MỐI TÌNH CƠM TRƯA CỦA ANH CHÀNG THU NGÂN

Edit: Dú

Beta: Bon

—————————————–

Này anh bạn, cậu phiền muộn vì chuyện đi làm?

Đau lưng, mất ngủ, khó chịu, suy nhược tinh thần, gắt gỏng và áp lực đã là điều rất đỗi bình thường, lại thêm việc phải ứng phó trước cuộc tranh đấu nội bộ như nước sôi lửa bỏng với đồng nghiệp càng khiến tâm trạng ngày càng suy sụp hơn?

Mỗi sáng sớm thứ hai cậu sẽ cực căm hận tên dở hơi nào đã phát minh ra hai chữ “Đi làm” luôn thích bức ép người ta?

Mỗi đêm khuya tăng ca cậu sẽ có loại xúc động muốn nhảy phắt xuống từ cửa sổ văn phòng ở tầng thứ 20 cho xong hết mọi chuyện?

Mỗi thời khắc đau khổ bị khách hàng chà đạp cậu sẽ ảo tưởng rằng chỉ cần nhắm mắt lại một lần thôi, thì chỉ cần mở mắt ra, thế giới này đã qua ngày tận thế, chỉ còn lại mỗi mình cậu sống sót?

Này anh bạn, nếu cậu đang mắc phải tình huống trên, vậy tôi sẽ nói cho cậu biết một chân tướng, nhưng không biết cậu có thể tiêu hóa nổi nó hay không đây?

Chân tướng chính là —

Cậu! Không! Phải! Phú! Nhị! Đại! Đâu! (*)

Đừng! Ảo! Tưởng! Nữa! Mau! Làm! Việc! Coi!

Haizz… Tống Nhất Phương thở phào một hơi thật dài, dừng lại đứng trước cửa sổ, tưởng như bình tĩnh nuốt nước miếng, nhưng trong lòng lại có một vạn con thảo nê mã rít gào chạy ngang qua đầu.

Một dự án làm LOGO cho căn phòng bất động sản, sửa lại không dưới ba mươi lần, khách hàng luôn luôn chỉ ra chỗ dở nhất của bản vẽ, sau đó yêu cầu cậu sửa lại theo ý của người ta, khiến cậu càng sửa càng tệ.

Đã đến giờ cơm trưa, vài đồng nghiệp vẫn ăn cơm cùng nhau như thường lệ, có người còn mang bữa cơm tình yêu, có người đi gặp khách hàng còn chưa trở lại, thậm chí cả hai người tiểu A và tiểu C cũng đã hẹn nhau chờ ở ngoài cửa siêu thị mua đồ ăn vặt, nên hôm nay Tống Nhất Phương chỉ có thể tự túc đi ăn.

Thời tiết dần dần nóng lên, bởi không muốn đi đâu quá xa, Tống Nhất Phương chỉnh lại tóc, cầm ví xuống tầng, đi một mạch đến tiệm cà phê nằm ngay phía sau cao ốc.

Có điều ngày hôm nay, cậu đến sớm hơn, trong tiệm vẫn chưa có hàng người cực dài đang chờ đợi. Vì để bù lại tổn thất cam chịu bị tra tấn lúc sáng, Tống Nhất Phương quyết định trưa nay ăn nhiều hơn, tự đãi mình, nên đã bê nguyên một bàn đồ ăn đầy ắp đi tính tiền.

A, mái tóc tỉa gọn của anh thu ngân ấy, vì mấy sợi tóc ngắn hơi xù nên thoạt nhìn có cảm giác rất nhẹ nhàng và khoan khoái, quả thật… muốn thử vuốt lên xem sao.

Tống Nhất Phương không khống chế được vẻ mặt kì lạ của mình, vừa lấy tiền trong ví, vừa bước đến trước bàn thu ngân.

Anh thu ngân đang nghe điện thoại, người ở đầu dây bên hình như mới đặt cơm lần đầu, hỏi một lèo các vấn đề lắt léo, nhưng anh đều dùng giọng ôn hòa giải thích rõ ràng. Lúc này, bên kia đang hỏi nếu đặt cơm thì có thể tự chọn đồ được không, dường như chưa từng gặp phải kiểu tình huống này, anh thu ngân nhẹ giọng đáp: “Xin chờ một lát, tôi hỏi giúp anh nhé.”

“A Nam này, đặt cơm có thể tự chọn đồ không?”

Người thanh niên đứng phía sau tủ đồ tên là A Nam kia không bình tĩnh nói câu gì đó mà Tống Nhất Phương không nghe rõ.

“Thế nếu có thể tự chọn đồ thì nên tính tiền kiểu gì đây?” Anh thu ngân vẫn rất ôn hòa hỏi.

“Không biết, cậu phụ trách đặt cơm mà cậu lại không biết hả!” A Nam hung tợn trợn mắt quát.

Vẻ mặt anh thu ngân thoáng trầm một chút, dừng lại cúi đầu vài giây, hình như đang điều chỉnh cảm xúc, sau đó lại tiếp tục dùng giọng ôn hòa nói với người bên kia điện thọa: “Xin lỗi anh nhé, hiện giờ bên chỗ chúng tôi nếu đặt cơm thì không thể tự chọn món được, chỉ có thể đặt trước trong ngày… Vâng, hai phần đúng không ạ, phiền anh nói cho tôi biết địa chỉ… Vâng, vâng, hẹn gặp lại.”

Đặt điện thoại xuống, nhanh chóng viết xong đơn đặt hàng bỏ vào cái sọt ở một bên, xoay người lại, anh ngồi thẳng lưng, cố gắng nở nụ cười lần nữa, nói với Tống Nhất Phương: “24 tệ, xin cảm ơn.”

“Thêm hai chén hồng trà lạnh.” Tống Nhất Phương nói.

“Vâng, thu của anh là 50, thối lại 16.”

Nhận lấy tiền lẻ về, cầm hai chén hồng trà lạnh từ quầy đồ uống, Tống Nhất Phương âm thầm tự nói với mình câu “Cố lên”, sau đó xoay người cầm một chén hồng trà lạnh đưa tới trước mặt anh thu ngân, nhìn đôi mắt của anh hơi hơi mở to và đôi môi bán mở kia, khẽ cười nói: “Mời anh. Một khi đã không muốn cười, thì đừng miễn cưỡng mình.”

Chọn cách đưa lưng về phía vị trí bàn thu ngân rồi nhanh chóng cơm nước xong xuôi, thừa dịp lúc nhiều người còn xếp hàng, vội men theo cửa trốn ra ngoài, suốt cả buổi chiều, Tống Nhất Phương đều nhớ lại khung cảnh kia, quả nhiên là mình…

Có thể, là vì nhìn anh bị đồng nghiệp gây khó dễ, liên tưởng đến chính mình lúc đi làm cũng gặp được chuyện khó chịu kiểu ấy nên sinh ra đồng cảm, nên mới có thể làm ra cái hành động kia chăng.

Nhất định là như vậy!

Nhất định là thế!

——————————————-

Chú thích:

(*) Phú nhị đại: Cái này mang hàm nghĩa tựa như “Con ông cháu cha”, là một loại thuật ngữ thường thấy trong tiểu thuyết Trung Quốc á

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi