MỐI TÌNH ĐẦU CỦA ANH

Nếu là lúc trước khi Tư Trạm nói mấy lời uy hiếp cô, Đồng Miểu có thể sẽ hoang mang lo lắng không biết nên làm gì.

Nhưng bây giờ cô đã biết Tư Trạm cũng chỉ đang viện cớ thôi.

Đồng Miểu mím môi, bất đắc dĩ chớp mắt nói: "Tớ nói thật thì cậu sẽ không hôn tớ sao?"

Tư Trạm khựng lại, khẽ nhíu mày.

Hắn đã uống rượu nhưng chưa đến mức say, ý thức hưng phấn trong trại thái tỉnh táo bị nén đến khó chịu.

"Chậc." Tư Trạm đưa tay gõ nhẹ trán Đồng Miểu, không đành lòng vì thỏa mãn dục vọng của mình mà bắt nạt cô.

"Anh Từ Phương Hi không muốn truy cứu nữa nên tớ đã xóa bài tố cáo."

Đồng Miểu vẫn thành thật nói với Tư Trạm.

Khi cô nói xong, Tư Trạm không còn hứng đùa tiếp nữa.

Hắn ngồi xuống ghế tay xoa huyệt Thái Dương, trầm mặc.

"Tớ cảm thấy chúng ta nên tôn trọng quyết định của anh ấy, đừng khiến anh ấy khó xử."

Đồng Miểu tiến lại gần vỗ nhẹ bả vai Tư Trạm.

Cô có thể hiểu được ấm ức của hắn, đặc biệt là tấm lòng chân thành muốn giúp đàn anh trút giận nhưng kết quả người trong cuộc lại thỏa hiệp, phóng khoáng độ lượng vốn không phải là phong cách làm việc của hắn.

"Vậy cậu an ủi tớ đi."

Chờ hết nửa ngày Tư Trạm mới ngẩng đầu lên, đôi mắt hẹp dài mang men say mông lung. Không biết là do hơi rượu hay là do bị tin tức này đả kích, bây giờ hắn lại có chút điềm đạm đáng yêu.

Dù thế nào Đồng Miểu cũng không ngờ sẽ có một ngày mình dùng những từ này để hình dung Tư Trạm.

Cô vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Tư Trạm.

Cứ coi đây là an ủi đi, là sự an ủi nhất cô có thể làm được.

Tư Trạm ngoảnh lại, giống như con mèo to cọ vào lòng bàn tay Đồng Miểu, lầm bầm: "Sao cậu như đang dỗ trẻ con thế."

Đồng Miểu chớp mắt, từ từ rút tay về.

Tựa như nhiều lần vô thức chạm vào ranh giới cuối cùng, giống như một cánh cửa khi đã bật ra sẽ không thể đóng lại được.

Tư Trạm không phát hiện ra sự khác thường của cô, sau khi nghe điện thoại của Tư Khải Sơn lại bị gọi đi.

Trong lúc nghe điện thoại, Tư Trạm tiện tay mở TV trong phòng khách nhằm di chuyển lực chú ý chịu đựng sự dài dòng của bố.

Suy cho cùng Tư Khải Sơn vẫn rất quan tâm con trai, câu đầu tiên đã hỏi an toàn về đến nhà chưa.

"Bố đang dùng máy riêng à, bố thấy sao?" Tư Trạm dựa vào ghế sa lông hờ hững nói.

Đồng Miểu ghé sát vào cửa phòng nghe.

Tư Khải Sơn ho một tiếng, thận trọng nói: "Thành tích cuộc thi kia của con, hai ngày nữa có một người bạn cũ của bố từ Thanh Hoa sẽ tới, muốn gặp con."

Tư Trạm uể oải " Vâng"" một tiếng.

Với thành tích hiện đại của hắn chưa đủ để cử đi học, nhưng sẽ có giảm điểm. Mấy ngày nay chắc là Tư Khải Sơn mãi chạy đôn chạy đáo chuyện này.

"Vừa khéo ông ấy cũng từng nhận Miểu Miểu đấy, đến lúc đó hai đứa đi thử xem sao." Tư Khải Sơn nói.

Tư Trạm nhíu mày, đột nhiên nhớ tới việc Đồng Miểu muốn nuốt lời đi Bắc Kinh học y. Hắn ngừng một chút rồi chậm rãi nói: "Được, đến lúc đó gọi điện cho con."

Kết thúc cuộc gọi, không biết tại sao Đồng Miểu lại chớp mắt, cô thoáng nghe thấy tên mình nhưng cụ thể là việc gì thì lại không nghe rõ.

Lúc này trên TV đột nhiên phát lại tin tức hấp dẫn ánh mắt có bọn họ.

[Lúc 9 giờ tối nayy một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng đã xảy ra trên đoạn sông Trầm Hương khiến một người tử vong. Theo điều tra nạn nhân là học sinh trường cấp ba Thịnh Hoa. Nguyên nhân tai nạn là do lái xe trong tình trạng say rượu. Phụ huynh nạn nhân đã đến hiện trường, cảnh sát đang vớt chiếc xe bị chìm. Thông tin chi tiết sẽ được tường thuật lại sau...]

Học sinh trường cấp ba Thịnh Hoa?

Mặc dù tin tức không để lộ danh tính để bảo vệ quyền riêng tư nhưng Đồng Miểu lại nhạy cảm cảm nhận được, trong lòng chao đảo.

Có lẽ là do giác quan thứ sáu, cô cảm thấy mình có quen biết người này.

Tư Trạm lấy điện thoại ra lướt. Hắn không giống Đồng Miểu, vòng bạn bè của hắn chỉ có lẻ tẻ mấy học sinh Thịnh Hoa.

Hắn tuy là người lạnh nhạt nhưng vòng xã giao lại vô cùng rộng nên việc nhận tin tức cũng cực kì nhanh.

Vừa load được một tin mới là học sinh thể dục năng khiếu lớp 12.

__Khải Khiếu, người anh em ra đi thanh thản, cuộc sống này không đáng, tiện nhân càng không đáng. Cậu thật đáng thương!

Tư Trạm nhíu mày, chút men say trong người hoàn toàn tỉnh táo.

Ngay sau đó đủ loại tin nhanh chóng spam lên.

Có người nói Hách Mộng Khê khăng khăng đòi chia tay Trần Khải Khiếu, khiến cậu ta uống say vì tình, sau đó lái xe.

Người bên cạnh Trần Khải Khiếu đều biết Hách Mộng Khê thích Tư Trạm, bình thường cũng không chịu an phận. Vì vậy họ đều cảm thấy không đáng cho cậu ấy, mắng chửi Hách Mộng Khê trên mạng, còn tuyên bố muốn cô ta phải đền mạng.

Lúc 9h30, Hách Mộng Khê để lại một tin nhắn.

__Đừng hỏi tôi, tôi không biết gì cả!

Lúc 10h, lại là một tin nhắn khác.

__Các người muốn ép chết tôi!

Sau đó thì không nói gì nữa.

Đồng Miểu bất an ra khỏi phòng, nhìn sắc mặt Tư Trạm không bình thường thì lo lắng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Tư Trạm đưa di động cho Đồng Miểu, bình tĩnh nói: "Trần Khải Khiếu bị tai nạn xe chết rồi."

Đồng Miểu bị dọa thiếu chút nữa làm rơi điện thoại Tư Trạm xuống đất.

Cô còn nhớ mang máng đêm hôm đó Trần Khải Khiếu ngang ngược càn rỡ muốn dạy dỗ Tư Trạm.

Sau đó bọn họ đánh nhau, bị nhà trường kỷ luật đuổi học, là cô cầu xin cho Tư Trạm. Hội đồng nhà trường vì để công bằng nên cũng không đuổi học anh ta.

Chuyện đã qua lâu như vậy, Đồng Miểu cũng sắp quên mất người này, không ngờ khi nghe được tin tức về anh ta lần nữa lại là tin báo tử vong.

Tiểu Ai đi vào phòng, đứng ở góc bàn kết nối với TV máy móc hỏi: "Thời gian quảng cáo, xin hỏi chủ nhân có muốn đổi kênh không?"

Đồng Miểu và Tư Trạm đều không nói gì.

Tiểu Ai không nhận được chỉ thị, đứng im tại chỗ, dùng đôi mắt xanh lam nhìn hai người.

Tiếng điện thoại Tư Trạm vang lên, rung một cái trong tay Đồng Miểu.

Cô cúi xuống nhìn, là một dãy số lạ.

"A Trạm, tôi sợ lắm, cậu có thể nể tình bạn học ở cùng tôi được không."

Lông mi cô khẽ run, rõ ràng đây là dãy số lạ, cũng không đề tên người gửi nhưng Đồng Miểu có thể đoán được người gửi là ai.

Tư Trạm cũng không để ý tới, bình thường hắn có rất nhiều tin tức linh tinh, cũng rất nhiều tin nhắn rác.

Hắn tựa vào ghế sô pha ngón tay gõ lên đầu gối, không biết đang suy nghĩ gì.

Trong chốc lát, thậm chí Đồng Miểu còn muốn bí mật xóa đoạn tin nhắn này đi để Tư Trạm không nhìn thấy.

Sau khi nhận ra ý nghĩ xấu xa của mình, cuối cùng lý trí xấu hổ cũng kéo Đồng Miểu lại. Cô lặng lẽ cụp mắt xuống đưa điện thoại qua.

"Này, có người nhắn tin cho cậu."

Chính cô cũng không ngờ tới khi nói ra câu này lại cảm thấy ngột ngạt đến thế, giống như trong cổ họng bị nhét bông, vừa nghẹn là vừa khô khốc.

Nhưng cô vẫn nói ra.

Tư Trạm ngẩng đầu, tiện tay cầm nhìn thoáng qua.

Màn hình điện thoại rất sáng, từng từ từng chữ Hách Mộng Khê còn in trên đó, nhưng Tư Trạm tựa như nhìn không hiểu, tiện tay xóa tin nhắn đi.

Đồng Miểu giật mình, nghi ngờ hỏi: "Cậu..."

Không đi tìm cô ta sao? Lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì thì sao?

Tư Trạm ngước lên quan sát Đồng Miểu, kéo tay cô lại đến cạnh mình, thản nhiên hỏi: "Tớ làm sao?"

Đồng Miểu đứng không vững, ngã nhào lên người Tư Trạm, cảm nhận được làn da ấm áp của hắn, cả người giống như bị điện giật bắn, bối rối đỏ mặt.

Xảy ra chuyện lớn như vậy mà cô còn có tâm tư nghĩ chuyện không nên nghĩ.

"Cậu ta... sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Tư Trạm vô tình nói: "Không biết, nhưng nếu đến cha mẹ cậu ta còn không trấn an được cậu ta thì chẳng lẽ lại trông cậy được vào một người ngoài như tớ sao?"

Đồng Miểu cứng họng không trả lời được. Một mặt cô cảm thấy đối với việc hắn không thèm để ý người khác thật sự là không có cảm tình gì để nói. Một mặt khác cô cũng mừng thầm rằng sự việc mình mơ hồ lo lắng cơ bản không thể xảy ra.

"Say rượu gây tai nạn giao thông, chỉ có thể trách chính bản thân anh ta, không thể trách người khác được."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi