MOMMY BẢO BỐI DADDY LÀ TỔNG GIÁM ĐỐC SIÊU QUYỀN LỰC

Chẳng qua là, Nguyệt Nhi chỉ lấy một đì đang. quấn khăn trên đầu.

“Bạn nhỏ, muộn thế này rồi mà sao còn không về nhà? Nhìn cháu đáng yêu thế này, chắc chắn là một bé trai nhỉ?”

Dì mỉm cười chào hỏi cô bé.

Nguyệt Nhi vốn không vui, bây giờ lại càng. tức giận.

“Nguyệt Nhi không phải là bé trai đâu!”

Nhưng giọng của cô bé rất mềm mại, không thể nào phân biệt được.

Bởi vì giọng của trẻ con đều giống giọng sữa,

"Dì sai rồi, đì mua kẹo cho cháu có được không?”

Đôi mắt to tròn của Nguyệt Nhi mọng nước, hàng mi đài khẽ chớp, đáng yêu chết đi được.

“Nguyệt Nhi không muốn ăn kẹo, nếu mà là kem thì...”

Người phụ nữ quấn khăn trên đầu âm thầm nở nụ cười xấu xa, không ngờ trẻ con bây giờ lại dễ lừa như thế.

Vươn tay muốn kéo Nguyệt Nhỉ ải.

Nhưng đúng lúc này, một âm thanh thắng gấp


xe vang lên, mém chút đâm thủng màng nhĩ của cô ta.

“Ẩm...”

Cửa xe được mở ra, mấy người mặc đồ đen bước ra ngoài, đằng sau còn có một ông lão nước mắt lưng tròng ra theo.

“Cậu chủ nhó, cuối cùng cũng tìm được cậu rồi... Chắc là lạnh cóng rồi đúng không? Chúng ta mau về nhà thôi...”

Quản gia ôm bé con vào trong lòng, kích động không thôi.

Gần như đã tìm cả cái thành phố S này một lượt, mới tìm được cậu chủ nhỏ.

Nếu thật sự là chạy mất rồi,, sợ là nhà họ Quyền cũng không yên ổn nữa.

Nguyệt Nhi mở to mắt nhìn ông lão đang khóc hổn hển này. Ngoan ngoãn lau nước mắt cho ông ấy.

Mặc dù cô bé không quen ông lão này, nhưng nhìn ông khóc thảm thương như thế, nhất định là có chuyện gì buồn đúng không?

Mà người phụ nữ quấn khăn kia, từ lúc nhìn thấy một màn này, sớm đã chuồn ra sau lùm cây phía sau, chạy mất hút.

Trời đã tối mịt.

Không biết từ khi nào, ánh trăng đã nhảy qua hàng cây anh đào, nhẹ nhàng đung đưa trên bầu trời.

Trong nhà tổ nhà họ Quyền, ánh đèn sáng trưng.

Ở trước sảnh lớn, một đám người hầu mười mấy người xếp hàng đứng trước, ai ai cũng cúi đầu, đến cả thở mạnh cũng không dám.

Mà người chủ trước bọn họ, là một người phụ nữ vừa qua độ tuổi ngũ tuần, vẫn còn rất duyên đáng, lúc này đang trừng to đôi mắt xinh đẹp, vô cùng tức giận.

Bà là phu nhân của nhà họ Quyền, là người vợ thứ ba của ông cụ Quyển, Ngô Ngọc Khiết.

Cơ thể đầy đà được một chiếc váy dài ôm sát, không nhìn ra dấu vết của năm tháng.

Thậm chí nhìn còn ra đáng hơn một vài người trẻ cứng nhắc.

Cuộc sống sung túc sống trong nhung lụa từ nhỏ cũng đã tạo nên khí chất cao quý trên người bà,

“Đứng đó hết cho tôi! Đứng đến khi trời sáng

Lời vừa đứt, dọa đám người hầu lập tức đứng thẳng tắp, không ai đám làm trái.

Mặc dù ngày thường phu nhân nhã nhặn dễ gần, nhưng một khi bực tức, thì không phải là chuyện nhỏ. Hơn nữa, chuyện cậu chủ nhỏ hôm. nay chạy ra ngoài, bọn họ cũng đều có trách nghiệm.


So với việc bị đuổi ra khỏi nhà họ Quyển, bị phạt đã tốt hơn rất nhiều rồi.

Dù sao thì số tiền nhà họ Quyển cho, đã là cao nhất trong vùng này.

Quản gia ấp a ấp úng, như là có lời muốn nói nhưng lại không dám mở miệng.

“Ông nói lúc tìm thấy cậu chủ nhỏ, nó đang đi cùng với một người phụ nữ quái gở à? Đã bắt được chưa?”

Cả người quản gia run rẩy, nơm nớp lo sợ, bây giờ nhớ lại, vẫn có hơi sợ hãi.

Nếu bọn họ tới trễ một chút thôi, sợ là cậu chủ nhỏ đã gặp nguy hiểm.

“Bẩm phu nhân, người kia sớm đã nhân cơ hội chạy thoát. Nếu bây giờ báo cảnh sát, tin chắc là có thể bắt được.”

“Quá nguy hiểm rồi, sau này nhất định phải trông kỹ cậu chủ nhỏ, biết chưa? Thế giới ngoài kia hỗn loạn như thế, sao có thể để cho cậu chủ nhỏ chạy ra ngoài một mình được chứ? Mấy người nhiều người như thế, đến cả một đứa nhỏ cũng không thể trông coi được sao...?

Thấy phu nhân tức giận, đám người hầu càng. cúi thấp đầu, sợ là sẽ liên lụy đến mình.

Lúc này, cũng chỉ có quản gia còn đám nói vài câu mà thôi.

“Phu nhân, là lỗi của tôi, lúc đó đầu tôi không, kịp phản ứng lại, nên....”

Lời còn chưa nói xong đã bị phu nhân ngắt ngang.

“Được rồi, chuyện này không trách ông. Tôi biết tính tình cậu hai quá cứng ngắc. Lời của nó, các người không đám không theo, nhưng mấy ngày nay nói chuyện phải cẩn thận, tôi thấy đứa nhỏ hẳn là đã bị dọa đến phát sợ, nhìn thấy tôi mà không có phản ứng gì.”

Vừa nãy thì cậu chủ nhỏ được ôm về, chỉ mở to mắt, không nói lời nào.

Thấy mà người ta phải đau lòng.

Quản gia nói trong khuôn mặt nước mắt lưng. tròng, có người chủ tốt tính như thế, đúng thật là phúc ba đời.


“Nhưng mà phu nhân, Bell vẫn không tìm thấy, nếu ngày mai cậu chủ nhỏ dậy hỏi, sợ là sẽ không vui.”

Cậu chủ nhỏ chạy ra ngoài là để tìm Bell, nhưng lúc bọn họ tìm thấy cậu chủ nhỏ thì không thấy con chó đó.

Chắc là bị lạc mất trí

Đối với bọn họ mà nói thì đó là một chuyện tốt, bớt được không ít phiền phức.

Nhưng cậu chủ nhỏ của bọn họ là một người sỉ tình, chắc chắn không cam tâm.

Ngô Ngọc Khiết cũng cảm thấy có hơi đau đầu, duỗi tay ấn huyệt thái đương.

Dáng vẻ chau mày cũng vô cùng ưu nhã.

*Phái người ra ngoài tìm đi, nếu như tìm không thấy thì mua thêm một con nữa về.”

Cho dù cậu hai không thích chó, nhưng cháu trai yêu quý của bà thích mà.

*Vâng phu nhân, tôi sẽ phái người đi tìm..."

Quản gia run lẩy bẩy lui xuống.

Âm thầm trút xuống một hàng mồ hôi lạnh.

Cho dù mua lại con khác, cũng khó mà khiến cậu chủ nhỏ vui vẻ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi