MỘNG ẢNH TÌNH


Văn phòng thiết kế,
" Chát "
- Triệu Mẫn Nhi, sao cô đánh tôi.
- Im miệng, con nhân viên quê mùa như cô có quyền lên tiếng gọi tên tôi hả? Đánh cô, vì tôi thích thôi đấy! Thấy bộ dạng thấp hèn của cô tôi chướng mắt vô cùng luôn.
- Cô...
Bị ăn tát vô lí nhưng Châu Khả Hân không dám phản bác ả.

Triệu Mẫn Nhi ỷ quyền ức hiếp cô nhiều năm nay cũng dần dần quen.

Mỗi lúc buồn phiền hay tức giận cô ta liền đem Châu Khả Hân ra giải tỏa tâm trạng.

Cùng là đồng nghiệp làm chung công ty với nhau nhưng Triệu Mẫn Nhi chưa bao giờ ngừng chà đạp cô.

Ông nội cô ta là người quen biết với chủ tịch nên ả đắc ý lắm.

Luôn tự cao bản thân mình được Trần Bách Ngôn chống lưng.

Châu Khả Hân xuất thân là một thiếu nữ vùng quê làng Gia Cư ( Đan Ba, Tứ Xuyên).

Một ngôi làng kiểu Tây Tạng được mệnh danh là " Thiên đường cổ tích " của người Tây Tạng.

Gia Cư cũng được coi là một trong những thị trấn cổ đẹp nhất Trung Quốc.

Thị trấn Gia Cư này xây dựng trên triền đồi giữa rừng cây càng trở nên thơ mộng vào mùa xuân khi hoa lê nở trắng bừng.
- Cô quá đáng, tôi đã làm gì sai?
Châu Khả Hân nét mặt ấm ức.
- Không làm gì sai, tại do năng lực làm việc của cô được giám đốc Tôn đánh giá cao hơn tôi.
Triệu Mẫn Nhi cao giọng ghen tị.
- Đó là một quá trình tôi cố gắng, tôi không như cô chỉ biết dựa vào ông nội mình.

Tuy danh phận tôi không bằng cô nhưng tôi chưa bao giờ đi cửa sau.
Cô can đảm đối mặt với cô ta.
" Chát "
- Tôi là thế đấy, thì sao? Cô dám làm gì được Triệu Mẫn Nhi này.

Chủ tịch Trần coi trọng ông tôi vì vậy ngài ấy sẽ không ngừng đối đãi tử tế tôi đâu.


Cô nên an phận đi đồ nhà quê bốc mùi nếu không...
Triệu Mẫn Nhi bóp cằm Châu Khả Hân.
- Gương mặt thuần khiết xinh đẹp đây tôi không nhẹ tay nhé hahaha.
Cô ta đẩy té cô.
- Giày tôi bị dơ rồi Khả Hân, cô mau giúp tôi lau chùi sạch sẽ đi.
Nhân viên phòng thiết kế tất cả đều sợ Triệu Mẫn Nhi.

Không một ai có gan to đứng ra ngăn cản việc ả hành hạ Châu Khả Hân.

Bọn họ giả vờ bị câm điếc để được sống yên ổn và làm việc trong tập đoàn ZEUS.

Có trách thì trách Châu Khả Hân số phận không may mắn khi quyết định nộp đơn xin việc ở phòng thiết kế.

Thừa nhận năng lực của cô hơn Triệu Mẫn Nhi nhiều.

Nhưng cũng không thể nào đứng về phe Châu Khả Hân.

Nếu làm trái ý ả ta thì hậu quả sẽ rất khó lường.

Triệu Mẫn Nhi từng là bạn gái Cung Từ Ân hai năm.

Tính nết kiêu ngạo xem thường mọi người xung quanh như cô ta không ai thích ả.

Thật vất vả khi phải làm việc chung tổ Triệu Mẫn Nhi.

Họ không biết có thể chịu đựng được cái nết xấu xa đó tới bao giời.

Châu Khả Hân đáng thương, cô yêu công việc thiết kế và tập đoàn ZEUS.
- Con khùng kia, bị thiểu năng hả? Nhanh  lau giày cho tôi.
Triệu Mẫn Nhi đá vào người Châu Khả Hân.
- Tôi thấy tội cô ấy quá làm sao đây.
- Đừng quan tâm nếu không muốn liên lụy bản thân.
- Ông nội cô ta được chủ tịch kính nể lắm, chúng ta im lặng là cách tốt nhất.
- Các người có còn nhớ vụ nữ nhân viên bị c**ng hi3p tập thể cho đến chết tại công viên vào khoảng một năm trước không.

Nghe nói cô gái đó đã đắc tội với Triệu Mẫn Nhi khiến cô ta nổi giận mà thuê người c**ng bức cô ấy.
- Tôi có nghe chứ, xã hội bây giờ thật chẳng công bằng.


Xuất thân thấp kém luôn bị người có tiền thỏa sức chèn ép.

Tôi tự hỏi chân lí thật sự tồn tại không.
- Thôi đừng nói nữa, để Triệu Mẫn Nhi nghe thấy là tụi mình chết chắc đấy.

Chúng ta đành nhắm mắt không biết chuyện gì hết.
- ...
- ...
- ...
Châu Khả Hân gạt nước mắt chỉ biết ngoan ngoãn thực hiện theo yêu cầu của Triệu Mẫn Nhi.

Cô quỳ gối trước mặt ả, dùng khăn đã dính nước cẩn thẩn lau chùi.

Triệu Mẫn Nhi cố tình động chân không muốn Châu Khả Hân dễ dàng hoàn thành việc.

Cô ta cảm thấy vô cùng phấn khích khi trêu đùa kiểu nhân viên quê mùa.

Châu Khả Hân cố gắng kìm nén cơn chống đối trong tận đáy lòng.
Tại sao phải là cô?
Tại sao ông trời lại đối xử bất công như vậy?
Cuộc đời Châu Khả Hân cô rốt cuộc đã phạm sai điều gì chứ.

Mong ước một tương lai bình yên hạnh phúc cũng không được hay sao.

Cô không tham lam không đòi hỏi gì quá cao.

Châu Khả Hân chỉ muốn đơn giản theo đuổi công việc thiết kế lâu dài.

Triệu Mẫn Nhi quan sát sắc mặt đau khổ của cô, ả ta cười châm độc sau đó dơ châm giẫm mạnh lên mu bàn tay Châu Khả Hân đến mức chảy máu.
- Ôi chết, tôi không thể kiểm soát được chân mình.

Thật sự xin lỗi nha đồ nhà quê chuột lúa hahaha.
Triệu Mẫn Nhi giả vờ vô tội.
- Cô đang làm cái gì vậy?
Cung Từ Ân ánh mắt giận dữ nhìn ả.
- Anh Ân, anh đến văn phòng tìm em có chuyện gì sao hử? Người ta chỉ là đang nhờ đồng nghiệp lau giày chút thôi mà cô ta làm cũng không xong.


Hậu đậu tự khiến bản thân bị thương, ayda đôi giày phiên bản giới hạn của em bị dơ thêm rồi.
Triệu Mẫn Nhi nũng nịu tự nhiên khoác tay anh.
- Cô chán sống nên mới đụng vào cô ấy?
Anh hất tay cô ta rồi đỡ Châu Khả Hân đứng dậy.
- Em đau lắm sao? Để anh xem có cần đến bệnh viện không.
- Không cần, cảm ơn giám đốc Cung.
Cô tránh né sự quan tâm từ Cung Từ Ân bỏ chạy nhanh vào phòng vệ sinh nữ.
- Khả Hân.
- Anh Ân, anh để ý con nhỏ đó làm gì.
- Tôi đang theo đuổi cô ấy, cô thử đụng vào xem.

Nói cho cô biết trước, Trần Bách Ngôn chưa từng chống đỡ loại phụ nữ độc ác như cô đâu.

Cậu ta là ai? Là người luôn muốn người khác phục tùng.

Còn ông Triệu thật sự không là gì đối với Ngôn cả.
Cung Từ Ân khinh thường Triệu Mẫn Nhi mà nói.
- Anh.
Cô ta siết chặt tà váy.
- Khôn thì biết điều, Khả Hân là người phụ nữ của tôi.
Anh chỉ mặt Triệu Mẫn Nhi đe dọa nếu ả cứ tiếp tục tổn hại Châu Khả Hân thì anh sẽ không nương tay.
Thư ký Han nhận được lệnh thông báo cho toàn bộ nhân viên được về sớm hơn ngày thường.

Tâm tình Trần Bách Ngôn khá thăng hoa nên mọi người cũng được hưởng lợi.

Thời gian đã gần tới giờ cơm trưa, hắn phải quay về biệt thự lấy canh xương hầm mà Dung Tĩnh mất công nấu cho Bạch Âm.

Bởi vì hồi sáng cô đi vội vàng nên quên luôn bữa sáng quan trọng.

Trần Bách Ngôn nhất định phải bắt cô ăn bù mới được.

Hắn không cho phép Acacia giảm cân hoặc ăn kiêng không khoa học.
Quách Hoàng Minh tạm thời được hắn tha nhưng ông ta bị giáng chức xuống làm nhân viên dọn vệ sinh vô cùng nhục nhã.

Nếu Quách Hoàng Minh không đồng ý công việc này ông ta sẽ phải hầu tòa và có khả năng ngồi tù vài năm.

Trần Bách Ngôn, quả nhiên không thể xem thường khả năng điều tra hắn.

Hắn rõ ràng đã biết trước được mọi chuyện xấu của Quách Hoàng Minh làm trong ba năm nhưng vẫn chọn cách im lặng để theo dõi.
Chiếc ghế chủ tịch tập đoàn ZEUS thực sự chọn đúng chủ nhân của nó.

Trần Bách Ngôn đủ bản lĩnh và tài năng ngồi vào đó.


Trong tương lai, hắn sẽ đưa tập đoàn phát triển vững mạnh hơn gấp ngàn lần như hiện tại.

Mặc dù, bây giờ ZEUS đang đứng đầu top tập đoàn có tầm ảnh hưởng nhất.

Một người đàn ông nổi tiếng tham vọng như Trần Bách Ngôn thật không dễ ngừng h@m muốn.

Điều quan trọng đứng sau hắn vẫn còn một thế lực ngầm mafia đáng sợ luôn luôn sẵn sàng hỗ trợ bất cứ lúc nào.
- Chủ tịch, xe đã chuẩn bị xong.
Thư ký Han thông báo.
- Cậu thấy tôi đủ soái ca chưa? Có cần chỉnh sửa không?
Trần Bách Ngôn mở điện thoại soi gương.
- Hả? Dạ.
Anh ba chấm trên đầu.
- Acacia bảo tôi già, thật sự là già sao?
Hắn vuốt tóc chọn kiểu.
- Hahaha, không có đâu chủ tịch.

Ngài đẹp lấn át con tim bao cô gái ngay cả tôi luôn mà.

Cô Acacia thiệt tình, không biết khái niệm chiêm ngưỡng sắc đẹp gì hết trơn.
Thư ký Han ngượng cười.
- Cậu thích đàn ông?
Trần Bách Ngôn giật mình.
- Tôi định tán tỉnh chủ tịch từ lâu nhưng mà không đủ can đảm thổ lộ.
- Cậu dám?
Hắn cầm bình hoa định ném vào thư ký Han.
- Ôi trời mẹ ơi chủ tịch, tôi chỉ đùa vui thôi.

Người tôi thực sự muốn tỏ tình là cô Acacia cơ.
" Choang "
Mảnh vỡ bình hoa rải đầy trên sàn, thư ký Han chính thức hồn xiêu phách lạc.
" Chiếc bình không trúng mình nguyên nhân  là chủ tịch không nỡ ra tay với thư ký thân cận.

Nhưng chuyện vừa rồi cũng đủ làm tim mình như thể ngừng đập vài giây.

Mô Phật phù hộ con! "
- Xin lỗi, lỡ tay.
Trần Bách Ngôn sờ mũi.
Thư ký Han:...
" Lỡ lỡ tay..."
Anh thầm khóc thét.
- Khi nào đón lễ tình nhân nhỉ thư ký Han?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi