MỐI QUAN HỆ CƯỠNG ÉP


Loay hoay một lúc cuối cùng thì Liêu Ngữ Tịch cũng có thể cắt đứt hoàn toàn sợi dây trên cổ tay của mình, Liêu Tuệ Hân lúc này cũng bắt đầu để ý đến cô, cô ta vì cảm thấy nhàm chán nên quay đầu lại sau đó khụy người xuống, lúc này Liêu Ngữ Tịch giả vờ như sợi dây vẫn chưa bị đứt, cô vẫn giữ lấy sợi dây, ánh mắt hình viên đạn lạnh lẽo chằm chằm nhìn Liêu Tuệ Hân.

“Đến phút này rồi vẫn còn dám nhìn tao bằng ánh mắt đó sao, sớm thôi, hai đứa bây sẽ xuống địa ngục.


“Tao cũng muốn xem thử, ai sẽ vào địa ngục trước.


Liêu Ngữ Tịch cong môi cười khích cô ta, ngay lập tức cô ta trở nên hóa điên đưa tay tát mạnh vào mặt của Liêu Ngữ Tịch, cô ta leo hẳn lên người của Liêu Ngữ Tịch rồi dùng tay liên tục tác động vào Liêu Ngữ Tịch khiến cho hai má của cô đỏ lên còn để lại vết hằn đỏ ửng của bàn tay.

“Mặt mày xinh đẹp lắm, tao nghĩ là phải thêm chút hoa văn lên sẽ đẹp hơn.


Cô ta lấy trong túi ra một con dao gấp đưa về phía Liêu Ngữ Tịch.

Lúc này phía trong nhà kho, Nhĩ Thái đã xông vào để giải cứu Thập Nhất, cũng may là đã hạ gục được đám lính canh ở bên ngoài, còn riêng Cáp Lợi thì đi vòng vào bên trong để phục kích, do bên ngoài lẫn bên trong đều có người canh giữ nên phải lẻn vào cứu con tinh trước mới có thể giải quyết được đám cặn bã này.


“Thập Nhất, Thập Nhất, mau tỉnh lại đi!”
Nhĩ Thái đẩy mạnh vai của Thập Nhất, lúc này anh cũng tỉnh lại nhìn thấy Nhĩ Thái, anh còn tưởng là mình đang mơ, cũng may là cứu viện đã đến rồi.

“Diệp Vân đâu, cả thiếu phu nhân, họ được cứu chưa?”
Nhĩ Thái trấn an Thập Nhất.

“Chưa, hiện tại cứu cậu ra ngoài trước cái đã, cậu hỗ trợ tôi bên ngoài, còn Cáp Lợi đi giải cứu hai người họ rồi, hiện tại thiếu gia đang cầm chân chúng, chúng ta đi hỗ trợ thiếu gia nhanh lên!”
“Được!”
Kéo Thập Nhất đứng dậy, cả hai nhanh chân rời khỏi nơi đó, quay trở lại với Liêu Ngữ Tịch cô nhìn sang thì thấy Diệp Khuynh Xuyên tự dùng dao đâm vào cánh tay của mình, nếu cô không thoát ra thì nhất định anh sẽ bị tên khốn đó hành xác chết mất, cô không giả vờ nữa mà tháo bỏ sợi dây trên tay, so về sức lực thì cô vẫn mạnh hơn Liêu Tuệ Hân nhiều, cô đưa tay giữ lấy con dao của Liêu Tuệ Hân, cô ta cũng rất hoảng loạn khi cô đã cởi trói được từ lúc nào.

“Gì…gì chứ? Không thể nào.


Còn chưa kịp định hình thì đã bị Liêu Ngữ Tịch lật ngược tình thế, cô đè cô ta xuống đất rồi giật lấy con dao trên tay của Liêu Tuệ Hân đâm thẳng xuống đất, lúc này lưỡi dao nằm cách cổ của Liêu Tuệ Hân khoảng 3cm, còn tưởng là đi về chầu ông bà nhưng cũng may là Liêu Ngữ Tịch không xuống tay với cô ta, nghe tiếng động nên đám người đó liền quay đầu lại phát hiện ra Liêu Ngữ Tịch đã thoát từ lúc nào.

“Còn đứng đó, mau bắt nó lại!”
Lập Mặc Thế quát lớn ra lệnh cho đàn em của mình xông lên tiến thẳng về phía Liêu Ngữ Tịch, cô quăng Liêu Tuệ Hân qua một bên rồi đứng dậy định chạy đi nhưng đã bị vài tên chặn đường, cô tưởng rằng mình không còn lối thoát thì một cánh tay đưa ra kéo cô về phía sau.

“Thiếu phu nhân, sang đó bế tiểu thiếu gia chạy đi!”
Cáp Lợi kịp thời xông tới, Liêu Ngữ Tịch gật đầu hấp tấp chạy lại bế xốc Diệp Vân lên, nhìn thấy cả hai đã an toàn Diệp Khuynh Xuyên không còn phải cứng nhắc hạ thấp bản thân làm gì, tên Lập Mặc Thế vừa quay đầu lại thì đã thấy hai tên đàn em đứng cạnh mình đã ngã lăn ra đất ôm bụng quằn quại trên nền đất lạnh, hắn định bỏ chạy thì đã bị Diệp Khuynh Xuyên túm cổ lại rồi thẳng tay đấm thẳng vào mặt của hắn, máu mũi cũng theo đó mà tuôn trào ra ngoài, nhưng giây phút hắn ta dường như sắp chết đến nơi thì Diệp Khuynh Xuyên liền dừng tay lại.

Anh nhớ lại câu nói trong đầu mà Liêu Ngữ Tịch đã nói.

“Đừng giết người nữa, có được không?”
Ngay lập tức anh lạnh nhạt quăng cơ thể của tên Lập Mặc Thế xuống đất, ánh mắt vô tình không chút cảm xúc, anh mỉm cười khi nhìn thấy Liêu Ngữ Tịch đang bế Diệp Vân chạy về phía mình.

Nhìn cô đang bế Diệp Vân trên tay đang tiến về phía mình, Diệp Khuynh Xuyên không thể giấu đi được sự hạnh phúc trong lòng, anh chỉ thở phào nhẹ nhõm và nói.

“May quá, hai người không sao.



“Không sao chứ? Tay anh…chảy máu kìa.


Liêu Ngữ Tịch nhìn thấy vết thương trên tay của anh thì lo lắng vô cùng, cô định chạm tay vào thì anh liền lùi lại.

“Không sao.


“Mặt của cô, trông buồn cười quá.


Anh đưa tay lên che miệng cười khi nhìn thấy những vết bẩn bám trên gò má cô, cô bĩu môi nhíu mày khó chịu, nhưng có vẻ anh đang rất vui, nụ cười trên môi rạng rỡ như ánh dương, bất giác cô cũng mỉm cười theo, quay lại đã nhìn thấy mọi người giải quyết xong đám người của Lập Mặc Thế, riêng Liêu Tuệ Hân đã ba chân bốn cẳng chạy đi từ lúc nào, Thập Nhất cũng đã được cứu anh chạy tới bế Diệp Vân rồi đưa ra xe, nhưng giờ phút tưởng chừng là kết thúc đó chưa kéo dài được bao lâu.

Tên Lập Mặc Thế đứng dậy cầm dao trên tay định tấn công Diệp Khuynh Xuyên, nhưng Liêu Ngữ Tịch đã nhìn thấy kéo tay của anh không ngờ lại thành ra khiến bản thân mình bị hắn đâm phải, con dao đâm thẳng vào ngực của Liêu Ngữ Tịch, cơ thể của cô mềm nhũn ngã bệt xuống nhưng may mắn là có anh đứng bên cạnh đỡ lấy cô, còn tên Lập Mặc Thế thì đứng đó cười như được mùa.

“Diệp Khuynh Xuyên à Diệp Khuynh Xuyên, mày trước giờ chưa từng có điểm yếu, nhưng sai lầm của mày là để tao biết được điểm yếu của mày, tao có chết thì chúng mày cũng đừng hòng hạnh phúc.


Tiếng súng bên ngoài cũng nổ lớn, lực lượng an ninh cảnh sát cũng đã có mặt, Diệp Khuynh Xuyên hối hận vì đã để cho hắn sống, nhưng cuối cùng hắn vẫn phải chịu sự truy cứu của phía cảnh sát, Diệp Khuynh Xuyên ôm lấy cơ thể bé nhỏ của Liêu Ngữ Tịch trong lòng gào thét.

“Tịch, đừng có chuyện gì nhé, chúng ta đến bệnh viện.



“Tịch, đừng ngủ, đừng ngủ mà.


Anh bế cô lên mang ra xe nhưng không ngừng run rẩy, môi cũng vì thế mà run lên bần bật, khóe mắt kéo theo đó là những giọt nước mắt, anh không thể khống chế bản thân được nữa rồi, nước mắt cứ thế mà tuôn trào.

“Diệp…Khuynh…Xuyên… sao lại khóc chứ? Tôi chết rồi…không phải anh là người vui nhất sao?”
Trong cơn vô thức, cô nghe được tiếng khóc của anh, đôi mắt của cô chầm chậm mở ra mỉm cười nói.

“Ai cho phép cô chết trước tôi hả? Cô còn chưa trả thù mà.


Liêu Ngữ Tịch đưa tay lau đi giọt nước mắt trên gò má của anh.

“Tôi…không còn…thiết tha gì nữa rồi…nhưng mà kiếp sau…anh phải trả nợ cho tôi đấy, anh nợ tôi…nhiều lắm…phải trả…phải trả.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi