MỐI TÌNH ĐẦU CỦA ANH

Mặt đất hơi trơn và phủ đầy tuyết ướt, cô chậm rãi đi tới nơi Tư Trạm.

Bên ngoài rất lạnh.

Những mảng tuyết lớn rơi trên đỉnh đầu dâng lên từng cơn lạnh, độ ấm trên người cô nhanh chóng tiêu tan.

Cô liêu xiêu chậm rãi tiến đến chỗ Tư Trạm, in rất nhiều dấu chân.

Tư Trạm vẫn luôn giơ tay, chiếc vòng vàng rung rinh trong gió tuyết, những chiếc chuông nhỏ tinh xảo phát ra âm thanh lanh lảnh.

Đổng Miểu chậm rãi vươn tay, lòng bàn tay chạm vào đầu ngón tay lạnh buốt của Tư Trạm, từ từ cầm lấy tay hắn, vòng tay tinh xảo quấn lấy đầu ngón tay bọn họ.

Tư Trạm không khỏi ho nhẹ một tiếng, tuyết trên đỉnh đầu chảy từ tóc xuống lông mi.

Đổng Miểu lấy lại tinh thần, lập tức buông lỏng tay Tư Trạm, chiếc vòng đã nằm gọn trong tay cô.

"Cậu...sao lại đến đây?"

Câu hỏi yếu ớt, đã đến rồi, còn không rõ là vì ai sao?

Tư Trạm lười biếng bỏ bàn tay đang lạnh vào áo lông, cười nhạt nhìn cô: "Nhớ tớ không?"

Đổng Miểu rũ mắt xuống, dùng móng tay đâm vào lòng bàn tay, lầu bầu: "Không có."

Tóc cô xoã dài đến thắt lưng, rối tung trên chiếc áo khoác trắng nhanh chóng ẩm ướt, giống như một dải ruy băng đen đang trải rộng.

Tư Trạm mỉm cười nhìn chằm chằm cô, 1 lúc lâu sau mới khàn giọng nói: "Nghĩ một đằng nói một nẻo."

Giọng hắn xen kẽ với tiếng pháo, nghe không rõ.

Nhưng dường như Đổng Miểu đoán được hắn định nói gì, theo bản năng lùi lại hai bước rồi quay lưng đi.

Sau đó cô hoảng hốt, dưới ánh đèn mờ ảo, có lẽ hắn không thể nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô.

"Tại sao không trả lời tin nhắn của tớ?" Tư Trạm hỏi.

Cuối cùng cũng đuổi kịp được cô, nếu không chắc hắn tức chết.

Đổng Miểu cố tỏ ra là mình ổn, nói: "Bên ngoài lạnh lắm, cậu có muốn.." Cô chỉ về hướng nhà bà ngoại.

Nhưng trước khi dứt lời thì lại ngừng lại.

Nếu Tư Trạm quang minh chính đại đến, mẹ cô không thể không biết.

Là hắn trộm đến.

"Tớ chỉ có nửa tiếng, sau đó phải về gấp." Tư Trạm nói.

Đổng Miểu tính toán thời gian, phải rồi, chắc hắn muốn cùng người thân đón giao thừa.

Cô mím môi, không biết phải để tay ở đâu, chỉ có thể nắm chặt chiếc vòng.

Tiếng chuông khẽ vang lên theo chuyển động của cô.

"Nhanh thế sao..." cô thì thầm.

Không thể không thừa nhận rằng cô đã thất vọng khi nghe hắn nói vậy.

Vậy là hắn đi máy bay hơn 2 tiếng rồi ngồi ô tô thêm 1 tiếng nữa chỉ để ở đây nửa tiếng?

Khùng quá đi.

Cô nâng món quà trên tay rồi nói nhỏ: "Đợi tớ quay lại rồi tặng cũng được mà."

Miền Nam thời tiết ẩm và lạnh, người miền Bắc sẽ không quen.

Tư Trạm vẫy tay với cô: "Lại đây cho tớ ôm một lát."

Đổng Miểu sững sờ tại chỗ, do dự: "Tư Trạm..."

Cô không có lý do gì để có thể thuyết phục bản thân đây là một cái ôm giữa bạn bè, cô biết nó là gì.

Tư Trạm không đợi cô mà từ từ đạp tuyết tiến lên.

Một tiếng xèo xèo vang lên.

Hắn chậm rãi cúi đầu, dùng ngón tay nâng cằm Đổng Miểu, đôi môi lạnh lẽo áp lên khoé miệng cô.

Hắn không buông ngay ra mà nhắm mắt lại, cẩn thận ma sát, truyền cảm giác mát mẻ của bản thân cho cô.

Đổng Miểu không né tránh.

Cô biết hắn muốn làm gì nhưng cô bất động.

Hai chân giường như bị đông cứng trong tuyết, cảm tính đè bẹp lý trí, hoàn toàn xâm chiếm, kiểm soát đại não.1

Tuyết lớn xen lẫn hạt mưa, màn đêm tĩnh lặng vang lên tiếng pháo lúc được lúc mất từ phía xa, ánh đèn nhấp nháy nối tiếp nhau.+

Chúng đều là nhân chứng, lặng lẽ nhìn trộm hai bóng người ôm nhau trong gió tuyết mênh mông.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi