MỐI TÌNH KHÓ QUÊN CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC


Do chuẩn bị mở rộng phòng trà nên Dương Thịnh cho tất cả nhân viên ở đây nghỉ đến khi hoàn tất.

Tuy nhiên, Dương Thịnh vẫn tính tiền lương cho mọi người trong thời gian nghỉ để giữ chân họ.

Riêng Triệu Nhã Yên được ông ta hậu đãi một khoản tương đối vì cũng nhờ cô mà ông ta mới có cơ hội phát triển phòng trà này.
Nhã Yên lại tưởng rằng mình làm không tốt nên ông chủ mới bù đắp cho cô một khoản tiền sau đó đuổi việc cô.

Dương Thịnh phải nói hết lời và hứa rằng sau khi phòng trà hoàn tất sẽ gọi cô trở lại thì cô mới tin.
Nhờ vậy mà Nhã Yên có nhiều thời gian ở nhà với An An hơn.
Hôm nay Tiểu Bình làm ca sáng nên chiều cô được nghỉ.

Rảnh rỗi lại đưa Nhã Yên và An An đi dạo mát.
Tiểu Bình không ngờ là bản thân lại rất “có duyên” với tên Trần Khải Minh và Nguyên Tiểu Tâm, đi đến đâu cũng chạm mặt.

Đúng là oan gia ngõ hẹp!
Tiểu Bình nhìn thấy hai người họ từ trong nhà hàng bước ra, cô liền dẫn Nhã Yên và An An tránh đi.

Cô không muốn chị mình và An An phải vướng vào hai kẻ không có liêm sỉ đó.
Tuy nhiên, Nguyên Tiểu Tâm đã kịp nhìn thấy gia đình Nhã Yên.

Cô ta kéo tay Trần Khải Minh đến chỗ bọn họ.

Nguyên Tiểu Tâm kéo khẩu trang xuống, đôi môi đỏ chót cất tiếng chế giễu:
“Ây dô, đây không phải là vợ cũ của Khải Minh sao? Đã mù còn thích đi lung tung, không sợ sẽ làm cản đường người khác sao?”
Nguyên Tiểu Tâm đúng là rắn độc, miệng lưỡi thốt ra đều chẳng có câu nào nghe lọt lỗ tai.
Trần Khải Minh im lặng nhìn cô bé thắt hai bím cực kì đáng yêu trên tay Tiểu Bình, tự hỏi đó là con gái mình sao? Thật không ngờ là con bé lại lớn đến chừng này rồi.
Nhã Yên biết người vừa lên tiếng là Nguyên Tiểu Tâm, cô không muốn ở đây gây chuyện, càng không muốn để An An phải thấy cảnh không hay của người lớn.
Nhã Yên kéo tay Tiểu Bình, thấp đầu nhẹ giọng:
“Mặc kệ họ, chúng ta đi thôi!”
Tiểu Bình gật đầu, bế An An và nắm tay Nhã Yên đi nhưng Nguyên Tiểu Tâm không biết điều nhường đường còn đứng trước mặt cô dang tay chặn lại.
Tiểu Bình không vui nói:
“Chó khôn không cản đường chủ.

Làm ơn tránh đường!”
“Cô...”
Bị xem là chó, Nguyên Tiểu Tâm nghiến răng trút giận lên gương mặt của Nhã Yên trước sự ngạc nhiên của Trần Khải Minh và Tiểu Bình.
Nhã Yên không ngờ là cô ta ra tay đánh mình, cô cũng không nhìn thấy để tránh, chỉ có thể im lặng chịu đựng.
“Mẹ, mẹ! Sao cô lại đánh mẹ con? Cô là người xấu! Là người xấu!”
An An thấy mẹ bị đánh, cô bé đòi xuống chạy tới chỗ Nguyên Tiểu Tâm, bàn tay nhỏ bé dùng sức đánh cô ta lại bị cô ta đẩy ngã ra đất.
An An oà khóc, Nhã Yên hốt hoảng ngồi xuống đưa tay ra gọi:
“An An, đừng khóc! Lại đây với mẹ.”
An An mếu máo chạy lại nhào vào lòng cô.

Nhã Yên ôm con bé dỗ dành, nhíu mày chất vấn:
“Nguyên Tiểu Tâm, cô là người lớn, sao lại có thể ăn hiếp một đứa trẻ chứ?”
Nguyên Tiểu Tâm nghe xong liền nhếch môi:
“Tôi thích thế đấy! Thì sao? Một con mù như cô có thể làm gì được tôi?”
Nhã Yên cúi đầu ôm An An, nước mắt chực trào.

Cô ta nói đúng, một con mù như cô có thể làm gì được? Đến bảo vệ con mà cô cũng không thể làm, thật tệ!
Tiểu Bình không thể nhịn được nữa, cô bước tới đẩy Nguyên Tiểu Tâm lùi một bước, sau đó trả lại cho cô ta cái tát vừa rồi đã đánh chị cô.
Chát!
“Cô dám đánh tôi?”
Nguyên Tiểu Tâm ôm một bên mặt, trợn mắt nhìn Tiểu Bình.

Ả ta xông lên tính tát trả thì Tiểu Bình đã nhanh tay chụp được và tát thêm một cái vào bên mặt còn lại.

Tiểu Bình nắm tóc cô ta, gằn giọng:
“Tôi nói cho cô biết, cô đụng đến Tiểu Bình tôi thì được.

Chứ còn đụng đến chị và cháu tôi, thì thứ tôi dành cho cô không chỉ là hai cái tát tay thôi đâu.” - Tiểu Bình liếc sang Trần Khải Minh từ đầu chí cuối chỉ biết trơ mắt nhìn vợ và con mình bị tình nhân ức hiếp - “Còn cái tên nhu nhược nhà anh, dắt chó đi dạo thì giữ cho thật chặt.


Đừng để nó xổng ra cắn người!”
Nói xong Tiểu Bình thả Nguyên Tiểu Tâm ra rồi dẫn Nhã Yên và An An đi.

Nguyên Tiểu Tâm nghiến răng nhìn theo.

Cô ta quay lại xả giận vào Trần Khải Minh:
“Tại sao anh lại có thể trơ mắt nhìn cô ta đánh em chứ?”
Trần Khải Minh lúc này mới dời tầm mắt khỏi An An, hắn ta nhíu mày không hài lòng:
“Đều tại em gây sự trước! Mau kéo khẩu trang lên nếu không muốn bị lên báo.”
Lúc này Nguyên Tiểu Tâm mới nhớ ra mình đang ở ngoài đường, vội vàng kéo khẩu trang lên che lại gương mặt bị Tiểu Bình tát đến tê dại.
Đến công viên, An An chạy lại chơi cầu trượt cùng mấy đứa trẻ khác.

Tiểu Bình và Nhã Yên ngồi ở ghế đá chờ.
Tiểu Bình nhìn một bên mặt bị Nguyên Tiểu Tâm tát của chị mình, cô cảm thấy hối hận vì lúc nãy không ban tặng thêm cho ả ta thêm vài cái.
“Chị còn đau không?” - Tiểu Bình quan tâm hỏi.
Nhã Yên lắc đầu, mỉm cười:
“Không sao! Lần sau em có gặp hai người họ thì tránh đi.

Họ nói gì kệ họ, chị không muốn em vì chị mà có chuyện.”
“Là cô ta kiếm chuyện với chúng ta trước.

Lần sau cô ta còn dám đánh chị nữa, em thề sẽ lột da cô ta thẩy ra đường cho chó ăn.”
Nhã Yên biết tính tình Tiểu Bình không phải là người thích kiếm chuyện.

Chẳng qua là Tiểu Bình muốn bảo vệ cô và An An mà thôi.
Triệu Nhã Yên biết, hai năm qua cô và An An đã trở thành gánh nặng cho Tiểu Bình.


Từ việc bếp núc cho đến đưa đón An An hay chuyện vặt trong nhà, Tiểu Bình đều thay cô làm.

Cô rất biết ơn Tiểu Bình và cũng cảm thấy may mắn khi có một người em gái như vậy.
Ông trời đã lấy đi của cô đôi mắt, bù lại cho cô có một người em gái tốt và một đứa con ngoan.
Nhã Yên lấy trong túi xách ra một tấm thẻ, cầm tay Tiểu Bình lên đặt vào.
“Trong đây là tiền lương của chị, em giữ lấy đi.

Muốn mua gì thì mua.

Coi như đây là lời cảm ơn của chị trong thời gian qua em đã lo lắng cho chị và chăm sóc An An.”
Tiểu Bình lắc đầu lật tay Nhã Yên trả lại tấm thẻ, cô nói:
“Chị cứ giữ lấy để tiết kiệm cho An An.

Em đi làm cũng có tiền, có thể tự lo được.

Hơn nữa chúng ta là người một nhà, chị không nên nói như vậy.

Em sẽ buồn đó!”
Nhã Yên nắm chặt tay Tiểu Bình, cảm động nói:
“Cảm ơn em!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi