Chưng cư Serein,
- Vẫn chưa tìm thấy Tiểu Quân sao...
Niên Ngọc Linh gương mặt thiếu sắc vì lo lắng hoảng sợ cho tình hình của con trai Bạch Âm.
Thằng bé đã mất tích khoảng mười tiếng rồi, nếu qua 24h không tìm thấy Tiểu Quân thì cô phải đi báo cảnh sát nhờ họ giúp đỡ.
Bạch Âm không có ở đây, Niên Ngọc Linh phải thay thế cô chăm sóc cho Tiểu Quân chu đáo.
Vậy mà, bản thân mình vô dụng không thể.
Niên Ngọc Linh cảm thấy có lỗi với Bạch Âm.
Nếu Tiểu Quân không may gặp chuyện xấu bên ngoài thì cả đời này cô sẽ không được Bạch Âm tha thứ.
Niên Ngọc Linh mệt mỏi ngồi bệp xuống sàn đưa tay che mặt.
Nước mắt cứ rơi, cố gắng không phát ra tiếng nức.
- Cô còn có sức để khóc lóc sao ? Mấy giọt nước trong suốt đó giúp giải quyết được vấn đề hả.
Nếu cô thấy đúng thì hẳn khóc cho đến chết.
Vũ Hàn chứng kiến bộ dạng mềm yếu này của Niên Ngọc Linh tức giận không kiềm chế được quát lớn.
"...Nếu cô thấy đúng thì hẳn khóc cho đến chết.
"
"...Nếu cô thấy đúng thì hẳn khóc cho đến chết.
"
"...Nếu cô thấy đúng thì hẳn khóc cho đến chết.
"
Câu nói lạnh lẽo kia liên tục lặp đi lặp lại trong đầu Niên Ngọc Linh.
Bất chợt nó khiến cô ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn trực tiếp vào ánh mắt hung dữ của Vũ Hàn.
Niên Ngọc Linh cắn răng, thân thể run lên.
Ngay cả muốn khóc cũng không cho cô khóc.
Vũ Hàn không hề né tránh Niên Ngọc Linh ngược lại còn đe dọa cô bằng biểu cảm khó coi thể hiện qua gương mặt.
Niên Ngọc Linh từ trước tới giờ luôn ngưỡng mộ Vũ Hàn.
Việc gì cũng dựa vào bản lĩnh cậu ta để xử lí ổn thỏa.
Cứ như thế, cô dần trở đánh mất khả năng tồn tại của chính mình.
- Được.
Tôi sẽ tự đi tìm Tiểu Quân.
Niên Ngọc Linh đứng dậy nói.
- Vô năng như cô thì tìm được gì, ngay cả việc trông coi thằng bé cô cũng làm không xong.
Giống như lần trước, cô vì mãi mê ăn diện bản thân mà bỏ quên Tiểu Quân tại trường học.
Hôm đó trời mưa to, Niên Ngọc Linh phụ trách việc đưa đón thằng bé đi học hằng ngày.
Đợi chờ không thấy Niên Ngọc Linh tới Tiểu Quân liền đi bộ hai chân.
Vì thời tiết xấu mà thằng bé suýt chút nữa bị xe đụng.
Cũng may là Vũ Hàn anh xuất hiện kịp thời.
Tiểu Quân tuổi không nhỏ nhưng cũng không gọi là lớn.
Để một mình thằng bé lang thang trên đường như thế là nguy hiểm.
Đứa trẻ ngây thơ non dại thì làm sao có khả năng bảo vệ mình tránh khỏi rủi ro được.
Thiếu Bạch Âm, tinh thần Tiểu Quân không hề xuống dốc mà rất kiên cường.
Thằng bé an ủi tâm hồn nhỏ rằng mẹ chỉ là đang du lịch đâu đó thôi.
Không bao lâu nữa chắc chắn sẽ trở về.
- Ăn diện cái gì, cậu nói tôi ăn diện cái gì.
Cậu đã từng nghe tôi giải thích chưa Vũ Hàn ?
Niên Ngọc Linh không muốn nhắc lại chuyện trước.
Cũng không thích nêu nguyên nhân vì sao mình không đến đón Tiểu Quân.
Bởi cô nghĩ, người nóng tính như Vũ Hàn sẽ không chấp nhận lời biện minh.
- Oan ức ? Nghe cô giải thích, bao giờ ?
Anh cười khinh.
- Tại sao tôi gọi cậu không nghe máy ? Tại sao lúc đó tôi gọi 69 cuộc mà cậu không nghe.
Tại sao ?
Niên Ngọc Linh chất vấn.
Vũ Hàn không trả lời.
Bầu không khí im lặng, cả hai đều không mở miệng.
Qua một lúc...
- Hai đứa bị làm sao vậy ? Sao cứ suốt ngày tranh cãi đúng sai với nhau thế kia.
Tiểu Quân đã về nhà chưa, có tìm được thằng bé hay không.
Dì An đứng trên bậc thang, giọng nói vô cùng buồn bã.
Niên Ngọc Linh lắc đầu.
- Dì yên tâm nhé, con nhất định sẽ tìm thấy Tiểu Quân.
Sức khỏe dì không tốt, nên vào phòng nghỉ ngơi.
Cô nói rồi quay người đi nhanh khỏi.
- Vũ Hàn, dì thấy con hơi quá đáng.
Bóng dáng Niên Ngọc Linh khuất dần sau cánh cửa, dì An lắc đầu thở dài.
Ngoài đường đêm,
Trước tiệm kem có một đám trẻ con gồm bốn thành viên đang tụ tập ức hiếp bạn cùng lớp.
Người đi đường xung quanh chẳng ai thèm quan tâm tụi nhỏ đang làm gì.
Bọn họ cứ tưởng chỉ là chơi đùa với nhau.
Tiểu Quân gương mặt bị trầy xước nhiều chỗ, môi nhóc mím chặt.
Cặp mắt đỏ ngầu như muốn xé xác tụi bạn kia.
Trên lớp, bọn nó không ngừng rủ nhau bày trò chơi khăm Tiểu Quân.
Hết lần này đến lần khác thằng bé đều nhịn chúng.
Nhưng sáng nay, trong lúc thằng bé đang ngồi vẽ hình mẹ Bạch Âm thì bị một tên tạt nước tiểu lên người.
Nhóc không tính toán chuyện nó làm bẩn quần áo mình.
Cũng không mách cô giáo trị tội, cứ lơ cho qua.
Mục đích là muốn khiến Tiểu Quân chủ động đánh mình nên tên nhóc đấy đã giật lấy bức vẽ Bạch Âm xé thành từng mảnh.
Điều này, đã kích động mạnh đến Tiểu Quân.
Kết quả cuối cùng cũng như ý nguyện ban đầu của thằng nhóc kia.
Tiểu Quân đánh bạn.
Bị cô giáo trách phạt nặng.
Phụ huynh con bị đánh lên trường viết đơn kiện.
Chuyện này, thằng bé vẫn chưa kể với ai cả.
- Này, Bạch Dương Quân.
Mày thật sự không có ba mẹ đúng không hahaha.
- Chứ sao nữa, hồi sáng cô giáo gọi cho mẹ nó nhưng không tín hiệu đấy.
Đáng lẽ, mày phải được đưa vào trại trẻ mồ côi cơ.
- Lêu lêu lêu, đồ không có ba mẹ.
Tiểu Quân hung hăng xông tới đẩy ngã đứa mập nhất trong đám.
Thằng bé ngồi lên người đưa tay bóp cổ nhóc đó.
- Mày còn nói nữa, tao liền cho mày tắt thở.
Mấy đứa còn lại nghe thế không thể không hoảng sợ.
- Định giết người chỗ này sao hả nhóc con ?
Một giọng nói mang hương vị đùa giỡn phát vang sau lưng Tiểu Quân.
Thằng bé nhanh chóng dừng động tác quay người nhìn thử là ai.
Hắc Phong tay cầm điếu thuốc hút đã tàn vứt thẳng vào thùng rác bên cạnh.
Mái tóc bạch kim là điểm nhấn nổi bật nhất của anh.
Đây không phải thằng bé học kế lớp Pha Lê hay sao.
Hắc Phong vẫy tay ý gọi Tiểu Quân đến đây.
Thấy anh có vẻ thân thiện nên nhóc liền nhanh chóng chạy tới.
Anh mỉm cười xoa đầu thằng bé, rồi nhìn tụi nhỏ thích ức hiếp bạn kia bằng ánh mắt đáng sợ.
- Xin lỗi, nhanh.
Hắc Phong yêu cầu.
- Không.
Tại sao em phải xin lỗi nó, em mới là người bị đánh huhu.
Tên nhóc mập thịt khóc lóc.
- Nhưng nhóc là người gây chuyện trước.
Anh nghiêm túc nói.
- Em có mẹ, em không xin lỗi nó đâu.
- Vậy sao ? Mẹ em chết thì em sẽ chịu xin lỗi bạn ?
- Anh...
Nhóc mập thịt phát run.
- Được rồi, mau xin lỗi bạn nhanh.
Hắc Phong thiếu kiên nhẫn.
Anh cũng ngầm đoán, thằng nhóc này chắc hẳn không dễ dàng mở lời.
- Em không.
- Ồ.
Thật à ?
- Dạ.
Biệt thự Mạc gia,
- Bạch Âm, anh có chuyện muốn nói với em.
Đường Vũ Triết không biết xuất hiện từ lúc nào kéo lấy cánh tay cô với nét mặt căng thẳng.
Trần Bách Ngôn nhìn người đàn ông được xem là chồng sắp cưới của cô.
Tâm tình bỗng nhiên xuống dốc không ít.
Bạch Âm quên mất Đường Vũ Triết vẫn chưa rời khỏi đây.
Có chuyện muốn nói sao, thật trùng hợp bản thân Bạch Âm cũng có chuyện muốn nói.
Trần Bách Ngôn cảm giác hắn sắp trở thành kẻ thứ ba trong cuộc tình cô.
Không đúng, sao hắn phải chấp nhận mình là hạng người đó.
Nhưng lại càng không có quyền khẳng định Bạch Âm là người phụ nữ của riêng hắn.
- Hai người nói chuyện thoải mái, tôi xin phép đi.
Trần Bách Ngôn nói.
- Anh rốt cuộc có quan hệ gì với Bạch Âm từ trước ?
Chưa kịp nhấc chân thì Đường Vũ Triết đã đặt câu hỏi cho hắn.
- Quan hệ đối tác.
Phải, ban đầu hắn và cô không phải là quan hệ đối tác sao.
Cô là người mẫu đã ký kết hợp đồng quảng cáo sản phẩm bên tập đoàn ZEUS của hắn.
- Nếu vậy thì khuyên anh đừng làm gì quá mức.
Cô ấy là vị hôn thê của tôi, không nên gần gũi với đàn ông khác.
Đường Vũ Triết nói lời này là có ý gì đây ?
Trần Bách Ngôn cười thầm.
- Là vợ sắp cưới anh tự mình tiếp cận tôi, đúng không ?
Hắn nhìn sang Bạch Âm.
- Đúng vậy.
Ấy thế mà cô trả lời.
Trần Bách Ngôn chuyển mắt quan sát sắc mặt khó coi của Đường Vũ Triết.
Trong lòng không hiểu sao vui mừng chiến thắng.
- Anh Triết, chúng ta hủy hôn ước đi.
Cô hít thở thật sâu quyết định nói.
Vài giây sau...
- Bạch Âm, em có biết mình đang nói gì không ? Ngay cả em, cũng không chịu...
" Khoan, cô ấy vẫn chưa biết chuyện kia.
"
Đường Vũ Triết không nói hết câu còn lại.
Điều này khiến Trần Bách Ngôn nghi hoặc.
- Ngay cả em, cũng không chịu...Câu đó của anh là nghĩa gì đây ?
Hắn nhíu mày.