MỌI NGƯỜI ĐỀU NÓI TA NẰM DƯỚI

Về sau Bách Du mới biết lần gặp mặt này của mình với mẹ của mình thì phải nhiều năm sau mới có thể gặp lại bà. Nhiều lần sau đó dù Bách Du có muốn cũng không thể gặp bà nữa vì bà Mai từ chối gặp mặt cậu. Thậm chí bà cũng không muốn nhận tiền của Bách Du gửi cho mình nữa. Động thái của bà khiến Bách Du hết sức hoang mang, rõ ràng bà đã hòa hoãn với cậu hơn rồi mà, vậy tại sao lại còn tuyệt tình hơn xưa?


Lưu Triệt phải đến gặp bà để nói chuyện vì bà không chịu gặp Bách Du nhưng cuối cùng chính anh cũng phải đi về. Nhìn ngôi nhà cũ kĩ phía sau lưng nơi mà bố mẹ Bách Du đang ở, Lưu Triệt không khỏi thở dài. Anh cũng chỉ khuyên được bà hãy nhận tiền của anh và Bách Du.


Không ngờ là chính vì đã hiểu ra nên mẹ Bách lại càng muốn rời xa Bách Du hơn. Chồng bà là nha ở bên cạnh bà cả đời, ông giống như trời của bà dù bà có chút oán trách ông cố chấp nhưng đó là chồng bà, bà không thể bỏ mặc ông được. Hơn nữa bà cũng không muốn chồng hay con mình phải gặp thêm bất kì điều gì vì chuyện đang xảy ra nữa....tất cả những gì hiện tại đang diễn ra, coi như ông bà đã tạo nghiệp rồi.


Bây giờ bố Bách mỗi lần thấy Bách Du sức khỏe lại tệ đi, hơn nữa còn nói những lời khó nghe với Bách Du. Ông cụ đến chết vẫn còn nghĩ rằng là Bách Du lây bệnh cho Bách Nhân mới khiến tình cảnh trong nhà ra nông nỗi này. Sự việc đã đến nước này, mẹ Bách hiểu là chồng và con mình sẽ vĩnh viễn không thể hòa hợp được. Bách Du hiện có Lưu Triệt yêu thương thì bà chỉ có thể ở bên chăm sóc chồng mình đến hết đời.


Bà không muốn gặp, không muốn nhận thứ gì của Bách Du không phải vì bà còn có thành kiến với cậu, mà đơn giản hơn bà cảm thấy mình không xứng đáng với những đồng tiền đó. Trước đây nếu không phải do bọn họ cứ đòi tiền Bách Du thì cậu có lẽ đã có tương lai tươi sáng hơn. Những điều quan trọng như vậy mà phải đến tận gần cuối đời bà mới có thể hiểu nổi.


Mẹ Bách đã có suy nghĩ như vậy thái độ lại rất kiên quyết, Lưu Triệt và Bách Du đành bó tay. Cũng chỉ khuyên được bà hãy nhận giúp đỡ từ họ, dù sao bố Bách bệnh tật chỉ nằm được một chỗ, hai đứa con của Bách Nhân vẫn còn nhỏ một mình bà sao có thể chăm lo hết được. Cuối cùng sau đó bà cũng chịu để Lưu Triệt cử một y tá giúp bà chăm sóc chồng cũng như nhận tiền đủ để hai cháu mình ăn học ngoài ra không nhận thêm bất cứ gì.


Mãi về sau khi bà già cả, hai đứa cháu cũng lên ngưỡng cửa trung học bố Bách lại đã qua đời bà mới bình thản ăn một bữa cơm cùng với con trai và gia đình Lưu Triệt. Thấy con mình sống tốt bà mới triệt để an tâm, cũng từ đó mới quan hệ thân thiết hơn với Bách Du. Dùng những năm cuối đời để bù lại những năm tháng bọn họ đã vô tâm bỏ qua...nhưng đó là chuyện của nhiều năm sau đó


Còn về Bách Nhân thì từ khi đó về sau không thấy bóng dáng của anh ta nữa, anh ta triệt để biến mất trước tất cả mọi người. Lưu Triệt nói thế lực của đại ca kia lớn, không thể tùy tiện động vào....nhưng thật ra anh cảm thấy Bách Nhân đáng đời nên không quản thôi.


Chuyện này coi như giải quyết xong xuôi, sự việc xảy ra bất ngờ Bách Nhân luôn là kẻ không gây chuyện thì không yên. Lần này hay rồi xui xẻo lần này anh ta đạp phải hố to rồi, không phải ghét đồng tính nhất sao? Giờ thì trở thành tình nhân của đàn ông luôn rồi, đáng đời.


Bố mẹ của Lưu Triệt cũng có hỏi anh về chuyện này, Lưu Triệt cũng thành công trấn an bọn họ. Tuy bọn họ cũng lo lắng vì gia đình của Bách Du có nhiều vấn đề nhưng cũng không đến nỗi vì vậy mà có ý kiến với Bách Du. Bách Du đã ở bên Lưu Triệt thời gian có lẽ còn lâu hơn bọn họ, họ vẫn có lòng tin vào cách nhìn người của con trai. Hơn nữa qua thời gian tiếp xúc họ cũng hiểu con người Bách Du, vì vậy sự việc mà Trần Ngạn tính toán đến không hề xảy ra.


----------


Hôm nay Bách Du lại ra ngoài đi dạo, rồi vào một cửa hàng muốn mua cho Lưu Triệt vài cái cà vạt. Khi đang chọn kiểu dáng và màu sắc ưng ý thì bên vai đột nhiên bị vỗ nhẹ một cái. Bách Du theo phản xạ xoay người lại, trước mặt xuất hiện một người quen thuộc. Anh ta măc đồ đơn giản gọn gàng, cười tươi rói nói : " Lại gặp mặt, chúng ta đúng là có duyên. Lần trước tôi có chuyện phải đi gấp, lần này nhất định phải mời cậu đi uống nước"


Bách Du cười gượng gạo , phun ra hai chữ:


" Trần Ngạn"


Trần Ngạn tươi cười, khéo léo dẫn dắt nói chuyện sau đó bày tỏ thành ý muốn mời cậu đi uống nước. Thái độ chân thành nhiệt tình khiến Bách Du không theo kịp. Cậu vẫn luôn không theo kịp dạng người cởi mở như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi