MỘNG CHỒNG MỘNG


Edit by Kiera
Triệu Đình Ân sợ rằng mình sẽ quên đi những gì đã trải qua với hắn trong kiếp trước, cho nên cô đã ghi chép lại hết.

Trên thế giới này, ngoại trừ cô, không có ai nhớ được rõ ràng những chuyện cô cùng hắn đã trải qua, cho nên cô phải nhớ thật kỹ, nhắc nhở bản thân rằng phải mãi mãi nhớ rõ, đừng quên đi.

【 Anh vẫn luôn bảo em chờ anh, em đếm trăng nhìn biển, vẫn luôn đợi anh.


【 Anh vẫn luôn lẻn vào những giấc mộng của em rồi lại lặng lẽ rời đi.

Để em một mình tuần hoàn không ngừng trong hạnh phúc ngọt ngào hư vô mờ ảo.

Rồi lại làm em cảm thấy đau đớn khi bị anh vứt bỏ sau khi tỉnh lại.


...!

Ngày hôm sau sau khi Trần Đồng cùng Triệu Đình Ân cãi nhau, Triệu Đình Ân lại viết một dòng chữ vào cuốn notebook của mình.

【 Mùa hè kết thúc, giữa tôi và anh ấy cũng kết thúc.

Những ngày đẹp đẽ như mơ hơn một tháng qua cuối cùng cũng kết thúc.


Chỉ viết hai câu như vậy, nhưng trang giấy lại bị nước mắt thấm ướt đến nhăn lại, Triệu Đình Ân đặt bút xuống, nằm trên mặt bàn khóc lớn.

_______
Thân thể nóng rực triền miên, chăn bông khô ráo, điều hoà lẳng lặng chạy, nước soda chanh ở trong miệng, vừa chơi vừa ăn kem, áo mưa rơi đầy trên đất, mái tóc thơm ngát vừa mới gội, mồ hôi sau khi vận động, đôi dép lê bị tuỳ ý đá văng vương vãi trước cửa.

Móng chân xinh đẹp, khuyên tai hình mặt trăng, cây dừa trên mắt cá chân, nướng BBQ trên bờ biển, bôi kem chống nắng trên người.

Tán cây cao to ngoài cửa sổ, tiếnh ve kêu liên miên không ngừng, tiếng sóng biển về đêm.

Mojito bạc hà cay cay, mồ hôi hơi mặn.

Gió biển thổi qua quán ven đường, dưới lòng bàn chân là hạt cát mềm mại, cô đang ăn xiên nướng còn hắn thì mỉm cười giúp cô lau đi nước chấm trên mặt, lưu lại ba chữ cực cưng chiều: "Quỷ dơ bẩn"
Còn có dáng người mềm mại mỹ lệ của cô gái, làn da nõn nà, cùng tiếng thở dốc động lòng người.

Tình yêu đan xen dày đặc không thể chạy thoát.

Tất cả mọi thứ, hợp lại tạo thành mùa hè năm mười tám tuổi của Trần Đồng.

-
Tuy rằng Triệu Đình Ân sống cạnh Trần Đồng, cũng thường xuyên nhìn nhà bọn họ qua cửa sổ nhưng cô lại chưa bao giờ nhìn thấy Trần Đồng.


Thỉnh thoảng cô cũng đến thăm nhà họ nhưng chỉ có mẹ Trần luôn là người tiếp đãi cô, thông qua lời kể của mẹ Trần, cô cuối cùng cũng biết mấy ngày nay Trần Đồng luôn đi sớm về trễ.

Cô nhớ hắn muốn phát điên rồi.

Màn đêm buông xuống, đêm đó cô thức tới hai giờ sáng, cửa, chú ý đến động tĩnh ở trên đường.

Mí mắt đều phải khép lại, tinh thần đã tan rã, rốt cuộc cũng nghe thấy được tiếng bước đi chậm rãi trong màn đêm tĩnh lặng, đế giày cứng rắn quét trên mặt đất, kéo ra một tiếng vang thật dài.

Trần Đồng đứng trước cửa nhà mình, lấy chìa khoá ra chuẩn bị vào nhà.

Triệu Đình Ân không thể kìm lại mà gửi cho hắn một tin nhắn.

Điện thoại trong túi Trần Đồng rung lên hai cái, hắn cầm lấy chìa khoái, rồi mở điện thoại ra, ánh sánh mờ ảo từ màn hình chiếu lên khuôn mặt của hắn.

Triệu Đình Ân cách khá xa, cũng không thấy rõ vẻ mặt của hắn, cô ghé vào cửa sổ cùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm hắn.

Hô hấp đột nhiên nghẹn lại.

Bởi vì hắn ngẩng đầu, chuẩn xác không có lầm mà bắt gặp được ánh mắt của cô.


Bốn mắt nhìn nhau, an tĩnh đến mức chỉ còn tiếng lá xào xạt, Ánh mắt va chạm vào nhau trong không khí nóng bức, truyền đến nhưng cảm xúc không thể giải thích.

Cô mở to hai mắt nhìn hắn nhưng hắn lại cúi đầu xuống.

Ngón tay hắn gõ vài chữ trên điện thoại, sau đó khoá màn hình, cất điện thoại, đi vào nhà.

Triệu Đình Ân nhìn tin nhắn trên điện thoại, một dòng nước mặt đột nhiên lăn xuốnh.

【 Sao anh lại về muộn vậy? 】 Cô hỏi.

【 Đừng chuyển đến trường của tôi.

】 Hắn trả lời.

Cô kìm nén tiếng khóc nhưng âm thanh đứt quãng nghẹn ngào lại không ngừng lại vang lên rõ ràng trong màn đêm yên tĩnh..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi