cả tóc mọc trên đầu như Hạ Đông Minh. Với tính cách như Hoắc Khải Thụy, nếu như đã biết Hạ Đông Minh tàn phế vì mình, tất nhiên sé cố ý ác khẩu chế nhạo một phen, hơn nữa bên cạnh ông ta còn có người của Xã hội đen Nhật che chở, người nhà họ Hạ cũng có qua lại với các bang phái lớn bên đó, Hạ Đông Minh nếu muốn động đến người bọn họ bảo vệ cũng nên cân nhắc một chút đến những vụ làm ăn của mình ở Nhật Bản.

Ông ta trở về chính là muốn báo thù, biết được Hạ Đông Minh nay đã tàn phế, cái tâm báo thù lại càng gấp gáp hơn, người kia đã hại ông ta phải bỏ đi biệt xứ lưu lạc ở Nhật Bản lâu như vậy, hiện tại có thế nào cũng là thời điểm nên đòi lại tất cả. Vì một tình nhân nhỏ bé, Hạ Đông Minh thật sự cũng dám dốc hết vốn liếng.

Hoắc Khải Thụy cúp điện thoại, rít một hơi thuốc.

Ông ta ôm lấy hai người phụ nữ quần áo xộc xệch ở bên cạnh, phía sau còn có vài tên thủ hạ đang báo cáo công việc.

“Thằng nhóc kia kể từ lúc bị bắt về đã không ngừng gào khóc, hiện tại đã sai người chặn miệng nó lại rồi.”

Hoắc Khải Thụy bò dậy từ trên người những phụ nữ kia, ông ta sửa sang lại quần áo vẫn mang bộ dáng cười đến híp cả mắt, nói: “Đừng chết là được, cứ để nó đói mấy bữa, đợi đến ngày mai để nó đi cùng Hạ Đông Minh làm một đôi uyên ương sống chết có nhau đi.”

“Tiên sinh, chỉ sợ ngày mai xảy ra chuyện, nhà họ Hạ cùng nhà họ Trần…”

“Hạ Đông Minh vừa chết, nhà họ Hạ chỉ còn lại một người đàn bà, làm sao có thể chèn ép được đám sài lang hổ báo ở bên đó nữa. Bây giờ Hạ Đông Minh cũng đã què một chân, Hạ Thị chỉ còn thiếu chút nữa là sẽ nháo nhào cả lên, đợi đến khi Hạ Đông Minh chết thật, bên nhà họ Trần có vội vàng nhúng tay vào e là cũng không kịp. Đến lúc đó chúng ta sẽ nhân cơ hội này xuất cảnh là được rồi, còn vị nhà họ Trần kia, sang năm là tổng tuyển cử cũng đến lúc phải rút lui rồi. Nếu như ông ta không còn nắm quyền cao chức trọng như thế nữa, tao ngược lại cũng không còn gì phải sợ, nhưng cũng hay là ông ta đang ở vị trí đó, ném chuột lại sợ vỡ đồ, cho nên đợi đến sang năm thì ông già họ Trần đó cũng không còn gì đáng sợ nữa.”

“Huống chi Hạ Đông Minh ngày mai sẽ chết trong tay xã hội đen Nhật Bản, nào có liên quan gì tới tao?”

Hoắc Khải Thụy có chỗ dựa vững chắc như núi, cho nên lại càng dốc sức muốn hại chết Hạ Đông Minh. Tình hình giới hắc đạo bên kia cũng rất phức tạp, nội bộ thuộc về các bang phái khác nhau, giao dịch mua bán vũ khí dường như trải rộng toàn bộ châu Á, Hoắc Khải Thụy đã cưới Matsushita Tomomi cháu gái của một bố già, cha của Matsushita Tomomi không giống như người anh em của mình luôn coi trọng Hạ Thị, hơn nữa lại có thù oán cũ với lão Hạ tổng, cho nên năm đó mới thu nhận Hoắc Khải Thụy, đến nay còn coi ông ta như một kẻ để sai bảo.

Ông ta nghĩ rằng nếu Hạ Đông Minh chết đi sẽ đổ tội này lên đầu của Matsushita Hisuki, bởi người kia chẳng phải lúc nào cũng nghĩ sẽ làm tương tự như vậy với Hoắc Khải Thụy hay sao, bọn họ đơn giản chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi