MỌI NGƯỜI ĐỀU NÓI TA NẰM DƯỚI

5 phút trôi qua, vậy mà với hai người lớn tưởng chừng như cả thế kỉ. Công viên trò chơi quá đông hai người chỉ thấy dòng người đông đúc, khó mà thấy được bóng dáng nhỏ bé của Trân Châu. Bách Du thì bắt đầu hối hận : " Đáng lẽ ra tôi không nên nặng lời với con bé như vậy"


Lưu Triệt xoa đầu an ủi y, Bách Du đúng là kiểu người ngoài cứng trong mềm. Thực ra với biểu hiện của Trân Châu như vừa rồi thì việc mắng con bé là chính xác. Trân Châu cần phải biết phân biệt đúng sai, ban nãy anh thấy con bé ngã sấp mặt giữa dòng nha thì trái tim cũng nhảy lên trên họng rồi. Anh còn như thế chứ nói gì Bách Du ngồi cạnh thấy con bé muốn nhảy khỏi đu quay.


Lưu Triệt nói : " Bây giờ cậu đến chỗ quản lí nhờ họ phát thông báo tìm trẻ lạc, tôi chạy xung quanh một vòng nữa xem sao"


Bách Du gật đầu chạy đi, Lưu Triệt tìm xung quanh một vòng nữa, cuối cùng sau 5 phút nữa anh cũng thấy được Trân Châu đang trốn phía sau một bức tượng. Tìm thấy con bé khiến nỗi lo trong lòng anh lập tức vơi đi, nhẹ nhàng đi lại phía sau bức tượng : " Trân Châu"


Nghe tiếng gọi Trân Châu giật mình, sau khi thấy người tới là anh, con bé xoay người qua chỗ khác, lấy tay quệt nước mắt trên mặt đi : " Chú đến làm gì? "


Dù con bé chỉ ngoảnh mặt lại phía anh chưa đầy mấy giây, nhưng cũng đủ thấy khuôn mặt của Trân Châu lúc này nhem nhuốc, mắt mũi đỏ hết cả lên. Hiển nhiên là bé đã khóc từ nãy tới giờ, Lưu Triệt ngồi xuống cạnh con bé, bé con không phản ứng lại anh nhưng cũng không có ý định chạy trốn nữa.


Nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Trân Châu, con bé giật mình nhưng không né tránh. Lưu Triệt xoa mái tóc đã hơi rối của bé, nói : " Cậu cháu rất lo lắng cho cháu đấy Trân Châu"


Trân Châu nghe vậy nước mắt lại trào ra : " hu hu...cậu không thương cháu, cậu không hiểu cháu gì hết"


Bé không hiểu, rõ ràng cậu cũng sống cùng chú Lưu Triệt rất vui, bé hiểu là chỉ có người thân trong gia đình hay vợ chồng mới sống chung. Cậu và chú sống chung rồi, vậy tại sao cậu không muốn chú làm bạn trai cậu. Trân Châu ngăn cản và có phản ứng lớn như vậy tất nhiên cũng có nguyên nhân riêng của bé, nhưng chủ yếu vẫn là do bé muốn giữ người tốt cho cậu mình.


Trân Châu rất thông minh, nhưng suy cho củng thì vẫn chỉ là một đứa trẻ có suy nghĩ chưa chín chắn. Giống như hiện tại, chỉ cần nghĩ sâu hơn một chút bé có thể nghĩ ra được rằng bé thích Lưu Triệt không có nghĩa là cậu của bé cũng thích người bé thích. Nhưng con bé chưa bao giờ suy nghĩ đến vấn đề này, bé chỉ nghĩ theo hướng mà bé thấy, bé đang nghĩ thôi.


Lưu Triệt thở dài, ngồi xuống trước mặt con bé : " Đu quay đang quay rất nguy hiểm, dù nó quay rất chậm thì cháu nhảy xuống cũng có thể bị thương nặng. Cháu có biết ban nãy lúc cháu bị ngã cậu của cháu trông như thế nào không? "


Trân Châu lúc này mới giật mình, ban nãy bị cậu quát bé rất buồn, cảm thấy rất oan ức nên không nghĩ đến vấn đề này. Nều mà ban nãy mình thực sự nhảy xuống thì sẽ ra sao, Trân Châu nghĩ tới là rùng cả mình. Nước mắt lại rơi xuống, giờ thì bé biết mình có lỗi rồi, lại còn chạy đi khiến cậu lo lắng nữa.


Trân Châu ôm lấy Lưu Triệt khóc rống, bé luôn nghĩ mình là người lớn rồi nhưng giờ đây bé nhận ra mình vẫn chỉ là một đứa con nít thôi.


" Cháu chỉ muốn cậu cùng cháu và chú sống cùng với nhau thôi "


" Thật vậy sao? "


" Dạ, cháu nói thật cháu quý chú lắm"


" Chú cũng muốn sống cùng với Du và Trân Châu, nhưng không biết cậu cháu có đồng ý hay không nữa"


Trân Châu nghe vậy thì lập tức vui vẻ, sau đó lại nghiêng đầu nghĩ nghĩ, hình như mình chưa từng hỏi cậu mình sau này có muốn sống chung với chú Lưu Triệt không thì phải. Nghĩ đến đây con bé bối rồi, Lưu Triệt buồn cười nhìn con bé sau đó chìa tay ra nói : " Bây giờ chúng ta về trước đã, cậu cháu chắc là lo cho cháu lắm đấy"


Trân Châu đặt bàn tay nhỏ của mình vào lòng bàn tay Lưu Triệt, hai người dắt tay nhau về. Lén ngước lên nhìn Lưu Triệt, Trân Châu nói : " Chú, cháu nghĩ cậu cháu cũng thích sống chung với chúng ta. Cháu từng hỏi cậu có thích chú không? Cậu bảo rất quý chú đấy chú ạ"


Lưu Triệt mỉm cười, bế con bé lên : " Vậy sao? Chú cũng rất quý hai cậu cháu cháu đấy"


Trân Châu vui vẻ cười khanh khách, bé biết là chú cũng thích cậu và bé mà. Lưu Triệt cười cười, chỉ quý thôi sao? Lưu Triệt bắt đầu thấy mọi chuyện không được ổn cho lắm. Lâu nay anh luôn sợ việc Bách Du biết mình có tình cảm với cậu ấy thì nhỡ không thành thì quan hệ của hai người sẽ khó vãn hồi.


Nhưng giờ nghe Trân Châu nói, anh lại có suy nghĩ khác. Nguyên chủ và Bách Du là bạn đã lâu năm, Bách Du luôn quý mến và coi anh là bạn cũng vì nguyên chủ. Vì thân phận này anh dễ dàng tiếp cận cậu, cũng vì thân phận này anh khó mà tiếp cận cậu. Nếu không cho Bách Du biết được mình là một đối tượng có thể kết giao trên mức bạn bè thì quan hệ của bọn họ sẽ mãi như vậy mất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi