MỌI VIỆC ĐỀU HỢP CHẲNG KIÊNG KỊ GÌ!

Tác giả: Mộc Mộc Tử

Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện

Biên tập: Tĩnh Nhiên | Thần Niên

Vào giờ cơm trưa, Nguyên Chu trở về từ bên ngoài bắt gặp Thu Hân Nhiên đang ngồi bệt bên vệ đường. Thấy nàng mặt mày ủ rũ gục đầu trên gối, cậu bèn ngồi xuống bên cạnh hỏi:

“Sao thế này? Tôi nghe nói sáng nay cô thi đấu bắn cung thắng Nhị hoàng tử cơ mà.”

Nghe Nguyên Chu nói như vậy, Thu Hân Nhiên càng tỏ ra chán nản. Bây giờ nàng đang rất hối hận, vô cùng vô cùng hối hận. Rõ ràng từ lúc đầu nàng đã muốn một kết quả hoà, nhưng chẳng hiểu tại sao tự dưng lúc đó lại nổi lên lòng háo thắng…

Thu Hân Nhiên buồn bã, giọng ỉu xìu hỏi: “Cậu nghe ai nói đấy?”

“Sáng nay đâu đâu cũng nói chuyện này, ngay cả Thánh thượng cũng biết rồi đấy…”

Thu Hân Nhiên kinh hãi thốt lên: “Hả? Thánh thượng cũng đã biết rồi sao?”

“Ừ, đã biết rồi.” Nguyên Chu gật đầu đáp rồi an ủi nàng: “Thánh thượng cũng không nói gì. Hạ thế tử nói một mình Nhị hoàng tử bắn trúng hồng tâm, còn đội của cô thì cả hai người phải hợp lực mới bắn trúng hồng tâm. Vì vậy xem như ngang tay mà thôi.”

Sáng nay Thu Hân Nhiên bị ma xui quỷ khiến nên kích động thiếu suy nghĩ, bây giờ bình tĩnh trở lại thì cảm thấy lo lắng, nàng sốt ruột hỏi tiếp: “Thế Thánh thượng nói sao?”

“Thánh thượng chắc là cảm thấy có lý nên đã khen ngợi Nhị hoàng tử mấy câu, sau đó cho phép các vị hoàng tử buổi chiều lên núi săn bắn. Ai săn được nhiều con mồi nhất thì ban đêm lúc yến tiệc sẽ được khen thưởng.”

Thu Hân Nhiên nghe thế chưa kịp an lòng thì Nguyên Chu bổ sung thêm một câu: “Nhưng mà Nhị hoàng tử bảo tôi truyền lời cho cô rằng cuộc thi đấu giữa hai người vẫn chưa kết thúc đâu, bảo cô buổi chiều phải lên núi đi săn xem ai  sẽ săn được nhiều con mồi hơn đấy.”

Thu Hân Nhiên: “…”

Vua Tuyên Đức sáng nay đã lên núi đi săn nên buổi chiều ở lại hành cung nghỉ ngơi, rất nhiều quan viên cũng ở lại trong hành cung theo hầu.

Buổi chiều, Thu Hân Nhiên chưa thấy được Lý Hàm Ý thì đã thấy Trịnh Nguyên Vũ đến. Trịnh Nguyên Vũ dắt theo một con ngựa, có vẻ sắp lên núi đi săn, gặp được Thu Hân Nhiên đang do dự đứng trước chuồng ngựa thì tốt bụng đề nghị đưa nàng đi cùng. Thu Hân Nhiên liếc phía sau Trịnh Nguyên Vũ thấy đám người Lý Hàm Như đang đứng gần đó thì uyển chuyển từ chối.

Cuối cùng, người đi cùng Thu Hân Nhiên lên núi đi săn là Chu Hiển Dĩ. Chu Hiển Dĩ có kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung không quá tốt, lại là người hiền lành và có tật nói cà lăm nên thường bị đám học trò trong Học cung xa lánh. Lúc này vừa hợp với người cũng có kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung kém như Thu Hân Nhiên. Hai người bọn họ chẳng ai chê cười ai, ung dung ngồi vắt vẻo trên lưng ngựa, để mặc cho con ngựa dưới thân tự do đi lại. Cứ như thế hai người quên luôn cuộc đi săn mùa thu, chỉ nhàn nhã dạo chơi quanh núi.

Trên đường đi, Thu Hân Nhiên hỏi Chu Hiển Dĩ có bị Lý Hàm Ý tính sổ vì thi đấu thua vào buổi sáng hay không, Chu Hiển Dĩ lắc đầu đáp: “Nhị hoàng tử thật ra không phải người xấu, chỉ là tính tình… tính tình hơi bốc đồng và háo thắng một chút thôi. Nhưng Hân Nhiên, cô giỏi thật đấy! Lúc trước tôi không tin lời của mấy bạn học nói cô chỉ dùng một mũi tên bắn chết gã bắt cóc, bây giờ tôi tin rồi đó!”

“Chuyện lần trước đã điều tra được do ai làm chưa?”

“Tôi cũng không biết rõ.” Chu Hiển Dĩ kể lại: “Hôm tìm được hai người các cô, quân Vũ Lâm ở núi kiểm tra thì phát hiện ra ba bộ thi thể. Một ở trong hang động, một ở trong rừng cây, còn lại thì ở dưới vách núi.”

“Dưới vách núi hả?”

“Chính là tên gian tế ở trong quân Vũ Lâm đấy.” Chu Hiển Dĩ bổ sung: “Hình như gã bị trúng tên rồi rơi xuống vách núi. Các thị vệ tìm thấy gã thì thân hình đã không toàn vẹn, miễn cưỡng nhận dạng được gã là ai. Trong ba tên bắt cóc, tên chết ở trong rừng cây là người Đạt Việt. Mấy vị đại nhân đoán bọn chúng nhắm đến Hạ thế tử. Tình hình chiến sự ở Tây Bắc hiện nay khá căng thẳng, chắc bọn chúng muốn bắt cậu ta làm con tin.”

Chu Hiển Dĩ chẳng nói chuyện với ai trong Học cung, nhưng lại nói rất nhiều với Thu Hân Nhiên, càng nói đến lúc cao trào thì lại càng lưu loát, chẳng thấy tật nói lắp ở đâu cả: “Vì chuyện người Đạt Việt lẻn vào hành cung, rất nhiều quan viên phụ trách an toàn đã bị cách chức và điều tra. Thống lĩnh Chương Vĩnh của quân Vũ Lâm bị tố cáo là thông đồng với người Đạt Việt, ông ta cùng cả gia đình đều bị nhốt vào ngục, dinh thự cũng bị tra xét. Sau đó nghe nói tìm được thư từ bí mật chứng minh tội trạng của ông ta ở đó. Vụ án này kéo dài khá lâu, cuối cùng Chương đại nhân sợ tội nên tự sát trong ngục thì mới kết thúc.

Trước đây, tại võ trường của Học cung, Thu Hân Nhiên đã từng gặp vị thống lĩnh Chương Vĩnh của quân Vũ Lâm đi cùng một thiếu niên. Ấn tượng của nàng về ông ta là một người đàn ông nghiêm túc, còn vì thiếu niên đi cùng hẳn là con trai của ông ta. Có một lần nàng vào cung để biếu quà tặng, cậu con trai của ông ta lỗ mãng chạy ra đụng nàng ngã lăn trên đất, vậy mà cậu ta đứng dậy thì bỏ đi luôn chẳng thèm xin lỗi một lời. Mãi về sau, nghe nói chuyện đó bị đội thị vệ quân Vũ Lâm đang đi tuần nhìn thấy rồi truyền đến tai của Chương đại nhân. Ông ta đã phạt thiếu niên đó phải đứng trung bình tấn nguyên một buổi chiều.

Thật ra, Thu Hân Nhiên cũng chẳng để ý chuyện mình bị đụng ngã, đám thiếu niên vênh váo tự đắc như vậy ở trong cung không ít. Thế nhưng khi nghe vị thống lĩnh họ Chương này cứng rắn phạt con trai như thế thì có ấn tượng khá tốt. Vì vậy nghe chuyện liên quan đến ông ta, Thu Hân Nhiên không khỏi hỏi thêm mấy câu: “Những người khác của nhà họ Chương thì bị xử tội ra sao?”

Chu Hiển Dĩ thở dài đáp: “Nam thì bị lưu đày, nữ thì bị sung vào quan kỹ [1]. Nghe nói một vài nữ quyến không thể chịu nhục, vào ngày Chương đại nhân tự sát thì bọn họ cũng treo cổ tự tử theo.”

Đây chính là kinh thành Trường An, đằng sau sự phồn hoa tráng lệ này là tầng tầng xương trắng. Hôm nay vẫn là Vương Hầu Tướng lĩnh, ngày mai đã rơi xuống thành tù nhân. Chẳng ai biết một người sẽ có thể lên cao bao nhiêu, nhưng biết chắc rằng nếu một khi rơi xuống chính là vĩnh viễn chẳng bao giờ có thể trở lại được.

“Hiển Dĩ cảm thấy Chương đại nhân là vô tội sao?”

Chu Hiển Dĩ lắc đầu: “Tôi không biết. Nghe nói ông ta làm thâm hụt một khoản tiền thưởng của công quỹ. Vì để bổ khuyết khoản tiền này nên mới nhận hối lộ. Ở trong ngục ông ta cũng đã nhận tội, nói rằng mình không hề biết thân phận của mấy người Đạt Việt kia, vì muốn giải quyết khó khăn nhất thời mới làm như thế. Mặc dù tôi cảm thấy Chương đại nhân không giống người như vậy, nhưng khi tra án cần chú trọng đến chứng cứ nên cũng không thể tuỳ tiện nghị luận được.”

Thu Hân Nhiên khẽ cười đáp: “Tính tình của Hiển Dĩ cương trực như vậy, sau này có thể sẽ làm một thu quan, nói thay tiếng lòng của các vị trung lương và dân chúng.”

Chu Hiển Dĩ bị nàng nói đến mức đỏ mặt xấu hổ: “Cô lại trêu chọc tôi rồi.”

Thu Hân Nhiên cố ý đùa tiếp: “Cậu không phải luôn miệng khen tôi xem bói đúng đấy sao? Bây giờ cậu lại nói tôi trêu chọc cậu là thế nào?”

Chu Hiển Dĩ sửng sốt thốt lên: “Vậy cô thật sự tính giúp tôi một quẻ hả?”

‘Vậy thì không có!’ Thu Hân Nhiên nghẹn lời, mãi mới nói tiếp: “Chỉ là không tính quẻ thì tôi cũng nhìn ra được.”

Cậu thiếu niên đang ngồi trên lưng ngựa bắt gặp ánh mắt chân thành của Thu Hân Nhiên, cậu xúc động đến mức lắp ba lắp bắp: “Được… tôi… sau này nếu ra làm quan, nhất định, nhất định sẽ không làm cô thất vọng!”

Thu Hân Nhiên cười, chưa kịp đáp lại thì đột nhiên nghe được một loạt tiếng vó ngựa dồn dập cùng những tiếng la hét kinh hãi từ đằng xa truyền đến, hình như có người nào đó xảy ra chuyện ở trong rừng.

Hai người vội vã đổi phương hướng, nhanh chóng đi ra ngoài. Giữa đường Chu Hiển Dĩ ngăn mấy thị vệ đang chạy đến hỏi chuyện: “Có chuyện gì xảy ra thế?”

Thị vệ kia bộ dáng vội vàng, vẻ mặt căng thẳng đáp: “Bẩm thế tử, có thích khách lẻn vào trong núi. Hạ thế tử vừa bị trúng một mũi tên. Xin hai vị nhanh chóng xuống núi, đề phòng bất trắc.”

Thu Hân Nhiên kinh ngạc hỏi: “Sao cơ, có người ám sát Hạ thế tử hả?”

Thị vệ kia không có thời gian đứng giải thích mọi chuyện cho hai người, hắn ta gật đầu, hành lễ cáo từ rồi nhanh chóng chạy lên núi. 

“Chuyện này…” Chu Hiển Dĩ trợn mắt ngoác mồm hỏi: “Hiện tại lại là do ai làm đây?” Thu Hân Nhiên không nói gì, vẻ mặt trầm tư. Khác hẳn với không khí hào hứng khi lên núi lúc nãy, bây giờ ai nấy đều có tâm sự riêng của mình, họ cứ im lặng như thế suốt cả đoạn đường xuống núi.

Khi hai người đến chân núi thì thấy đám học trò của Học cung vẻ mặt nặng nề, đang đứng thảo luận với nhau, ngay cả Nhị hoàng tử Lý Hàm Ý nhìn thấy Thu Hân Nhiên cũng không nhắc đến chuyện thi đấu vào buổi chiều nữa.

Lý Hàm Phong kể lại sự tình trên núi mà mình gặp phải. Cậu đang đi cùng Hạ Tu Ngôn lên núi đi săn, giữa đường hai người bắt gặp một con hươu cái thì Lý Hàm Phong thì giục ngựa đuổi theo. Hạ Tu Ngôn thì có vẻ chẳng hứng thú nên chỉ đứng ở chỗ cũ chờ. Nào ngờ Lý Hàm Phong chỉ đuổi theo con hươu đó được một đoạn không xa, lúc trở về thì nghe nói Hạ Tu Ngôn đã xảy ra chuyện…

Chẳng biết mũi tên kia là từ đâu bắn đến, may mắn Hạ Tu Ngôn khá cảnh giác nên có thể né tránh chỗ yếu hạ, mũi tên chỉ bắn trúng bả vai phải. Thái y cũng đã đến kiểm tra, nói rằng không phải mũi tên tẩm độc, không ảnh hưởng đến tính mệnh.

Nghe Lý Hàm Phong kể xong, đám học trò mới thở phào một hơi. Tuy bình thường Hạ Tu Ngôn ở trong Học cung chẳng thân thiết với ai, nhưng mọi người cũng không mong cậu ta gặp không may. Thấy tính mệnh của cậu ta không đáng ngại, mọi người chuyển đề tài sang thảo luận về mũi tên kia.

Lý Hàm Tinh nói: “Theo thị vệ báo về, hình như mũi tên kia là loại dùng trong hoàng cung, phỏng chừng là có kẻ nào che giấu thân phận lẫn trong đoàn người cùng đi săn, thừa dịp Tu Ngôn ở một mình thì bắn lén.”

Lý Hàm Linh vội hỏi: “Nói như vậy kẻ này và đám người bắt cóc trước kia là một phe sao?”

Trịnh Nguyên Vũ lắc đầu phản bác: “Chuyện lần trước chưa qua bao lâu, đúng ra lúc này an ninh sẽ được canh phòng rất nghiêm ngặt, làm sao có chuyện lại để người lạ vào được?”

Lý Hàm Cố thận trọng nói: “Hay là… thật ra không có thích khách nào cả, chẳng qua là người nào đang đi săn ở gần đó bắn tên lạc hướng làm Tu Ngôn bị thương hay không?” 

Lý Hàm Ý lập tức tỏ vẻ không hài lòng với lời của Lý Hàm Cố: “Ý của đệ là có ai đó trong đám chúng ta đã vô ý bắn tên lạc làm bị thương Tu Ngôn hả?”

Lý Hàm Cố liên tục khoát tay phủ nhận: “Không, không. Đệ không phải có ý như vậy. Nhị hoàng huynh sao có thể nghĩ như vậy…”

Cả đám tranh cãi không ngớt, giả thuyết nào cũng có. Thu Hân Nhiên cảm thấy buồn bực, lặng lẽ rời khỏi đám người, dắt ngựa về chuồng. Sau đó không lâu thì Chu Hiển Dĩ cũng chạy theo nàng, có vẻ lo lắng hỏi: “Hân Nhiên, cô nghĩ rằng ai là người định ám sát Hạ thế tử?”

Thu Hân Nhiên khẽ lắc đầu đáp: “Tôi không biết.” Nàng nhìn gương mặt nặng nề và đầy lo lắng của thiếu niên đi bên cạnh, lên tiếng an ủi: “Cậu đừng lo lắng, Hạ thế tử sẽ không sao đâu.”

“Làm sao cô biết?” Chu Hiển Dĩ có vẻ tò mò hỏi.

Thu Hân Nhiên cứng lưỡi, nàng khó mà trả lời với Chu Hiển Dĩ rằng ‘tôi chỉ nói lời xã giao an ủi cậu mà thôi’, thế là nàng đành phải qua loa lấy lệ: “Tôi đã bấm đốt tay tính toán, Hạ thế tử ở hiền ắt sẽ gặp lành.”

“Vậy thì tốt.” Nghe đáp án của nàng, cậu thiếu niên bên cạnh lập tức thở phào: “Cô nói như vậy thì tôi yên tâm rồi”

Dĩ nhiên Thu Hân Nhiên chẳng có bấm đốt ngón tay tính toán gì cả, nhưng may mắn Hạ Tu Ngôn đúng là ở hiền gặp lành. Kể từ sau lần bị bắt cóc, Hạ Tu Ngôn chỉ vừa mới trở lại Học cung đi học không lâu, bây giờ lại một lần nữa tạm nghỉ học vô kì hạn. Trùng hợp sắp đến kì thi cuối năm nên Thu Hân Nhiên không khỏi cảm thấy dường như Hạ Tu Ngôn đang viện cớ để tránh thi cuối năm cũng nên.

Sau sự việc bắt cóc ở lần trước, dù Hạ Tu Ngôn nghỉ học ở nhà dưỡng bệnh thì Thu Hân Nhiên chẳng đến thăm lấy một lần. Thứ nhất vì thân phận và địa vị của nàng nhỏ bé, muốn đi thăm cũng chẳng có tư cách. Thứ hai cũng là vì do Hạ Tu Ngôn đã từng doạ sẽ giết nàng nên nàng sợ đi thăm sẽ gợi lại chuyện này. Nàng cũng không ngốc đến nỗi tự đưa mình vào rọ.

Nhưng lúc này lại là cuối năm, khi Bạch Cảnh Minh nhìn nàng chỉnh lý lại các bài giảng của khoá thiên văn của cả năm thì ông chợt nhớ đến Hạ Tu Ngôn và bảo nàng sao chép một bản đem đến cho cậu, ông nói: “Dù khoá học thiên văn không quan trọng nhưng cũng nên đưa cho Hạ thế tử một bản. Học sinh có học hay không là một chuyện, thầy giáo có dạy hay không lại là chuyện khác. Ở trong cung làm việc, chuyện gì cũng phải suy nghĩ cân nhắc cẩn thận, đừng để lại điều gì cho người ta soi mói”

Thu Hân Nhiên chỉ đành gật đầu thưa vâng, ngày tiếp theo tranh thủ thời gian viết bái thiếp [2] gửi đến đệ trạch cũ của Công chúa. Các khoá học khác trong học cung như “Tứ thư, Ngũ kinh” thì đều có người chỉnh lý nội dung bài giảng rồi cách mấy ngày sẽ đưa đến cho Hạ Tu Ngôn, nhưng khoá học thiên văn không quan trọng bằng, chẳng cần phải tốn công như thế. Lần này trên bái thiếp viết lý do thăm viếng chỉ vì đưa một quyển ghi chép bài học thì hơi xấu hổ, nên nàng đành phải viết là đến thăm bệnh, nhân tiện đưa ghi chép bài học luôn một thể.

Nàng còn cố ý mua thêm một ít quà biếu để mang đến. Sau khi kiểm tra lại các lễ nghi xã giao một lần, thấy không có gì sai sót thì ngồi xe ngựa đi đến đệ trạch cũ của Công chúa.

– Hết chương 18-

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi