MỌI NGƯỜI ĐỀU ĐANG ĐOÁN KIM CHỦ CỦA TÔI LÀ AI

ục Ninh không bị thương nặng, Hạ Đông Minh đã hỏi bác sĩ mấy lần, nhưng ông ấy nói chỉ cần để cậu nghỉ ngơi là được.

Cậu chỉ là quá mệt mỏi, một mình phải cõng cô bé kia trên lưng mấy ngày liền bất chấp cơn mưa lớn còn phải đi cả chục dặm đường núi lầy lội. Trên chân đều là những vệt máu bởi những bụi gai quệt qua, vừa lạnh vừa đói thế nên vẫn luôn không tỉnh lại.

Cả một ngày, dường như cậu đã nằm mơ một giấc mơ thật đẹp không ai hay biết, khóe môi vẫn hơi giương lên, tựa như mệt mỏi đã lâu cuối cùng cũng tìm được cớ để nghỉ ngơi một chút.

Bên cạnh giường cậu có một cô bé quê mùa cục mịch vẫn luôn túc trực ở đó, trên tay cô bé ấy còn cắm ống truyền nước cùng đôi mắt to tròn ngấn lệ. Điềm Điềm sẽ không bao giờ quên người đã cõng mình ra khỏi ngọn núi, cô bé sốt cao đến nỗi gần như hôn mê, bản thân cũng biết bọn họ đã bị tách khỏi mọi người nhưng bên tai vẫn luôn văng vẳng một giọng nói, “Em đừng ngủ nhé, chúng ta sắp thoát ra ngoài rồi.”

Sau khi phát hiện ra Điềm Điềm, cô bé đã được đưa đến phòng bệnh bên cạnh phòng của Lục Ninh, vẫn còn sốt rất cao sau đó mới tỉnh lại, vừa mới tỉnh đã giằng co đòi đến phòng bệnh của Lục Ninh. Bác sĩ không thể giữ cô bé lại được, nên chỉ đành để cô bé ngồi trong góc phòng của cậu rồi treo ống truyền nước lên.

Khi Hạ Đông Minh đến thăm Lục Ninh, cậu vẫn đang hôn mê, anh chú ý đến đôi chân của cậu được băng bó hết vòng này đến vòng khác, cùng với hàng lông mày cau lại khi đang ngủ, bàn tay anh khẽ đặt lên đôi mắt ấy, trái tim dường như run lên, chợt nhớ đến đôi mắt này đã từng nhìn anh chứa chan tình cảm, nhưng chẳng biết từ lúc nào trong đôi mắt của Lục Ninh đã không còn ánh sáng và anh cũng chẳng còn đọc được những suy nghĩ của người này từ nơi đó nữa.

Thủ đoạn của Hạ Đông Minh rất ác độc, nếu anh muốn trói buộc Lục Ninh ở bên cạnh mình làm một món đồ chơi, không phải là không thể làm được.

Nhưng Hạ Đông Minh, mày có thể làm được như vậy à?

Ánh mắt anh rơi trên người Lục Ninh đang nằm trên chiếc giường kia, lúc sáng lúc tối.

Bàn tay anh đặt trên cổ cậu, có phần dịu dàng lại xen lẫn chút hung hăng, ít nhiều không cam tâm nhưng đến cuối cùng lại trở thành nhẹ nhàng thêm chút vuốt ve đầy mập mờ. Ngón tay được chăm chút rơi trên đôi môi của cái tên vô tâm này, xoa trên vuốt dưới cho đến khi đôi môi kia sưng đỏ một mảnh, lúc này mới thỏa mãn rút tay về.

Anh biết Lục Ninh muốn gì ở mình, bây giờ Hạ Đông Minh đã chịu cho đi rồi nhưng lại không biết rằng Lục Ninh có còn muốn hay không.

Chẳng qua là一一

Có một số thứ, dù Lục Ninh không muốn cũng không được.

Hạ Đông Minh gần như đã thực sự tức điên lên vì chuyện Lục Ninh mất tích, anh ăn cơm cũng không thấy ngon, lúc này nhìn thấy người đã yên ổn nằm ở đây rồi mới để ý đến cơn đau dạ dày của mình.

Lão Chương đi mua thuốc rồi mang đến cho anh, Hạ Đông Minh tự rót nước rồi uống chỗ thuốc kia, sắc mặt vẫn còn tái, vẻ điển trai kém hơn so với ngày thường nhưng ánh mắt vẫn thực sắc bén, không ai dám bắt chuyện với anh, cô bé Điềm Điềm từ lúc anh bước vào đã ngồi co vào trong góc không dám nói thêm một lời.

Cô bé biết những người ăn mặc như vậy không ở cùng một thế giới với mình, cô bé và anh Lục Ninh đã cứu mình cũng không là như thế. Hạ Đông Minh nhướng máy lên nhìn qua, hình như đã chú ý đến cô bé kia, “Đây là con bé Lục Ninh đã cứu ở trong núi à?”

Lão Chương gật đầu.

Hạ Đông Minh cười lạnh, “Lục Ninh đúng là một đứa ngốc.”

Lão Chương lẩm bẩm: “Chẳng phải cậu thích ngốc đó sao.” Nhưng khi ông nhìn thấy ánh mắt của Hạ Đông Minh đang nhìn mình chằm chằm thì lại đổi sang thành cười cười nói, “Cậu xem, tôi vẫn nên đưa con bé này về phòng bệnh thôi, sức khỏe của cậu cũng không ổn lắm đừng để bị lây gì đó.”

Hạ Đông Minh gật đầu.

Đôi mắt cô bé ươn ướt, không chịu rời đi nhưng cũng sợ Hạ Đông Minh, cuối cùng mới lấy hết can đảm nói: “Chú… chú gắng chăm anh cho tốt nhé.” Hạ Đông Minh nhướng mày lên, đôi mắt lười biếng rơi xuống khuôn mặt của Điềm Điềm, “Nhóc con gọi là gì?”

Điềm Điềm ngẩn ra, gọi chú mà, chẳng lẽ không phải ư?

Sau đó cô bé nhìn thấy ông chú ba mươi tuổi ở đối diện nghiêm túc như đang tham dự một cuộc họp, “Gọi anh thôi.”

Đứa nhỏ ngơ ngác, thực sự là không nói nên lời suýt nữa thì bị dọa đến bật khóc, lão Chương vội vàng kéo Điềm Điềm ra ngoài, vừa đi vừa dỗ dành cô bé, “Chỗ này của cái chú trong kia có vấn đề đấy, con không phải quan tâm đâu.” Lão Chương đang âm thầm chỉ vào cái đầu của mình.

Cô bé a lên một tiếng, cái miệng nhỏ nhắn mở ra vì kinh ngạc, sau đó nhìn vào bên trong phòng bệnh với một tấm lòng thương cảm, ông chú đẹp trai như vậy hóa ra lại là kẻ ngốc. Hạ Đông Minh không thể giải thích được khi nhìn thấy ánh mắt thương cảm của cô gái nhỏ qua khe cửa kia, lông mày anh run lên. Lão Chương, cái lão già này không biết đã nói gì với đứa bé kia nữa?

Anh cau mày lại, ánh mắt rơi vào Lục Ninh, trước đây anh không quan tâm đến những chuyện này lắm, cho dù là một người đàn ông bốn mươi hay năm mươi tuổi thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến địa vị hình tượng của mình, nhưng đột nhiên nhận ra rằng trong mắt người ngoài hóa ra Lục Ninh và anh không cùng thế hệ, vì vậy trong lòng bỗng trở nên không vui.

Nỗi niềm không vui này của anh được trút lên đầu Lục Ninh, Hạ Đông Minh nhéo eo cậu, nói:

“Còn không tỉnh lại nữa là tôi h.iế.p em đấy nhé!”

Đúng lúc này Lục Ninh lại mở mắt ra, vừa vặn nghe thấy những lời kia, hai người mắt to nhìn mắt nhỏ, ánh mắt cậu dần dần trở nên tức giận, bên trong đó viết đầy những chữ “Tôi thế này rồi mà anh còn không tha sao”, Hạ tiên sinh xấu hổ ho khan một tiếng, dường như cảm thấy mình có phần cầm thú, khi thấy người tỉnh rồi sắc mặt anh ngược lại trở nên dịu đi một chút.

“Em tỉnh dậy rồi à?”

Lục Ninh ngồi lên, từ từ thích nghi với hoàn cảnh xung quanh.

Cậu cõng theo Điềm Điềm không biết đã đi bao nhiêu lâu trên đường núi, trời mưa rất to, đường đi lầy lội lại kèm theo mưa gió lạnh lẽo cùng với vực thẳm ngay sát bên, mỗi một bước đi đều tiêu hao hết một nửa sức lực của cơ thể.

Chỉ là trên người Lục Ninh còn đang cõng một cô bé, không vì lý do gì chỉ là thấy mình cần phải có trách nhiệm. Bọn họ đưa cô bé đi khám bệnh nhưng cuối cùng lại liên lụy cô bé đến mức này, dù có thế nào cậu cũng không thể để con bé lại rồi chạy thoát một mình được. Lúc đó hai người bọn họ không đợi được An Gia Thành, bị thất lạc với hai người kia, cậu cũng rất sợ hãi rất sợ mình sẽ chết trong vụ sạt lở này.

Lục Ninh vẫn còn trẻ, cậu mới ngoài hai mươi, đã hai năm rồi chưa được gặp mẹ, nếu chết như thế này thì cậu cũng không đành lòng. Khi Lục Ninh đang chệnh choạng bước, khuôn mặt của Hạ Đông Minh hiện lên trong tâm trí cậu, trong tay anh ôm những người đàn ông và phụ nữ khác nhau, dù nét mặt không có cảm xúc gì nhưng đột nhiên cậu lại nghiến răng nghiến lợi trào dâng vài phần hận ý一一

Sau đó, cậu lại mơ hồ nghe thấy bên tai mình có người nói, tôi đưa em về nhà.

Cậu đã có một giấc mơ thật đẹp.

Trong giấc mơ, cậu đã ngủ được Hạ Đông Minh.

Lục Ninh đỏ mặt khi nghĩ đến tình huống trong giấc mơ, thấy Hạ Đông Minh còn chưa để ý đến bèn chột dạ cúi đầu xuống, âm thầm phỉ nhổ chính mình.

Hạ tiên sinh là tên cặn bã không tìm ra được người thứ hai nữa đâu, bây giờ cậu phải biết kính sợ tránh xa thay vì mê muội trước nhan sắc đó.

Hạ Đông Minh ỷ vào mình đẹp mà làm càn, anh cúi người đè xuống gặm nhấm đôi môi của cậu như thú dữ, nửa bên môi của Lục Ninh đã tê rần một mảng, cậu muốn nói gì đó nhưng lại bị người kia đè xuống không ngừng động tay động chân, cậu chỉ có thể khép chặt răng lại, khi đầu lưỡi của Hạ tiên sinh ghé qua còn thiếu chút nữa bị cắn chảy cả máu.

“Hạ tiên sinh, chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa.”

Hạ tiên sinh giễu cợt một tiếng, “Ai nói là không còn quan hệ gì?”

Lục Ninh tức giận, đáp, “Còn cái gì nữa?”

Hạ Đông Minh kéo cà vạt, nghiêng đầu qua, môi dưới cong lên có vài phần vô lại giống như công tử phóng đãng muốn cưỡng ép dân nữ nhà lành, là cầm thú nhưng lại được khoác lên mình vẻ ngoài nho nho nhã nhã.

“Ông đã cứu em khỏi ngọn núi kia thì chính là ân cứu mạng, bây giờ em phải dùng thân báo đáp. Em xem làm thế nào thì làm đi.”

Khi nghe thấy mấy lời này, Lục Ninh thực sự muốn nhào tới cắn người này một cái.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi