MỐI TÌNH ĐẦU HẠN ĐỊNH

Việc đầu tiên Quách Vị làm sau khi về tới nhà là sạc pin điện thoại.

Mẹ cậu theo sau lưng cậu vào phòng, nhíu mày trách: “Sao chưa rút kinh nghiệm thế, cứ lơ đễnh mãi, cũng không sạc pin điện thoại, gọi con cả chục cuộc không được.”

Quách Vị nhăn mặt cởi ốp điện thoại ra cho mẹ xem những vết nứt phía sau: “Không phải con lơ đễnh, do nó rơi hỏng rồi, tụt pin liên tục!”

Mẹ cậu sửng sốt, lại trách tiếp: “Vậy chắc chắn do con sơ sót làm rơi nó!”

Quách Vị ngậm miệng. Đâu thể nói với mẹ là con bị người yêu dọa rơi điện thoại, người yêu con đưa ra một vài yêu cầu rất ấy, đã vậy còn sốt sắng chờ đợi thúc giục, nên con căng thẳng quá mới làm rơi.

Thấy cậu im lặng, mẹ cậu tưởng con đã biết lỗi, thế là không càu nhàu thêm, một lúc sau thì rời khỏi phòng.

Quách Vị vội mở nguồn điện thoại.

Như trong dự kiến, Nguyễn Diệc Vân gửi rất nhiều tin cho cậu.

Nguyễn Diệc Vân hỏi cậu tới đâu rồi, sao không nói gì, đang ngủ ư, đi đường cẩn thận, đến nhà phải báo đó, cuối cùng còn bảo nhớ cậu.

Quách Vị cảm thấy được an ủi phần nào theo từng hồi rung của điện thoại.

Tuy cậu vẫn còn gút mắc, nhưng cũng không muốn Nguyễn Diệc Vân lo lắng cho mình, cậu tức tốc mở khung chat trả lời. Màn hình mất nhạy khiến việc gõ chữ trở nên khó khăn, cậu vừa định dẹp điện thoại mở máy tính thì lại có vị khách không mời mà đến, vẫn là mẹ.

“Con khai thật đi.” Mặt mẹ rất nghiêm túc, “Thi lại vẫn rớt phải không?”

Quách Vị kinh ngạc: “Sao có chuyện đó được!”

Mẹ cậu không tin, quan sát cậu từ trên xuống dưới: “Vậy sao nhìn con sầu đời thế?”

Quách Vị nghệch mặt.

Từ nhỏ đến lớn Quách Vị luôn là người không giấu được gì. Vừa vào cửa, cậu đã mang dáng vẻ trĩu nặng tâm sự, là người hiểu cậu nhất, tất nhiên mẹ sẽ tinh ý nhận thấy chắc hẳn có chuyện xảy ra rồi.

“Con… không có gì.” Quách Vị rời mắt đi, “Điện thoại hỏng thôi. Về xa quá nên ngồi xe mệt.”

Mẹ cậu vẫn ngờ vực, lại quan sát cậu lần nữa, nói: “Bố con có cắt trái cây, ra ăn trước đi.”

Quách Vị sợ mình từ chối sẽ khiến mẹ sinh nghi, thế là ngoan ngoãn theo ra.

Cậu đã hơn một tháng chưa về, bố mẹ rất mong nhớ, cũng có nhiều chuyện để nói nên cậu ngồi cạnh họ vừa ăn vừa nghe.

“Điện thoại hỏng thì thôi, mua cái mới là được.” Bố cậu nhấn dao cắt quả táo trong tay, “Trừ vào phí sinh hoạt sau này của con.”

Quách Vị mừng rỡ chưa đến ba giây đã xìu ngay, thở dài: “… Vâng.”

Mẹ cậu mềm lòng hơn, thấy cậu như thế thì bổ sung: “Sau này thiếu tiền rồi tính.”

Quách Vị ngẩng đầu cười toét miệng.

Lại cúi đầu ăn một lúc, mẹ cậu lo lắng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Quách Vị nhét đầy thịt táo trong miệng, không nói được chỉ có thể lắc đầu nguầy nguậy.

Mẹ cậu ướm hỏi: “Cãi nhau với người yêu à?”

Quách Vị sửng sốt, im lặng không đáp.

“Mấy hôm trước còn bình thường mà.” Mẹ cậu nhíu mày, “Cậu ta kiếm chuyện giận dỗi với con à?”

Quách Vị vội lắc đầu.

“Vậy là con dỗi người ta?” Mẹ cậu ngạc nhiên, “Vậy sao được, có chuyện gì phải trao đổi trực tiếp với nhau, giận hờn đâu thể giải quyết…”

Nói được một nửa thì bị bố Quách Vị xen ngang.

“Bà lo gì, không hiểu con mình chút nào.” Ông cầm hạt táo cười nói, “Tính nó như vậy, có vướng mắc trong lòng mà che giấu được sao? Đã nói hết với người ta rồi. Nó đang đau lòng cho điện thoại và tiền sinh hoạt tương lai của nó thôi!”

Cuối cùng Quách Vị cũng nuốt hết táo: “Vâng, con không sao thật mà.”

Ăn thật nhanh, Quách Vị chạy về phòng.

Bố cậu là người ngoài cuộc nhưng đã nhắc nhở cậu một việc. Cứ trốn tránh kéo dài như vậy chẳng giống cậu chút nào. Bị kim đâm mà bỏ mặc nó không xử lý sẽ chỉ khiến miệng vết thương vốn rất nhỏ ban đầu dần toét rộng rồi thối rữa, chẳng tài nào chữa lành được nữa.

Thà rằng rút cây kim đó ra ngay từ bây giờ, rửa sạch miệng vết thương mới là cách giải quyết tốt nhất.

Đóng cửa phòng lại, cậu hối hả gọi cho Nguyễn Diệc Vân, chuông vừa vang hai tiếng đã được kết nối.

“Về đến nhà rồi à?” Nguyễn Diệc Vân hỏi, “Sao điện thoại em cứ tắt nguồn mãi thế.”

“Vì hết pin.” Quách Vị nói.

“Pin điện thoại anh cho em cũng không dùng được sao?” Nguyễn Diệc Vân hỏi.

“Không phải.” Quách Vị đáp, “Em không có đổi.”

“… Tại sao?” Nguyễn Diệc Vân hỏi.

Muốn đối mặt với vấn đề, nhưng khi thật sự nghe thấy tiếng của Nguyễn Diệc Vân, nỗi sợ trong lòng lại thầm lặng dâng lên bào mòn can đảm trong cậu. Quách Vị hé môi, bỗng chẳng biết phải làm thế nào để diễn tả cảm xúc phức tạp khiến cậu rối rắm lúc này.

Nguyễn Diệc Vân chờ một lúc mới nói: “Chồng ơi, có chuyện buồn sao?”

Lại là ngữ điệu làm nũng mà Quách Vị quen thuộc.”

Quách Vị cắn môi, trả lời: “Ừm, vì anh có việc giấu em.”

Nói xong, Nguyễn Diệc Vân im lặng.

“Anh có đang nghe không?” Quách Vị hỏi.

“Đúng là siêu thông minh.” Nguyễn Diệc Vân nói.

Câu này nghe như đang trêu ghẹo, chẳng chân thành chút nào. Quách Vị càng buồn.

“… Hình như anh không hề coi trọng nó.” Cậu nói.

“Đâu có…” Giọng Nguyễn Diệc Vân trở nên thăm dò, “Rốt cuộc em đã nhìn thấy gì?”

Xem ra anh ấy quên thật rồi. Lịch sử tin nhắn được lưu trong điện thoại cũ, muốn cũng không tra được.

“Anh có nhiều chuyện giấu em lắm sao?” Quách Vị hỏi.

“Không.” Nguyễn Diệc Vân nói, “Chồng nghĩ xem, vợ mà có nhiều việc giấu giếm thì sao lại đồng ý đưa điện thoại cho chồng chứ?”

“Vì anh đã quên trong đó có gì.” Quách Vị chỉ ra điểm mấu chốt.

“Là do anh không có gì để chột dạ.” Nguyễn Diệc Vân nói, “Trong lòng anh, không gì ảnh hưởng tới tình cảm của chúng ta được.”

“…”

“Anh thích em, rất rất thích, anh biết em cũng vậy.” Nguyễn Diệc Vân tiếp tục, “Đây là điều cả hai ta đều chắc chắn, đúng chứ?”

“… Ừm.” Quách Vị gật đầu, nhủ thầm trong lòng rằng đúng thế, đúng là vậy đó.

Dường như Nguyễn Diệc Vân đã thở phào nhẹ nhõm, y hắng giọng hỏi: “Rốt cuộc Trần Tối đã nói gì?”

Lời này đậm chất đổ thừa. Nhưng giờ Quách Vị không muốn toan tính thêm với y, vòng vo mãi cậu mệt quá rồi.

“Anh nói vì muốn phân hóa được mới ở bên em.” Quách Vị nói.

Nguyễn Diệc Vân im lặng rất lâu.

Dường như đang ngầm thừa nhận, tim Quách Vị nhói lên, lần nữa mở miệng, giọng đã trở nên mếu máo: “Rõ ràng anh nói anh thích em…”

“Khoan.” Nguyễn Diệc Vân cắt ngang, “Em chắc chắn chứ? Anh nói vậy thật à?”

Quách Vị chần chừ: “Đúng vậy.”

“… Không thể nào.” Nguyễn Diệc Vân ngờ vực, “Sao anh lại nói thế được?”

“Chẳng phải anh đã bắt đầu phân hóa từ lâu rồi sao?” Quách Vị hỏi.

Nguyễn Diệc Vân do dự một lúc, thừa nhận: “Anh xin lỗi.”

“Sau đó phân hóa không thuận lợi, đúng không?” Quách Vị nói.

“Anh… đúng là anh đã có ý che giấu chuyện này.” Nguyễn Diệc Vân giải thích, “Vì em nói không thích Alpha, anh sợ nói ra em sẽ không đồng ý hẹn hò với anh.”

“Sao lại thế chứ.” Quách Vị tức giận, “Rõ ràng anh nói anh tin em!”

“Ừm.” Nguyễn Diệc Vân bảo, “Anh luôn nhấn mạnh anh tin em là vì… vì rõ ràng lúc đó em đang do dự.”

“…” Quách Vị sững sờ.

“Quách Vị, anh biết em thật lòng với anh. Nhưng anh…”

Y không nói tiếp nữa, chỉ im lặng.

“Gì?” Quách Vị hỏi.

“… Anh đang rất bất an, luôn bất an không tài nào nguôi được.” Giọng Nguyễn Diệc Vân trầm xuống rất nhiều, “Khoảng thời gian qua anh có phản ứng lớn như vậy cũng vì nguyên nhân này. Anh đã định sẽ giấu em đến giây phút cuối cùng.”

“…”

“Xin lỗi, rõ ràng em đã rất bao dung anh.”

Quách Vị sửng sốt một lúc mới hỏi: “Vậy sau đó anh xuất viện nhanh như thế là vì đã yên tâm sao?”

“Chắc chắn một phần vì nguyên nhân này.” Nguyễn Diệc Vân đáp, “Sau khi xuất viện anh từng nghĩ có nên thú thật với em không, nhưng lo mình giải thích không rõ làm rạn nứt quan hệ. Biết đâu giấu nhẹm chuyện này đi thì sẽ không ảnh hưởng đến cả anh và em?”

Nghe như một lời bào chữa vậy.

“Xin lỗi, anh sai rồi.” Nguyễn Diệc Vân nhận lỗi, “Anh nên cho em biết sự thật sau khi đã phân hóa thuận lợi.”

Quách Vị không đồng tình: “Lẽ ra anh phải cho em biết ngay từ khi chúng ta bắt đầu hẹn hò!”

“… Nếu vậy chúng ta còn đến với nhau được không?” Nguyễn Diệc Vân hỏi.

Quách Vị im bặt.

“Đúng đúng, anh sai rồi, anh nên nói từ lúc đó mới phải, đều là lỗi của anh.” Nguyễn Diệc Vân nói, “Chồng đừng giận vợ nữa.”

Quách Vị tinh ý nhận ra sự thay đổi nhỏ bé trong ngữ điệu của y, có lẽ tâm trạng hiện giờ của Nguyễn Diệc Vân vẫn là: Thay vì nói rõ sự thật với cậu lúc đó, thì chi bằng cứ chờ quan hệ khắn khít như bây giờ rồi nghe mắng y một trận.

Cậu buồn bực lắm, nhưng chẳng biết phải diễn tả thế nào.

Tên này vốn dĩ không sợ.

Nguyễn Diệc Vân biết tỏng cậu còn chẳng làm được chuyện “mắng y một trận” nữa cơ mà.

“Nhưng vấn đề quan trọng nhất, chắc chắn em đã hiểu lầm. Anh chưa từng có suy nghĩ hẹn hò với em chỉ để vượt qua giai đoạn phân hóa.”

“Em thấy cả rồi.” Quách Vị rầu rĩ, “Anh còn không thừa nhận sao. Anh cho em đăng nhập lại lần nữa, em chụp màn hình anh xem.”

Nguyễn Diệc Vân vội dỗ dành: “Anh không nghi ngờ em, chỉ là… có phải đã hiểu lầm gì không? Em thuật lại một lượt xem anh đã nói gì?”

“Anh nói em là Beta may mắn mà anh chọn ngẫu nhiên trên phố.” Quách Vị nói.

Sau một khoảng lặng ngắn, Nguyễn Diệc Vân chợt bật cười.

“Anh nhớ ra rồi, anh nhớ ra rồi.” Giọng y vẫn còn run do cười, “Cậu ta khuyên anh tìm bừa một người, anh nói chẳng lẽ bảo anh đi chọn bừa, phải không?”

“Ừm.” Nghe thấy tiếng cười của y, Quách Vị càng tủi thân, “Sau đó em tình cờ xuất hiện.”

“Đúng, em tình cờ xuất hiện.” Ý cười trở nên rõ ràng, “Anh mới phải cảm thán đây, sao trên đời lại có chuyện may mắn đến thế, sao anh có thể gặp được người định mệnh của mình vào thời điểm anh cần nhất, sao anh lại đột ngột được em gọi ngay lúc đó nhỉ?”

“…” Quách Vị chớp mắt.

“Em cười vươn tay về phía anh, nói muốn tặng may mắn cho anh.” Nguyễn Diệc Vân thuật lại.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi