MỌI NGƯỜI ĐỀU NÓI TA NẰM DƯỚI

Bố Bách dù muốn tiền nhưng còn muốn mặt hơn, số tiền lần này quá lớn không phải nói lấy là lấy được. Nếu muốn lấy, chưa chắc Bách Du đã chịu nhả tiền ra cho bọn họ, là 1 tỷ đấy không phải là 1 nghìn đâu. Không lẽ lại vì muốn tiền mà to tiếng với Bách Du? Kể cả muốn trở mặt thì cũng phải là ông trở mặt với Bách Du, không thể vì số tiền này mà cúi đầu trước thằng kia được.


Nói đi nói lại vẫn là ông ta sợ mình phải mất mặt chứ không phải sợ con trai mình không có tiền. Vì vậy Bách Nhân chỉ nói là Bách Du bây giờ rất có tiền với mẹ của mình. Nếu là vợ mình đi lấy tiền thì bố Bách có thể mắt nhắm mắt mở giả vờ như không biết có chuyện đi tìm Bách Du để lấy tiền trả nợ. Bách Nhân cũng biết tính bố mình nên cũng không dám đề cập với bố mình về vấn đề nhờ Bách Du trả tiền nợ giúp.


Mẹ Bách nghe con cả nói em trai hắn hiện tại rất có tiền đồ, đã làm được trong công ty lớn. Bách Nhân còn cố ý nói bóng gió về việc người yêu Bách Du là giám độc công ty, người này rất giàu có. Mẹ Bách nghe xong thì nỗi băn khoăn trong lòng liền vơi đi nhiều trước đây mỗi lần phải tìm Bách Du lấy tiền thực ra bà cũng có chút áy náy. Dù con trai có tiền đồ cũng bị bọn họ hết lần này tới lần khác bòn rút hết. Cũng chẳng còn cách nào nếu không nhờ Bách Du trả nợ thì bọn họ đào đâu ra số tiền lớn như thế? Với cả hiện tại Bách Du quen được người giàu có như thế, số tiền này chắc không quá mức khó khăn phải không?


( Chợt nhớ ra là từ đầu chuyện đến giờ đều gọi bố mẹ Bách Du bằng bố mẹ Bách. Tên của hai người còn chưa có nữa vậy tên bố Bách sẽ là : Lê Bách Sâm, còn mẹ Bách là : Trần Thị Mai. Gọi riết rồi quên cmn Du họ Lê luôn ?? )


Vậy là trưa hôm đó, Bách Du nhận được một cuộc điện thoại hẹn gặp bên ngoài. Khi nhìn thấy chữ "mẹ " hiện lên trên màn hình điện thoại đang đổ chuông liền hồi Bách Du có chút giật mình. Đã bao lâu rồi mẹ không chủ động gọi điện cho mình, chắc lại có chuyện gì rồi. Cũng không thể trách Bách Du nghĩ xấu cho mẹ mình, thực sự là từ lúc cậu bị đuổi khỏi nhà mỗi lần mẹ gọi điện đều là để xin cậu giúp đỡ anh trai. Còn giúp cái gì thì moin người hiểu rồi đấy, còn gì ngoài trả tiền đâu?


Nghỉ trưa Bách Du từ chối lời mời ăn trưa cùng nhau của người yêu, hôn lên má Lưu Triệt một cái rồi mới ra ngoài. Lưu Triệt bám lấy Bách Du làm ra vài hành động buồn nôn, tổn thương cẩu fa xong mới cho cậu đi. Bách Du vừa đi khuất, Lưu Triệt liền lạnh mặt nhà bên kia cuối cùng đã tìm đến Bách Du rồi.


Anh lo lắng ngồi trong phòng làm việc, đã cho người tìm cách tìm hiểu cuộc nói chuyện của hai mẹ con bọn họ rồi nhưng anh vẫn lo lắng. Tất nhiên Lưu Triệt không lo lắng việc người yêu mình sẽ đưa tiền cho mẹ mình. Cũng không phải lo lắng vì có thể mình sẽ phải chi khoản tiền này ra, kể cả bỏ tiền ra cũng không sao, nhưng nếu tiền đi rồi thì phải đổi lại được một cái gì đó.


Qua lần này Bách Du có thể thấy rõ được hoàn toàn thái độ của người nhà mình. Cậu có thể thất vọng, có thể đau buồn hoặc trút được gánh nặng này, với đức hạnh của người nhà Bách Du thì truyện tổn thương trở mặt chắc chắn sẽ sảy ra một lần nữa. Dù đoán được kết quả nhưng Lưu Triệt vẫn không khỏi đau lòng, sự việc dù đi theo hướng nào thì hôm nay Bách Du chắc chắn phải chịu tổn thương. Bởi vì người nhà của mình...bởi vì anh đã thúc đẩy chuyện này...


Thực ra thì chuyện này sớm muộn cùng sẽ xảy ra thôi, lần này Lưu Triệt chỉ là đẩy một cái để sự việc xảy ra sớm hơn thôi. Với người như Bách Nhân sớm muốn gì cũng gây đại họa, nếu hắn còn chưa phải tự gánh lấy hậu quả của chuyện mình làm thì hắn vĩnh viễn sẽ không biết mình đã làm những gì. Không biết sai, cũng không biết hối cải, Bách Nhân là một người trưởng thành hắn phải chịu trách nhiệm về hành động của mình. Ngay cả trẻ con bây giờ cũng không thể dùng lí do còn nhỏ chưa hiểu chuyện để thoái thác lỗi lầm chứ nói gì là Bách Nhân đã hơn 30 tuổi đầu.


---------


Tại một quán cà phê nhỏ


Đây là một quán cà phê nhỏ không có tiếng tăm gì, mũi vị cà phê cũng bình thường khách trong quán cũng không  nhiều. Trên tâng hai chỉ có mình mẹ con Bách Du ngồi, bởi vì trời nắng tầng hai của quán hứng trọn nắng nên vài người ít ỏi trong quán đều ngồi ở dưới tầng. Tuy là hơi nóng, lại chỉ có quạt cây quay qua quay lại xua tan chút ít không khí nóng nực nhưng mẹ Bách rất hài lòng. Vì như vậy sẽ bớt ngượng ngùng khi nói chuyện hơn

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi