MỐI TÌNH ĐẦU CỦA GIÁO BÁ

Dám hay không đương nhiên là không dám nhìn mặt nói.

Ngu Trà đem cái ly rời khỏi, về phòng của mình, lúc gần đi, Lục Dĩ Hoài cho cô một ống thuốc mỡ.

Về phòng, Ngu Trà mới thực sự thả lỏng, cô kéo áo ngủ xuống, đứng trước gương, quả nhiên nhìn thấy dấu răng lưu lại.

Thuốc mỡ màu xanh nhạt, bôi lên mặt lạnh lạnh, không còn đau nữa.

Ngu Trà xoa nhẹ vết cắn nửa ngày, không biết tại sao lại nhớ đến tinh dầu, nhịn không được lắc đầu, cô thật là bị choáng váng.

Đời trước Lục Dĩ Hoài cắn rất đau, đau hơn so với lần này, không biết vì sao bây giờ lại thay đổi.

Vết thương vừa hết đau, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

Ngu Trà mở cửa, "Mẹ Vương, trễ thế này còn chưa ngủ ạ?"

Mẹ Vương xách cái túi giấy, đưa cho cô, hạ giọng hỏi: "Lúc nãy đưa thuốc có chuyện gì xảy ra không, thiếu gia có phát bệnh không?"

"Không có gì xảy ra cả." Ngu Trà không đem chuyện bị cắn nói ra, "Nhịn một chút là xong."

Mẹ Vương nhìn biểu tình của cô liền biết không đơn giản, "Vất vả cho con rồi, đây là kẹo mẹ mua ngoài chợ, con gái chắc sẽ thích cái này."

Ngu Trà không thể từ chối, chỉ có thể cầm trong tay.

"Con nếu có thời gian hãy khuyên nhủ thiếu gia." Mẹ Vương cũng không trì hoãn, trời cũng đã tối, dặn dò vài câu thì về phòng.

Sau khi đóng cửa lại, Ngu Trà thở phào nhẹ nhõm.

Cô sợ mẹ Vương gặng hỏi, may mà bà chỉ thuận miệng hỏi, bị cô lừa gạt cho qua, nếu biết thì không biết chuyện gì sẻ xảy ra.

Túi kẹo có nhiều loại, các loại trái cây, cái gì cũng có, phỏng chừng là mua cho cháu trai, còn lại thì cho cô.

Ngu Trà lấy một ít, ngày mai đem đến trường.

Nghĩ đến trường học, cô mới nhớ đến Lục Dĩ Hoài đã lâu chưa đi học, trong trí nhớ, mãi đến một tháng nữa hắn mới đi học lại.

Ngu Trà do dự một lát, đi qua phòng cách vách.

Gõ cửa vẫn như cũ không có phản ứng, Lục Dĩ Hoài còn chưa ngủ, dựa vào trên giường đọc sách, thấy cô vào, hai mắt nhíu lại: "Lại đưa thuốc?"

Nghe vậy, Ngu Trà sắc mặt đỏ lên.

Cô đưa mắt nhìn lung tung, phát hiện trên mặt đất có nhiều vật bị ném xuống, đi qua nhặt lại, không quấy rầy hắn đọc sách, trong phòng chỉ còn tiếng lật sách.

Ngoài phòng có tiếng ve, Ngu Trà đem cửa sổ đóng lại, nghĩ thầm gần đây ve rất nhiều, nghe thật phiền.

Cô không muốn cùng Lục Dĩ Hoài nói chuyện phiếm.

Ngón tay Lục Dĩ Hoài tái nhợt dừng trên trang sách, nửa ngày mới lật một tờ.

Dọn dẹp xong hết, Ngu Trà mới xoay người nhìn thiếu niên trên giường, nhớ tới lúc hắn uống thuốc, cô ngửi được hương vị, rất khó ngửi, vậy mà mỗi lần Lục Dĩ Hoài đều có thể mặt vô biểu tình mà uống hết.

Không ai thích chịu khổ.

Ngu Trà đem mấy viên kẹo trái cây để lên chăn, lấy cớ nói: "Mẹ Vương kêu tôi đưa qua, anh ăn không?"

Lục Dĩ Hoài xùy một tiếng: "Em bao lớn rồi còn ăn kẹo?"

Hắn khép sách lại, thân thể động nhẹ, kẹo trên chăn di chuyển, rơi trên mặt đất.

Ngu Trà nghĩ thầm cô vẫn chưa thành niên, hơn nữa ai nói người lớn không thể ăn kẹo. Đương nhiên những lời này cô cũng không dám nói ra.

Lục Dĩ Hoài nhìn sườn mặt cô, "Tay còn đau không?"

Ngu Trà lắc đầu, theo bản năng mà giấu tay ra sau, dùng tay khác nhặt kẹo lên, thả lên giường lần nữa: "Rất ngọt."

Lục Dĩ Hoài nhìn chằm chằm ngón tay trắng nõn của cô, phía trên còn lưu lại ấn ký của hắn, đôi mắt hơi tối, "Em tự ăn đi."

Ngu Trà có chút mất mát, lột ra một viên kẹo.

Lục Dĩ Hoài nghĩ cô sẽ đút mình ăn.

Không nghĩ rằng cô lại nhét vào miệng mình, đây là vị dâu tây, thực ngọt, từ đầu lưỡi ngọt đến trong lòng.

Lục Dĩ Hoài trong lòng không thoải mái.

Nhìn biểu tình hưởng thụ của Ngu Trà, trong lòng hắn càng không thoải mái, môi mím thành một đường, rất bực bội.

Lục Dĩ Hoài cười cười: "Không về thì tối ngủ ở đây."

Ngu Trà sắc mặt cả kinh.

Cô có rất nhiều ký ức với căn phòng này, cũng mặc ăn kẹo gì đó, chuẩn bị rời đi liền nhớ tới việc gì, xoay người.

"Đúng rồi." Ngu Trà hỏi: "Ngày mai anh có đến trường không?"

Lục Dĩ Hoài không nói chuyện.

Ngu Trà tự nhiên biết hắn sẽ không đi, lấy hết can đảm mở miệng: "Ngày mai tôi, tôi bồi anh đến trường."

Không chờ trả lời, cô mang đồ xuống lầu, đóng cửa lại vang lên âm thanh thâm thúy, trong căn phòng yên tĩnh phá lệ rõ ràng.

Lục Dĩ Hoài đóng sách lại.

Hắn duỗi tay chuẩn bị tắt đèn, trong lúc lơ đãng nhìn thấy kẹo trên đất, cuối cùng vươn nửa người ra nhặt lên, đặt trong lòng bàn tay.

Cô gái nhỏ bị dọa sợ, kẹo vẫn còn rớt ở đây.

Ngu Trà trong lòng run sợ mà về phòng, cũng may sau khi trải qua chuyện lúc nãy, cô cũng không còn tinh thần nằm mơ.

Lúc Ngu Trà rời giường đã tờ mờ sáng, mẹ Vương trong phòng chuẩn bị bữa sáng, chào hỏi: "Mẹ Vương."

"Con đi học đi." Mẹ Vương cho cô một chén cháo, "Thiếu gia vẫn chưa dậy, một tiếng sau mẹ sẽ kêu cậu ấy."

Ngu Trà nhíu mày: "Hôm nay cậu ấy không đến trường à?"

Mẹ Vương nói: "Chắc sẽ không, thiếu gia không để ý việc này, lúc trước có ai nói đến trường thì ngay lập tức nổi giận, trong khoảng thời gian ngắn chắc sẽ không đi, con đừng vội, coi chừng bị mắng."

"Dạ." Ngu Trà cúi đầu đáp ứng.

Nói như vậy tối hôm qua cô không bị mắng là còn tốt, hôm nay chắc sẽ không thể bồi Lục Dĩ Hoài đi học.

Tuy rằng nghĩ như vậy, Ngu Trà vẫn ngồi chờ nửa tiếng.

Nhìn thời gian đến giờ học ngày càng gần, nếu chờ nữa sẽ muộn, cô thở dài, mới đeo cặp rời Lục gia.

Lục Dĩ Hoài đã nửa tháng không đến trường, hắn không muốn, tự nhiên sẽ không có ai ép buộc, trường học biết hắn xảy ra chuyện cũng sẽ không ý kiến gì.

Sau khi Ngu Trà rời đi, mẹ Vương dọn dẹp chén, sau đó quét dọn một chút dưới lầu, thấy thời gian không sai biệt lắm thì lên kêu hắn dậy.

Không nghĩ rằng vừa lên cầu than thì nghe thấy tiếng động, bà ngẩng đầu nhìn, kinh ngạc nói: "Thiếu gia tỉnh rồi."

Lục Dĩ Hoài nói: "Vâng."

Hắn nhìn căn phòng bên cạnh, cửa đóng chặt.

Lục Dĩ Hoài bất động thanh sắc hỏi: "Cô ấy chưa rời giường?"

Mẹ Vương ngây người vài giây mới biết hắn đang nói đến Ngu Trà, "Ngu tiểu thư vài phút trước vừa ra cửa, cũng không thể đến trường trễ được."

Bà vừa nói xong, sắc mặt thiếu niên trước mặt liền trầm xuống.

Lục Dĩ Hoài tay siết chặt tay vịn xe lăn.

Tối hôm qua nói rất dễ nghe, bồi hắn cùng đến trường, sáng nay liền chạy, đều là nói dối.

Mẹ Vương chuyển đề tài, "Hôm nay mẹ nấu cháo con thích nhất, độ nóng vừa vặn, không nóng không lạnh. Đúng rồi..."

Nghe bà dong dài một lát, Lục Dĩ Hoài nhịn không được, rốt cuộc vẫn hỏi ra, "Cô ấy không định gọi tôi xuống?"

"Nga, hỏi mẹ, mẹ sợ quấy rầu con nghỉ ngơi nên đã cản lại." Mẹ Vương hỏi, "Hôm nay thiếu gia muốn đi học sao?"

Lục Dĩ Hoài rũ mắt, "Không đi."

Mẹ Vương gật đầu, dù sao bà cũng đoán như vậy, đem cháo bưng vào trong, lầm bầm lầu bầu: "Ngu tiểu thư không biết vì cái gì chờ thật lâu..."

Bà chưa nói xong, thấy Lục Dĩ Hoài chuyển xe lăn trở về phòng, cửa bang một tiếng đóng lại.

"..." Mẹ Vương nhìn chén cháo thiếu chút nữa đã rớt trong tay.

"Mới sáng sớm mà hỏa khí đã lớn như vậy."

Khi Ngu Trà đến trường học, chị em trong nhóm đang nói chuyện phiếm, tin tức rất nhiều, vừa bấm vào là 99+.

"Trà Trà, bài thi viết của cậu hôm qua như thế nào?"

"Ai, mình tối hôm qua tùy tiện viết một bài, tất cả đều là vô căn cứ, phỏng chừng thầy sẽ không kiểm tra."

"Các cậu nói xem khi nào Lục Dĩ Hoài đi học lại?"

Vì Lục Dĩ Hoài chưa đến trường, chuyện lớn gì đó cũng chỉ mới nghe qua, không thấy chân tướng, căn bản không biết thật giả.

Ngu Trà chuyển đề tài: "Mình sắp tới trường."

Bọn chị em nói chuyện phiếm luôn vượt đề tài, "Đúng rồi, Ngu Minh Nhã lại bày chuyện, các cậu thấy chưa, cô ta đăng Weibo thông báo đóng máy."

Ngu Trà biết việc này.

Khoảng thời gian trước có đạo diễn công khai tuyển diễn viên cho một bộ phim vườn trường, kinh phí không cao, Ngu Minh Nhã thích cảm giác đứng trước máy quay, ban đầu chuẩn bị, nghỉ hè đã đi quay.

Cô ta cũng rất thành công, trong trí nhớ của cô, bộ phim này khá ngắn, chỉ khoảng hai mươi tập, quay hai tháng là xong, sau khi tuyên truyền liền nổi tiếng. Ngu Minh Nhã cũng tạo nên tên tuổi, chân chính tiến vào giới giải trí, fan trên Weibo tăng lên nhanh chóng.

Ngu Minh Nhã trước kia xây dựng hình tượng nữ thần hoàn mỹ được nhiều người tin tưởng, paparazzi cũng không đào ra chuyện trong nhà, huống chi Ngu Trà đã đến Lục gia.

Lúc này cô sẽ không lại giẫm lên vết xe đổ.

"À, đúng rồi Trà Trà, lát nữa cậu tới mua giúp mình một phần bánh rán, giò cháo quẩy, thêm trứng gà, chân giò hun khói, tương ớt."

"Đã biết."

Lâm Thu Thu tag Ngu Trà.

Vừa vặn vừa đi qua cửa hàng bên kia, bây giờ có thể ngửi thấy mùi bánh rán giò cháo quẩy, cô chỉ cần đi vài bước là đến nơi.

Trường Nhất Trung ở Ninh thành tuy là thuộc tư nhân, nhưng cũng là trường học, bên ngoài có không ít quán đồ ăn vặt, được nhiều học sinh vây quanh.

Chờ không lâu liền tới lượt Ngu Trà.

Cô đưa lưng về phía đường, không chú ý tới cách đó không xa có vài thiếu niên đi tới, mặc áo thun bán ngoài lề đường, tóc đủ màu, cả đám nhìn giống cầu vồng bảy màu, dáng vẻ lưu manh, vừa nhìn là biết không dễ chọc.

Vốn dĩ là sắp đến giờ vào lớp, các học sinh khác đều tăng tốc độ chạy về trường, chỉ còn Ngu Trà xách túi giấy, phá lệ bắt mắt.

Mấy tên lưu manh vừa nhìn liền đi đến.

Tên đầu húi cua mắt sáng ngời, phun ra điếu thuốc, "Em gái nhỏ đến muộn rồi, không bằng dứt khoát đi chơi cùng bọn anh?"

Ngu Trà trước kia mặc quần áo của Ngu Minh Nhã, tự nhiên cũng là hàng hiệu, đến Lục gia, Lục gia cho cô ăn, mặc, ở, đi lại, nhìn không thấy hiệu gì nhưng cũng biết là xa xỉ.

Bọn họ tới nơi này, tự nhiên là muốn cướp.

Trung học tư nhiên nhiều con nhà giàu, tùy tiện chọn một đứa cũng đủ.

Ngu Trà lui về sau một bước, trong lòng tính toán làm sao để rời đi dễ dàng, từ nơi này đến trường còn khoảng một trăm mét, chạy đến mất không ít thời gian, hơn nữa cô khẳng định không thể chạy nhanh bằng bọn họ.

Cô bình tĩnh nói: "Tiền tôi sẽ đưa hết cho các người."

"Tiền đương nhiên phải có." Tóc húi cua ca quơ quơ đầu, nhìn chằm chằm mặt cô, "Người... cũng muốn, theo anh làm anh em, bọn anh sẽ đối xửa với em thật tốt."

Tên bên cạnh phụ họa nói: "Ánh mắt anh thật tốt, đứa con gái này thật đẹp."

Ngu Trà tâm trầm xuống.

Cô véo lòng bàn tay của mình, ép buộc bản thân phải trấn định, sau một lúc lâu mở miệng nói một câu: "Không được, tôi phải đợi Lục Dĩ Hoài cùng đến trường."

Ngu Trà cũng bất chấp tất cả.

Tóc húi cua ca động tác dừng một chút, cầm điếu thuốc trong tay, nửa tin nửa ngờ: "Lục Dĩ Hoài? Em có quan hệ gì với Lục Dĩ Hoài?"

Bọn họ đương nhiên biết Lục Dĩ Hoài.

Mấy tên quậy phá ở Ninh thành có ai không biết Lục gia Lục Dĩ Hoài, đánh nhau đến mức không muốn sống, đại ca trường họ vì Lục Dĩ Hoài bây giờ vẫn chưa thể ra khỏi đồn cảnh sát.

Sao có thể tùy tiện cản lại một người có quan hệ với Lục Dĩ Hoài?

Tuy rằng biết Lục Dĩ Hoài đã xảy ra chuyện, nhưng ai cũng không dám đi đắc tội, sau lưng hắn vẫn còn Lục gia, nói không chừng có thể mạng sống cũng mất.

Ngu Trà thở ra một hơi, nhẹ giọng nói: "Lục Dĩ Hoài là anh trai tôi."

Này cũng không phải nói dối, lúc trước dì Giang nói Lục Dĩ Hoài coi cô như em gái, tuy rằng Lục Dĩ Hoài không đồng ý, dù sao bây giờ hắn cũng không biết.

"Em gái?" Tóc húi cua lặp lại.

"Đại ca, đừng nghe nha đầu này nói bừa." Tên bên cạnh phi một ngụm, "Ai không biết Lục Dĩ Hoài bên người không có con gái, hơn nữa hắn lại là con một của Lục gia."

Ngu Trà nói: "Nhận nuôi."

Tóc húi cua ca bị lừa, nổi giận đùng đùng: "Nói bừa cái gì, muốn làm em gái Lục Dĩ Hoài cũng không tự nhìn bản thân mình được bao nhiêu cân lượng."

Hắn duỗi tay kéo Ngu Trà lại.

Ngu Trà tay mắt lanh lẹ, đem bánh rán giò cháo quẩy trong tay ném ra, lại đẩy bọn họ một phen, nhấc chân hướng con đường đối diện chạy.

"Cho mày mặt mũi mà còn không biết xấu hổ!"

Tóc húi cua bị đập lên mặt, phản ứng lại liền đuổi theo.

Ngu Trà còn chưa tới lề đường đã bị kéo áo đồng phục, từ trong túi lấy ra một cái bút máy, đâm ra phía sau một phát.

Tóc húi cua không kịp phòng ngừa, đau đến lùi lại vài bước, mu bàn tay chảy máu ròng ròng.

Ngu Trà cầm bút, sợ mấy tên nam sinh tiến lại, dùng bút máy đặt lên cổ mình, lạnh lùng mở miệng: "Đụng vào tôi lần nữa thử xem?"

Mấy tên nam sinh liếc nhau.

"Các người đoán xem các người nhanh hay tay tôi nhanh, sau khi giết người còn có thể tiêu dao tự tại bên ngoài sao?"

Bọn họ đều đã đủ mười tám, vừa nghe như vậy, lập tức do dự, "Cô đừng xúc động, đừng xúc động!"

Làm sao lại gặp phải một đứa con gái bị tâm thần?!

"Đừng có làm bừa!" Tóc húi cua che tay lại, thấy phía bên kia đường có chiếc xe dừng lại, bảng số xe hắn rất quen thuộc.

Một tên nơm nớp lo sợ: "Đó là xe của Lục gia đúng không?"

"Bên kia hình như là Ngu tiểu thư?" Tài xế quay cửa kính xe xuống, đối mặt với người phía sau: "Có lẽ Ngu tiểu thư đang gặp phiền toái."

Lục Dĩ Hoài ấn cửa sổ xe xuống, híp nửa mắt nhìn ra bên ngoài, đôi mắt vốn dĩ nhàn nhạt liền thay đổi cảm xúc.

Ngu Trà tay run run.

Đây là lần đầu tiên cô uy hiếp người khác, sợ bọn họ phản ứng lại xuống tay với mình, rốt cuộc cô vẫn chỉ có một mình.

Nghe được hai chữ Lục gia, Ngu Trà quay đầu lại kêu: "Dĩ Hoài ca ca!"

Giọng nói của cô bình thường rất mềm, khi xưng hô như vậy, phảng phất tựa như làm nũng, lại có chút linh động.

Lục Dĩ Hoài còn chưa phản ứng, trong lòng tên tóc húi cua đã nhảy dựng.

Hắn chạy nhanh lui ra phía sau một bước, tươi cười một cái: "Đây là do trên đường gặp được em gái Lục Dĩ Hoài nên mới đưa cô đến trường."

Máu trên tay nhỏ xuống đất.

Vừa dứt lời, một quyển sách trực tiếp bay đến mặt hắn, góc cạnh đập lên mặt, lập tức tạo ra mấy vết thương.

Hắn hít một hơi lạnh, tại sao anh em đều hung dữ giống nhau như vậy!

Lục Dĩ Hoài lạnh lùng mở miệng: "Tay nào của mày chạm vào cô ấy?"

Hết chương 3

#xanh

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi