Liêu Ngữ Tịch cầm chiếc máy ảnh lên rồi hô lớn.
“Rồi rồi, cô dâu hãy hôn chú rể nào, một! hai! ba! ”
Tạch
Tiếng máy ảnh và ánh đèn leach nhấp nháy liên tục, cặp đôi cô dâu và chú rể đang rất hạnh phúc trong ngày cưới của mình, Liêu Ngữ Tịch chụp xong liền xem lại những tấm ảnh mình bỏ công sức cả ngày hôm nay quả thật rất xứng đáng, cô đưa tay lau mồ hôi trên trán của mình.
Khách mời cũng đến đông đủ, hiện tại không khí trở nên náo nhiệt hơn, những lời chúc phúc dành cho tân lang và tân nương toàn là những lời chúc tốt đẹp, và niềm hạnh phúc nhất của Liêu Ngữ Tịch chính là lưu lại những khoảnh khắc đẹp nhất của cặp đôi trong ngày cưới, cô cũng thầm mong ước mình sẽ có được một mối tình thật lãng mạng và rồi kết thúc bằng một cái đám cưới.
“Để coi coi! ngày mai có hai lịch chụp, tranh thủ về chỉnh ảnh hôm nay nữa.
”
Cô lấy cái bình nước trong túi ra uống một ngụm, rồi tranh thủ xem lại những tấm ảnh mình đã chụp rồi tự kiêu.
“Ui trời tay nghề mình ngày càng tăng rồi, đẹp quá đi, mình ngưỡng mộ mình quá.
”
Trong lúc cô đang hí hửng vui vẻ xem lại những tấm ảnh thì phía bên bụi cây gần đó có tiếng động lạ, ngay sau đó còn có tiếng trò chuyện rất bất ổn giữa hai người đàn ông, với tính tình tò mò của mình cô đã rón rén bước tới để xem thử thì thấy hai người đó có vẻ đang giằng co với nhau.
“Ôi mẹ ơi, sắp có đánh nhau tới nơi rồi.
”
Lúc này cô giật mình lùi về phía sau tạo ra tiếng động, người đàn ông có ánh mắt đầy nguy hiểm hướng về phía cô, nhưng may là lúc đó cô cúi đầu xuống nên anh ta không thể nhìn thấy, dẫu vậy anh ta vẫn có chút phòng hờ liên tục dán mắt về phía bụi cây gần đó.
Liêu Ngữ Tịch quay lưng rời đi không muốn dính líu vào chuyện của mấy người đó, tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, mặt mày của cô trở nên trắng bệch, cô vội tắt đi tiếng chuông rồi nhanh chóng trở lại sảnh để tiếp tục công việc chụp ảnh của mình, nhưng cô đâu có ngờ lúc nãy ngồi hóng chuyện cô đã để chiếc máy ảnh xuống bãi cỏ, lúc điện thoại reo cô đã hấp tấp chạy đi và để lại chiếc máy ảnh của mình ở chỗ đó.
“Tôi xin lỗi, tôi đi vệ sinh rồi bị lạc đường.
”
“Được rồi, không sao đâu chúng ta chụp tiếp thôi!”
Đến khi sờ soạng lên cổ thì cô nhớ ra mình đã để lại chiếc máy ảnh ở chỗ bụi cây lúc nãy rồi.
“Chết rồi, tôi xin lỗi tôi đã làm rơi máy ảnh đâu đó rồi, đợi một chút tôi trở lại ngay đây!”
Cô liên tục gõ vào đầu của mình rồi tự trách móc bản thân sao mà hậu đậu quá, bây giờ mà quay lại cũng không biết nó còn nằm ở đó hay không, với lại hai người đàn ông nguy hiểm kia có còn cãi nhau hay không, cô rất sợ bị liên lụy vô chuyện của người ta.
Đến nơi cô dừng lại thở dốc, đưa mắt tìm kiếm xung quanh nhưng không tìm thấy, còn hai người đàn ông kia cũng không nhìn thấy đâu, Liêu Ngữ Tịch không mấy quan tâm hiện tại bây giờ cái cô cần tìm là chiếc máy ảnh quan trọng của mình.
“Của cô đúng chứ?”
Giọng nói lạ vang lên làm cô giật cả mình, cô quay đầu lại liền nhìn thấy người đàn ông lúc nãy, anh ta đang đứng trước mặt cô, nhìn anh ta lúc ở trực diện cũng thật bảnh trai, cô dường như bị say mê cái vẻ đẹp trai phong độ của anh ta mất rồi.
“Cô gì ơi.
”
“Ơ! tôi đây! tôi cám ơn anh nhé.
”
Nhận lấy chiếc máy ảnh của mình, cô cũng không ngờ anh ta lại vừa đẹp trai lại vừa tốt bụng đến như vậy, tính ra vừa rồi cô đã nghĩ xấu cho người ta rồi, lúc cô vừa định rời đi thì vấp phải thử gì đó, Liêu Ngữ Tịch hoảng hồn nhìn lại thì nhận ra đó là một cái chân người từ trong bụi cây đối diện.
“Có! có người!.
chết! ”
Cả người của cô run rẩy, cô vừa quay mặt lại định vạch mặt tên sát nhân trước mặt mình thì đã bị anh ta đánh một cú ngất đi, Liêu Ngữ Tịch cảm thấy gáy của mình đau buốt sau đó dần mất nhận thức rồi chìm dần trong bóng tối, trong vô thức cô cảm nhận được ai đó đã nhấc mình lên rồi nói một câu.
“Là tự cô tìm đến đừng trách tôi.
”
Mùi máu tanh tưởi nồng nặc sộc lên cánh mũi của cô, Liêu Ngữ Tịch vội mở mắt ra bật người đứng dậy, cô giáo vác nhìn xung quanh thì lúc này đột nhiên một tiếng hét từ đâu đó vang lên, trên tay của cô lúc này là một con dao, cô còn chưa kịp định hình lại thì tiếng máy ảnh vang lên.
Tách.
Hành động của cô cầm con dao cũng rất giống một kẻ sát nhân, lúc này đám người trong lễ đường cũng đã kéo ra vây quanh cô, Liêu Ngữ Tịch nhận ra thì cũng đã quá muộn rồi, cô quăng con dao xuống thì nhìn thấy người đàn ông lúc nãy đã nằm bên cạnh chân của cô, những ánh mắt phán xét dán lên người của cô làm cho cô sợ hãi.
“Kẻ giết người!”
“Cô ta giết ông Lý rồi.
”
“Không! ba ơi!”
Người bị giết chính là ba của cô dâu, cô ấy lúc này chạy đến đẩy Liêu Ngữ Tịch qua một bên rồi ôm lấy thi thể lạnh cứng của ba mình gào khóc thảm thiết, cô lúc này run rẩy sợ đến mức không nói được gì.
“Không phải! tôi! là người phát hiện ra ông ấy, không phải giết ông ấy.
”
Cô dâu lúc này cũng ngẩng đầu lên ánh mắt căm phẫn đứng dậy tát vào mặt của Liêu Ngữ Tịch rồi định đánh cô thêm thì mọi người xung quanh bắt đầu xông tới ngăn cản hai người.
“Mang cô ta đến cảnh sát đi!”
Phía sau bụi cây, người đàn ông đó cầm trên tay cái máy ảnh vẻ mặt vô cùng hứng thú, anh ta cong môi nở một nụ cười đểu chất giọng xấu xa.
“Kẻ sát nhân, cái danh đó lần này nhờ cô gánh thay rồi.
”.