MỐI TÌNH ĐẦU NGHỊCH TẬP HỆ THỐNG

Trời dần dần trở nên mờ mịt, màn đêm buông xuống, cuộc sống về đêm của mọi người cũng được kéo màn.

‘Lam Trạch’ là quán gay bar nổi tiếng tại thành phố G. Nghe nói bên trong trang hoàng thanh nhã sang trọng, không có không khí chướng khí mù mịt, mà khách nhân rất đúng mực, bồi bàn tới lui cũng có điệu bộ nho nhã lễ độ, cho nên rất được hoan nghênh.

“Thật sự rất xin lỗi Mộ Ngôn, bởi vì nơi này có chút đặc thù, tôi không tiện đi một mình, cho nên mới…” Diệp Thiên Tầm đứng ở ngoài cửa Lam Trạch, hít sâu một hơi, ngượng ngùng xin lỗi.

Lăng Mộ Ngôn đánh giá bốn phía, nghe vậy không khỏi cười lắc lắc đầu, “Không sao, cô một cô gái tất nhiên không tiện đến loại địa phương như quán bar này.”

Nói xong hắn đột nhiên dừng lại một chút, trong đầu tựa hồ nhớ ra cái gì đó —–



“Ôi chao, Mộ Mộ, cậu đã đến Lam Trạch chưa?” Cô gái không thấy rõ khuôn mặt ghé vào trên bàn nở nụ cười xinh đẹp, thanh âm trong veo ấm áp, thập phần dễ nghe.

Thiếu niên tuấn tú tháo xuống tai nghe, nghi hoặc hỏi, “Lam Trạch?”

“Ừ, chính là quán gay bar nổi tiếng nhất thành phố này a ~ cậu đã đến chưa?”

Thiếu niên sắc mặt lập tức ửng đỏ, có chút xấu hổ quẫn bách trừng mắt nhìn cô gái, “Cái, nơi đó? Tớ cũng không phải GAY, đến loại địa phương đó làm cái gì?”

“Không phải GAY cũng có thể đến thử nha, tớ lần trước cùng Liễu Liễu tới đó thăm thú, nơi đó cực kỳ lớn luôn!”

“Cậu cùng nữ nhân kia điên rồi.” Thiếu niên nhăn mày, có chút mất hứng, “Đã bảo đừng chơi với cô ta, hai người cư nhiên ở sau lưng tớ đi tới loại địa phương kia?!”

“Ai nha, bọn tớ chỉ đi thăm thú mà thôi, Mộ Mộ cậu đừng mất hứng.” Cô gái ôm cánh tay của thiếu niên, nũng nịu lắc lắc, “Tức giận như vậy, cậu ghen tị sao?”

“Ai ghen tị!” Thiếu niên bỗng dưng quay mặt qua một bên, bên tai ửng đỏ lại bại lộ tâm tình của hắn.

“Mộ Mộ…”



“Mộ Ngôn, Mộ Ngôn?” Thanh âm lo lắng của Diệp Thiên Tầm đem hắn từ trong ký ức kéo trở lại, “Không sao chứ, thần sắc của anh tựa hồ có chút… không thích hợp.”

Đại não đột nhiên truyền đến một trận đau đớn, Lăng Mộ Ngôn không khỏi lảo đảo lùi về sau vài bước, đè lại đầu.

“Mộ Ngôn!” Diệp Thiến Tầm hoảng hốt tiến tới đỡ lấy hắn, “Anh làm sao vậy, đừng dọa tôi a!”

“Đây là có chuyện gì, 001?” Lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này, Lăng Mộ Ngôn cũng không biết là chuyện gì xảy ra, đành phải hỏi 001.

[Đó là trí nhớ mà nguyên chủ mất đi, giống như Ngôn Ngôn trước đó đi tới vài nơi nào đó sẽ có cảm giac quen thuộc, cho nên không cần khẩn trương nhoa ~]

“Vì vậy ta cũng sẽ giống với nguyên chủ, từng chút một khôi phục lại trí nhớ mà cậu ta đã quên mất?” Lăng Mộ Ngôn nhíu mày, lúc trước hắn tỉnh lại liền phát hiện, trong trí nhớ của nguyên chủ, trừ bỏ tên mình ra còn lại đều trống rỗng.

[Đúng vậy, hết thảy sẽ tuân theo nguyên tác.] 001 trả lời, [Bởi vì nguyên chủ đã mất trí nhớ, cho nên Ngôn Ngôn cậu mới không có những ký ức trước kia của nguyên chủ.]

“Thật không?” Cảm giác được đau đớn dần dần giảm bớt, Lăng Mộ Ngôn không chút để ý lên tiếng, sau đó đem ánh mắt nhìn về phía Diệp Thiên Tầm đang sốt ruột.

“Mộ Ngôn?”

“Tôi không sao, Thiên Tầm, không cần lo lắng.” Lăng Mộ Ngôn mím môi hướng cô nở một nụ cười thản nhiên, con ngươi vốn trong sáng thoáng ảm đạm đi một chút, “Chính là vừa rồi giống như nhớ ra cái gì đó, bất quá… vẫn không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô gái kia.”

“Mộ Ngôn…” Diệp Thiên Tầm không biết lúc này bản thân phải nói cái gì mới tốt, cô ích kỷ hy vọng hắn không thể nhớ ra, rồi lại đau lòng hắn bởi vì mất trì nhớ mà bộ dạng ảm đạm mất mác, cảm thấy trong lòng hỗn loạn không ngừng thập phần khó chịu.

“Thiên Tầm, không phải còn có việc sao?” Lăng Mộ Ngôn sau khi chỉnh trang tốt tâm tình, yên lặng đối với cô nở nụ cười ôn nhu, “Chúng ta đi vào thôi.”

Diệp Thiên Tầm cúp mi mắt, thấp giọng ‘ừm’ một tiếng.



“A, Cảnh Thần, kia không phải là vị hôn thê của cậu sao?” Chử Mặc bình tĩnh nhìn hai người Diệp Thiên Tầm đang ở dưới tầng tìm người, nhướng mày chớp mắt hướng Tô Cảnh Thần cười nói, “Thật sự thâm tình a, sau khi biết tính hướng của cậu rồi cư nhiên còn không chịu buông tha, đến tận đây để tìm cậu a.”

Tô Cảnh Thần biếng nhác dựa vào lưng ghế sopha, sâu kín nhìn Diệp Thiên Tầm đang cùng Lăng Mộ Ngôn nói gì đó, không hé răng.

“Thiên Tầm, cô có cảm thấy nơi này có chút gì đó không thích hợp hay không?” Giống như cảm giác được cái gì đó, Lăng Mộ Ngôn dừng bước chân, đột nhiên thấp giọng hỏi.

Diệp Thiên Tầm ngẩn ra, “Không thích hợp?”

Lăng Mộ Ngôn tầm mắt nghi hoặc mê mang nhìn bốn phía, nhẹ nhàng nhíu lại hàng lông mày, “Chính là… có cảm giác…” Hắn cân nhắc dùng từ, “… cảm giác như sắp bị ăn luôn?”

Diệp Thiên Tầm: “…”

Cô cẩn thận đánh giá một chút Lăng Mộ Ngôn bộ dạng thanh nhã trầm tĩnh mang theo một chút u buồn, lại nhìn bốn phía các nam nhân thường xuyên nhìn về phía bên này, đột nhiên bắt đầu hối hận —–

Cô sao lại ngu xuẩn như vậy! Cư nhiên đem Mộ Ngôn kéo tới nơi này, đây không phải dê vào miệng hổ sao?!

Ngu xuẩn chết đi được, Diệp Thiên Tầm!

“Bất quá đại khái là cảm giác sai đi.” Rất nhanh Lăng Mộ Ngôn lại nhoẻn miệng cười, “Thiên Tầm, người cô muốn tìm ở nơi nào?”

“Anh ta cũng không nói rõ, chỉ bảo tôi tới đây.” Diệp Thiên Tầm lắc đầu, mỉm cười lấy ra di động, “Vẫn để tôi gọi điện thoại hỏi anh ta một chút xem, như vậy cũng tiện hơn.” Vừa lúc cũng có thể mau chóng rời đi, đỡ để cho những người này thèm rỏ dãi Mộ Ngôn.

Điện thoại rất nhanh được tiếp nhận, bên kia vang lên thanh âm trầm thấp ngang tàng, “Tôi ở tầng hai, đi lên đi.”

Ngữ khí này quả thực khiến cho người ta khó chịu, Diệp Thiên Tầm nhịn không được đen mặt, sau đó lễ phép cười nói, “Tô thiếu gia, tôi nghĩ trong cuộc đàm phán này, chúng ta địa vị hẳn là ngang hàng đi?”

Tô Cảnh Thần thoáng dừng lại một chút, khẩu khí lười biếng nói, “Cho nên?”

“Cho nên phiền Tô thiếu gia có thể thu liễm lại ngữ khí cao cao tại thượng kiêu ngạo tự mãn ngang ngược vô lý của bản thân được không?” Diệp Thiên Tầm tươi cười không thay đổi, ngữ khí cực kỳ mềm nhẹ, “Bằng không rất sự khiến cho người ta chán – ghét đấy.”

Tô Cảnh Thần: “…” Đoạn sau kiêu ngạo tự mãn ngang ngược vô lý kia là cái quỷ gì vậy?

Phát tiết xong, Diệp Thiên Tầm thần thanh khí sảng cúp điện thoại, sau đó hướng Lăng Mộ Ngôn mỉm cười, lắc lắc di động, “Anh ta đang chờ chúng ta trên tầng hai, nói chuyện xong chúng ta lập tức rời đi.”

Lăng Mộ Ngôn ngẩng đầu nhìn về phía tầng hai, nhẹ nhàng gật đầu.



“Diệp đại tiểu thư mồm mép thật sự rất lợi hại, cũng không biết bản lĩnh thật sự của cô có thể hay không cũng lợi hại như vậy.” Vừa thấy hai người sóng vai bước tới, Tô Cảnh Thần không khỏi sinh ra một trận không vui, ôn hòa trào phúng nói.

Diệp Thiên Tầm cũng không tức giận, mỉm cười nói, “Không nhọc Tô đại thiếu gia ngài lo lắng, tôi chỉ cần trong lòng Mộ Ngôn nhà tôi hiểu rõ là đủ rồi.”

Tô Cảnh Thần lập tức trầm mặt.

“Cảnh Thần… đã lâu không gặp.” Không nghĩ tới đối phương dĩ nhiên là Tô Cảnh Thần, Lăng Mộ Ngôn không khỏi do dự một chút, có chút bất an nói, “Lần trước lặng lẽ rời đi, thật sự rất xin lỗi.”

Tô Cảnh Thần lạnh lùng nhìn hắn, ngữ khí nhàn nhạt, “Tôi quen cậu sao?”

Lăng Mộ Ngôn ngẩn người, sau đó lắc lắc đầu, “Thật xin lỗi, có thể tôi nhận nhầm người, không nhớ rõ cho lắm.”

“…” Tô Cảnh Thần nghiến răng nghiến lợi, “Lăng Mộ Ngôn! Lúc này cậu không nghĩ tới cầu xin sự tha thứ của tôi, ngược lại còn muốn xóa sạch quan hệ, cậu tưởng rằng tôi sẽ để cho cậu được như ý sao?!”

“… A?”

Tô Cảnh Thần vẻ mặt khó có thể tin được, “A cái gì? Cậu không nhận ra sai lầm của mình sao?!”

Lăng Mộ Ngôn chớp mắt vài cái, “… Sai lầm của tôi?”

Tô Cảnh Thần không khỏi phẫn nộ, “Cái ngữ khí nghi vấn kia là cái gì?!”

“…”

“Cậu chẳng lẽ không có cái gì khác muốn nói?” Thấy cặp mắt màu trà xinh đẹp ướt sũng kia đang nhìn mình, rất có cảm giác đáng thương hề hề, Tô Cảnh Thần không khỏi hít sâu một hơi, cố gắng cảnh cáo bản thân tỉnh táo lại.

Lăng Mộ Ngôn vẻ mặt mờ mịt, vô tội lại có chút khiếp đảm hỏi, “… Nói cái gì?”

Tô Cảnh Thần: “…”

“Từ từ, chờ đã —–” Diệp Thiên Tầm đứng giữa hai người, quay đầu kinh sợ nhìn Lăng Mộ Ngôn, hỏi, “Mộ Ngôn, hai người biết nhau sao?”

Lăng Mộ Ngôn do dự nhìn về phía Tô Cảnh Thần.

Tô Cảnh Thần nổi giận đùng đùng, “Nhìn tôi làm gì! Chẳng lẽ chúng ta không quen biết?!”

Cái này Lăng Mộ Ngôn không chút do dự gật đầu, “Ừ, chúng ta quen biết.”

Diệp Thiên Tầm nhíu mày, không khỏi hoài nghi trừng mắt hướng về phía Tô Cảnh Thần.

Tô Cảnh Thần: “…” Loại cảm giác bị bắt gật đầu này là có chuyện gì?

“Tôi sai rồi, Cảnh Thần, thực sự rất xin lỗi.” Lăng Mộ Ngôn sắc mặt thành khẩn, thật cẩn thận nói, “… Đừng tức giận, được chứ?”

Tô Cảnh Thần hơi hơi nheo lại đôi mắt, không biết vì sao đột nhiên hồi tưởng lại đoạn thời gian Lăng Mộ Ngôn còn ở bên cạnh mình.



“Anh là —–?” Thanh niên tuấn tú ngồi trên giường, chớp chớp đôi mắt màu trà mông lung tràn ngập sương mù kia. Nhìn thấy nam nhân từ cửa đi vào, hắn nhẹ giọng hỏi.

Nghe thấy thanh âm nhu hòa thanh nhuận của hắn, Tô Cảnh Thần nhướng mày, mang theo ngữ khí không chút để ý nói: “Cậu đã tỉnh lại?”

“A?”

Tô Cảnh Thần kéo ra rèm cửa, để cho dương quang ấm áp tiến vào, sau đó xoay người nhìn về phía người phía sau. Thanh niên tựa hồ cảm thấy có chút chói mắt liền đưa tay che ở trước mắt, “Không nhớ rõ tối hôm qua xảy ra chuyện gì sao?”

Nghe vậy thanh niên cố gắng tìm tòi trí nhớ một chút, trong đầu lại vẫn như cũ trống rỗng.

“Giống như không nghĩ ra… tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Cũng không có gì, chẳng qua là cậu nằm úp sấp trên đường, sau đó thiếu chút nữa khiến cho tôi va vào cậu mà thôi.” Tô Cảnh Thần lười biếng ngồi xuống trên ghế, chân trái khoác lên đùi phải, lơ đễnh nói, “Thấy cậu nằm trên mặt đất, tôi liền trực tiếp đưa cậu đi kiểm tra. Bác sĩ bảo cậu không có việc gì, bất quá… cậu trước đó tựa hồ đã gặp phải tai nạn xe cộ?”

Lăng Mộ Ngôn ngây ngốc, thời điểm muốn hồi tưởng lại đại não đột nhiên truyền tới cảm giác đau đớn kịch liệt, hắn không khỏi đè lại huyệt thái dương, kêu rên một tiếng.

“Không nhớ ra?” Tô Cảnh Thần nhíu mày, chẳng lẽ quả thực như lời bác sĩ nói, đại não của hắn xảy ra vấn đề?

“Tôi tựa hồ không nhớ ra… Đột nhiên có loại cảm giác đánh mất đồ vật gì đó rất quan trọng… Làm sao bây giờ?”

Thanh niên chìm trong ánh nắng ấm áp, thần sắc mang theo hoang mang, thanh âm khẽ tới mức giống như vừa nói ra sẽ phiêu tán. Hắn trên người tản ra khí tức cô đơn tịch mịch, làm cho người ta không hiểu vì sao đau lòng.

“Không nhớ ra liền không nhớ ra.” Tô Cảnh Thần liếc mắt nhìn hắn một cái, đương nhiên nói, “Tìm về là được rồi.”

“… Tìm về?” Lăng Mộ Ngôn thấp giọng nói, “Tôi… bị mất trí nhớ, đúng không?”

Tô Cảnh Thần trầm ngâm trong chốc lát, hỏi, “Vậy cậu còn nhớ rõ tên của mình không?”

“Tên, của tôi?”

Lăng Mộ Ngôn thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết qua bao lâu, ngay tại thời điểm Tô Cảnh Thần cho rằng hắn sẽ không trả lời, rốt cuộc lại nghe được thanh âm trầm thấp —–

“Tôi tên là… Lăng Mộ Ngôn.”

Tô Cảnh Thần không biết vì sao rất muốn sờ sờ đầu của hắn, nhịn xuống xúc động, sau đó hỏi hắn, “Những cái khác?”

Lăng Mộ Ngôn cúp mắt trầm tư hồi lâu, vẫn mất mác lắc lắc đầu.

Tô Cảnh Thần đứng lên, nâng lên cằm của Lăng Mộ Ngôn, hàm chứa ý cười hứng thú nói, “Nể tình khuôn mặt cậu hợp thẩm mỹ của tôi, trong khoảng thời gian này liền cho phép cậu ở tại nhà của tôi.”



“Cậu đây là, đang nấu cơm?” Vừa đi vào phòng bếp, Tô Cảnh Thần liền không khỏi kinh ngạc nhướng mày.

Thanh niên thanh nhã mặc tạp dề hình quả dâu đáng yêu, cười yếu ớt xoay người lại, “Ừm, tôi phát hiện ra bản thân tựa hồ biết một chút nấu ăn, muốn thử xem.”

Tô Cảnh Thần nhất thời có chút dở khóc dở cười, “Cậu tốt nhất đừng làm nổ phòng bếp của tôi.”

Lăng Mộ Ngôn bên tai đỏ ửng trừng mắt liếc y một cái, “Tôi đâu có ngốc như vậy chứ?”

Tô Cảnh Thần một tay xuyên vào mái tóc, tựa vào khung cửa, biếng nhác nói, “Cái này khó nói, mặc dù tôi không thường xuyên ở chỗ này, nhưng trang trí trong nhà rất hợp ý của tôi. Cho nên, Mộ Ngôn cậu vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.”

Lăng Mộ Ngôn cau mày buồn rầu hỏi, “Vì sao từ trong miệng anh phát ra không có lời nào tốt đẹp?”

“Tôi cũng có lời hay a, ví dụ như —–” Tô Cảnh Thần cười tủm tỉm đi tới, vén lên vạt tạp dề hắn đang mặc, thanh âm ôn nhu trầm thấp, “Tạp dề này cậu mặc rất dễ nhìn, đương nhiên… nếu chỉ mặc mỗi tạp dề có lẽ sẽ càng đẹp mắt hơn một chút.”

“… Chỉ mặc?”

Nhìn thanh niên thần sắc mờ mịt khó hiểu, Tô Cảnh Thần chỉ cảm thấy đáng yêu cực kỳ, không khỏi có chút ngưa ngứa trong lòng.

“Cảnh Thần, tôi vừa rồi giống như nhớ ra cái gì đó…” Thời điểm Tô Cảnh Thần hơi hơi cúi người xuống muốn làm chút chuyện xấu, thanh niên đột nhiên vui sướng mở miệng nói.

Tô Cảnh Thần bàn tay vừa nâng lên nhất thời cứng đờ, “Cái gì?”

“Ngay vừa rồi, tựa hồ đột nhiên nhớ ra cái gì đó.” Lăng Mộ Ngôn xoa nhẹ huyệt thái dương, buồn rầu nói, “Nhưng mà lại quên mất…”

Tô Cảnh Thần vẻ mặt thoáng nhu hòa một chút, nhè nhẹ vỗ đầu hắn, “Một ngày nào đó sẽ nhớ ra, đừng gấp.”

Lăng Mộ Ngôn nhàn nhạt mỉm cười, “Ừm.”



Tô Cảnh Thần nhẹ nhàng mở cửa, vốn tưởng rằng trong phòng tối đen, ai ngờ đèn bàn lớn bằng cốc nước vẫn tỏa ra ánh sáng màu vàng, không khỏi kinh ngạc dừng bước.

Chỉ thấy thanh niên nửa nằm trên sopha, tay chống đầu thoáng chợp mắt. Dưới ánh sáng màu vàng, khuôn mặt tuấn tú trầm tĩnh kia càng thêm ôn nhu mềm mại.

Tô Cảnh Thần đột nhiên cảm thấy tâm của mình bị đụng nhẹ một chút. Y cẩn thận đi tới bên người Lăng Mộ Ngôn, vừa mới ngồi xổm xuống, Lăng Mộ Ngôn nghe thấy động tĩnh liền mở mắt ra.

“… Sao cậu lại ngủ ở đây?” Tô Cảnh Thần nhìn hắn, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, không khỏi nhíu mày hỏi.

Lăng Mộ Ngôn ngồi dậy, dụi dụi đôi mắt, “Ừm, trước đó không phải Cảnh Thần anh đã nói là sẽ trở về sao?”

Tô Cảnh Thần sửng sốt, lúc này mới nhớ ra thời điểm buổi sáng y tựa hồ nói với Lăng Mộ Ngôn rằng bản thân sẽ trở về ăn cơm tối.

Cho nên… liền bởi vì một câu nói như vậy, hắn liền chờ tới hiện tại?

“Hình như hôm nay anh trở về hơi muộn?” Lăng Mộ Ngôn khẽ đánh ngáp, hàm hồ hỏi.

Tô Cảnh Thần thanh âm ôn nhu cam đoan, “Cậu đi ngủ đi, lần sau… sẽ không để cho cậu chờ muộn như vậy nữa.”

“A? Anh ăn chưa?”

“Tôi ăn rồi, thật có lỗi, hôm nay buổi chiều lâm thời có việc không thể trở về báo cho cậu một tiếng.” Tô Cảnh Thần hiếm khi cảm thấy áy náy nói.

“Không sao, anh bận việc mà.” Lăng Mộ Ngôn lắc đầu tỏ vẻ bản thân không để ý, “Vậy tôi đi ngủ trước đây, Cảnh Thần anh cũng đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”



Y giống như lại mơ thấy thanh niên kia.

Ánh mắt của hắn ôn nhu mà đa tình, tựa như tất cả tình cảm đẹp nhất thế gian đều phản chiếu trong đôi con ngươi màu trà trong sáng ấy. Thời điểm bị hắn nhìn chằm chằm, sẽ cảm giác được toàn bộ thế giới của hắn tựa hồ chỉ còn lại một mình mình, khiến cho lòng người mê say.

Tô Cảnh Thần từ trên giường ngồi dậy, ôm đầu, ánh mắt ảm đạm hiện lên chút ngây ngốc.

Vốn tưởng rằng cuộc sống có thể cứ như vậy tiếp diễn… không nghĩ tới Lăng  Ngôn thế nhưng sẽ không chút do dự rời đi như vậy, không lưu lại một câu, thậm chí ngay cả tờ giấy cũng không để lại cho y…

Vì cái gì? Tô Cảnh Thần không thể hiểu nổi, cho dù là trí nhớ khôi phục, tối thiểu cũng nên nói với y một tiếng đi?

Rõ ràng bản thân đã xem nơi này như nhà, nhưng người thay đổi y kia… liền cứ như vậy vô thanh vô tức biến mất.

“… Cảnh Thần?” Lăng Mộ Ngôn thử hỏi, “Anh tha thứ cho tôi sao?”

“Làm sao có thể!” Phục hồi lại tinh thần, Tô Cảnh Thần lãnh khốc trả lời. Y khẽ nâng cằm vẻ mặt ngạo mạn, trong con ngươi lại nhịn không được lộ ra ý cười đắc ý thỏa mãn, tựa hồ có thể thấy được ở phía sau y có cái đuôi đang không ngừng lắc lư.

Diệp Thiên Tầm: “…” Thật sự là càng nhìn càng không vừa mắt phải làm sao đây ==

Chử Mặc: “…” Thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy Cảnh Thần như vậy, quả thực ngây thơ tới không còn thuốc chữa a!

“Nói cho cậu biết, tôi đã sớm quên mất cậu!” Tô Cảnh Thần tiếp tục lãnh khốc vô tình nói, “Thậm chí tôi đã bán đi ngôi nhà kia, cậu muốn tìm tôi cũng tìm không được!”

Lăng Mộ Ngôn: “… Cho nên?”

Tô Cảnh Thần liếc mắt nhìn hắn, kiêu căng nói, “Nếu không đạt được sự tha thứ của tôi, về sau cậu không được tới tìm tôi, biết không?!”

Lăng Mộ Ngôn: “…”

“A, Tô đại thiếu gia có thể hay không chú ý một chút tới tuổi tác hiện tại của bản thân?” Diệp Thiên Tầm lành lạnh nói, “Không ngờ anh lại ngây thơ đến như vậy… Không không không, là tính trẻ con, anh nói xem có phải hay không Tô thiếu gia?”

Tô Cảnh Thần nhướng mày, “Không sánh bằng Diệp tiểu thư, cô tựa hồ so với tôi nhỏ tuổi hơn?”

“…” Đây là ám chỉ cô so với ngây thơ còn ngây thơ hơn?

“Phải làm như thế nào Cảnh Thần mới chịu tha thứ cho tôi?” Lăng Mộ Ngôn bất đắc dĩ cười cười, trong con ngươi màu trà hàm chứa ôn nhu.

… Lại là loại ánh mắt này.

Tô Cảnh Thần hừ lạnh một tiếng, sau đó không được tự nhiên nghiêng đầu qua một bên, “Trước ngồi xuống, không ngồi xuống thì nói chuyện thế nào?”

Lăng Mộ Ngôn bật cười, thành thành thật thật kéo Diệp Thiên Tầm ngồi xuống.

Diệp Thiên Tầm hít sâu một hơi, tận lực bình tĩnh nói, “Tô đại thiếu gia, tôi nghĩ mục đích tôi tới đây, tựa hồ là —– về vấn đề hôn ước giữa chúng ta làm thế nào để hủy bỏ, đúng không?”

Lăng Mộ Ngôn thoáng sửng sốt, “Hôn ước?”

Tô Cảnh Thần sắc mặt biến đổi, thốt lên, “Tôi cùng nữ nhân này không có hôn ước gì hết!”

“Thật sự vô tình a, nhanh như vậy liền muốn phân rõ quan hệ với tôi.” Sau khi đúng như dự đoán nhìn thấy Tô Cảnh Thần đen mặt biểu tình nghiến răng nghiến lợi, Diệp Thiên Tầm mới dùng ngữ khí mềm nhẹ giải thích, “Mộ Ngôn anh đừng hiểu lầm, tôi cùng anh ta làm sao có thể có cái gì gọi là hôn ước. Bất quá là cha mẹ song phương nhất sương tình nguyện muốn chúng tôi đính hôn mà thôi.”

* nhất sương tình nguyện: một bên đồng ý

Lăng Mộ Ngôn mỉm cười, “Ừm, vậy trước tiên chúc hai người —–”

“Đã bảo chỉ là bọn họ nhất sương tình nguyện, chúng tôi như thế nào có thể đồng ý.” Tô Cảnh Thần đánh gãy lời nói của hắn, hừ lạnh một tiếng, “Nghĩ đến cùng nữ nhân này trải qua một đời, a, thật sự cảm thấy tương lại một mảnh u tối.”

Diệp Thiên Tầm sắc mặt không khỏi vặn vẹo một chút, cường ngạnh nở nụ cười tao nhã nói, “Giống nhau, nếu nhất định phải sống cùng anh một đời, tôi tình nguyện cả đời độc thân, ha ha.”

Hai người mang theo ý cười nhìn nhau một cái, tựa như liếc mắt đưa tình, nhưng không khí xung quanh rõ ràng bắt đầu trở nên căng thẳng.

“Như vậy a, vậy… tôi có phải hay không nên tránh đi một chút?” Lăng Mộ Ngôn nhìn nhìn hai người, đột nhiên cảm thấy bản thân ở chỗ này có chút không thích hợp, không khỏi đứng lên chuẩn bị rời đi.

“Không cần!” x 2.

Hai người trăm miệng một lời mở miệng, sau đó lại liếc nhau, đều lộ ra tươi cười giả tạo.

“… A?”

Diệp Thiên Tầm cũng đứng lên, “Mộ Ngôn, cùng người này nói chuyện chẳng có gì hay ho, chúng ta vẫn nên rời đi thôi.”

Tô Cảnh Thần ngữ khí lạnh lẽo, “Tôi cũng chẳng có việc gì muốn nói với cô, vốn tìm cô đến đây là vì muốn cô đem Mộ Ngôn tới.”

Diệp Thiên Tầm lại một lần nữa hối hận vì hành động ngày hôm nay: “…” Cái đệch, người này thật sự là GAY?!

“Tôi có biện pháp để hủy bỏ hôn ước.” Tô Cảnh Thần tiếp tục mở miệng, nhàn tản nói.

Diệp Thiên Tầm đang lôi kéo Lăng Mộ Ngôn dừng cước bộ, xoay người hoài nghi nhìn về phía y.

“Bất quá có một điều kiện.” Tô Cảnh Thần dựng lên ngón trỏ, khẩu khí vẫn như trước tựa hồ không nâng dậy nổi tinh thần, lười biếng nói, “Chỉ cần cô đồng ý, tôi lập tức giải quyết vấn đề hôn ước.”

Diệp Thiên Tầm ẩn ẩn cảm có dự cảm không tốt, không khỏi nhíu mày: “Nói.”

Tô Cảnh Thần giương lên tươi cười ác liệt: “Cô đem Lăng Mộ Ngôn lưu lại, hết thảy đều dễ bàn.”

“… Đừng vọng tưởng, Tô Cảnh Thần!” Diệp Thiên Tầm con ngươi màu đen toát ra tức giận, “Mộ Ngôn chính là bạn trai của —–”

“Cô không có khả năng là bạn gái của cậu ấy, đừng chọc cười.” Tô Cảnh Thần hai tay khoanh trước ngực, như cười như không nói, “Phải biết rằng, so với cô, tôi hiểu rõ cậu ấy hơn nhiều.”

Diệp Thiên Tầm mím chặt môi, lạnh lùng nhìn y.

“Đúng không, Mộ Ngôn?” Tô Cảnh Thần cố ý dùng ngữ khí vô cùng thân thiết hỏi.

Đột nhiên bị hỏi, Lăng Mộ Ngôn vẫn đang ngây ngẩn không khỏi lộ ra vẻ mặt mờ mịt quay đầu lại, “… A?”

Tô Cảnh Thần cười tủm tỉm hỏi, “Tôi nói chúng ta kỳ thực rất quen thuộc, đúng không?”

Lăng Mộ Ngôn do dự một chút, khẽ gật đầu.

Tô Cảnh Thần hướng Diệp Thiên Tầm lộ ra nụ cười tràn ngập thâm ý.

Vốn Tô Cảnh Thần thái độ quen thuộc ái muội này khiến cho Diệp Thiên Tầm thập phần khó chịu, hơn nữa y còn khiêu khích, Diệp Thiên Tầm không khỏi xiết chặt bàn tay của người bên cạnh —–

… Quả nhiên ngày nào đó phải tìm người trùm bao tải đập cho anh ta một trận đi?!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi