MỐI TÌNH ĐẦU HẠN ĐỊNH

Đẩy cửa ra, Nguyễn Diệc Vân ngửi thấy hương thơm ấm áp.

Nhìn vào trong, thấy bóng dáng quen thuộc như trong dự đoán.

Quách Vị đứng trước bếp, động tác có vẻ đang xắt rau. Trên bếp ga bên cạnh là cái nồi đậy hờ nắp đang bốc khói nghi ngút.

Máy hút mùi bên trên ù ù kêu to, tiếng ồn lấn át âm thanh khi Nguyễn Diệc Vân vào nhà.

Tận khi y bước vào bếp, Quách Vị vẫn chưa biết.

Cậu cúi đầu tập trung xắt dưa leo trên thớt. Động tác rất chậm và tỉ mỉ, miếng dưa hơi dày nhưng cũng khá đều.

Xắt xong cậu cầm theo dao định mang đi rửa, nào ngờ vừa quay đầu đã giật mình.

“Anh về khi nào thế! Sao không lên tiếng!” Quách Vị giơ dao trách, “Dọa em hết hồn!”

Nguyễn Diệc Vân dở khóc dở cười: “Anh sợ anh lên tiếng em cũng bị dọa, cắt trúng tay.”

Quách Vị nhìn con dao trong tay, bật cười quay đầu mở vòi nước: “Phải trách máy hút mùi ồn quá.”

Căn nhà khá nhỏ, phòng bếp không có cửa. Dù không chiên xào, lúc nấu mà không mở máy hút mùi thì lát nữa mùi thức ăn sẽ lan khắp nhà, chờ rất lâu mới hết.

Trước đây dì Nguyễn sốt ruột tìm nhà cho con trai, chỉ muốn gần trường, cũng mặc định là thường ngày Nguyễn Diệc Vân sẽ rất ít vào bếp nên không cân nhắc phương diện nấu ăn.

Từ khi Quách Vị dọn vào từ nửa năm trước, số lần cả hai vào bếp ngày càng nhiều, thế là khuyết điểm này cũng dần xuất hiện.

“Canh gì thế, thơm quá.” Nguyễn Diệc Vân vừa nói vừa đến trước bếp, nhìn vào nồi.

“Canh tôm nấm, em học trên mạng đó.” Quách Vị cất dao, cười tít mắt xoay người, “Lần đầu thử, không biết ngon không. Món này mất thời gian thật, em lột vỏ tôm mất cả buổi nên lười làm món khác, lát làm dưa leo trộn ăn kèm thôi.”

“Chắc chắn ngon.” Nguyễn Diệc Vân vừa nói vừa đi tới chỗ vòi nước, xắn tay áo lên: “Em vất vả quá, để anh trộn dưa nhé?”

“Không cần đâu.” Quách Vị xua tay, “Em vừa học được bí quyết, lát làm thử!”

Nguyễn Diệc Vân không giành nữa, y rửa tay xong thì ngẩng đầu cười: “Vậy anh chờ ăn đây?”

Quách Vị gật đầu đầy tự tin.

Nguyễn Diệc Vân lại không rời phòng bếp. Y nhìn nồi cơm điện đã chuyển sang chế độ giữ ấm, bèn thăm dò: “Em về hồi mấy giờ?”

Vừa vào cửa y đã nhận ra sự khác thường.

Hôm nay là ngày đầu Quách Vị đi làm, tính theo lộ trình và giờ tan tầm, cậu không thể về sớm thế được. Nguyễn Diệc Vân đoán phải chăng do ngày đầu chưa có việc làm nên Quách Vị về sớm, trên đường tiện thể ghé mua thức ăn nấu chúc mừng. Nhưng có thể thấy chuyện không như y đã nghĩ.

Với tính cách của Quách Vị, ngày đầu đi làm mới mẻ biết bao, lẽ ra cậu sẽ phấn khởi kể với y tất tần tật những chuyện đã gặp hôm nay.

Nhưng bây giờ Quách Vị lại chẳng nhắc gì về việc này, chỉ tập trung nấu ăn thì quá lạ.

Quách Vị lấy chén nhỏ trong tủ, đáp: “Hồi trưa.”

Giọng cậu hơi trầm.

Nguyễn Diệc Vân nghĩ bụng, tiêu rồi.

Trong nhà không có sẵn nguyên liệu nấu, có thể thấy Quách Vị ghé chợ trước khi về nhà. Tính ra thì có lẽ cậu mới đến công ty đã đi ngay rồi.

Nguyễn Diệc Vân nhích tới sau lưng Quách Vị ôm eo cậu, đặt cằm lên vai: “Bắt đầu làm món tương bí truyền mà em vừa học được à?”

“Ừm, nghe nói không chỉ dưa leo, làm món nguội cũng ổn, ăn mì được luôn.” Quách Vị đã cho tỏi và tiêu vào chén, “Lát chúng ta nếm thử, ngon thì làm thêm để tủ lạnh.”

Nguyễn Diệc Vân hôn lên má cậu: “Được.”

Quách Vị nghiêng đầu cười với y rồi quay sang làm tiếp.

Cậu không nhắc, Nguyễn Diệc Vân cũng không hỏi, chỉ lẳng lặng ôm lấy cậu, nhìn cậu lần lượt cho đường, rượu, giấm, hạt nêm, dầu mè và nước tương vào chén.

“Lẽ ra phải thêm ít gừng.” Quách Vị nói, “Nhưng anh không thích nên em không thêm.”

“Em săn sóc quá.” Nguyễn Diệc Vân lại thơm nhẹ lên má cậu.

Quách Vị không nói gì, chỉ cuối đầu trộn, Nguyễn Diệc Vân cũng im lặng quan sát cậu.

“Thơm thật.” Nguyễn Diệc Vân nói.

Quách Vị đặt đũa xuống, xoay người nhìn Nguyễn Diệc Vân. Sau đó cậu bỗng vươn tay ôm vai Nguyễn Diệc Vân, vòng tay siết thật chặt.

Nguyễn Diệc Vân vỗ nhẹ lưng cậu, hôn lên vành tai, dịu giọng hỏi han: “Sao thế?”

“Không biết nữa.” Quách Vị buồn bã rằng: “Em tới đó ngồi không hơn nửa tiếng, rồi họ ra nói do tuyển nhầm nên sẽ không ký hợp đồng với em nữa.”

Máy hút mùi vẫn đang hoạt động, bếp hơi ồn. Giọng cậu lại nhỏ, phải rất tập trung mới nghe thấy.

Nguyễn Diệc Vân không nhắc nhở điều này, y nghe một nửa đoán một nửa, cũng hiểu đại khái đầu đuôi.

Tóm lại là ban đầu đã báo tuyển Quách Vị rồi, nhưng khi chính thức ký hợp đồng thì lại viện cớ này nọ.

“Tốt quá.” Nguyễn Diệc Vân nói, “Anh còn lo luận văn tốt nghiệp của em đây, giờ cuối cùng em đã có thể tập trung viết mà không bị xao nhãng rồi.”

Quách Vị làm thinh, chỉ đánh nhẹ lên vai y.

“Anh nói đúng mà.” Nguyễn Diệc Vân không chịu nhận sai, “Nhìn em rề rà từng chút một, ngày nào cũng mở bài luận của mình thả hồn trên mây. Nếu đi làm thật thì cả thời gian ngẩn người cũng chẳng có, muốn chờ sát giờ nộp rồi thức trắng làm thần tiên sao?”

Quách Vị vùi mặt vào hõm vai y: “… Thì em vô dụng thế đó.”

Nguyễn Diệc Vân nâng tay xoa rối mái tóc cậu: “Nói bậy.”

Quách Vị sắp tốt nghiệp, dạo này vừa vùi đầu làm luận văn vừa hối hả tìm việc, bên nào cũng nửa vời khiến cậu bận túi bụi, làm gì cũng như người mất hồn. Tìm việc thì liên tục gặp khó khăn, luận văn vốn khiến cậu rất phấn khởi cũng dần trở nên hụt hẫng và rầu rĩ sau khi bị thầy trả về làm lại.

Nguyễn Diệc Vân lo lắng đã lâu, cho đến tuần trước, cuối cùng Quách Vị đã nhận được thông báo trúng tuyển của một doanh nghiệp nổi tiếng.

Đó là công ty lớn nổi tiếng trong nước, Quách Vị hào hứng lắm, mấy ngày nay viết luận văn cũng tích cực hơn.

Đêm qua cậu còn hí hửng thủ thỉ với Nguyễn Diệc Vân rằng cuối cùng lần này cậu đã có thể ra một nửa tiền nhà rồi.

“Công ty lớn cũng chẳng đáng tin.” Nguyễn Diệc Vân bảo, “Ký hợp đồng thôi mà ất ơ thế, chắc chắn quản lý nội bộ cũng không ra gì. Khỏi làm thì hơn.”

Canh trong nồi nổi bọt sôi ùng ục, máy hút mùi sau lưng vẫn kêu ầm ì. Cả căn bếp trở nên ồn ã, ấm áp và thơm tho.

Nguyễn Diệc Vân sợ Quách Vị nghe không rõ, tuy cách rất gần nhưng vẫn nói thật to: “Trước đó thấy em vui nên anh không nói. Anh cảm thấy công ty kia không ra gì, sợ em đi sẽ hối hận. Giờ họ không biết điều như vậy anh cũng nhẹ người.”

“… Tại sao không ra gì?” Quách Vị hỏi.

Nguyễn Diệc Vân cố rặn vài câu chê bai: “Anh… anh nghe đồng nghiệp kể cậu ấy có người bạn hồi trước làm ở đó, nói môi trường làm việc rất áp lực, vả lại… vả lại còn kỳ thị giới tính! Nghe nói tỷ lệ nhân viên Alpha của công ty hơn năm mươi phần trăm, chuyện này không bình thường chút nào.”

“Đúng!” Quách Vị ngẩng phắt đầu: “Em phỏng vấn chung với hai Alpha nữa, rõ ràng biểu hiện của họ cũng bình thường, nhưng công ty vẫn nhận họ!”

“Rác rưởi, đúng là rác rưởi.” Nguyễn Diệc Vân lắc đầu cảm thán, “Chồng của anh ưu tú vậy, không thể để họ lãng phí nhân tài.”

Quách Vị còn đắm chìm trong đề tài ban nãy: “Thật ra em tức lắm… họ thật quá đáng, bảo là do trao đổi nội bộ có vấn đề nên cuối cùng quyết định chỉ nhận hai người. Em hỏi họ tại sao không thông báo cho em trước một ngày, mất công em tới đây một chuyến, anh biết họ nói gì không?”

“Nói gì?” Nguyễn Diệc Vân hỏi.

“Họ nói nếu em đưa được bằng chứng tiền xe cộ tới đây thì em có thể xin họ hoàn tiền!” Quách Vị tức tối, “Tổng cộng chỉ mười tệ, cần gì trả! Đây đâu phải vấn đề tiền bạc!”

“Không biết xấu hổ.” Nguyễn Diệc Vân cũng mắng cùng với cậu, “Em xem, may mà không vào làm. Việc nhỏ vậy thôi đã có vấn đề, vào đó làm thật sớm muộn cũng tức chết.”

Quách Vị thở dài, lần nữa nghiêng người tựa trán lên vai y: “Nhưng em vẫn buồn.”

Nguyễn Diệc Vân xoa đầu cậu, sau đó choàng tay qua eo nhấc bổng cậu lên.

Quách Vị giật mình hô to.

Dáng người họ chênh lệch không nhiều, Nguyễn Diệc Vân làm vậy cũng không nhẹ nhàng, thế nên chỉ nhấc cậu đặt lên quầy bếp bên cạnh.

Quách Vị hiếm có lần nhìn y từ phía trên, cậu dở khóc dở cười: “Anh làm gì đó!”

“Không biết nữa.” Nguyễn Diệc Vân cười đáp, “Chỉ là tự dưng muốn ôm em thật chặt!”

Quách Vị nâng tay chọt nhẹ lên má y: “… Em không buồn lắm đâu.”

“Ừm.” Nguyễn Diệc Vân gật đầu bắt lấy bàn tay hư hỏng của cậu, hôn lên từng ngón tay một.

“Thơm quá.” Y nói với Quách Vị.

Quách Vị nhíu mày: “Chỉ là mùi dưa leo thôi.”

Nguyễn Diệc Vân lắc đầu: “Thơm.”

Quách Vị không lên tiếng nữa, chỉ lẳng lặng nhìn y.

Ngày thường khi Quách Vị và y nhìn nhau, cậu sẽ luôn phải ngước đầu, hướng tầm mắt lên trên. Hai nếp mí hơi mờ của cậu cũng bị che mất, cộng thêm đuôi mắt xếch nhẹ cho người ta cảm giác thật thà nũng nịu, lúc nào cũng như có lời muốn nói, khiến người ta yêu thương và muốn trêu cậu nhiều hơn. Nguyễn Diệc Vân thích lắm.

Nhưng giờ đây khi cậu cụp mắt, đầu cúi hờ, hai mí trở nên rõ hơn, thêm phần dịu dàng hiếm thấy, trông vừa đáng thương lại đáng yêu.

Gương mặt khiến người ta yêu mến vô bờ.

Nguyễn Diệc Vân không hiểu tại sao Quách Vị luôn đinh ninh rằng cậu rất bình thường. Rõ ràng cậu sở hữu khuôn mặt nhìn hoài không chán cơ.

Trước đây bạn nối khố Trần Tối của y cũng từng cảm thán nhìn bề ngoài của cậu không thấy đặc biệt.

Nhưng chẳng có gì lạ cả, Trần Tối bị thiếu một góc não mà. Cậu ta thấy bình thường chứng tỏ Quách Vị rất rất ưa nhìn.

Rõ ràng mọi thứ trên người Quách Vị đều hài hòa, đều khiến người đối diện cảm thấy nhũn cả tim, chỉ muốn mỉm cười trìu mến với cậu, Nguyễn Diệc Vân không đành lòng thấy biểu cảm buồn bã xuất hiện trên mặt cậu.

“Cười cái nào.” Y kéo tay Quách Vị lay nhẹ.

Quách Vị lập tức nhếch môi, mắt cong tít lại.

Nguyễn Diệc Vân ngước đầu nhìn vào mắt Quách Vị, Quách Vị tự giác cúi xuống hôn y.

Đây là cách giao lưu tự nhiên nhất của họ hằng ngày, tự nhiên như những khi nắm tay, nhìn nhau hay mỉm cười.

“Đừng sốt ruột quá, từ từ thôi.” Y nói với Quách Vị, “Đừng tạo áp lực cho bản thân.”

“… Bạn em tìm được việc hết rồi.” Quách Vị lẩm bẩm.

“Vậy đã sao.” Quách Vị nói, “Kinh nghiệm sống mách bảo anh, có một số việc không thể gấp gáp được, chờ lâu chưa chắc là chuyện xấu. Chuyện gì đến sẽ đến, không chừng những cái thích hợp nhất mà em cần nhất sẽ đột ngột xuất hiện.”

Quách Vị phản bác: “Anh đâu cần chờ, rõ ràng lúc trước anh tìm được việc ngay mà!”

“Anh không nhấn mạnh chỉ trong công việc.” Nguyễn Diệc Vân đáp, “Anh nói em đó.”

Quách Vị mím môi.

“Đây là chuyện quan trọng hơn cả công việc.” Nguyễn Diệc Vân nói.

Quách Vị bật cười, ôm đầu y ra sức hôn lên trán y, sau đó nhảy xuống đất.

“Canh sắp chín rồi.” Nói đoạn, cậu sang mở nắp nồi, hơi nóng kèm hương thức ăn xộc lên: “Anh ra ngoài chờ đi!”

Nguyễn Diệc Vân gật đầu: “Được.”

Tay nghề của Quách Vị cũng bình thường, mới học nấu ăn, phát huy thì khi tốt khi tệ, tính ra còn kém Nguyễn Diệc Vân một chút. Nhưng Nguyễn Diệc Vân không yêu cầu giúp đỡ, bởi y biết lúc này Quách Vị đang rất cố gắng làm chút gì đó để cân bằng lại cảm giác thất bại trong mình.

Về phòng, Nguyễn Diệc Vân vừa thay áo khoác thì ngạc nhiên phát hiện chậu sen đá nhỏ đặt bên cửa sổ đã biến thành hai chậu.

Đến gần nhìn, thì ra Quách Vị tách làm hai để chúng không bị chen chúc nhau.

Xem ra hôm nay cậu đã về nhà làm rất nhiều việc.

Nguyễn Diệc Vân về lại phòng khách, máy hút mùi trong bếp đã dừng hoạt động, cuối cùng căn nhà cũng yên ắng trở lại.

“Mấy bé sen con sống riêng rồi.” Y cười nói với Quách Vị trong bếp, “Giờ nên gọi là gì đây?”

Quách Vị đang xới cơm nghe thế nghĩ một lúc rồi nói: “Hay gọi là Nguyễn Béo và Quách Béo.”

“Không được.” Nguyễn Diệc Vân kháng nghị, “Nguyễn Béo và Quách Béo không được ở riêng.”

Quách Vị quay đầu nhìn y, đồng ý hai tay: “Cũng đúng nhỉ!”

“Hay gọi Sen Con đi.” Nguyễn Diệc Vân nói, “Sen Con xem như kỷ niệm.”

Quách Vị vừa trộn dưa vừa đi ra: “Cũng được!”

Sen Sen là chậu sen đá mà trước đây Quách Vị mang đến tặng y, chết hồi một năm trước.

Khi ấy Quách Vị rất buồn, không hiểu tại sao nhóc con xanh mướt mọng nước lại tự dưng ngoẻo như thế, ban đầu là có một góc ngả sang màu cà phê, sau đó thối nhũn luôn.

Trong quá trình này họ đã thử rất nhiều cách, tưới nước hay phơi nắng đều vô dụng.

Khi Sen Sen không còn cứu chữa được nữa, cuối cùng Quách Vị cũng tìm thấy câu trả lời chính xác trên mạng: Mọc nhiều quá rồi, rễ bị hư, cần tách chậu.

Quách Vị lấy can đảm mua thêm một chậu đặt tên Khỏe Mạnh. Khỏe Mạnh trưởng thành rất khỏe đúng như cậu mong đợi, sau khi sinh đẻ đầy chậu, Quách Vị và Nguyễn Diệc Vân đã cùng nhau nghiêm túc xem video hướng dẫn cách tách sen đá con.

Cây nhỏ tách ra được Quách Vị đặt tên là Sen Sen. Sau đó Khỏe Mạnh được dì Nguyễn và chú Nguyễn tới chơi rồi mang về nhà, còn Sen Sen vẫn tiếp tục cố gắng sinh ra cháu chắt đời sau, thế là có thêm Sen Hai và Sen Ba, được lần lượt tặng cho Vương Đồng và cụ hàng xóm hiền hòa sống bên cạnh.

“Giờ em rành lắm rồi!” Quách Vị đặt đĩa dưa lên bàn, quay đầu về lại bếp: “Em là Ông Hoàng Tách Sen Đá!”

Nguyễn Diệc Vân vừa định phụ họa thì bàn cơm ngoài phòng khách vang lên tiếng chuông điện thoại.

“Anh lấy giúp em với!” Quách Vị hô với ra.

Nguyễn Diệc Vân cầm lên nhân tiện nhìn thử, người gọi là Vương Đồng. Sau khi đưa điện thoại cho Quách Vị, y quay lại phòng khách chụp một tấm ảnh của Sen Con đăng lên trang cá nhân, định tìm người chủ tốt bụng cho nhóc đáng yêu này.

Cuối cùng cũng chỉnh xong màu đăng lên, Quách Vị xông thẳng tới ôm chầm lấy y, dường như đang vui lắm.

“Sao thế?” Nguyễn Diệc Vân ôm lại cậu, “Có chuyện tốt à?”

“Vương Đồng giới thiệu việc cho em!” Quách Vị mừng rỡ, “Tuần sau đi phỏng vấn!”

“Nhanh thế.” Nguyễn Diệc Vân cũng vui lây, “Chúc mừng em!”

“Là công ty vợ cậu ấy, họ muốn tuyển người mới.” Quách Vị nói, “Vương Đồng sợ lời ra tiếng vào nên không đi, bèn đề cử em. Mai chị dâu sẽ nói cụ thể với em, nghe nói đãi ngộ ổn lắm, kém hơn công ty kia một chút nhưng không chênh lệch nhiều.”

“Thì ra người yêu cậu ta cũng là tiểu thư nhà giàu!” Nguyễn Diệc Vân cảm thán.

Quách Vị cười bảo: “Vương Đồng và cô ấy đến với nhau lâu rồi mới biết đó. Nhưng… em vào nhờ quan hệ như vậy anh thấy có ổn không…”

“Gì mà không ổn, cũng đâu thân thiết gì.” Nguyễn Diệc Vân nói, “Vả lại còn phỏng vấn mà, ok mới nhận. Thuận lợi chứng tỏ em dựa vào thực lực của mình thôi.”

“Cũng đúng.” Quách Vị cười khà khà dang tay, “Em phải chuẩn bị thật tốt mới được!”

“Tốt nhất là em nên tranh thủ viết cho xong luận văn trong thời gian này.” Nguyễn Diệc Vân khuyên.

Quách Vị rụt cổ chuồn đi.

Nguyễn Diệc Vân theo sau, nhìn cậu vào bếp, không bao lâu thì bưng một cái nồi ra phòng khách.

Cả không gian ngập tràn hương thơm ngào ngạt.

“Anh muốn hỏi.” Nguyễn Diệc Vân khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu nói, “Lạ thật, anh chỉ vừa biết em không được nhận, sao Vương Đồng đã bắt đầu giới thiệu việc cho em rồi?”

Quách Vị sửng sốt.

“Hình như anh không phải người đầu tiên biết…” Nguyễn Diệc Vân nói.

Bản thân y cũng biết. Quách Vị sẽ nghĩ ngay đến việc kể cho y nghe về những tin xấu thế này, nhưng chắc chắn cậu sẽ do dự.

Dù sao thì nó cũng chẳng mang đến niềm vui cho người khác, không phải chuyện đáng để sẻ chia. Nếu đổi sang y, có lẽ y cũng sẽ gọi điện thoại mắng một trận với Trần Tối rồi bảo với Quách Vị rằng “Chẳng có gì ghê gớm cả”.

Y nói vậy chỉ trêu Quách Vị thôi.

Quách Vị đặt nồi xuống, nhảy sang ôm mặt y hôn thật mạnh, phát ra tiếng chụt buồn cười.

“Chờ em phỏng vấn đậu sẽ kể với anh đầu tiên!” Quách Vị thề thốt.

Nguyễn Diệc Vân phì cười. Y vỗ nhẹ trán cậu, “Vậy còn nghe được.”

“Nhưng có một chuyện.” Quách Vị vui vẻ loay hoay trang trí bữa tối, “Văn phòng công ty ở cách đây hơi xa, sau này đi lại chắc sẽ mệt lắm.”

“Không vội.” Nguyễn Diệc Vân đi theo cậu giúp một tay, “Em thử trước xem có hợp không. Nếu được thì chờ lên chính thức, mọi việc ổn định rồi chúng ta tìm chỗ khác thích hợp hơn.”

“Đúng nhỉ.” Quách Vị hào hứng, “Cuối cùng em cũng được trả tiền nhà rồi! Chúng ta có thể thuê chỗ lớn hơn một chút, có phòng bếp riêng!”

Thấy cậu đắc ý như thế, Nguyễn Diệc Vân cũng cười theo, thở phào trong bụng.

Cuối cùng Quách Vị cũng vui trở lại, tốt quá.

Chàng Beta đáng yêu này đã mang đến cho y rất rất nhiều niềm vui và hạnh phúc, Nguyễn Diệc Vân không nỡ thấy cậu buồn.

Quách Vị chỉ hợp với dáng vẻ cười tít mắt thôi. Má phải của cậu sẽ xuất hiện lúm đồng tiền nhỏ khi cười, đáng yêu chết mất.

Ngày nào Nguyễn Diệc Vân cũng mong được trông thấy nó.

~HẾT~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi