MỐI TÌNH ĐẦU - MÔNG DIỆN HÀM NGƯ

Sau khi Thi Thanh và Ninh Cẩn chính thức ở bên nhau, cuộc sống trừ có thêm một người luôn gửi tin nhắn cho cô ra thì chẳng

có nhiều thay đổi, à, còn có một chuyện là tiện cho cô, trước kia cô từ chối người theo đuổi luôn nói mình có bạn trai

rồi, nhưng chẳng thể nào lấy được tấm ảnh nào ra, hiện giờ có thể lấy ra rồi.

Đối với chuyện này Ninh Cẩn cực kỳ ủng hộ, mà thi thoảng còn gửi cho cô đủ các loại ảnh tự sướng của mình, kỹ thuật tự sướng của cậu cũng tăng lên theo thời gian.

Cuối tuần cậu sẽ tới bên này của Thi Thanh, thi thoảng cô không tăng ca cũng sẽ tới chỗ cậu để qua đêm, lợi ích của việc hai thành phố cách nhau rất gần cũng thể hiện ra.

Tư thế mà hai người mở khóa được ngày càng nhiều lên, cơ thể cũng rất ăn khớp với nhau, cơ bản chỉ cần một động

tác đã có thể hiểu được đối phương muốn gì, như thế cũng khiến cuộc sống của họ ngày càng vui vẻ hơn.

Có lẽ từng làm và chưa từng làm thực sự sẽ có chút khác biệt, cơ thể của hai người càng ngày càng trở nên thành thục, so với sự non nớt lúc

ban đầu mà nói đã tăng thêm chút sức hút khác nữa.

Tròn một năm ở bên nhau, Ninh Cẩn bắt đầu chuẩn bị công việc thực tập, cậu còn cố ý về nhà thực tập, bởi vì như thế sẽ gần Thi Thanh hơn.

Hôm quay về, cậu đã sớm ở nhà đợi Thi Thanh rồi.

Căn nhà mà Thi Thanh mua đã trang hoàng

xong, có thể vào ở được, hôm chuyển vào, Thi Thanh còn cố ý mời cậu tới ăn bữa cơm, sau đó giã nhau một trận đã đời.

Cậu cũng đã có được chìa khóa nhà Thi Thanh.

Căn nhà mà cô mua có hơi hẻo lánh, xung quanh có thể nói là heo

hút chẳng có mấy người, lần đầu tiên Ninh Cẩn tới đã có một cảm giác: Nơi này nguy hiểm quá đi mất.

Thi Thanh lại nghĩ rằng: tầm nhìn rộng rãi hơn, yên tĩnh.

Từ trong nhà nhìn ra ngoài là một mảnh đất hoang phế kéo dài đến tận chân trời, mà nơi xa là những tòa nhà cao tầng thẳng tắp, tầm nhìn

này không ngăn ánh nắng, Thi Thanh thấy như này rất tốt, tuy xung quanh không phồn hoa náo nhiệt, nhưng trị an ở nơi

này khá ổn, xung quanh nhiều nhất chỉ xảy ra chút chuyện

trộm vặt, cơ bản đều chưa có sự việc mang tính chất nguy hiểm xảy ra, thực sự là có thể nói dân phong thuần phác.

Thi Thanh vừa về tới nhà đã thấy cậu đang nấu cơm trong bếp.

Cô đi tới ôm lấy eo cậu, khẽ cọ lên người cậu, mệt mỏi trên người dường như đã tan bớt đi nhiều rồi.

“Chị về rồi à.” Ninh Cẩn không chạm vào cô, trên tay cậu toàn là mùi khói dầu, sẽ bám dính lên người cô mất, “Cơm sắp xong rồi, chị mau đi rửa tay rồi ngồi nghỉ một lát, xong ngay đây.”

“Được.” Mỗi khi tan làm, Thi Thanh sẽ mang vẻ mặt bĩnh tĩnh lạnh lùng, dường như là một người không buồn chẳng vui, nhưng hành động của cô trước nay

luôn chủ động nhanh nhạy, gương mặt cô lạnh tanh hôn một cái lên má Ninh Cẩn xong, cô xoay người đi ra khỏi phòng bếp luôn.

Có những lúc Ninh Cẩn

cảm thấy Thi Thanh rất thích cậu, không chỉ vì ở bên cậu

cô có thể ngủ ngon, còn vì con người của cậu khiến cô rất thích.

Thế nhưng có lúc gương mặt cô lạnh tanh, lại khiến cậu nghĩ rằng mình nghĩ nhiều rồi, tuy nói dưa hái xanh cũng có thể đã khát, nhưng cậu vẫn muốn càng nhiều hơn, cảm giác thiếu hụt tình yêu thường xuyên khiến cậu buồn rầu, cậu khát vọng tình yêu của cô, chiến thẳng cả về cơ thể của cô, nhưng cậu chỉ có thể thông qua khát vọng

cơ thể cô để thỏa mãn cảm giác thiếu hụt nơi đáy lòng mình.

Ăn cơm xong, hai người trẻ tuổi mấy ngày không gặp lại lăn vào một chỗ với nhau, Thi Thanh có một thói quen, mỗi lần ăn xong đều sẽ dùng nước súc miệng để súc, con người

cô nhìn thì lạnh nhạt, nhưng khẩu vị rất nặng, thích hút thuốc uống rượu, ngay cả nước súc miệng cũng là loại cay nồng lên.

Ninh Cẩn không thể nào thích ứng nổi mức độ cay đó, sau này cậu dứt khoát một một loại thanh mát hơn một chút, còn về mỗi lần hai người hôn nhau đều sẽ ngửi thấy mùi nước súc miệng

của đối phương, ngược lại sẽ cảm thấy có phần mới mẻ.

Hệt như hai người ôm ấp hòa vào cơ thể của đối phương, vuốt ve, hôn hít, có lúc Thi Thanh chủ động sẽ cho cậu ảo giác rằng cô rất yêu cậu.

Chẳng bao lâu quần áo của hai người đã ném đầy trên mặt đất, hai người trần truồng quấn chặt vào nhau, mới đầu chỉ là ôm

hôn vuốt ve, nhưng cho dù chỉ là như vậy cũng đã vô cùng cháy bỏng rồi.

Cơ thể nhanh chóng nóng lên, trong đầu Ninh Cẩn nghĩ lại là chuyện khác: Kết hôn.

Khi cậu đưa chày thịt của mình cắm vào trong âm đạ* của

cô, dục vọng đối với việc kết hôn không ngừng bành trướng trong đầu cậu, che lấp hết toàn bộ khoái cảm.

Ninh Cẩm chẳng hiếm khi nhắc đến chuyện kết hôn, trong bất cứ ngày lễ nào chuẩn bị bất ngờ cho cô, cậu sẽ nhắc đến một câu, Thi Thanh vẫn mang thái độ từ chối như thường.

Cậu hung hăng chọc lên mẩu thịt mềm kia của cô hai phát, khiến

cô hét ầm lên, lúc này cậu mới hỏi: “Tại sao chị lại không đồng ý lời cầu hôn của anh, hả?”

“Ư, khụ khụ….”

Ánh mắt Thi Thanh nhìn cậu đã mê li đi, nhưng còn mang theo mấy phần tình ý, ánh mắt này luôn khiến cậu chìm say vào.

“Cậu trẻ quá...”

Cuối cùng cô cũng nói ra suy nghĩ trong lòng mình. “Anh trưởng thành rồi.” Ninh Cẩn không cam lòng nói.

“Vẫn còn chưa tới độ tuổi kết hôn theo pháp luật quy định đâu.” Giọng nói của cô mang theo ý cười, con người Thi Thanh chỗ nào cũng

tốt, chỉ là lúc trào phúng người khác cực kỳ có tinh thần, thi thoảng sẽ khiến người ta nổi giận.

Trong lòng Ninh Cẩn dâng lên ngọn lửa không tên, nhưng lại bị một loại vui mừng che mất, cậu không ngừng động tác cắm rút, rồi lại cúi người dán sát vào lưng cô, hôn lên tai cô, hỏi:

“Vậy đợi đến khi anh đến tuổi, thì chị sẽ đồng ý đúng không?”

“Cũng….Cũng không được….” Nơi sâu thẳm giữa hai chân cô cho tới hiện tại cũng không thể nào khiến cô hoàn

toàn thích ứng được, dường như không cần biết có giã như nào cũng không thể nào thích ứng nổi, mỗi lần đều sẽ mang tới cho cô kích thích cực kỳ mãnh liệt, khiến cả người cô mềm oặt

xuống, thậm chí ngay cả hô hấp cũng trở nên đứt đoạn gấp gáp, lúc này cô bị cảm giác đó giày vò không chịu nổ, nhưng vẫn phải phân tâm

trả lời câu hỏi của Ninh Cẩn, điều này sắp giày vò cô phát điên rồi. “Ưm…A, ưm, Đợi, đợi lát nữa lại nói….”

“Không muốn.” Ninh Cẩn hung hăng đâm cô mấy phát, khiến cô phút chốc khiến cô mất hôn.

Ninh Cẩn ý thức được như thế này không ổn, cậu thả chậm tốc độ, không còn đụng vào mẩu thịt mềm đó nữa: “Anh muốn biết ngay bây giờ.”

Hai đùi Thi Thanh run lên, sau đó hơi thở gấp gáp dần dần bình ổn, cô nói: “Đổi tư thế đi...”

Ninh Cẩn thấy được, vậy nên xoay người cô lại, để lưng cô dựa lên gối đầu, cho gương mặt cô đối diện với cậu, mẩu thịt mềm kia luôn cọ xát với chày thịt, nhưng không vì thay đổi động tác

mà không thể chạm tới, cậu cũng chẳng vội, bây giờ mới

là bắt đầu thôi, nếu không vì bức hỏi cô, thậm chí cậu sẽ không dùng tư thế phía sau ngay từ khi bắt đầu.

“Cậu còn muốn biết gì, gì nữa….”

Cơ thể của Thi Thanh đón nhận từng cú va chạm chậm chạp của

cậu, hai v* lắc lư đung đưa không ngừng trước mặt cậu, điều này ngăn cản suy nghĩ của cậu, vậy nên cậu bắt lấy đôi v* không ngừng nhảy loạn kia, vừa bóp vừa hỏi: “Nếu như anh đến tuổi rồi, chị có bằng lòng kết hôn với anh không?”

“Tương lại có rất nhiều ưm...”

Thi Thanh đè nén tiếng rên rỉ từ sâu trong đáy lòng: “Môi trường sống hiện giờ của cậu còn rất….Ư….Rất đơn giản...”

Ninh Cẩn cúi người xuống ngậm lấy đôi môi cô, trong lúc lấy hơi vội nói: “Có lẽ anh không đơn thuần như chị nghĩ đâu, đương nhiên hiện giờ quả thực anh chưa cảm nhận được áp lực cuộc sống, nhưng điều này không có nghĩ là cái gì anh cũng không hiểu, nói cho cùng thì môi trường sống của anh sẽ khiến anh nhìn thấy đủ các loại

người….Thi Thanh, không phải anh chưa từng nhìn thấy người con gái nào đẹp hơn chị, cũng không phải chưa đối diện với cám

dỗ, nhưng những thứ đó đối với anh chẳng quan trọng, cũng chẳng sao cả, anh chỉ muốn chị thôi, chị đừng cân nhắc quá nhiều vì anh nữa.”

“Chuyện của tương lại….A!” Thi Thanh còn muốn tiếp tục thuyết phục đối phương, nhưng bỗng nhiên cậu lại tăng tốc, hệt như cố ý đè ép lời cô định nói xuống vậy.

Tốc độ chày thịt ma sát vào lối đi càng ngày càng nhanh hơn, tới cuối cùng Thi Thanh còn bắt đầu không cảm giác được động tác cắm rút nữa, mà chỉ có thể cảm nhận được khoái cảm nơi sâu thẳm bên

trong đang bao trùm lên cơ thể cô, đó không phải là cảm giác tê dại toàn thân khi mẩu thịt mềm kia bị chọc vào, mà là một loại tê dại giống như được an ủi vọt ra khắp người, khoái cảm càng thêm tê dại càng thêm được an ủi, cảm giác này khiến cô thấy rất thoải

mái, cô không hề keo kiệt đáp lại, thậm chí cô còn học được cách khen ngợi để cậu dùng sức hơn.

“A~ A~ Sướng qua đi….”

Đúng như dự đoán Ninh Cẩn được cổ vũ, càng gắng sức hơn nữa.

Chỉ là tán thưởng cũng cần dùng sức, Thi Thanh bị giã cho thần

hồn điên đảo, nhanh chóng mất hết sức, giọng nói của cô cũng bắt đầu yếu đi, mặc cho hô hấp nặng nề của ai mà liên tục tán thưởng khen ngợi hai ba mươi phút đồng hồ cũng đau rã họng, càng đừng nói bình thường lúc làm việc Thi Thanh đã luôn phải nói chuyện, vốn dĩ cổ họng đã được sử dụng hết công suất, nhưng cho dù cô khàn đi, cũng là loại khàn mềm mại, ngọt lịm hút ngườinhư bột đậu nghiền.

Tới lúc sắp xong, cậu lại xoay người cô qua, cậu luôn thích dùng tư thế này để kết thúc. Cho dù là thi thoảng vì quá mức

mãnh liệt khiến Thi Thanh cảm thấy phẫn nộ, nhưng cậu vẫn kiên trì dùng nó.

Cảm giác tê ngứa nhanh chóng bị cảm giác thỏa mãn

biến thành tê dại quá mức, khiến cả người Thi Thanh như bị điện giật, từng đợt sóng triều tiếp nối nhau, cảm giác điện giật cao hơn tê ngứa hơn tràn ra khắp cơ thể cô, khiến cô vừa sung

sướng vừa đau khổ, cuối cùng trong khoảnh khắc phát tiết cuối cùng cảm giác tê ngứa đè nén đã lâu kia đã được thỏa mãn trong một lần, khoái cảm mãnh liệt quá mưc snhư thế này, suýt thì khiến cô chuột rút, may

mà chỉ run rẩy mấy cái, sau đó dư âm của khoái cảm vẫn đang cuộn trào lên.

Ninh Cẩn nằm xuống bên cạnh cô, nhân lúc cô mất hồn lại nói: “Chúng ta đã phù hơp với nhau thế này, không kết hôn không được đâu.”

Thi Thanh chỉ thở dài một hơi, lần này cô không còn khuyên cậu nữa, mà chỉ nói: “Tôi rất thích cậu.”

Hai mắt Ninh Cẩn sáng rực lên: “Thật sao.”

“Phải, so với cậu tưởng tượng thì còn thích hơn nhiều

lắm.” Ánh mắt Thi Thanh nhìn cậu đã dịu dàng rất nhiều, “Đối với tôi mà nói, được cậu thích là một chuyện rất hạnh phúc.”

Ninh Cẩn ừ hử hai tiếng, ánh mắt sáng như sao nhìn cô, dường như đang cổ vũ cô nói tiếp đi.

Thi thoảng cậu cũng sẽ có một mặt cực kỳ trưởng thành ngầu lòi, nhưng đa số cậu sẽ giống như một thiếu niên

ngây thơ, Thi Thanh nghĩ đến những thứ này đều là cậu.

Khi làm việc cô là người luôn treo nụ cười tốt tính trên mặt, lúc ở một mình thì làm gì cũng chẳng có sức, những thứ này đều là cô, con

người không thể chỉ có một mặt, nhưng đã số những lúc chỉ phơi bày ra một mặt mà thôi.

Cô vuốt ve gương mặt của cậu, ánh mắt càng trở nên dịu dàng hơn: “Trước kia tôi luôn cảm thấy cuộc đời này nhạt nhẽo vô vị, cố gắng gì đó, cũng chẳng qua vì muốn để nửa đời sau sống thoải mái

hơn chút, vì lúc ăn được món muốn ăn, mua được thứ muốn mua không cần phải chờ đợi, không cần phải do dự, nhưng thực ra cũng chẳng

có mấy cảm giác, chỉ dùng nó để giết thời gian. Nhưng cậu sẽ khiến tôi cảm giác bất đồng, thời gian tôi ở bên cậu không phải dùng để giết thời gian, mà vì thích cậu mới ở bên cạnh cậu, tôi cũng sẽ không cảm thấy tương lai vô cùng nhàm chán nữa.”

Ninh Cẩn không khỏi ôm chặt lất cô, ôm hết cả người cô vào trong vòng tay mình, cậu bị cảm giác vui sướng không gì sánh kịp này bao trùm lấy, thậm chí cảm giác này còn chiến thẳng cả cảm giác

lên đỉnh, nó là dư vị lâu đời như vậy, không tồn tại khả năng mệt mỏi, hệt như mầm xanh mới nhú được ánh nắng mặt trời bao bọc lấy.

Thế nhưng câu tiếp theo cô nghe thấy cậu nói:

“Thế nhưng sau này cậu đi làm rồi, thế giới quan các thứ sẽ xảy ra biến hóa, tôi cũng sẽ không nói gì, điều này rất

bình thường, nếu như cậu không còn thích tôi nữa, tốt nhất nên nói thẳng với tôi, tôi không thích tình cảm do dự dính ngấy. Tục

ngữ có câu đau dài không bằng đau ngắn, để chúng ta đều có thể tự do sống tiếp, mà không phải miễn cưỡng lẫn nhau mới là tốt nhất.”

Ninh Cẩn không đưa ra đảm bảo, chỉ nâng mặt cô lên, hôn lấy cô.

Ngôn ngữ vào giờ phút này chẳng còn bất cứ sức mạnh nào, điều duy nhất là khiến giờ phút tương lai kia gần kề, mới đủ để chứng minh chân tình của cậu.

Sau hôm này, cuối cùng Ninh Cẩn cũng không thi thoảng đột kích muốn nói về chuyện kết hôn với cô nữa. Hai người tiến vào chế độ vợ chồng già, Ninh Cẩn thực tập rất bận rộn, thường xuyên ở lại công ty, công việc của Thi Thanh cũng rất bận, thường xuyên nửa đêm

mới về tới nhà, nhưng chào buổi sáng chúc ngủ ngon của hai người không thiếu được, chỉ là thời gian ở cùng với nhau còn không nhiều bằng trước kia.

Cho dù là vậy bọn họ cũng không nhân dịp nghỉ ngơi làm nhiều hơn, mà bàn bạc với nhau, trải qua cuộc sống dưỡng sinh.

Bọn họ đều muốn làm, nhưng đến tuổi rồi, ít nhiều cũng sẽ tự kiềm chế, biết được điều gì mời là quan

trọng nhất, ví dụ như sức khỏe cơ thể, vốn dĩ đã mệt mỏi, thường xuyên thức khuya, nếu như không điều dưỡng cơ thể, vậy chẳng phải càng tồi tệ hơn sao?

Vì vậy không cần biết có bận rộn cỡ nào hai người cũng bớt chút thời gian đi tập gym, thi thoảng cũng chạy bộ dọc theo con sông

cạnh nhà Thi Thanh, có ô-xy hay không đều làm, làn da

của Thi Thanh rất trắng, nhưng ít nhiều cũng cảm thấy bên trong

có hơi nhợt nhạt, trả qua một khoảng thời gian ăn uống điều độ và tập gym, sắc mặt cô đã trở nên hồng hào hơn nhiều, trông còn trẻ tuổi hơn so với trước kia, nhìn càng xinh đẹp hơn.

Ninh Cẩn dựa vào cố gắng của bản thân đã khiến mình nhiều thêm vô số tình địch.

Thế nhưng thấy cơ thể của Thi Thanh tốt lên nhiều, cậu vẫn

rất vui vẻ, hơn nữa cô bắt đầu cai rượu cai thuốc, điểm này càng khiến cậu vui hơn.

Lúc Thi Thanh cai thuốc, khát vọng hôn hít càng mãnh liệt gấp nhiều lần, điểm này khiến Ninh Cẩn mừng quắn cả đít lại, dù gì thì trước kia cô chủ động, nhưng còn phải xem tâm tình, chỉ thi thoảng hứng lên

mới chủ động một chút, hiện giờ vừa gặp mặt đã tới luôn mấy phát khiến cậu rất sướng.

Thái độ của bố mẹ đối với bọn họ đều rất rõ ràng, mẹ cậu

là người chính là người cố ý kia, cho tới giờ mẹ cậu vẫn tưởng rằng hai người có thể ở bên nhau là do bà dắt mối, vì vậy cũng chẳng

hiếm khi khoe khoang năng lực mai mối của mình rất mạnh.

Tự nhiên bọn họ sẽ không vạch trần, dù gì thì hai người mới bắt đầu, cũng chẳng phải là chuyện vẻ vang gì, vậy thì không bằng để nó trở thành bí mật nho nhỏ giữa hai người đi.

Mùa hè của một năm nữa trôi đi.

Tới ngay bọn họ gặp nhau, Thi Thanh chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu.

Phải, hôm đó chính là sinh nhật của cậu, vậy nên nó đã khiến cậu mạnh dạn hơn, hệt như tặng cho mình một món quà.

Khi biết được chuyện này, phản ứng đầu tiên của Thi Thanh là cười, hơn nữa còn khen cậu đáng yêu, dường như cậu không thích được khen đáng yêu cho lắm, vậy nên cậu cứng rắn giã Thi Thanh đến khi cô khóc

mới thôi.

Lấy ơn báo oán đúng là rất quá đáng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi