MỖI THẾ GIỚI TÔ MỘT LẦN

Edit: Thiên Tình
Trong phòng thay quần áo của trường quay 《 Vũ Tiên Ca 》, nam diễn viên chính Lô Trạch đang nổi giận đùng đùng. Hắn vứt thanh kiếm đạo cụ xuống mặt đất, từ chối người đại diện sắp xếp chương trình truyền hình thực tế cho mình.

Người đại diện bất đắc dĩ nhặt thanh kiếm lên, "Hiện tại show thực tế đang rất hot, thái độ của cậu đắc tội không ít người. Cậu đổi góc độ mà nghĩ xem, 《 Hãy để chúng ta yêu nhau một tuần 》 đã là mùa thứ 2, cậu xem ba cp ở mùa 1, có cặp nào là không hot? Bây giờ cậu cần có độ phổ biến toàn quốc và fan, show thực tế là thích hợp nhất."
Kỳ thực Lô Trạch đã được xem là nam ngôi sao thuận buồm xuôi gió nhất trong giới nghệ sĩ hiện nay, vừa xuất đạo liền được đóng vai thời thiếu niên của nam chính, đạt được giải người mới xuất sắc nhất của Kim Dực. Sau đó liền được diễn trong bộ điện ảnh của đạo diễn danh tiếng, bộ phim đó được khen là bộ điện ảnh tình yêu thuần túy nhất trong lịch sử, hình tượng thiếu niên mặc sơ mi trắng của hắn ăn sâu vào lòng người, giúp hắn ôm về vô số giải. Về sau kịch bản phim đương nhiên là cuồn cuộn không ngừng đưa lên tay hắn.
Lần này trở lại quay phim truyền hình, một là kiếm tiền, hai là vì fan.
"A Trạch lại phát giận?" Chu Bùi ngữ khí thân mật từ ngoài đi vào, thấy dưới đất bừa bộn, cười nói, "Lúc này là vì cái gì đây?"
"Mắc mớ gì đến cô." Lô Trạch khẩu khí không tốt, nhưng hắn không làm lơ Chu Bùi như đối với người khác, từ đó cho thấy mối quan hệ thân thiết.
Thừa dịp người đại diện giải thích cho Chu Bùi, hắn ngã vào ghế nằm soát Weibo, rà soát một hồi, tay hắn chậm lại, mày nhíu chặt. Trong lúc đó đại khái nghe thấy có người hỏi hắn, hắn phản xạ hỏi lại, "Cái gì?"
Người đại diện lặp lại: "Cái show thực tế kia, Chu lão sư cũng đi. Hai người kết bạn đi chung?"
Lẽ ra địa vị Chu Bùi trong giới không bằng Lô Trạch, bất quá chỉ là một tiểu minh tinh mới nổi. Người đại diện ngầm thừa nhận ý kết thân của Chu Bùi, là nhận định sau lưng Chu Bùi có chỗ dựa.
"... Vậy thì đi thôi."
Lô Trạch đáp, vừa định bấm quay lại trang trước, Chu Bùi lại bắt lấy tay hắn, xem nội dung trên màn hình điện thoại. "Quao, là Văn lão sư và Phương Tỉnh? Còn rất đẹp đôi."
Ngoài miệng thì cô tán thưởng, nhưng trong lòng lại không cho là vậy, Phương Tỉnh, Lô Trạch đều là mục tiêu hàng đầu của cô, nhưng so với Lô Trạch, Phương Tỉnh độ khó cao hơn một chút, thật không ngờ mấy thiếu gia nhà giàu kiểu này lại khó đả động như vậy, gặp người liền cười, nhưng đa phần đều chỉ là mặt ngoài. Không giống Lô Trạch, mặt ngoài tính tình không tốt, nhưng trong lòng lại khá dịu dàng.
Hơn nữa theo cô được biết, đối phương rất ghét nữ minh tinh dựa vào quy tắc ngầm thượng vị, vì vậy văn Anh đối với cô không tạo được uy hiếp.
Lô Trạch không nhịn được tắt màn hình, "Được rồi, cảnh tiếp theo sắp bắt đầu, đi đóng phim thôi".
"Ừ."
Chu Bùi tươi cười như hoa, nhân lúc đối phương không rõ ràng cự tuyệt, nắm chặt tay hắn, kéo hắn đứng dậy.
*
"Lô Trạch?"
Văn Anh và tiểu trợ lý đang đi trên hành lang khách sạn.
"Đúng vậy, em có một người bạn thân làm ở đoàn bên đó, xin chữ ký giúp em." Đôi mắt tiểu trợ lý long lanh, chia sẻ niềm vui sướng với Văn Anh, "Trời ạ, em vô cùng thích hình tượng của anh ấy trong 《 Hồng Đậu Chi Luyến 》, mỗi ngày làm xong việc nông liền tới cửa nhà Châu Châu khảy đàn, trên ống quần đều là bùn, trên mặt còn có mồ hôi, nhưng mà tươi cười lại rất thuần khiết! Xem tới khúc đó tự dưng em lại khóc, Văn Anh tỷ, thật sự có tình yêu như vậy sao?"
Văn Anh nhướng mày, "Platonic love, em cảm thấy thế nào?"
Nếu không phải nghe được hai chữ Lô Trạch, cô cũng sẽ không dừng lại nói chuyện phiếm với tiểu trợ lý. Trên thực tế, khi đáp ứng Z942121, cô liền cảm thấy chuyến lữ trình này không đơn thuần chỉ tồn tại yêu đương về mặt tinh thần, nam nữ trẻ tuổi hưởng thụ va chạm tinh thần đồng thời cũng hưởng thụ va chạm thể xác.
Cô thuộc trường phái trải nghiệm, đem mình hoàn toàn tập trung vào nhân vật, mỗi một mạch máu trên người bọn họ đều là thứ cần thiết để cô có thể diễn giải nhân vật.
Tiểu trợ lý lấy tay ôm mặt, "Dù không tin, chỉ cần nhìn mặt thôi cũng đã hưởng thụ rồi! Nếu bạn trai em có thể đẹp trai như Lô Trạch, em lập tức hiến thân ngay!"
Văn Anh cười rộ lên.
Có nên nói với cô bé này hay không đây, rằng Lô Trạch kỳ thực là bạn trai cũ của nguyên chủ?
Đây cũng là vấn đề vẫn luôn khiến cô khổ não. Nguyên chủ với Lô Trạch lại ở thời đại học yêu nhau ba năm! Nhưng sau đó vì muốn bò lên cao, nguyên chủ liền vứt bỏ vị bạn trai ảnh đế tương lai này, ôm đùi tổng tài Hoa Ảnh.
Cho nên tuy rằng cô và Lô Trạch có quá khứ thân mật, so với Chu Bùi phải bắt đầu từ con số 0 thì cơ hội càng cao hơn, nhưng... còn không bằng không có!
"Văn Anh tỷ!" Trợ lý của Phương Tỉnh mới vừa đóng cửa lại, vừa quay đầu thấy cô lập tức cười nói, "Thật tốt quá, Phương Tỉnh muốn tìm chị để bàn về cảnh quay ngày mai." Hắn ho nhẹ, mặt hơi ửng hồng, "Là cảnh hôn."
Đôi mắt tiểu trợ lý lại bắt đầu phát sáng.
Văn Anh đem giấy ký tên vỗ vào mặt cô, "Giữ ý tứ chút đi." Đi vào phòng Phương Tỉnh.
*
Phương Tỉnh đang ở trong phòng xem TV, lười nhác ngồi xếp bằng trên sàn nhà, một tay ấn điều khiển từ xa, một tay cầm quả táo, thỉnh thoảng cắn vài miếng.
Trên màn ảnh xuất hiện mặt Chu Bùi, Văn Anh còn tưởng rằng đó là chính mình.
"Nhàn nhã như vậy ?" Cô đi vào.
"Khụ khụ!" Phương Tỉnh ho sặc sụa, "Cô bước đi như thế nào mà không phát ra tiếng gì cả!"
"Ai bảo cậu xem quá chú tâm."
Hắn biện giải: "Tôi là đang nghiên cứu, mấy người trên mạng không phải nói kỹ thuật diễn của cô không bằng cô gái kia sao? Tôi đang xem bộ phim làm cô ta nổi riếng, xì, kém xa cô!"
Nếu đánh giá, kỹ thuật diễn của Chu Bùi đúng thật là bình thường, có lẽ vị thần sử sa đọa này không phải xuất thân từ diễn viên. Nhưng theo quỹ đạo vốn có, nguyên chủ nhiều lần ném đá giấu tay, trái lại khiến cho Chu Bùi ở dưới áp lực mà rèn luyện ra kỹ thuật diễn, mới chậm rãi đạt được sự tin cậy vàkhẳng định của khán giả.
Mà bây giờ, Văn Anh cũng không định chèn ép Chu Bùi, ngược lại muốn cô nàng xuôi chèo mát mái một thời gian.
"Thật à?"Cô ngồi quỳ trên tấm thảm trải sàn, ghé sát vào Phương Tỉnh.
Mặt hắn chợt ửng hồng, tầm mắt chếch đi, "Đương, đương nhiên là thật!"
"Không phải nói tìm tôi thảo luận cảnh hôn sắp tới sao?" Cô thong thả nháy mắt một cái, "Hiện tại bắt đầu chưa?"
Hôm nay cô không trang điểm, chỉ thoa son dưỡng Dior để bảo đảm độ ẩm, vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, lớp son hồng nhạt căng mọng, thoạt nhìn ngon miệng lại mê người.
Mặt Phương Tỉnh trong nháy mắt đỏ bừng!
Văn Anh lại ngồi về chỗ cũ, "Không đùa nữa."
Cô cầm kịch bản trên giường lên xem, cảnh tiếp theo là nụ hôn đầu của hai vai chính. Có một lần La Ngữ Vi thi không tốt, bị bạn học cười nhạo nên tâm trạng không vui, Tiếu Trạm biết được liền mang cô tới khu trò chơi. Hai người chơi cả buổi, đến lúc ra về, La Ngữ Vi nhìn trúng một con gấu bông trong máy gắp thú, nụ hôn đầu của hai người diễn ra ở đây.
"Anh nghĩ như thế nào?" Cô hỏi Phương Tỉnh.
Hắn điều chỉnh lại cảm xúc, "Tôi nghĩ là, lúc này tâm tình của cả hai đang phấn khích, cho nên Tiếu Trạm thấy La Ngữ Vi không gắp được thú bông, cũng không nghĩ nhiều liền cầm tay La Ngữ Vi, rút ngắn khoảng cách. Khi hai người kẹp được thú bông đương nhiên vô cùng vui mừng, La Ngữ Vi quay đầu nói chuyện, không cẩn thận hôn Tiếu Trạm. Cô cảm thấy thế nào?"
"Hơi khác tưởng tượng của tôi." Văn Anh suy nghĩ một chút nói, "Trực tiếp thử một lần đi."
Phương Tỉnh gật đầu, đứng lên đi đến chỗ cái bàn gõ gõ, quay đầu lại cười nhẹ, hỏi, "Dùng cái này làm máy gắp?"
Văn Anh ở trong phòng tìm kiếm, phát hiện trên cái tủ đựng ấm nước có một chiếc gương, cô vẫy tay, "Lại đây."
Hắn không hề cốt khí bỏ rơi cái bàn mà mình vừa chọn, chạy tới.
Văn Anh nhắm mắt khoảng 3 giây, lúc mở mắt đã có điểm bất đồng. Cô gái vườn trường chưa từng bị xã hội mài giũa, trong mắt còn chưa mất đi vẻ đơn thuần, cùng sự hiếu kỳ lẫn chờ mong đối với thế giới. Hai tay cô kề sát cửa kính, không chớp mắt nhìn chằm chằm chú gấu bông bên trong.
Ánh mắt của cô biến hóa khiến trong lòng Phương Tỉnh rung động một cái.
Mặc kệ xem bao nhiêu lần, hắn đều phải bái phục trước thiên phú và linh khí của cô.
"Thích cái nào thì gắp lấy, nhìn có ích lợi gì?" Hắn nói ra lời thoại của Tiếu Trạm.
Thế là Văn Anh thấp thỏm bỏ tiền xu vào máy, dàn máy sáng lên, cô điều khiển cái kẹp sắt đang rung rinh, ấn nút.
Bắt được!
Đồng tử của cô hơi co lại, vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn. Đáng tiếc khi nhấc lên, gấu bông lại rơi xuống.
Cô thử liên tục ba lần vẫn không thành công, mỗi một lần lại càng thêm nhụt chí.
"Mấy cái máy trong khu trò chơi này, sợ người ta gắp được nhiều sẽ lỗ vốn, nên cái kẹp nào cũng lỏng lẻo." Tiếu Trạm đi đến phía sau cô, lại bỏ vào hai đồng xu, ấn bàn tay muốn rời đi của cô trở lại cần điều khiển, "Cho nên không phải vấn đề của cậu, đừng sợ thất bại."
Cũng như đợt thi lần này, cô phát sốt, thân thể suy yếu, sao có thể phát huy ra trình độ ngày thường?
Nghe được một câu hai nghĩa của hắn, lòng La Ngữ Vi run lên. Tiếu Trạm luôn như vậy, bình thường hay chê cười cô, ghét bỏ cô, luôn chọc cô tức giận đến nỗi muốn đánh hắn, nhưng tới khi cô buồn bã khổ sở, hắn lại như biến thành người khác, an ủi cô, che chở cô, tìm mọi cách làm cô vui vẻ trở lại.
Cậu ấy rốt cuộc là người như thế nào?
Cửa kính phản chiếu ảnh ngược của hắn, cô không bị khống chế mà ngắm nhìn. Nam sinh từ sau lưng điều khiển hai tay cô, cơ hồ là nửa ôm cô, nhưng hắn không chịu ảnh hưởng, chỉ chuyên tâm nghiêm túc khống chế kẹp sắt, muốn gắp bằng được chú gấu mà cô thích.
Bởi vì tầm mắt dừng lại quá lâu, hắn hình như đã nhận ra.
Phương Tỉnh lúc này, một nửa đầu óc đang diễn, nửa kia đang nghĩ: Thì ra đây là nguyên nhân cô chọn gương.
Mà một nửa kia, bởi vì cô gái không tự giác toát ra ánh mắt ỷ lại và hâm mộ, toàn thân hắn căng cứng, ngay cả cầm tay cô cũng siết chặt. Trong lòng hắn chỉ có một ý nghĩ: Gắp được nó, nhất định phải gắp được nó!
Gấu bông như ý nguyện mà rơi xuống lỗ.
Hắn huýt sáo chúc mừng, cô mới ngơ ngác phản ứng lại, lỗ tai đỏ lên, nhanh chóng ngồi xổm xuống ôm gấu bông ra.
"Lớp trưởng?" Hắn đắc ý khoe công lao, nhưng chỉ thấy cô cúi đầu chơi gấu bông, cũng không thèm nhìn mình.
Hắn luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Không nên như vậy, sao cô lại phản ứng như vậy chứ? Hắn thành công, hắn giúp cô gắp được gấu bông, cô vui vẻ hơn, vậy cô hẳn nên... nên cái gì?
Khi La Ngữ Vi xoay người, Tiếu Trạm ma xui quỷ khiến vây cô vào giữa mình và cửa kính, sau đó cúi đầu hôn cô.
Cô hẳn nên, cho hắn một phần thưởng.
La Ngữ Vi bị hôn đến mặt đỏ bừng, ôm gấu bông chân tay luống cuống. Hơi thở sạch sẽ dễ ngửi của nam sinh tràn vào chóp mũi, hắn mang đến cảm giác áp bách, làm cô muốn chạy trốn lại một bước cũng không thể di chuyển.
Lúc này, nếu là ở trường quay, đạo diễn hẳn là đã hô "cut".
Nhưng khi Văn Anh muốn thoát vai diễn, chợt phát hiện người trước mắt không có ý định rời đi. Cô cảm giác hai cánh môi của hắn hơi tách ra, sau đó —— mạnh mẽ hôn cô.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi