MỐI TÌNH ĐẦU HẠN ĐỊNH

Trong chiếc túi dì Nguyễn đưa cậu là hai hộp dâu tây và hai hộp anh đào.

Đây không phải những loại trái cây đang trong mùa quả chín, ấy vậy mà quả nào quả nấy vừa to vừa mọng nước, màu sắc tươi ngon, nhìn vào biết ngay giá cả không rẻ chút nào. Nhất là lại còn mua ở gần bệnh viện, chắc còn cao hơn giá thị trường.

Điều này khiến Quách Vị ngại lắm.

Nguyễn Diệc Vân nói gặp được cậu là chuyện may mắn nhất của anh ấy. Nhưng với Quách Vị, cậu mới là người được thần may mắn lựa chọn.

Cậu có được tình yêu của người tốt đẹp như anh ấy một cách dễ dàng mà gần như không cần quá cố gắng đã được người nhà của đối phương chấp nhận.

Đúng là chiếc bánh ngọt từ trên trời rơi xuống.

Lần đầu gặp gỡ, cậu tặng Nguyễn Diệc Vân nắp chai may mắn. Và vận may ấy luôn được hai người họ đồng sở hữu.

Khuyết điểm duy nhất có lẽ là chữ viết trên bao bì và hương vị nhân của chiếc bánh này không khớp nhau lắm.

Dâu tây và anh đào đều là loại trái cây không để lâu được, trong ký túc xá lại không có tủ lạnh, khó giữ qua đêm nên phải giải quyết thật nhanh.

Một mình Quách Vị ăn không nổi, bèn chia sẻ với các bạn cùng phòng.

“Đối xử với ông như con dâu rồi đó!” Cậu ba vừa nhai vừa cám thán, “Ngọt ghê, hiếm có quả dâu nào ngọt vậy, chắc đắt lắm!”

Quách Vị thấy ngại, muốn phản bác nhưng không tìm được lý do để giải thích.

Nguyễn Diệc Vân còn gọi tôi là chồng đấy nhé!

Câu này xấu hổ quá không nói được. Quách Vị ngẫm nghĩ, chờ Nguyễn Diệc Vân khỏe lại về trường, mình phải nhân cơ hội khoe khoang tình cảm trước mặt họ mới được. Với tính cách rộng lượng của Nguyễn Diệc Vân chắc sẽ không phản đối đâu.

Dù đã trở thành Alpha, người đẹp vẫn là bà xã đáng yêu nũng nịu của tôi thôi, các ông hiểu không?

Trưa hôm sau trên đường đến căn tin, Quách Vị bất ngờ nhận được điện thoại từ Trần Tối.

“Mấy hôm trước còn bám riết lấy tôi cơ mà.” Trần Tối móc mỉa qua điện thoại, “Sao, vừa gặp Alpha khác đã bỏ tôi sang một bên à?”

Quách Vị sửng sốt một lúc, bật cười: “Ha ha ha anh hài hước quá!”

Trần Tối tiếp tục: “Nghe nói chỗ cậu có đồ ngon nhỉ?”

Quách Vị ngờ vực: “Hả? Đồ ngon gì?”

“Chẳng phải dì mua cả túi trái cây cho cậu sao? Một mình cậu ăn nổi không.” Trần Tối hỏi, “Chắc cũng cần người giúp đỡ chứ?”

“Ăn hết rồi, cả phòng ký túc xá bọn tôi ăn chung, đêm qua đã hết sạch.” Quách Vị đáp, “Dâu tây và anh đào không để qua đêm được.”

Trần Tối hỏi: “Vậy sao hôm qua không gọi tôi?”

Câu này khó trả lời quá chừng, Quách Vị vô thức muốn hỏi ngược lại là tại sao phải gọi anh? Nhưng nói vậy hơi bất lịch sự, dù sao thì cậu và Trần Tối cũng không thân, đâu nói thế được, chỉ đành đối phó qua loa.

“Lần sau lần sau, lần sau đảm bảo nhớ.”

“Sau siếc gì.” Trần Tối rủ rê, “Ngay hôm nay luôn đi, cậu ăn cơm chưa?”

“Đang trên đường đến căn tin.” Quách Vị trả lời.

“Hay.” Trần Tối bảo, “Vậy tôi chờ cậu trước cửa căn tin.”

Quách Vị chưa phản ứng kịp, sửng sốt: “… Hả?”

“Mời tôi ăn cơm.” Trần Tối nhắc.

Quách Vị lại muốn hỏi tại sao. Cậu ngập ngừng giây lát, nhớ đến chuyện mấy hôm trước mình quấy rầy Trần Tối cũng nhiều, vội ngỏ ý: “Được. Có bạn tôi đi cùng, khoảng năm phút nữa tới.”

Nguyễn Diệc Vân không đến trường, cậu và Vương Đồng học xong tất nhiên sẽ cùng đến căn tin ăn trưa.

“Thôi.” Trần Tối nói, “Tôi còn có chuyện riêng muốn nói với cậu.”

Quách Vị ngạc nhiên.

“Về gái Nguyễn đó.” Giọng Trần Tối lộ rõ ý cười, “Không tiện để nhiều người biết.”

Quách Vị do dự: “À, tôi hiểu rồi!”

Nể tình bánh trái ngon miệng đêm qua, Vương Đồng chỉ mắng cậu vài câu rồi tách ra đi riêng.

Sắp đến căn tin, Quách Vị trông thấy Trần Tối từ xa.

Sở hữu ngoại hình nổi bật, Trần Tối với vóc dáng cao ráo trông càng bắt mắt hơn Nguyễn Diệc Vân khi đứng giữa dòng người, bấy giờ hắn đang đút tay vào túi một cách nhàn nhã, ấy vậy mà vẫn thu hút đại đa số ánh nhìn xung quanh.

Người vào căn tin đều vô tình hoặc cố ý nhìn hắn, mà có lẽ hắn đã quen với điều này từ lâu nên chẳng hề để tâm đến.

Làm Quách Vị ngại chủ động chào.

Ban đầu định đến gần chút nữa mới lên tiếng, nào ngờ Trần Tối tinh mắt, còn tận mười mấy mét đã giơ tay vẫy mạnh với cậu.

“Bên này…” Hắn gọi Quách Vị.

Mọi người đều quay đầu nhìn Quách Vị.

Quách Vị vừa lúng túng vừa căng thẳng, cậu nhoẻn miệng cười với Trần Tối rồi cúi đầu bước nhanh tới.

Vào căn tin, để tỏ lòng thành, Quách Vị gọi vài món ăn giá cao hơn phần cơm bình thường.

Đã sang tháng mới, bố mẹ cậu vừa gửi phí sinh hoạt, tiền nhiều hơn trước đây một chút. Theo lời mẹ Quách Vị thì đây là chi phí để cậu hẹn hò. Dù sao cũng đang yêu đương mà, đâu thể không ra đồng cắc nào.

Đâu ngờ chưa kịp thể hiện cho Nguyễn Diệc Vân thấy đã mời Trần Tối ăn trước rồi.

Trần Tối không hề kén chọn, sao cũng được không ý kiến.

Sau khi ngồi vào chỗ, Quách Vị tức tốc đặt câu hỏi về vấn đề mình quan tâm nhất: “Anh muốn kể với tôi chuyện gì về Nguyễn Diệc Vân thế?”

Nào ngờ Trần Tối lại xua tay: “Đừng sốt ruột.”

Quách Vị nghĩ bụng tôi sốt ruột lắm.

Trần Tối chống cùi chỏ lên bàn, kề sát vào một chút, “Tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”

Quách Vị ngửa người ra sau bởi cảm giác áp lực đột nhiên ập đến: “… Anh, anh nói đi.”

“Cậu đến thăm cậu ấy rồi nhỉ.” Trần Tối nói, “Giờ cậu ấy sao rồi?”

“Cậu ấy” tất nhiên là đang nói Nguyễn Diệc Vân.

“Hơi ủ rũ, hơi tiều tụy, nhưng không thay đổi nhiều.” Quách Vị nói, “Tạm thời chưa nhìn ra… dáng vẻ của Alpha.”

Trần Tối phì cười: “Dáng vẻ của Alpha là sao?”

“Như anh vậy.” Quách Vị rằng.

Vóc người cao to, mặt mũi góc cạnh thâm thúy mang nét oai nghiêm, khí chất mạnh mẽ, giọng trầm ấm.

Không phải Alpha nào cũng đồng thời sở hữu tất cả đặc điểm này, nhưng Trần Tối lại là điển hình hiếm thấy tập trung mọi thứ.

Còn Nguyễn Diệc Vân trông cứ như thái cực trái ngược với hắn vậy. Nguyễn Diệc Vân dịu dàng điềm tĩnh, luôn nở nụ cười trên môi, Quách Vị vừa gặp thôi trái tim đã ngân vang từng hồi trống dồn dập, hơi ấm lan tỏa khắp người.

“Ồ tôi hiểu.” Trần Tối nói, “Nghĩa là em gái vẫn mang dáng vẻ của em gái.”

Quách Vị gật đầu: “Có thể xem là vậy!”

Trần Tối khẽ cúi đầu như đang nhịn cười. Không bao lâu sau lại hỏi: “Vậy phương diện khác thì sao?”

Bấy giờ Quách Vị mới vỡ lẽ: “Anh không đi thăm được nên lo lắng phải không!”

Trần Tối rời mắt: “Tiện thể hỏi thôi.”

“Anh ấy… hôm qua tôi đến thấy anh ấy không khỏe, trông có vẻ đau lắm.” Quách Vị kể, “Tiêm một mũi giảm đau rồi mới dịu lại. Nghe y tá nói anh ấy thường xuyên bị đau như vậy, mấy ngày qua đã tiêm hết liều thuốc giảm đau rồi.”

Trần Tối nghe thế bất giác nhíu mày.

“Anh ấy bảo bác sĩ nói tình trạng của anh ấy rất tốt, đừng lo lắng, sẽ mau khỏi thôi.” Quách Vị nói tiếp, “Tôi nghe cũng không biết nên yên tâm hay không…”

Trần Tối khẽ gật đầu, im lặng.

“… Anh ấy thường cố tỏ ra bản thân rất ổn, đúng không?” Quách Vị hỏi.

Trần Tối cười: “Cậu cũng nhận ra à?”

Thảo nào Trần Tối một mực muốn nghe tin từ cậu, nếu hỏi Nguyễn Diệc Vân chắc chỉ được câu trả lời “Mọi việc đều ổn” thôi.

Quách Vị thở dài buồn bã: “Nhưng tôi không giúp được gì.”

“Đâu nào, cậu ấy gặp cậu là vui rồi, đã vui thì tất nhiên cũng mau khỏi bệnh.” Trần Tối nói, “Đừng tự xem thường bản thân quá.”

Quách Vị nghĩ, mình phải liên lạc với anh ấy thường xuyên hơn mới được, tranh thủ thêm nhiều cơ hội đến thăm anh ấy.

“Cậu nghĩ gì khi thấy cậu ấy trở thành Alpha?” Trần Tối hỏi tiếp.

Quách Vị bỗng không biết nên trả lời thế nào, nghĩ ngợi hồi lâu mới nói: “Không có cảm giác rõ ràng lắm, như bản chất của việc bọn tôi ở bên nhau chẳng có gì thay đổi cả!”

Trần Tối nhướng mày gật đầu, tỏ ra đăm chiêu.

“Nếu anh ấy cao lên, chắc tôi sẽ không quen.” Quách Vị chia sẻ.

Ngước đầu hôn vợ đã ngại lắm rồi, sau này còn phải nhón chân thì mất mặt quá.

“Nhưng cũng có một chỗ tốt.” Trần Tối nói.

“Là gì?”

“Sau này cậu cũng yên tâm về bọn tôi.” Trần Tối giải thích, “Đừng ghen tuông lung tung nữa.”

Quách Vị bối rối đỏ cả mặt: “Tôi vốn không có…”

“Thật à?” Trần Tối cười cắt ngang lời cậu, “Hôm đó cậu thấy cậu ấy ngồi yên sau xe tôi thì không vui mà?”

Quách Vị đã quên mất chuyện này, bấy giờ nghe thế hơi chột dạ.

Trần Tối thở dài, “Tôi oan uổng quá chừng, vất vả làm tài xế cho cậu ấy mà còn phải chịu mắng.”

Không hiểu sao Quách Vị thấy hổ thẹn: “Xin lỗi.”

Mâu thuẫn nội bộ của hai người họ lại làm ảnh hưởng đến người xung quanh, ngại quá.

“Mấy hôm trước mới lấy lại điện thoại, cậu ấy gọi cho tôi ngay, tôi còn tưởng báo bình an, ai dè vừa bắt máy đã nghe chửi xối xả. Mấy ngày trôi qua rồi mà còn tức giận vậy.” Trần Tối lắc đầu nguầy nguậy, “Nên tôi ngẫm lại, cảm thấy cậu cần mời tôi ăn bữa cơm.”

“… Anh ấy mắng anh à?” Quách Vị quan tâm, “Anh ấy cũng mắng người khác sao?”

Vừa dứt lời chợt nhớ ra một việc. Nguyễn Diệc Vân từng chửi tục với Trần Tối vào lần đầu tiên cậu gặp hắn.

Nguyễn Diệc Vân mang bộ mặt hoàn toàn khác khi đứng trước Trần Tối.

“Thôi không kể nữa.” Trần Tối nói, “Tôi mà kể với cậu, cậu lại như cái máy truyền tin thuật lại y hệt với cậu ấy, chắc cậu ấy lại chạy tới đòi đánh đòi giết tôi, trách tôi làm hỏng hình tượng mất.”

“Anh đã kể nhiều lắm rồi.” Quách Vị chỉ ra.

“Vậy à.” Trần Tối nói, “Tôi còn định kể với cậu thêm về chuyện hồi nhỏ, nếu cậu nghĩ vậy thì thôi. Kẻo tôi gieo nhân lành mà lại gặt quả đắng.”

Quách Vị mở to mắt, muốn xin hắn đổi ý lắm nhưng không biết mở lời thế nào.

“Nhìn tôi mãi làm gì?” Trần Tối hỏi.

“Anh… anh nói muốn kể tôi nghe chuyện về anh ấy!” Quách Vị nhấn mạnh.

“Ồ, gạt cậu thôi.” Trần Tối đáp.

Vẻ mặt hắn vẫn thản nhiên, giọng nói hờ hững khiến Quách Vị ngớ người.

Trần Tối cười cúi đầu ăn vài miếng mới bình tĩnh rằng: “Đúng rồi cậu biết không? Hồi nhỏ cậu ấy thường bị nhận nhầm là con gái, tức quá đi cạo trọc luôn đấy.”

Quách Vị giật mình. Đâu ngờ Nguyễn Diệc Vân thật sự từng thực hiện giả thiết mà trước đây cậu thuận miệng nhắc tới.

“Cạo xong soi gương chê xấu nên hối hận, khóc hu hu.” Trần Tối kể tiếp, “Rồi ngày nào cũng đội mũ ra ngoài.”

Quách Vị nghĩ bụng, không đến nỗi nào nhỉ. Bé Nguyễn Diệc Vân vừa đáng yêu vừa xinh xắn, dù đầu trọc lóc cũng không xấu xí đâu.

Trần Tối lắc đầu cảm thán: “Mua mười mấy cái mũ, mỗi ngày phối một đôi giày.”

“Tại sao không phối quần áo?” Quách Vị hỏi.

“Vì tiểu học mặc đồng phục.” Trần Tối đáp.

Quả là một cậu bé tinh tế có mắt thẩm mỹ, Quách Vị nghĩ.

“Ban đầu tôi cứ tưởng cậu ấy vào đại học, hết mặc đồng phục rồi thì sẽ mở hẳn màn trình diễn thời trang hằng ngày.” Trần Tối tiếp tục, “Ai ngờ lại trở nên giản dị đến mức xuề xòa.”

“Tôi nhớ rồi, anh ấy nói vì không thích bị chú ý, muốn sống kín đáo hơn.”

“Ừm.” Trần Tối gật đầu, “Mà dạo này bắt đầu “điệu” lại rồi.”

Quách Vị nghiêng đầu: “Hả? Có à?”

Nhìn không ra, nên cậu khá nghi ngờ về câu nói của Trần Tối.

Đúng lúc này điện thoại rung. Cậu cầm lên nhìn, là tin nhắn từ Nguyễn Diệc Vân.

– (hôn hôn)

– Đang làm gì đó?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi