MỐI TÌNH ĐẦU ĐÒI BAO NUÔI



Không trùng hợp vậy chứ? Lục Nam Châu nghĩ, biết đâu chỉ là tên đồng âm thì sao?
Có thể là Lâm Nhu, Lâm Như hoặc Lăng Nhược cũng nên?
Trần Du đã cúp máy, anh không nghe được giọng người đồng hương kia nên chẳng biết có phải Lâm Nhược mà Diệp Nhiên quen không nữa.
Lục Nam Châu nhìn dòng xe ùn tắc phía trước, trong tiếng người huyên náo chợt nhớ lại hôm đó khi anh hỏi Diệp Nhiên quen Lâm Nhược thế nào, người trước mắt bỗng nhiên tái mặt.
Anh biết Diệp Nhiên không muốn nói nên mới vụng về bối rối chạy đi tìm máy sấy.
Anh không hỏi tiếp nữa nhưng vẫn luôn tự hỏi tại sao Diệp Nhiên không muốn nói? Sao lại có vẻ bất an như vậy?
Năm năm trước, khi Diệp Nhiên ở bên anh chưa từng nhắc tên Lâm Nhược, có lẽ lúc đó họ vẫn chưa quen biết.
Vậy là sau khi rời đi, Diệp Nhiên mới gặp Lâm Nhược sao?
Gặp ở đâu?
Khi Lục Nam Châu đến thì đúng lúc gặp Trần Du ở cửa chính dưới lầu.
"Cuối cùng cậu cũng tới," Trần Du kéo anh, "Đi nào, mọi người đều tới cả rồi, còn thiếu mỗi cậu thôi đấy."

Lục Nam Châu theo hắn lên lầu, vờ như thuận miệng hỏi: "Chẳng phải cậu nói gặp đồng hương à?"
"Đúng vậy," Trần Du nói, "Gặp ngoài cửa tiệm bên kia đường.

Bao năm không gặp, suýt nữa không nhận ra luôn."
"Năm nào cậu cũng về quê mà?" Lục Nam Châu hỏi, "Người đó không về à?"
Trần Du gật đầu: "Đột nhiên nó chẳng có tin tức gì nữa, người trong thôn cũng không biết nó đi đâu.

Cha mẹ nó cứ nhắc tới đứa con trai này thì lại tức giận nên mọi người đâu dám hỏi."
Lục Nam Châu: "Vậy giờ người đó làm việc ở Nguyên Thị à?"
"Ừ," Trần Du đáp, "Nó nói có hẹn với người ta nên tớ cũng không hỏi nhiều, để hôm nào rủ nó đi ăn một bữa."
Hẹn người? Lục Nam Châu nghĩ, chắc không phải là Lâm Nhược mà Diệp Nhiên hẹn đấy chứ?
"Tớ nghe cậu gọi người kia là Lâm Nhược," Lục Nam Châu do dự nói, "Lâm nào, Nhược nào vậy?"
"Chính là......" Trần Du đột nhiên dừng chân rồi quay đầu nhìn Lục Nam Châu chằm chằm, "Đợi đã, sao hôm nay cậu hỏi đủ thứ vậy?"
Lục Nam Châu: "Tớ......"
Đầu óc Trần Du lóe sáng, bừng tỉnh đại ngộ hỏi, "Cậu có hứng thú với nó đúng không?!"
Lục Nam Châu: "......"
"Mẹ kiếp rốt cuộc cậu hết treo cổ trên cái cây duy nhất rồi hả!" Trần Du vỗ vai anh kích động nói, "Tớ nói cậu nghe, đứa đồng hương này của tớ có ngoại hình khá lắm, không thua Diệp......" Hắn ngừng lại rồi sửa lời, "Trắng trẻo dễ nhìn lắm! Đúng lúc hai cậu đều thích nam, để tớ hỏi nó xem có bạn trai chưa, nếu chưa thì cậu tranh thủ......"
"Không phải," Lục Nam Châu ngắt lời hắn, "Tớ đâu có hứng thú với người ta."
Trần Du không tin, "Vậy sao cậu hỏi lắm thế?"
Lục Nam Châu: "Thì......!hỏi cho biết vậy thôi."
"Lừa quỷ à," Trần Du ghét bỏ nói, "Hỏi cho biết? Cậu toàn hỏi người ta muốn mua gà không chứ đâu quan tâm người ta là Lâm nào Nhược nào? Hỏi cho biết để bán thêm mấy con gà hay sao?"
Lục Nam Châu: "......!Ừ."

"Ừ gì mà ừ?!" Trần Du chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Muốn có người yêu thì cứ việc nói thẳng, tớ có cười cậu đâu."
Lục Nam Châu đau đầu nói, "Không phải thật mà."
Trần Du: "Sao cậu lại......"
Họ đi đến cửa phòng, Lục Nam Châu đổi chủ đề, kéo hắn vào chào hỏi bạn học bên trong.
Trần Du chưa từ bỏ ý định, lúc ăn cơm còn vụng trộm hỏi Lục Nam Châu, "Không hỏi đồng hương của tớ thật à? Biết đâu nó chưa có bạn trai thì sao."
Lục Nam Châu yên lặng bưng ly rượu của hắn lên rót vào miệng hắn --- Nếu đúng là Lâm Nhược thì người ta có chồng luôn rồi.
Trần Du bị rót rượu đến nỗi đầu óc mụ mẫm, lại quay sang rót cho Lục Nam Châu.

Hai người rót tới rót lui, cơm chưa ăn mà đã say mèm.
Điện thoại Lục Nam Châu chợt rung lên, anh mở ra xem thì thấy Diệp Nhiên gửi hình chụp một cái bánh gatô nhỏ.
Diệp Nhiên: Không ngon bằng bánh lần trước anh mua đâu.
Lục Nam Châu bất giác mỉm cười, chóng mặt trả lời: Ăn cơm chưa?
Ăn bánh làm sao no được?
Diệp Nhiên: Ăn rồi, đây là món tráng miệng mà.
Lục Nam Châu dừng một lát, bỗng nhiên nói: Tụi nó chuốc rượu anh, em tới đón anh được không?
Điện thoại đột nhiên reo vang, Lục Nam Châu còn chưa kịp nghe thì Diệp Nhiên đã cúp máy.
Khung chat hiển thị "Đối phương đang gõ chứ......", đợi hồi lâu mới thấy Diệp Nhiên trả lời: Ừ, anh gửi địa chỉ cho em đi.
Ngón tay Lục Nam Châu vuốt ve cái tên trên điện thoại, mùi rượu nồng nặc trong cổ.

Thoáng chốc anh như trở lại đêm ly biệt năm xưa, anh cũng say khướt nói với cậu, Nhiên Nhiên, tụi nó chuốc rượu anh, em tới đón anh được không......
Lúc tan cuộc, Trần Du say khướt kéo Lục Nam Châu đi chung, sau đó bị Lục Nam Châu phũ phàng nhét vào xe bạn học.
Đám người lục tục ra về, có bạn học định gọi tài xế giùm Lục Nam Châu nhưng anh nói không cần, có người tới đón rồi.
Anh chậm rãi đi dọc con đường, đèn đường mờ ảo đổ bóng thật dài.

Gió đêm lướt qua ngọn cây hơi lạnh.
Lục Nam Châu ngẩng mặt lên, men say thoáng tan đi trong gió.
"Lục Nam Châu......"
Sau lưng vang lên tiếng gọi quen thuộc, Lục Nam Châu xoay người, Diệp Nhiên sà vào lòng anh.
"Lạnh không?" Diệp Nhiên nép trong ngực hỏi anh.
Lục Nam Châu lắc đầu.
"Sao uống nhiều quá vậy?" Diệp Nhiên xích lại gần anh ngửi ngửi, "Anh......"
Lục Nam Châu đột ngột cúi đầu hôn cậu.
Bóng người chồng lên nhau dưới ánh đèn.
"Anh uống rượu," Lục Nam Châu dựa vào cậu nói khẽ, "Không lái xe được."
Diệp Nhiên chóng mặt gật đầu, "Vậy em lái cho."
Lục Nam Châu: "Em cũng đâu lái được."
Diệp Nhiên nhất thời không hiểu, "Sao thế?"
Lục Nam Châu: "Em hôn anh thì cũng uống rượu còn gì."
Diệp Nhiên: "......"
Lục Nam Châu dừng một lát rồi nói: "Chúng ta không về nữa."
Không về? Diệp Nhiên ngơ ngác nhìn khách sạn cao ngất sáng trưng bên cạnh..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi