MỌI NGƯỜI ĐỀU ĐANG ĐOÁN KIM CHỦ CỦA TÔI LÀ AI

Lục Ninh không nghĩ được rằng cô gái Lâm Thiến Thiến mà Lý Đường đưa đến, lại gây ra không ít sóng gió cho mình.

Mấy ngày nay cậu rất bận, mà một khi đã bận thì giống như có thể quên đi một vài chuyện phiền não. Gần đây Lục Ninh đang theo đoàn phim 《Giai Điệu Núi Non》đi tuyên truyền khắp nơi, lại nhận thêm mấy quảng cáo, ngày nào cũng chạy khắp nơi, cũng may mà Hạ Đông Minh hình như khá bận nên không có tâm tư quấy rầy đến cậu.

Mấy ngày đó cứ như vậy trôi qua, Lục Ninh lại nhận được thông báo của Đài CNN. Cuộc bình chọn của Đài CNN mỗi năm một lần đã chọn Lục Ninh tham gia, bình thường đều sẽ căn cứ vào nhận xét của ban giám khảo và bầu chọn trên mạng nên cậu đã được lọt vào vòng trong, có khả năng sẽ nhận được giải nam chính xuất sắc nhất cho mảng phim truyền hình nhờ bộ phim《Mưu Giang Sơn》.

Đài truyền hình đã nói đến thế, hẳn là

ván đã đóng thuyền. Bình thường với những lễ trao giải lớn như vậy, cơ chế giải thưởng đã được khởi động sớm từ trước, kết quả từ thống kê dữ liệu cũng sẽ được thông báo cho diễn viên biết trước. Thế nhưng tin tức chính thức từ Đài truyền hình như thế này, ngoại trừ diễn viên ra thì bên ngoài cũng sẽ không biết được.

Giải thưởng phim truyền hình của Đài CNN trong nước cũng có tiêu chuẩn nhất định, hơn nữa còn khác biệt với những giải thưởng thượng vàng hạ cám của các Đài truyền hình khác, có rất nhiều người làm nghệ thuật cả đời đều mong ngóng lọt được vào mắt xanh của giải thưởng này và với tuổi tác của Lục Ninh mà nói thì cậu còn quá trẻ.

Về việc này, cả công ty và Lâm Tuyết Như đều quyết định giữ kín, đến thời điểm chính thức được nhận giải, tự khắc công chúng cũng sẽ biết đến. Bọn họ lo lắng đến hiệu quả ngược ở trên mạng, cho nên có rất nhiều thứ phải giữ kín tiếng không thể chưa có gì đã vội loan tin sẽ tạo thành những lời chê trách. Thực ra với biểu hiện trong《Mưu Giang Sơn》của Lục Ninh, nhận được giải thưởng này âu cũng không có gì áy náy, chỉ là danh tiếng lúc trước của cậu hơi tệ nên đây cũng không nhất định là chuyện tốt.

Với vẻ ngoài của Lục Ninh như vậy thường dễ khiến người khác dấy lên những lời dị nghị, giống như rất nhiều người thấy một người phụ nữ xinh đẹp nắm giữ trọng trách cao thì đều sẽ nghĩ rằng cô ấy phải chịu quy tắc ngầm mới có được địa vị như vậy, sự phiến diện của con người sinh ra đã có đây là điều Lục Ninh không thể kiểm soát được.

Lục Ninh cũng đang đau đầu bởi vấn đề này, vậy mà hôm nay khi về đến nhà Lý Đường lại dẫn theo một cô gái đang chờ ở ngoài cửa, cậu để cho hai người họ vào nhà rồi nghi ngờ hỏi Lý Đường, “Cô gái này là?”

Chuyện Lý Đường quen biết cô gái Lâm Thiến Thiến này cũng đã được một, hai tháng, hôm đó cậu ta lái xe ra khỏi nhà bị chiếc xe thể thao của cô gái này đụng trúng, cũng không có gì đáng ngại nhưng bọn họ sau đó lại thường xuyên liên lạc, lâu dần cũng thành quen.

Lâm Thiến Thiến hình như là một cô gái có điều kiện gia đình rất giàu có, tiêu tiền xưa nay đều khỏi nghĩ, lại xinh đẹp là cái kiểu các chàng trai đều sẽ thích, Lý Đường thích cô ta, theo đuổi rất lâu nhưng Lâm Thiến Thiến mãi không đồng ý, mãi cho đến một ngày khi cô ta biết được Lục Ninh là anh trai của cậu ta, Lý Đường không ngờ rằng Lâm Thiến Thiến là fan của anh trai mình, không chịu nổi quấy rầy mới phải đưa người đến đây, chỉ là lúc Lục Ninh hỏi như thế, cậu ta không khỏi cảm thấy có hơi mất mặt, “Cô ấy muốn có chữ ký của anh.”

Ánh mắt của Lục Ninh lúc này mới rơi vào trên người cô gái kia, Lâm Thiến Thiến cười thật ngọt ngào, gò má ửng hồng. Lục Ninh tinh mắt, nào có nhìn không ra quần áo giày dép và túi xách trên người cô gái này, có cái nào không phải là cả chục triệu, cậu thực sự không hiểu được một cô gái như vậy sao lại quen biết với Lý Đường, hai bọn họ rõ ràng không phải người cùng tầng lớp, cậu là lo cô ta còn ý đồ khác, Lý Đường đã từng vấp ngã một lần, nếu còn gặp phải chuyện tương tự lần nữa thì đúng là có mắt không tròng.

Cậu đợi đến khi Lâm Thiến Thiến đi ra ban công gọi điện thoại, mới kéo Lý Đường qua hỏi: “Sao hai người lại quen biết nhau?”

Lý Đường vò đầu bứt tai, thoáng thiếu kiên nhẫn đáp lại: “Tại nạn, đâm vào đuôi xe.”

“Cô gái này có điều kiện gia đình như thế, hoàn toàn không phải người cùng một thế giới với cậu đâu… Phải cẩn thận một chút.”

Vốn dĩ cậu mang ý tốt nhắc nhở, nhưng không ngờ Lý Đường lại lập tức xù lông lên: “Cái gì mà không cùng một thế giới với tôi? Lục Ninh, trong mắt anh tôi không xứng với những người thuộc xã hội thượng lưu của mấy người đúng không?”

Lục Ninh không có ý này nhưng cậu ta lại cứ cố tình suy bụng ta ra bụng người, cậu đang muốn giải thích: “Cậu nghe tôi nói đã, tôi cứ cảm thấy cô gái này không ổn…”

Cậu không nói rõ được là có cái gì không ổn, chẳng qua là tự nhiên có trực giác như vậy, nhưng mà Lý Đường lại nghe không lọt tai: “Anh là cái thá gì mà coi thường tôi? Chẳng qua anh cũng chỉ là cái thứ bị đàn ông chơi thôi mà, tưởng mình trong sạch lắm chắc!”

Sắc mặt Lục Ninh chợt tái nhợt, sức lực toàn thân giống như bị hút cạn, cậu gắt gao nhìn chằm chằm vào Lý Đường mạnh mẽ giáng cho cậu ta một cái tát: “Cút!”

Lý Đường ngẩn ra, cậu ta chỉ là tức lên nên mới không lựa lời mà nói như thế, lúc này mới nhận ra là mình đã nói cái gì, muốn lên tiếng xin lỗi nhưng không sao mở miệng được, chỉ cần hé miệng ra là lại thấy khô khốc.

Cho dù Lục Ninh xảy ra chuyện gì, Lý Đường cũng không có gì để nói với cậu. Gò má cậu ta đau nhói, không ai có thể tát vào má cậu ta như vậy, nhưng khi Lý Đường nhìn thấy khuôn mặt của Lục Ninh trắng bệch cùng đôi mắt đỏ bừng, tim cậu ta chợt co rút lại.

Lúc Lâm Thiến Thiến từ ban công quay về, chỉ thấy hai anh em này đã hầm hè với nhau, Lục Ninh đưa cho cô ta một tờ giấy đã ký tên rồi nói: “Hôm nay tôi thấy không được khỏe, hai người cứ về trước đi.”

“Lý Đường?”

Lâm Thiến Thiến hỏi cậu ta.

Lý Đường không nói gì, vội kéo cô ta đi.

Từ sau khi rời khỏi nhà Lục Ninh, có đến mấy buổi tối Lý Đường đều không ngủ được, những điều tốt đẹp Lục Ninh trước đây làm vì cậu ta dần dần hiện lên, đôi mắt Lý Đường thâm quầng, cầm điện thoại trong tay lộn qua lộn lại nhưng không dám gọi đi. Cậu ta thực sự sợ hãi ánh mắt của Lục Ninh lúc bảo mình cút đi hôm ấy.

Lục Ninh đã thay Lý Đường trả tám mươi triệu, cậu ta biết trong đó cũng có nguyên nhân là vì cha mình, bởi cậu ta đi đến đường cùng sẽ phải nhờ cậy cha mà một khi cha cậu ta bị liên lụy thì mẹ của Lục Ninh cũng không được sống yên ổn.

Thực ra Lục Ninh xưa này đều là người coi trọng tình thân, là người này đã kéo cậu ta ra khỏi vũng đầm lầy, nhưng một câu nói của Lý Đường đã đẩy cậu rơi xuống vũng bùn.

Tình trạng này cứ kèo dài vài ngày, cho đến khi Lý Đường nhìn thấy chiếc xe ô tô quen thuộc đỗ ở dưới khu chung cư, đó là xe của người đàn ông kia.

Cậu ta biết rõ người này có quan hệ đó với Lục Ninh, nhưng hiện tại ít nhiều gì cũng cảm thấy thở phào. Ít nhất có người đàn ông này ở đây, Lục Ninh hẳn cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.

Lý Đường biết mình ở trước mặt Lục Ninh hèn mọn thế nào.

Cậu ta nghiến chặt răng lại, cũng nhận ra bản thân mình thật bất lực.

Lúc Hạ Đông Minh trở về, Lục Ninh đang ngủ trên ghế sopha với ngọn đèn mở nhỏ ở bên cạnh. Anh chạm vào khuôn mặt của cậu, trên người vẫn mang theo hơi lạnh.

Lục Ninh trở mình, khuôn mặt trắng nõn dưới ánh đèn vàng yếu ớt trở nên đặc biệt xinh đẹp.

Anh và cậu thường là gần nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều.

Hạ Đông Minh khẽ than thở.

Khoảng thời gian này anh đã suy nghĩ rất nhiều, anh cho rằng người kia đã tha thứ cho mình nên mới ỡm ờ chấp nhận lấy những tấn công của anh, nhưng thực ra lại không phải, có thể đó là vì cường quyền hoặc có thể là vì trước đó Lục Ninh làm tổn thương người khác đã được anh giúp đỡ, nên mới phải dùng đến cái cách lấy thân báo đáp nực cười này, nhưng có lẽ trong tâm tư cậu không phải là vì tha thứ cho anh.

Hạ Đông Minh nhìn thấy Lục Ninh càng ngày càng rực rỡ càng ngày càng tỏa sáng đến chói mắt, lại càng hoài niệm về Lục Ninh trước đây, hoài niệm về chàng trai… đã đâm sầm vào trong lòng anh ấy.

Anh biết bản thân đã từng đạp vỡ hy vọng của Lục Ninh.

Cậu giống như một con rùa luôn núp trong cái vỏ của chính mình, nếu bị anh gõ một cái là lại co rụt vào bên trong, anh nghĩ rằng đợi đến khi quen cậu sẽ chậm rãi thò đầu ra. Nhưng mà thẳng đến sau này, anh mới nhận ra rằng, cái mai rùa của Lục Ninh đều đã bị vỡ thành từng mảnh, ngay cả nơi để cậu sống yên ổn cũng không còn nữa.

Chiếc mai rùa đó đã bị anh bóc mất.

Phải đau đớn đến thế nào.

Không phải là không xót xa cho Lục Ninh, cũng không phải là không hối hận.

Chỉ là hai người họ đã đi đến bước này, nếu như cứ để mặc theo Lục Ninh thì làm gì còn có chúng ta của sau này nữa.

Người như Hạ Đông Minh rất khó thích ai, nếu như thật sự thích rồi, được anh yêu cũng không nhất định là một chuyện tốt đẹp gì. Anh quá ngang ngược, muốn có được quá nhiều thứ, rất khó có cái gì thoát khỏi nổi lòng bàn tay của anh.

Lục Ninh là một chuyện ngoài ý muốn.

Hạ Đông Minh chỉ muốn nâng niu người này trong lòng bàn tay mình, nhưng anh cũng là người biết rõ hơn ai hết Lục Ninh không cần mình.

Là tự tay anh đã khiến tình cảm của cậu tan vỡ, những gì cậu đáp lại chính là nghiệt tự tay anh tạo ra.

Chỉ hối hận thôi thì còn có ý nghĩa gì?

Hạ Đông Minh không phải người sống trong quá khứ.

Điều anh có thể làm, là để người này yên ổn mãi mãi ở bên cạnh mình.

Sau này liệu cầu còn có thể yêu anh không?

Có lẽ là không.

Đây là quả đắng mà anh phải tự nhận lấy.

Mơ mơ màng màng thì cũng là cả một đời.

Nhưng người có tư cách đứng bên cạnh anh, chỉ có một mình Lục Ninh mà thôi.

Mối quan hệ giữa hai người họ, cũng nên được định nghĩa một lần nữa.

Hạ Đông Minh hôn lên khuôn mặt của Lục Ninh, cậu mơ màng mở mắt ra liền nhìn thấy anh.

Lục Ninh cảm thấy có thứ gì đó lành lạnh đang bao quanh ngón tay mình, cậu nhìn thấy trên ngón tay của Hạ Đông Minh cũng có một chiếc nhẫn kim cương cùng kiểu.

“Đây là cái gì?”

“Nhẫn.”

Lục Nịnh chớp mắt, tựa như không hiểu tặng nhẫn cho cậu làm chi.

Hạ Đông Minh bèn nói, “Chúng ta kết hôn đi.”

Lục Ninh trở mình, điềm tĩnh đến nỗi dường như chỉ xem đó là một trò đùa, “Hạ tiên sinh, nói đùa vui lắm hả?”

Hạ Đông Minh cười khổ một tiếng.

Anh đã nói dối vô số lần nhưng đều khiến Lục Ninh tin là thật, nhưng một câu nói thật lòng lại bị cậu nghĩ là giả.

Sau này Lục Ninh, có lẽ cũng chẳng bao giờ tin anh được nữa.

“Đùa thôi.”

Hạ Đông Minh khẽ đáp lại.

Đêm đó hai người họ lên giường với nhau, khi Lục Ninh đang chìm đắm trong dục vọng vô biên thì lại hoảng hốt nhìn thấy vẻ mặt tuấn tú của Hạ Đông Minh, trên khuôn mặt tuấn tú ấy dường như có nét buồn bã.

Người này đang buồn sao?

Lục Ninh bật cười. Sau khi quan sát kỹ hơn, hóa ra lại là ảo giác của bản thân và người kia trên giường vẫn vô cùng mãnh liệt.

Lúc đó, Lục Ninh vẫn không biết rằng chiếc nhẫn mà Hạ Đông Minh tặng cho cậu là do ông chủ của một thương hiệu đồ trang sức nổi tiếng người Ý và vợ của mình cùng nhau thiết kế ra, phiên bản giới hạn này từ lâu đã không còn xuất hiện trên thị trường.

Ý nghĩa của chiếc nhẫn, chính là tình yêu đến chết không nguôi.

Vừa đáng sợ lại quá đỗi ngọt ngào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi