MỐI TÌNH ĐẦU CỦA ANH

Tháng chín khai giảng, thời tiết khô nóng ngay cả một ngọn gió còn không có,hoa lan bạc nở khắp, mặt đất được trang điểm một tầng màu trắng của cánh hoa.

Không khí mềm như bông ngọt giống như được lẫn vào kẹo bông gòn.

Trên con đường đá cuội của cao trung Thịnh Hoa, có hai con bồ câu trắng béo đang tung tăng nhảy nhót ăn hạt cây, giương cổ tinh thần phấn chấn.

Trên trán Đồng Miểu thấm một tầng mồ hôi mỏng hơi làm ướt tóc mái màu nâu. Cô nhẹ nhàng nhấp môi, đưa đôi mắt hạnh nhìn xung quanh hoàn cảnh lạ lẫm.

"Con đã nhận được giấy báo trúng tuyển của Thịnh Hoa, mẹ cho con chuyển tới Thịnh Hoa rồi, con thả lỏng được rồi chứ?"

Đồng Mỹ Quân ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vỗ cánh tay trắng nõn như sứ của thiếu nữ.

Đồng Miểu ngoan ngoãn gật đầu, cô từ trước đến nay đều rất có ý tứ với mẹ.

Đồng Mỹ Quân mặc một chiếc váy dài, váy rũ đến trên cỏ giống một đóa hoa bách hợp đang nở rộ.

"Mẹ, con mỗi ngày đều có thể nhìn thấy người sao?" Đồng Miểu trầm ngâm sau một lúc lâu, cuối cùng cũng do dự phát ra tiếng.

Thịnh Hoa cách trung tâm thành phố quá xa, xem ra cô muốn trọ ở trường, nhưng mẹ không chiếu cố mà nói......

"Mẹ tới chăm sóc con một lần, con không cần lo lắng, nơi này còn có A Trạm chiếu cố cho con." Đồng Mỹ Quân hiểu lầm cô có ý tứ, ở một nơi lạ lẫm sẽ không quen.

Đề cập tới con của Tư Khải Sơn, Đồng Mỹ Quân thư thái cười.

Đồng Miểu lại rũ đôi mắt xuống, không dấu vết mà cắn má thịt.

A Trạm.

Cô hơi nâng mắt lên, mang theo hơi nước nhìn về phía khuôn mặt tinh xảo của mẹ: "Mẹ, người sẽ kết hôn cùng với ba của Tư Trạm sao?"

Nụ cười của Đồng Mỹ Quân có hơi cứng đờ, bà mở to mắt: "Tiểu hài tử như con quản nhiều chuyện như vậy làm gì, con cứ an tâm hưởng thụ cuộc sống học đường, thuận tiện giúp A Trạm học văn hóa, ba thằng bé rất hy vọng các con cùng nhau đậu Thanh Hoa đấy."

Đồng Miểu gật đầu, thuận theo đáp ứng: "Con biết rồi."

Đồng Mỹ Quân mở túi Gucci ở trên cổ tay ra, từ bên trong lấy ra một chùm chìa khóa, cười điềm đạm với Đồng Miểu nói: "Đây là chìa khóa chung cư gần trường Thịnh Hoa của ba A Trạm, kí túc xá của trường cũng không tiện, con chuyển đến ở cùng A Trạm đi, các vật dụng mẹ đều giúp con thu dọn rồi."

Đồng Miểu duỗi tay niết chìa khóa, gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay.

Chìa khóa bén nhọn nhô lên đè trong lòng bàn tay mịn màng, hơi có chút đau đớn.

Cô không muốn, nhưng cô đồng ý.

Ba Tư Trạm giúp mẹ cô có cuộc sống tốt, phải có chút báo đáp, cô giúp Tư Trạm nâng cao thành tích học tập, cũng coi như là một loại báo đáp đi.

"Phải ở chung với A Trạm thật tốt, tương lai các con nói không chừng lại trở thành là anh em."

Đồng Mỹ Quân dứt lời, có chút ngượng ngùng cười cười.

Ngoài cổng trường siêu xe vang lên hai tiếng tích tích, bà sung sướng vẫy vẫy tay, quay đầu lại tới vỗ vai Đồng Miểu, liền chạy chậm tới phía ô tô.

Đồng Miểu ở Đồng Mỹ Quân sau lưng cong lên đôi mắt cười cười, sau đó đi hướng phòng giáo vụ.

Chỉ cần mẹ có thể vui vẻ là tốt rồi.

Chú Tư vì cô mà liên hệ với chủ nhiệm, hết thảy đều an bài thỏa đáng, chỉ còn chờ cô xách cặp nhập học.

Hết thảy đều không tệ lắm, chỉ là Tư Trạm...... Làm cô có chút đau đầu.

- -

Trên hành lang.

Các nam sinh vừa cười vừa mắng hết đợt này đến đợt khác.

""Có ai thấy Trạm Ca vừa mới thua không?"

" Chơi nhiều ván như vậy cuối cùng cũng hạ được Trạm ca"

"Trạm ca chịu thua cược đi!"

Nam sinh dựa vào lan can, một tay chống cằm, di động niết ở hai ngón tay, mặt trên là hình ảnh chiến tích tuyệt địa đào vong, SS.

Trên mặt không chút để ý mà cười, môi mỏng hơi giương.

"Phạt đi."

Thanh âm có chút trầm thấp khàn khàn, lộ ra một thiếu niên từ tính.

Trần Đông làm mặt quỷ có ý xấu nói: "Trạm ca luôn là người được tỏ tình, lần này tìm người để tỏ tình, thế nào?"

Các nam sinh đang cùng nhau ăn gà cười vang, ồn ào vỗ tay.

Anh cười nhạo một tiếng, nghiêng mặt về phía cậu liếc mắt một cái, nhướng mày: "Cùng cậu tỏ tình sao?"

Trần Đông ưỡn ngực nói: "Nếu cậu là nữ, chỉ bằng quan hệ này của hai ta, tuyệt đối sẽ cho cậu ở trên!"

"Lăn!" Tư Trạm tức giận mắng hắn một tiếng, ngón tay thon dài cầm lon Coca rỗng lên, ném về phía Trần Đông.

Trần Đông cười hì hì ôm lấy đầu, nhẹ nhàng đem lon Coca vứt đi.

Tư Trạm cũng không dùng lực, anh không để bụng cái này.

Đã đánh cuộc thì phải chịu thua.

"Này tỏ tình với nữ sinh đầu tiên bước lên thang lầu, thế nào?" Trần Đông vui sướng khi người gặp họa mà đề nghị.

Thang lầu phô ra cẩm thạch màu trắng ngà, mặt trên là huy hiệu trường Thịnh Hoa, nhã nhặn lại đại khí.

Tư Trạm giương mắt nhìn lên cầu thang trống không, tùy ý nói: "Làm vậy đi."

Cửa sổ hành lang thổi tới một cơn gió ấm áp, khô nóng lại trêu chọc, mang theo mùi hương ngọt ngào nhè nhẹ.

Trong tiết học, đại bộ phận học sinh đều ở phòng học nghe giảng, hành lang căn bản không có ai, đợi hồi lâu, Tư Trạm nhìn nhìn điện thoại, lượng pin không đủ 10%, anh có chút không kiên nhẫn.

Mau tan học, người một nhiều lên liền chạy, thật phiền.

"Trạm ca đừng có gấp, chờ một chút." Trần Đông đưa mắt ghé vào cửa thang lầu đi xuống.

"Các cậu nghe đi, có người tới!"

"Ai, tiếng bước chân nhẹ ghê!"

"Nữ nữ!"

Mấy cái nam sinh chạy nhanh lên, nằm bò ven tường duỗi cổ xem náo nhiệt, theo tiếng bước chân đến gần, bọn họ khe khẽ nói nhỏ thanh âm hoàn toàn biến mất.

Chờ Trạm ca phát huy.

Tư Trạm hơi hơi xoay người, lười biếng kéo cổ áo khoác đồng phục lên, sau đó bước chân dài, đi đến cửa thang lầu, một tay chống lan can, lùi người đến ven tường, chặn lại con đường duy nhất.

Anh rất cao, cánh tay lại dài, che khuất ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ.

Đồng Miểu mới vừa xoay người đi hướng lên trên, trước mắt tối sầm lại, cô không khỏi nhấp môi, giương mắt nhìn lại phía trên thang lầu.

Tư Trạm rất cao, trên mặt mang theo nụ cười bất cần đời, tà khí mười phần.

Cô luôn luôn biết, vị này nổi danh toàn trường, là nhị thế tổ không hề dễ chọc.

Đồng Miểu khẩn trương nắm chặt chìa khóa trong tay, nhìn một cách đề phòng lên thang lầu, không kêu một tiếng.

Anh muốn làm gì?

Ai biết được.

"Mẹ nó, đây là Trạm ca chiếm tiện nghi của em gái à!" Trần Đông tránh ở góc tường kinh ngạc nói.

Này hai người quan hệ xấu hổ...... Loại vui đùa này thật không tốt đi?

Nhưng là mũi tên đã bắn, xem Tư Trạm giống như không có lùi lại, Trần Đông vừa kích động vừa lo lắng.

Đồng Miểu nhìn về phía sau Tư Trạm, thấy một loạt cái đầu đang trốn.

Cô không biết bọn họ đang chơi cái gì, nhưng cô nghĩ cách xa những người này một chút.

Cho nên không thể không xuất đầu lộ diện.

"Cậu... cậu tránh ra."

Thanh âm rất nhỏ và mềm mại, mang theo nét cô bé nông thôn phía nam, miệng cô hơi nâng, nhỏ nhắn lại hồng nhuận.

Mắt Tư Trạm xẹt qua một tia thâm ý, anh lười biếng thu tay về, từng bước một đi xuống lầu, giày thể thao đạp lên thềm đá bóng loáng, tháp tháp vang.

Đồng Miểu không khỏi lui ra sau, Tư Trạm quá cao, cô nhìn lên xem mặt anh.

Tư Trạm đi đến trước mặt cô, khoảng cách của hai người rất gần, Đồng Miểu có thể ngửi được mùi hương thảo vị trên quần áo anh.

Anh ghé sát vào cô, môi gợi lên, hơi thở phả trên mặt cô, nhàn nhạt.

Ngón tay thon dài vén lên một ít tóc dài đang xõa tung của cô, tiếng nói trầm thấp khàn khàn, có mang chút ý cười.

"Tiểu Quyển Mao, tớ thích cậu --"

Khuôn mặt Đồng Miểu chợt đỏ lên, cô lảo đảo lùi lại vài bước, suýt nữa ngã xuống thang lầu.

Cô chưa từng gặp nam sinh nào như vậy, không đứng đắn tới cực điểm.

Cô đương nhiên sẽ không coi đây là thật, Khuôn mặt Tư Trạm hiện lên vẻ vui đùa ý vị.

Thối lui đến cái ngôi cao, thật vất vả mới thoát khỏi hơi thở của Tư Trạm, Đồng Miểu lúc này mới khôi phục bình tĩnh.

Hành lang có người vỗ tay cười to, âm thanh cãi cọ ầm ĩ ồn ào như muốn dỡ cả nóc nhà.

Tư Trạm đứng dậy, nhìn Đồng Miểu quẫn bách, hắn đạm mạc nhét tay vào túi quần đồng phục, mái tóc che khuất chân mày, gằn từng chữ một nói: "Là tuyệt -- đối không có khả năng."

Anh cố ý kéo dài âm, ác liệt tới cực điểm.

Dứt lời, anh nghiêng đầu dùng ánh mắt nhìn xuống dưới chân thang lầu, nhường cho Đồng Miểu một con đường, xem như trêu đùa cô đủ rồi, cho cô một con đường sống.

"Cậu!" Đồng Miểu xấu hổ và giận dữ, lại không thể làm gì.

Cô còn không có bị người ta bắt nạt, nguyên do là trường trung học(c2) nghiêm khắc đến biến thái, cho nên cô chưa bao giờ tu luyện được cách xử lý bình tĩnh khi gặp bí bách.

"Ở xa tôi cũng nghe thấy được các em nói nhao nhao, tan học rồi sao!" Chủ Nhiệm Giáo Dục bụng to, mãn đầu mang hãn chạy tới.

Liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tư Trạm lười biếng tay đút túi quần trên hàng lang.

Chủ Nhiệm Giáo Dục hận sắt không thành thép gọi Tư Trạm lại: "Em, là em, tôi không cần nhìn liền biết là em!"

Tư Trạm cuối cùng cũng giương mắt nhìn nhìn Chủ Nhiệm Giáo Dục, mặt không biến sắc vân đạm phong khinh nói: "Không, không phải em đang xếp hàng nghênh đón em gái sao."

Hai chữ "em gái" gằn mạnh, mang theo ý vị không rõ hàm nghĩa.

Đồng Miểu nhẹ nhàng cắn má thịt, hung hăng trừng mắt nhìn Tư Trạm một cái, tranh anh bước nhanh lên thang lầu chạy đi, chạy đến bên cạnh Chủ Nhiệm Giáo Dục, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Chủ Nhiệm Giáo Dục biết rõ Tư Trạm ở đó nói hươu nói vượn, nhưng lại không có chứng cứ, chỉ dùng ánh mắt cảnh cáo quét qua bọn họ một vòng, lúc này mới che chở Đồng Miểu đi lên văn phòng.

Ba Tư Trạm đã sớm cùng giáo phương tiếp đón, muốn đưa cô tới học lớp 11, Chủ Nhiệm Giáo Dục cũng đợi đã lâu.

Thịnh Hoa là trường cao trung trọng điểm của tỉnh, 2 người đều là lưu học sinh cùng được cử đi học, bởi vì trong hay ngoài nước đều có ký hợp đồng hiệp nghị với đại học, cho nên học sinh Thịnh Hoa dễ dàng có cơ hội hơn trường khác rất nhiều (không biết sát nghĩa chưa ㅠㅠ)

Đây cũng là lí do khiến Thịnh Hoa ở trong mắt nhiều gia trưởng muốn đậu còn khó hơn lên trời.

Nhưng Đồng Miểu là ngoại lệ.

Cô không chỉ có có quan hệ, mà cô còn là một trong số ít những thành viên dưới 18 tuổi của Câu lạc bộ Mensa, đã từng đạt được rất nhiều giải thưởng quốc tế, chỉ số thông minh nói lên, cô là thiên tài.

Chủ Nhiệm Giáo Dục rất hoan nghênh học Thần như vậy tới đổi mới Thịnh Hoa.

Nhưng điều làm ông thất vọng nhất là Đồng Miểu yêu cầu không tham gia giải thi đấu hay niên cấp bài bảng nào, không muốn trường học tuyên dương.

Tôn chủ nhiệm nâng chung trà lên uống, nửa ngưng mi, tận tình khuyên bảo nói: "Thật sự không được sao?"

Một tháng sau, các trường cao trung liên hợp tổ chức thi đua, đề cập đến các ngành học, Thịnh Hoa không thiếu học sinh ưu tú, nhưng mà giống thiên tài Đồng Miểu vẫn là lông phượng sừng lân.

Ông cảm thấy có chút đáng tiếc.

Đồng Miểu liếm liếm môi nhỏ xinh, khẩn trương nắm lấy góc váy, cúi đầu nói: "Thực xin lỗi......"

Chủ nhiệm đã biết nàng ý tứ, nhanh xua tay cười cười: "Không sao không sao, chúng ta phía trước đều tốt."

Đồng Miểu thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, tay cũng dần dần lỏng xuống dưới, trong lòng bàn tay đã mang theo chút triều ý.

"Thầy trước tiên mang em đi lớp, các ban đều là phân cử đi học, mới vừa phân ban thôi, em đừng sợ học không vào."

Tôn chủ nhiệm đi vòng từ mặt sau bàn đi tới, dẫn Đồng Miểu đi đến ban cao nhị*.

"Cảm ơn thầy." Đồng Miểu cúi đầu đi cùng ông, trong lòng lại trầm xuống.

*cao nhị: lớp 11

** Mới chương 1 mà hơn 2300 từ rồi, chắc tui chếtㅠㅠ

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi