MỌI NGƯỜI ĐỀU ĐANG ĐOÁN KIM CHỦ CỦA TÔI LÀ AI

Lục Ninh có lưu một tấm thẻ, trong đó đều là tiền Hạ Đông Minh mấy năm qua cho cậu, sau khi tính toán một chút thì quả là một con số đáng kể, ngoài ra còn có những thẻ đen và thẻ vàng linh tinh khác. Đây là mối quan hệ giữa bọn họ, một vài tấm thẻ mỏng manh, một cuộc giao dịch trần trụi.

Cậu đặt những chiếc thẻ kia vào trong phong bì, viết địa chỉ trên núi Minh Cảnh, còn phần tên người nhận, nghĩ một hồi thế nào lại viết tên của Đô Đô và Nhị Mao.

Vừa nãy đã quyết đấu đến cùng với Hạ Đông Minh, cũng chẳng còn gì để nói nữa. Lần đầu tiên sau hai năm, cậu mới cảm thấy được giải thoát.

Còn chẳng phải là được giải thoát hay sao, thanh kiếm treo lơ lửng trong lòng suốt hai năm cuối cùng cũng rơi xuống, dường như cũng không đến nỗi tan nát cõi lòng như đã tưởng tượng. Cậu ra ngoài mua chai rượu, rồi gọi điện cho Lâm Tuyết Như, chị ấy cũng đã biết toàn bộ câu chuyện lúc qua đến nơi thì cậu đã uống được khá nhiều rồi.

Lâm Tuyết Như chưa từng phát hiện hóa ra Lục Ninh cũng là một con ma men, ngày hôm trước mới uống say một trận nghe trợ lý nói còn bị Hạ tiên sinh giữa chừng đưa đi mất. Bây giờ trông thấy dáng vẻ của cậu thế này, chị ấy đoán chừng suy nghĩ của mình cũng không sai biệt lắm. Lâm Tuyết Như cũng không lấy gì làm bất ngờ, Hạ tiên sinh là người như thế nào, anh ta có thể ở bên Lục Ninh lâu dài mới là chuyện lạ.

Chị ấy vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy bộ dáng đau khổ chán chường của cậu, nhưng khi gặp được người thật dù có hơi ngà ngà say, nhưng lại thấy đôi mắt của cậu nhóc kia sáng lên, Lục Ninh nói: “Chị Lâm, hai năm qua của em, chưa bao giờ cảm thấy sảng khoái như lúc này.”

Lâm Tuyết Như nghe thấy vậy bèn nở nụ cười, rượu cậu mua cũng không phải loại đắt tiền gì chị ấy ngược lại cũng không chê, còn cạn cùng cậu mấy ly, “Không còn vị kia nữa, con đường sau này chỉ có mình cậu sẽ rất khó khăn đấy.”

Chị Lâm nói chuyện vẫn luôn thẳng thắn như vậy, đâu chỉ là khó, Lục Ninh trước tiên hủy hợp đồng trong cái giới này phàm là ai hay để ý một chút sao lại không biết, đến bây giờ vẫn không lan truyền ra ngoài là vì còn đang nể nang mặt mũi của Tiểu Cận tổng, thế nhưng một đạo diễn giỏi nếu muốn quay phim sẽ tìm đến cậu sao?

Cậu vừa ra mắt đã được vị kia nâng đỡ, làm sao biết cảnh một diễn viên không có hậu trường phải sứt đầu mẻ trán cầu khẩn người khác là như thế nào, những tin đồn nhảm nói ra là thấy khó chịu, huống chi cậu đắc tội nhiều người toàn là bên có bối cảnh có thế lực, có ai là không chờ bỏ đá xuống giếng đâu.

Chỉ sợ tình cảnh của bản thân so với Trần Vận lúc trước cũng chẳng khác biệt là mấy.

Lục Ninh tốt hơn cô ta một điểm chính là những tin đồn đại về cậu vẫn chưa tính là quá thê thảm.

Cũng không phải liên quan đến nguyên tắc nhân phẩm, cho dù có người muốn nhân cơ hội này dìm chết cậu, cũng chỉ có thể lôi diễn xuất của Lục Ninh ra để xào nấu, chỉ cần 《Mưu Giang Sơn》phát sóng thì những bản thảo soạn sẵn đó cũng sẽ trở thành mất công.

Về sau từng tài nguyên một của Lục Ninh đều phải là do cậu sứt đầu mẻ trán giành về, đi cướp, đi xin, có thể tài nguyên không tốt như hiện tại nhưng dù sao tiếng tăm vẫn còn đó cũng sẽ không đến nỗi nào, có lẽ cũng sẽ có người lén lút ngáng chân thế nhưng là một diễn viên còn chưa từng phải chịu điều này hay sao? Cậu hiện tại phải chịu đựng tất cả những thứ chưa từng phải chịu trước đây một lần nữa.

Sao Lục Ninh không biết.

Cậu chỉ là một con rùa đen bị Hạ Đông Minh bỏ vào trong ao, liên tục giày vò nhiều lần, rồi lại bị ăn một cái tát, tát rất đau, bèn rụt đầu vào bên trong mai rùa, chờ đến khi chủ nhân xảy ra chuyện mới cẩn thận từng li từng tí dò đâu ra, kết quả lại bị ăn một đạp khiến mai rùa vỡ nát, cậu không còn chỗ nương thân, chỉ có thể tự mình trở thành áo giáp, sống kiên cường mạnh mẽ hơn.

Sau khi tách khỏi Hạ Đông Minh, một loạt những sự tình sẽ xảy ra cậu đã sớm chuẩn bị tâm lý, Lục Ninh không sợ sóng to gió lớn, cậu chỉ sợ gây phiền hà đến những người phải cùng cậu trải qua giai đoạn khó khăn này.

Nhưng Lâm Tuyết Như lại không sợ, chị ấy là một người phụ nữ giỏi giang, đối với Lục Ninh thậm chí có vài phần thân thiết xem như là em trai mình, quả thật giữa hai người bọn họ là loại quan hệ có lợi ích nhưng cũng không phải chỉ biết lo cho thân mình. Nhiều năm sau khi Lục Ninh nhớ lại những điều này, cậu đều cảm thấy mình đúng là được hưởng phúc ba đời mới gặp được người như Lâm Tuyết Như.

Lục Ninh biết Hạ Đông Minh nhận được đồ mình gửi qua sẽ tức giận, nhưng lại không nghĩ đến anh còn có thể tàn nhẫn như vậy.

Đầu tiên là những hợp đồng công ty đã định sẵn cho Lục Ninh trước đó không hiểu vì sao đều được chuyển cho người khác, tiếp sau đó bộ phim 《Mưu Giang Sơn》còn không ngừng hoãn phát sóng. Bạch Dương dường như đã chạy gãy cả chân, nhưng đến cuối cùng cũng không có được kết quả gì.

Sau đó là Tiểu Cận tổng trong một bữa tiệc đã mập mờ nói với ông chủ của Gia Nghiệp rằng, Lục Ninh người này anh ta không bao nổi nữa.

Lời này của Tiểu Cận tổng không đến một ngày sau đã truyền khắp ban lãnh đạo.

Ông chủ của Gia Nghiệp là Trịnh Gia Dịch âm thầm nghĩ về điều này và sau đó đã lên một kế hoạch. Lục Ninh đối với ông ta bây giờ giống như một thứ vô bổ, tiếp tục nâng đỡ cậu cũng không có ý nghĩa gì, nhưng nếu thật sự bỏ qua thì lại thấy tiếc lưu lượng khổng lồ phía sau cậu.

Đến cuối cùng, chỉ cho Lục Ninh một vai phụ trong một bộ phim để nâng đỡ người mới, sau đó dùng danh tiếng của cậu lót được cho người mới của Gia Nghiệp tiến bước. Nếu như đổi lại là trước đây, chuyện như vậy tuyệt đối không thể xảy ra.

Lâm Tuyết Như tức muốn bể phổi, nếu như không phải Lục Ninh ngăn lại đã sớm hất tung văn phòng của ông chủ Gia Nghiệp lên rồi.

Nhưng Lục Nịnh vẫn quyết định nhận bộ phim này.

Cậu biết khi mình làm như vậy đồng nghĩa với điều gì, chuyện này tương đương với thông báo cho cả giới giải trí rằng bản thân đã không còn chốn nương thân nữa.

Cậu đã từng chỉ đi một con đường quanh co, thế nhưng ai lúc trẻ lại chưa từng đi sai đường.

Cuộc chạm trán đến vỡ đầu chảy máu với Hạ Đông Minh đã đủ trở thành một bài học.

《Mưu Giang Sơn》bị kéo dài thời hạn, không những đối với cậu không công bằng mà còn đối với cả đoàn phim và đạo diễn cũng không công bằng, cậu, đạo diễn Bạch và con gái của ông đi cầu cạnh khắp nơi những đều gặp phải trắc trở, mà Lục Ninh lại không có mặt mũi nào nói cho bọn họ biết rõ nguyên nhân. Thời gian này cậu gần như phải đi hầu rượu khắp nơi, chỉ trong vòng mười ngày đã luyện ra được tửu lượng trước nay chưa từng làm được, lúc nào về đến nhà cũng trong trạng thái nôn mửa, có khi đến nửa đêm mở mắt ra còn vì cảm thấy đau nhói. Những ngày tháng trên núi Minh Cảnh trước đây giống như một giấc mơ, sau khi tách khỏi Hạ Đông Minh lại dấy lên những làn sóng trong cuộc sống đủ để phá hủy cậu.

Thế nhưng cậu không thể thỏa hiệp.

Hạ Đông Minh là đang buộc cậu phải quay về cầu xin anh.

Lục Ninh không muốn để người kia được như ý muốn, cho nên đã trực tiếp đến tìm Cận Minh Viễn.

Khi anh ta nhận được lời mời của cậu ngược lại cũng không ra vẻ, cũng không cảm thấy Lục NInh hiện tại đã hết giá trị lợi dụng không đáng được quan tâm nữa, vì vậy anh ta vẫn đi gặp Lục Ninh.

Chỗ bọn họ hẹn gặp mặt cũng không phải là những nơi Cận Minh Viễn thường ngày lêu lổng lui tới, đó là một quán ăn lớn tuy kém xa so với thân phận của anh ta nhưng cậu Cận lại có vẻ đặc biết yêu thích đồ ăn ở nơi như thế này.

Lục Nịnh cũng không làm bộ, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, “Tôi đến tìm cậu Cận là muốn nghe ngóng chút chuyện, cũng sẽ không khiến anh khó xử.”

Hai chân Cận Minh Viễn vắt chéo, à một tiếng, gọi một bàn đồ ăn, đôi mắt hoa đào mỉm cười nhìn cậu, “Ăn đi thôi.”

Lục Ninh cười khổ, bây giờ cậu nào còn tâm trí ăn uống gì, mọi người nói muốn có được chuyện tốt phải gặp nhiều khó khăn nhưng bộ phim 《Mưu Giang Sơn》này đúng thật là biến đổi bất ngờ.

“Mưu Giang Sơn là do bên chỗ tôi ngăn cản không cho phát sóng.”

Lục Ninh kinh ngạc giương mắt lên, lại nghe thấy Cận Minh Viễn nói, “Đừng vội vàng nhìn chằm chằm tôi như thế, chính là vị kia nhà cậu không cho phát đấy chứ.”

Vẻ mặt Lục Ninh bình tĩnh đáp, “Tôi đã rời khỏi anh ấy rồi.”

Cận Minh Viễn nhìn vị tiểu minh tinh trước mặt đầy bình tĩnh, trong lòng bèn chửi thầm má nó, cái người này đến cùng có biết vị kia là ai không.

Nói ra thì lúc anh ta nhận được điện thoại của Hạ tiên sinh là còn đang chơi bời ở bên ngoài, vừa nhận điện thoại đã nghe thấy đầu bên kia nói mình không cần quản đến Lục Ninh nữa, cứ để cậu tự sinh tự diệt đi.

Cận Mình Viễn nghe ra người ở đầu dây bên kia đang nói chuyện trong cơn tức giận, mà nói ra thì có thể khiến cho vị đó thực sự tức giận thì vị tiểu minh tinh này cũng là một nhân tài.

Cận Minh Viễn đồng ý đến đây, hoàn toàn là vì muốn thăm dò có đúng là bọn họ đã kết thúc thật không tránh để bản thân phải trở thành người xấu, ví dụ người ta sau này lại làm lành với nhau thì có phải tự dưng chọc tức đến Hạ tiên sinh không.

Bây giờ xem ra, ngược lại thật sự không có đường lùi rồi.

Cận Minh Viễn ngậm điếu thuốc, ung dung thong thả nói, “Tôi chỉ cho cậu một con đường sáng sủa hơn, nếu cậu không muốn đến nhà họ Hạ thì vẫn còn một người có thể gặp.”

————————————

Trước khi làm bộ này tôi cứ nghĩ chắc não tàn với bao dưỡng thì vui vui thôi, sao bây giờ cũng ngược với âm mưu trùng điệp vậy:”(

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi