MỌI NGƯỜI ĐỀU ĐANG ĐOÁN KIM CHỦ CỦA TÔI LÀ AI

Lục Ninh bị dính mưa rồi dạ dày của cậu cũng không tốt sẵn, cho nên sau khi từ nhà họ Liêu trở về vẫn luôn không được khỏe, rồi lại phải tham gia vài chương trình giải trí nhằm quảng bá cho bộ phim 《Giang Sơn Mưu》đã xác định được thời gian phát sóng, nên cậu bận đến nỗi chân không chạm đất, Lâm Tuyết Như cũng lo lắng đến tình trạng sức khỏe của cậu nhưng người này lại chỉ cười cười cho qua, thẳng đến sau này cho dù có trang điểm đậm đến thế nào cũng không che giấu được quầng thâm dưới mắt.

Đợi đến khi cậu quay xong chương trình cuối cùng, mắt cũng tối sầm lại nếu không có người trong tổ chương trình đỡ lấy thì gần như đã mềm oặt ngã xuống đất, Lâm Tuyết Như dìu người đến phòng làm việc phía sau trường quay, lúc này hậu đài đã thưa thớt vắng người, người của tổ chương trình cũng giúp đỡ rót cho cậu cốc nước ấm, Lục Ninh nói lời cảm ơn rồi nằm xuống nghỉ ngơi một lát. Sau đó chị Lâm không biết bị ai gọi đi, Lục Ninh cứ nằm ở đấy nặng nề mơ mơ màng màng, chỉ nghe thấy Lâm Tuyết Như loáng thoáng nói lại: “Chị ra ngoài một lát nhé, bên kia nói tổ chương trình hậu kỳ cắt ghép xảy ra chút vấn đề, chị phải qua đó xem thế nào, cậu cứ nghỉ ngơi đi.” tiếp theo đó là tiếng cánh cửa khép lại.

Cậu không biết đã nặng nề mơ màng bao lâu, bỗng nhiên lại cảm thấy có ai bước vào cửa, cái bóng cao to bao trùm hết lấy người Lục Ninh, còn nắm vào cằm nâng khuôn mặt xanh xao của cậu lên, Lục Ninh thấy hơi đau lại cảm nhận được ánh mắt xâm phạm của người kia, lúc này mới tỉnh táo lại được một chút.

Nhưng vừa mở mắt ra, cậu đã trông thấy một khuôn mặt cả đời này đều không muốn nhìn thấy.

Lâm Chấn không nghĩ tới tới có thể nhìn thấy Lục Ninh ở đây.

Từ vụ đánh nhau lần trước với Lục Ninh dưới bãi đậu xe, bị người khác quấy rầy chuyện tốt, ông ta vẫn luôn đau đáu trong lòng về cậu. Nhà họ Lâm tuy rằng không phải gia tộc lớn nhưng trong giới đầu tư Truyền hình coi như cũng có máu mặt, Lâm Chấn đã sống đến hơn buốn mươi tuổi có tiểu minh tinh nào chưa từng chơi đùa quá. Lúc đàn bà hơn bốn mươi tuổi đã là hoa tàn ít bướm, nhưng đàn ông chừng bốn mươi tuổi lại đang là độ tuổi hoàng kim.

Lâm Chấn lúc còn trẻ là một người phong lưu, có thủ đoạn nào chưa từng dùng, trông thấy Lục Ninh mới mẻ như vậy sao có thể nhịn được. Huống chi Lục Ninh là người ông ta đã sớm để mắt tới, nhưng lại chưa được hưởng thụ mùi vị thế nào. Nếu không nhìn thấy thì tâm tư cũng sẽ phai nhạt, ai mà ngờ được người kia lại không ngừng đảo qua trước mắt ông ta. Lâm Chấn lúc trước ở hậu đài đã từng động vào một tiểu minh tinh, có xảy ra án mạng gì hay không cũng không hề biết, dù sao chuyện khắc phục hậu quả đều thuộc về người cha của ông ta. Đài Truyền hình là nơi gia đình Lâm Chấn đầu tư vào, cho nên một chút tin đồn cũng không thể truyền ra ngoài.

Hôm nay ông ta tới đây vốn muốn là đến thăm một nữ MC, vị này là nhân tình nhỏ Lâm Chấn mới có quan hệ gần đây, chỉ là dạo này tâm tình của ông ta bị Lục Ninh chọc cho ngứa ngáy vì thế vẫn luôn cảm thấy người phụ nữ kia kém thú vị.

Khi bọn họ đang quay chương trình trên sân khấu, Lâm Chấn vừa nhìn là ánh mắt đã không còn tập trung trên người nhân tình nhỏ của mình thay vào đó là rơi trên người Lục Ninh, vào chân, vào eo, vào mỗi một tấc một tấc trên người cậu, giống như một bàn tay vô hình mập mờ bao hàm màu dục vọng vuốt ve mọi tấc da thịt trên người cậu.

Ông ta lại nghĩ hình ảnh đánh nhau với Lục Ninh ngày đó.

Người như vậy, làm mới thấy thú vị.

Người quản lý vướng víu bên cạnh Lục Ninh chính là do ông ta sai người dẫn chị ấy đi.

Ông ta cũng không đoái hoài gì đến cô nhân tình nhỏ kia nữa, tự mình có chân, không có ông ta đón thì cũng không thể không tan làm được.

Trong đài Truyền hình rộng lớn người đã đi khỏi cũng được kha khá, chỉ còn lại sót lại trong hậu đài có Lục Ninh và ông ta hai người mà thôi, ông ta muốn làm gì mà không được?

Bên cách vách còn có mấy người đang tăng ca biên tập cắt ghép, người quản lý vướng chân vướng tay cũng đang ở đó.

Lâm Chấn đi tới bên cạnh Lục Ninh, đầu ngón tay chạm vào môi cậu: “Lục Ninh, ông đây đã từng nói cho cậu biết hay chưa, sớm muộn cậu cũng sẽ rơi vào tay tôi?”

Lục Ninh lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, cậu lảo đảo chạy về phía cửa nhưng lại bị Lâm Chấn ôm ngược trở lại ném lên sopha, trước mắt bèn tối sầm.

“Dám đánh ông hả? Hôm nay tôi sẽ phải trị cái tật xấu đó của cậu.”

Lục Ninh vùng lên giãy dụa, trong đáy mắt trong veo ánh lên ngọn lửa, bởi vì nguyên nhân thân thể nên sức lực cũng không lớn lắm, ngược lại càng khiến Lâm Chấn hứng thú hơn.

Cậu có chết cũng không nghĩ tới được một người dáng vẻ đạo mạo như Lâm tổng lại dám làm ra loại chuyện như vậy ở đài Truyền hình, nhìn động tác quen thuộc thế này chắc chắn đây không phải là lần đầu tiên.

Lúc Lục Ninh giãy dụa đã làm rơi bình nước nóng trên bàn nước bên cạnh ghế sopha. Những mảnh thủy tinh vỡ nát rải trên mặt đất, cậu đành phải bất chấp nhặt lên một mảnh sứ vỡ hướng về phía bả vai của Lâm Chấn liều mạng đâm tới, tuy ông ta tránh được nhưng vẫn vì thương một vết, sau đó bèn tháo cà vạt ra trói tay Lục Ninh lại, miếng sứ vỡ dính máu cũng rơi xuống một bên.

Lâm Chấn ra đòn ác độc, cổ tay Lục Ninh bị trói đến xuất huyết, quần áo bị xé lung tung gần như không còn hình dạng gì, Lâm Chấn nghiến răng cười lạnh, “Con mẹ nó, mày thử nhúc nhích cho ông, chưa có gặp ai khó trị như mày cả.”

Lục Ninh không có sức lực nói gì, cậu chỉ không ngừng giãy dụa. Hàng lông mi run lên, sắc mặt tái nhợt một mảnh, Lâm Chấn vặn nắp chai rượu, đổ xuống vạt áo đang mở rộng để lộ cơ thể của Lục Ninh, ông ta còn nắm lấy cổ cậu dốc không ít rượu vào trong miệng khiến Lục Ninh sặc sụa, đôi mắt đỏ ngầu.

Toàn thân Lục Ninh từ trên xuống dưới đều nóng bừng giống như bị thiêu cháy, một màu đỏ nhàn nhạt bao phủ lấy toàn thân, ngay cả ngón chân cũng vậy.

Chỉ có đôi mắt là đỏ ngầu gắt gao nhìn chằm chằm vào Lâm Chấn như là nhìn vào kẻ thù của bản thân.

Lâm Chấn cười lạnh, “Nhìn cái gì mà nhìn, biết nghe lời từ sớm có phải tốt hơn không? Cứ phải cứng đầu làm gì.” Lâm Chấn là một tay trăng gió già đời, lúc này thấy tình trạng Lục Ninh như vậy, đã khiến cho ông ta kích động tựa như thanh niên mới chừng hai mươi tuổi, chỉ muốn xé nát người dưới thân mình đây.

Lục Ninh thấy người kia nhích lại gần mình, trên mặt viết đầy nỗi tuyệt vọng được ăn cả ngã về không.

Lâm Chấn đang cởi quần áo của mình ra, trong khi cậu nằm trên ghế sopha cố gắng nhúc nhích, muốn trở tay giãy dụa thoát khỏi chiếc cà vạt đang trói mình lại kia, nhưng chỉ cần cử động là đã thấy đau xót khôn cùng.

Ngay khi Lâm Chấn nhào tới, Lục Ninh nhắm mắt lại, gỡ chiếc cà vạt kia ra, cánh tay chạm vào mảnh vỡ trên mặt đất rồi hung hăng vạch xuống một đường trên cổ Lâm Chấn.

Khi máu tươi bắn đầy vào mặt, Lục Ninh bỗng ngẩn ra. Lâm Chấn cứ như vậy ngã xuống trước mặt cậu, nằm xụi lơ dưới đất, đôi mắt đăm đăm nhìn vào Lục Ninh, trong con người phản chiếu rõ ràng khuôn mặt của cậu. Bàn tay ông ta giật giật, đôi môi ngọ nguậy nhưng đến cuối cùng còn chưa nói được điều gì đã nhắm mắt lại.

Giống như là đã chết.

Bàn tay Lục Ninh run run, mảnh vỡ rơi xuống nền đất.

Mùi máu tanh xộc vào miệng, trên môi Lục Ninh mang theo máu ôm chặt lấy bụng của mình.

Trông cậu thê thảm như vậy, quần áo xộc xệch, trên cổ còn lưu lại dấu hốn, cổ tay còn lưu lại vết trói dù là ai cũng không khó đoán ra cậu đã gặp phải chuyện gì.

Lục Ninh thật sự rất sợ hãi, chỉ cho rằng Lâm Chấn đã chết, đêm hôm khuya khoắt cậu hoảng sợ đi lại vòng quanh, thế mà không biết được tất cả trước mắt này diễn ra như thế nào, lúc hồi tưởng lại trong đầu chỉ là một bức tranh đen trắng.

Đầu óc cậu trống rỗng, lúc này mới nhớ đến phải gọi 120, ngộ nhỡ, ngộ nhỡ không chết thì sao?

Thế nhưng, nếu như chết rồi?

Cậu sẽ phải bồi thường cả cuộc đời của mình vì một người tồi tệ như thế này.

Lục Ninh từ nhỏ đến lớn đều là một đứa trẻ ngoan, mặc dù có lúc hơi hồ đồ một chút nhưng làm việc gì vẫn luôn rõ ràng. Giết người đền mạng, thiếu nợ thì phải trả tiền. Mặc dù toàn thân của cậu đều đang phát run nhưng đến cuối cùng vẫn quyết định gọi 120.

Buổi tối ngày hôm ấy, người bên trung tâm cấp cứu nhận được một cuộc gọi kỳ lạ.

Người bên trung tâm hỏi đi hỏi lại hai lần, đều chỉ nghe thấy nhưng tiếng hít thở mãi đến tận lần thứ ba khi đang chuẩn bị cúp máy, người bên kia với giọng nói đang run lên mới lên tiếng, “Số 12 đường Tân Giang, có người bị thương… có thể sắp chết rồi…”

“Anh không cần lo lắng, chúng tôi sẽ đến ngay lập tức.”

Đối phương bèn cúp điện thoại.

Lục Ninh giống như u hồn từ đài Truyền hình đi ra ngoài, đến bãi đậu xe dưới tầng hầm ngồi vào trong xe của mình, sau đó tay cậu run run gửi tin nhắn cho Lâm Tuyết Như, “Chị ơi nếu như em có xảy ra chuyện gì, chị không cần phải quá đau buồn đâu, chị không biết cái gì hết cả.”

Lâm Tuyết Như đang ở phòng bên cạnh trên tầng cắt nối ở các cảnh quay với nhóm biên tập, chị ấy đang trao đổi với bên đó xem góc quay nào Lục Ninh đẹp nhất, hoặc cần phải để lộ ra góc độ nào. Vì thế lúc này khi có tiếng điện thoại vang lên thì chị ấy không nghe thấy.

Lục Ninh liếc nhìn lên căn phòng trên tầng cao nhất ở bên cạnh còn đang sáng đèn, ánh mắt cậu mờ mịt.

Lúc cậu lái xe đi hai tay vẫn đang run run. Là cực kỳ run rẩy, cho đến khi trở lại bãi đậu xe dưới tầng hầm khu chung cư nhà mình bàn tay vẫn đang còn run, trên người đều là mùi rượu, vẫn đang nhỏ giọt tí tách thê thảm vô cùng.

Khi Hạ Đông Minh đến nơi đã tự mở cửa bằng chìa khóa của mình, anh mở cửa ra trông thấy Lục Ninh đang mặc áo ngủ, sắc mặt không được tốt, dáng vẻ mới vừa tắm xong đang ngồi trên sopha, cũng không biết cậu đang suy nghĩ điều gì. Nghe thấy có tiếng người bước vào, đôi mắt đen kịt bèn nhìn qua, đây là lần đầu tiên từ trước đến nay Hạ Đông Minh không hiểu được ánh mắt kia.

Trái tim anh bỗng dưng đập rộn lên không sao giải thích được.

Anh vừa vào cửa đã cảm thấy có chỗ nào đó không ổn nhưng không nói ra được là ở đâu, lúc đi tới huyền quan có ngửi được chút máu tanh bèn nhanh chân đi đến, nhấc cánh tay của Lục Ninh lên rồi hỏi, “Cậu bị thương sao?”

Cánh môi mỏng của Lục Ninh giật giật, đáp, “Không có chuyện gì đâu, Hạ tiên sinh nên về đi thôi, không phải đã nói rõ rồi sao, cái cần trả lại cũng đã trả rồi.”

Hạ Đông Minh lúc này mới nhớ ra mình đến đây làm gì, anh ho khan hai tiếng, giọng trầm xuống nói: “Cứ thế này rồi không muốn quay lại nữa hay sao? Thà rằng đi cầu xin lão cáo già Liêu Trầm kia chứ nhất quyết không về tìm tôi?”

“Lá gan của cậu to như vậy là từ đâu mà ra hả?”

“Ngoan ngoãn về cùng tôi đi, đừng lằng nhằng nữa được không?”

Đại khái đây là những lời Hạ Đông Minh tự cho là nhẹ nhàng nhất rồi, chỉ là khí thế của anh vẫn không giảm chút nào, giọng điệu nói ra khỏi miệng càng giống như mệnh lệnh.

Hạ Đông Minh đi tới muốn chạm vào Lục Ninh, nhưng lại không nghĩ rằng phản ứng của cậu rất lớn, cơ thể run lên ngôn ngữ cực kỳ lạnh lùng, “Hạ tiên sinh, ngài vẫn nên trở về đi.” Từ góc độ của Hạ Đông Minh nhìn qua, dáng vẻ lạnh lùng không chút lưu tình.

Trong thoáng chốc Hạ Đông Minh cảm thấy mình thật sự có bệnh mới đến đây tìm con người này.

Nhìn thấy Lục Ninh mềm không được cứng cũng không xong, bèn hung hăng mắng mỏ một câu “Không biết tốt xấu!”

Lục Ninh cũng không hề liếc mắt nhìn anh một cái nào, giống như đang đắm chìm trong thế giới của mình, Hạ Đông Minh sợ rằng còn ở lại sẽ khiến bản thân tức chết vì vậy bèn phát tay áo một cái rồi rời đi, lúc ra khỏi nhà mùi máu tanh nhàn nhạt thổi qua chóp mũi, nhưng anh đã bị cơn tức giận làm cho mê muội vì thế cũng không chú ý tới.

Và anh cũng không chú ý tới, khi anh đi rồi, sắc mặt của Lục Ninh càng trở nên tái nhợt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi