MONG CÓ ĐƯỢC MỘT NGÔI SAO

Không ngoài dự đoán của Từ Thành Liệt, ánh mắt Thẩm Viên Tinh quả nhiên tập trung lên người anh.

Đồng tử của cô hơi giãn ra, có tâm trạng dao động rõ ràng. Vừa thấy đã biết bị anh bỏ bùa mê, cặp mắt nhìn thẳng băng.

Trên thực tế, Thẩm Viên Tinh thật sự bị mê hoặc. Cô cho rằng trên đời này không có cô gái nào có thể từ chối Từ Thành Liệt hở hang nửa vạt áo sau khi tắm và để lộ ngực.

Anh giống như một đóa hoa anh túc nở rộ trong gió, mỗi centimet trên cơ thể đều tràn đầy sự cám dỗ chết người.

Nhưng cô chỉ bị u mê vài giây, vội vàng nhìn chỗ khác trước khi ánh mắt tối sầm, muộn màng đáp lại Từ Thành Liệt, “Có.”

Về vấn đề Thẩm Viên Tinh có nhớ Từ Thành Liệt hay không, đối với Thẩm Viên Tinh, chỉ có một đáp án.

Cô đương nhiên sẽ không tìm kiếm rắc rối, trả lời anh là “Không có”.

Cho nên khi cô nói “Có”, không tránh khỏi nghe có vẻ như qua loa.

Từ Thành Liệt nằm trên giường, đưa điện thoại di động sát vào mặt mình, gần như muốn dán đôi môi mỏng gợi cảm vào ống kính, tiếp tục hỏi: “Nhớ chỗ nào?”

Thẩm Viên Tinh rõ ràng cảm thấy màn hình di động bị đôi môi mỏng màu đỏ của chàng trai làm cho đỏ bừng, cô lùi ra sau một chút theo bản năng, cách xa di động.

Nhưng dù vậy, Thẩm Viên Tinh vẫn không thể khống chế suy nghĩ của mình, bắt đầu tưởng tượng cảnh Từ Thành Liệt hôn cô hết lần này đến lần khác.

Khi bọn họ hôn nhau, không phải lúc nào cô cũng bị động.

Mỗi khi Từ Thành Liệt hôn say đắm, nhắm mắt lại, Thẩm Viên Tinh sẽ lặng lẽ hé mí mắt nhìn trộm anh.

Lúc này, trong đầu cô là khuôn mặt đầy d.ục vọng của chàng trai mỗi khi hôn nhau đắm đuối.

Càng nghĩ, tim Thẩm Viên Tinh đập càng nhanh, vô thức nuốt nước miếng.

Sau một lúc lâu, cô mới hoàn hồn khỏi bức tranh quá sức tưởng tượng, lẩm bẩm: “ Đương nhiên là…… nhớ trong lòng.”

Thẩm Viên Tinh vừa dứt lời, gò má trắng như tuyết hơi ửng hồng. Không biết là xấu hổ do trí tưởng tượng của mình, hay là bởi vì bịa chuyện cho có lệ.

Cô cho rằng nói như vậy, Từ Thành Liệt sẽ buông tha cho cô. Ai ngờ, chàng trai không những không buông tha, còn hỏi, “Nhớ bao nhiêu?”

Vốn dĩ đang chăm chú đọc sách lại bị anh cắt ngang, sự kiên nhẫn của Thẩm Viên Tinh có chút hao mòn, cuối cùng không đè được sự tức giận trong lòng.

Cô giơ di động lên trước mặt, nghiến răng nhìn chàng trai trong video đang tránh xa ống kính, “Từ Thành Liệt!”

Vậy còn chưa đủ!

“Hở?” Đầu video bên kia, Từ Thành Liệt lười biếng đáp lại, từ trên giường ngồi dậy.

Một tay cầm di động, tùy ý đặt lên đầu gối, tay kia chống đỡ thân thể, yếu ớt dựa vào đầu giường. Đôi môi mỏng cong lên, màu môi diễm lệ, giống như bị người ta bắt nạt thật nhiều, thuần khiết muốn động lòng người.

Thẩm Viên Tinh lại nuốt nước miếng, lý trí tan rã lần nữa, cô thuận theo. Ánh mắt lóe lên, tiếp tục qua loa, “Đặc biệt đặc biệt nhớ! Ước gì có thể được gặp anh ngay lập tức, nhào vào lòng anh, để anh hôn em!”

Bây giờ hài lòng chưa?

Khi Thẩm Viên Tinh nói chuyện, khuôn mặt rất gần với ống kính, còn cố ý mở to đôi mắt hồ ly thật tròn để thể hiện sự chân thành.

Ở đầu bên kia di động, Từ Thành Liệt im lặng. Anh nhìn khuôn mặt trắng nõn không trang điểm của cô gái trên màn hình không chớp mắt, di chuyển xuống cái miệng đang đóng mở của cô, không cẩn thận bị mê hoặc ngược lại.

Có lẽ do anh quá nhớ cô, cho dù cách màn hình cũng muốn hôn cô.

Yết hầu Từ Thành Liệt lên xuống, trong đôi mắt thâm tình trào dâng cảm xúc, nhìn cô gái trên di động, ánh mắt càng lúc càng u ám.

Trầm ngâm hồi lâu, chàng trai cuối cùng tìm được giọng nói vô cùng khàn của mình: “Thật sự? Không gạt anh đó chứ?”

Thẩm Viên Tinh nghẹn, gồng mình gật đầu: “Thật hơn vàng!”

“Vậy em hôn anh đi.” Giọng nam cực khàn khiến màn đêm yên tĩnh trở nên mập mờ.

Thẩm Viên Tinh sửng sốt, còn tưởng rằng mình bị ảo giác. Sau một lúc lâu, cô mới ngập ngừng hỏi, “Hôn như thế nào?”

Từ Thành Liệt: “Đối với ống kính……”

Thẩm Viên Tinh làm theo, lần đầu tiên trong đời, hôn vào ống kính di động thật vang dội giống như một kẻ ngốc.

Không chờ cô yêu cầu Từ Thành Liệt phản hồi, trong di động vang lên tiếng chửi rầu rĩ của chàng trai, “ Mẹ kiếp…… Cúp máy trước.”

Nói xong, video bị ngắt kết nối, cuộc gọi kết thúc.

Nhìn di động đã chuyển về khung giao diện trò chuyện, Thẩm Viên Tinh không hiểu gì, rơi vào tình trạng hoang mang chưa từng có.



Sau khi cúp video, Từ Thành Liệt cầm di động vào phòng tắm.

Anh ở trong phòng tắm gần hai tiếng đồng hồ, ngọn lửa do nụ hôn của Thẩm Viên Tinh thắp lên cách màn hình mới bị tắt ngúm.

Lúc Từ Thành Liệt quấn khăn đi ra khỏi phòng tắm, bị Từ Văn Chính đi lấy nước uống bắt gặp.

“Hơn nửa đêm, tại sao con đi tắm?” Từ Văn Chính liếc nhìn con trai út, trong lúc vô ý, thoáng nhìn thấy điện thoại di động trong tay chưa kịp tắt màn hình.

Trên màn hình có một tấm ảnh hôn nhau, chỉ nhìn lướt qua, không khó để nhận ra nam chính là Từ Thành Liệt.

Giây tiếp theo, Từ Thành Liệt khóa màn hình điện thoại di động, đi về phòng mình, trả lời Từ Văn Chính qua loa, “Quá nóng.”

Từ Văn Chính: “……”

Đương nhiên ông không tin lời nói nhảm của Từ Thành Liệt, bên ngoài gió lạnh thấu xương, mặc dù trong nhà có sưởi ấm, nhưng không nóng tới mức cần phải đi tắm.

Sau đó ông suy nghĩ kỹ hơn, cảm thấy người trẻ tuổi có hỏa khí quá nhiều.

Từ Thành Liệt trở lại phòng, nhìn tấm hình anh và Thẩm Viên Tinh hôn nhau lần đầu tiên thật lâu.

Vốn muốn mở video với cô, nhưng đã hơn 3 giờ sáng, chắc Thẩm Viên Tinh đã ngủ.

Vì vậy, anh trằn trọc hồi lâu, cuối cùng chỉ gửi tin nhắn WeChat cho Thẩm Viên Tinh: 【Anh muốn gặp em, Tinh Tinh.】

Khi Thẩm Viên Tinh nhìn thấy tin nhắn này đã là sáng hôm sau.

Tình ý trong từng chữ khiến tim cô đập nhanh, mất một lúc lâu mới nghĩ ra lời nói, gửi tin nhắn thoại cho Từ Thành Liệt, “Em cũng muốn. Nhưng mà A Liệt, chúng ta ở cách nhau quá xa.”

Dừng một chút, cô thêm một câu, “Khai giảng sẽ thấy nhau, nhịn một chút đi, ngoan.”

Sau khi gửi liên tiếp hai tin nhắn thoại, Thẩm Viên Tinh không xem di động nữa.

Từ Thành Liệt không trả lời ngay lập tức, chắc vẫn còn ngủ, nhìn tin nhắn mà anh gửi cho cô tối hôm qua, đến hơn ba giờ anh mới đi ngủ.

Không biết anh làm gì sau khi video kết thúc, gần hai tiếng sau mới gửi cho cô một câu không đầu không đuôi.

Thẩm Viên Tinh nghĩ, khi Từ Thành Liệt tỉnh dậy, anh sẽ trả lời cô.

Nhưng vào ngày mùng một tháng giêng, cô và Thẩm Minh Xuyên đi cùng Thẩm Phong đến chúc tết ông nội, về đến nhà rồi mà WeChat vẫn không có chút động tĩnh.

Không chỉ mùng một, mùng hai và mùng ba cũng không có tin tức của Từ Thành Liệt.

Trong khoảng thời gian đó, Thẩm Viên Tinh còn chủ động gửi tin nhắn cho anh, hỏi anh đang làm gì.

Nhưng tin nhắn mà cô gửi đi như đá chìm đáy biển, không có bất cứ hồi âm nào.

Dần dần, Thẩm Viên Tinh không đợi Từ Thành Liệt trả lời nữa, nghĩ rằng anh đi thăm người thân trong tháng giêng, tương đối bận rộn.

Từ Thành Liệt đơn phương mất liên lạc cho đến mùng sáu tháng giêng, cũng là ngày lễ tình nhân 14 tháng 2 dương lịch.

Thẩm Viên Tinh dậy sớm, gửi cho Từ Thành Liệt một câu “Ngày lễ vui vẻ” trên WeChat theo thói quen, kèm theo một gói biểu tượng cảm xúc nụ hôn làm quà tặng.

Sau khi gửi tin nhắn, cô đi rửa mặt, bởi vì hôm nay cũng là sinh nhật của ông nội, phải qua khu phố cổ để mừng sinh nhật ông.

Lúc xuất phát đến nhà cũ của họ Thẩm, Thẩm Viên Tinh và Thẩm Minh Xuyên đi lấy bánh mà họ đã đặt trước.

Ở trên xe, Thẩm Viên Tinh nghĩ đến Từ Thành Liệt đã mấy ngày không liên lạc, hỏi Thẩm Minh Xuyên bên cạnh, “Mấy ngày nay A Liệt có liên lạc với em không?”

Thẩm Minh Xuyên vốn đang dựa vào cửa sổ xe nghỉ ngơi hơi cứng đờ cả người, sau đó anh ngồi thẳng lên, ánh mắt tránh Thẩm Viên Tinh, “Không có……”

Thẩm Viên Tinh nhìn anh đầy nghi ngờ, cảm thấy Thẩm Minh Xuyên đang nói dối, nhưng cô không truy vấn.

Bởi vì Thẩm Phong đã dừng xe ở đầu ngõ, thúc giục hai chị em xuống xe.



Thẩm Viên Tinh xách bánh kem đi vào ngõ. Trên đường đi, Thẩm Phong và Thẩm Minh Xuyên thay phiên nhau xây dựng tâm lý cho cô.

Thẩm Phong: “Tinh Tinh à, hôm nay là sinh nhật 70 tuổi của ông nội con, tuy không tổ chức tiệc linh đình nhưng bà con đều có mặt, chút nữa con giữ chút mặt mũi cho bác gái và anh Nhất Phàm nhé, đừng làm quá.”

Thẩm Minh Xuyên ở bên cạnh phụ họa, tuy anh không có thiện cảm với bác gái Ngô Xuân, nhưng nể tình sinh nhật của ông nội, hôm nay anh có thể nhịn một chút.

“Con biết rồi, con sẽ đi đường vòng nếu thấy bà ta.” Thẩm Viên Tinh nhíu mày. Tưởng tượng đến cảnh chút nữa phải ngồi cùng bàn với Ngô Xuân và Thẩm Nhất Phàm, trong lòng cô thấy nóng nảy.

Đặc biệt là Ngô Xuân. Từ nhỏ đến lớn, những lời từ miệng bà ta giống như lưỡi dao cạo, không có câu nào dễ nghe.

Bởi vì những lời của bà ta, Thẩm Viên Tinh và Thẩm Minh Xuyên thường bị hàng xóm đối xử với ánh mắt kỳ lạ khi còn nhỏ.

Ngay cả nỗi sợ hãi xã hội nhẹ của Thẩm Minh Xuyên cũng liên quan đến bà ta.

Nếu ông nội Thẩm Vạn Hưng của Thẩm Viên Tinh không còn nữa, cả đời này cô không muốn dính dáng đến Ngô Xuân và Thẩm Nhất Phàm, chứ đừng nói đến chuyện gặp mặt.

Sau khi vào sân, Thẩm Viên Tinh và Thẩm Minh Xuyên đi chúc mừng sinh nhật ông nội trước, từng người tặng quà và bánh sinh nhật mà họ đã chuẩn bị.

Như Thẩm Phong đã nói, có rất nhiều bà con tới nhà ăn cơm hôm nay, bao gồm chị em của ông nội và con cái của họ.

Một nhóm lớn họ hàng quây quần bên nhau, có thể ngồi hết bốn bàn ăn tròn.

Thẩm Viên Tinh, Thẩm Minh Xuyên, Thẩm Nhất Phàm và đám cháu bị sắp xếp ngồi trong sân để phụ lột tỏi.

Tính luôn mấy đứa cháu của chị em ông nội, tổng cộng là tám người, phụ trách chuẩn bị gia vị như gừng, tỏi, hành lá, ngồng tỏi.

Trong đó, người lớn tuổi nhất là Thẩm Nhất Phàm, anh đã đi làm nhiều năm nên đương nhiên đóng vai trò chủ đạo trong số họ.

Có hai người cùng tuổi với Thẩm Viên Tinh, là cháu trai và cháu gái của bà cô nào đó của Thẩm Viên Tinh.

Tiểu học, trung học cơ sở, thậm chí trung học phổ thông đều cùng trường với Thẩm Viên Tinh.

Chẳng qua quan hệ của họ bình thường, thậm chí ở độ tuổi không hiểu chuyện, đã từng xa lánh Thẩm Viên Tinh như những người khác.

Nói rằng cô là con gái của hồ ly tinh.

Cả năm không gặp, mỗi người không có đề tài gì để nói.

Nhưng vẻ ngoài xinh đẹp của Thẩm Viên Tinh tương đối bắt mắt hơn những người cùng tuổi.

Đương nhiên cũng không thiếu bị mấy chàng trai nhỏ hơn cô hai ba tuổi nhìn chằm chằm.

Thẩm Viên Tinh cụp lông mi, chuyên tâm lột tỏi cho đến khi đầy chén, cô mới chào mọi người, bưng chén tỏi đầy đi vào bếp, định đổi một cái chén không, trở về tiếp tục lột.

Khi Thẩm Viên Tinh đến gần cửa bếp, bên trong đúng lúc vang lên giọng nói sắc bén của Ngô Xuân.

“Mọi người không biết phải không, con gái lớn của chú hai đó, mới đổi bạn trai trong trường nữa, quả thực là hồ ly tinh bẩm sinh.”

Mấy thím và cô họ xắt rau và rửa rau trong bếp với Ngô Xuân cũng phụ họa theo.

Không ít lần chỉ trích ngoại hình và tính cách của Thẩm Viên Tinh.

Sau đó, đề tài kéo qua mẹ của Thẩm Viên Tinh.

Ngô Xuân: “Có câu tục ngữ, nòi nào giống nấy.”

“Thẩm Viên Tinh có gien của hồ ly tinh mẹ.”

Nói tới đây, Ngô Xuân dừng một chút, làm như nhớ tới chuyện cũ, “Lúc trước chú hai muốn cưới Vu Nhu, tôi đã phản đối kịch liệt. Ngoại hình của Vu Nhu, vừa thấy đã biết không phải là người chịu sống yên ổn.”

“Sau đó, quả thực giống như lời tôi đã nói, quậy cái nhà này rối tinh rối mù, ngay cả A Quý của tôi cũng bị hồ ly tinh dụ……”

Cạch, Ngô Xuân chưa nói xong. Một cái chén sứ vỡ vụn dưới chân bà ta, mảnh sứ tung tóe, mấy tép tỏi trắng lăn đầy đất.

Trong nhà bếp nhất thời lặng ngắt như tờ.

Mấy người do Ngô Xuân cầm đầu sửng sốt vài giây, sắc mặt bình tĩnh lại mới nhìn về phía Thẩm Viên Tinh ở cửa bếp.



Lúc đầu, Thẩm Viên Tinh định làm lơ, giả vờ không nghe thấy, xoay người rời đi.

Cô nhớ lời dặn của Thẩm Phong, cũng nhớ hôm nay là sinh nhật của ông nội.

Nhưng Ngô Xuân nhắc tới Vu Nhu, đã nhiều năm trôi qua, bà ta vẫn không thay đổi, vẫn hắt nước bẩn cho mẹ cô.

Chỉ có điều này, Thẩm Viên Tinh không thể nhịn.

Cô tức giận đến mức cả người run rẩy, bàn tay cầm chén sứ nổi gân xanh, cuối cùng vẫn không nhịn được, đập vỡ cái chén.

Mấy tép tỏi trắng lăn đầy đất.

Ngô Xuân sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, khi nhìn thấy Thẩm Viên Tinh, bà ta mới hoàn hồn một cách khó khăn, đứng dậy mắng to: “Con nhỏ chết tiệt kia, mày cố ý phải không?”

“Mày muốn giết người à!” Nói xong, bà ta xắn tay áo, tới đẩy Thẩm Viên Tinh.

Nhưng bị Thẩm Viên Tinh nắm cổ tay, đẩy ngược lại.

Ngô Xuân loạng choạng lùi lại, khó khăn lắm mới đứng vững, tức giận đỏ cả mặt.

Thẩm Viên Tinh lạnh lùng nhìn bà ta, “Xin lỗi.”

“Mày nói cái gì?” Ngô Xuân tựa như không thể tin được vào tai mình.

Thẩm Viên Tinh lặp lại, đề-xi-ben cao hơn nhiều, “Xin lỗi mẹ tôi!”

Ngô Xuân sửng sốt một lát, tức giận: “Vì sao tao phải xin lỗi? Tao nói sai hay sao?”

“Chuyện năm đó, không ai rõ người nào chủ động trước. Ai chẳng biết mẹ mày làm việc ở vũ trường lúc còn trẻ, biết đâu bác trai bị mẹ mày dụ dỗ…… A ——”

Lời của Ngô Xuân lại bị cắt ngang, bà ta bị Thẩm Viên Tinh đẩy mạnh, ngã xuống đất.

Giây tiếp theo, bà ta bật dậy khỏi mặt đất, lao tới xé xác Thẩm Viên Tinh.

Liên tục mắng Thẩm Viên Tinh, nói rằng cô là yêu tinh đê tiện giống mẹ.

Thẩm Viên Tinh tức giận, nắm cổ áo bà ta, đỏ hốc mắt, “Lúc trước sao bà không chết đi? Tại sao người chết không phải là bà!”

Ngô Xuân giơ tay tát cô, mạnh đến nỗi có thể thấy rõ má trái của Thẩm Viên Tinh đỏ bừng.

Đến tận đây, trò khôi hài này bị người bên ngoài nghe thấy.

Thẩm Phong, Thẩm Nhất Phàm và những người khác đều ùa vào bếp, cuối cùng khống chế được cục diện.

“Tinh Tinh, con bình tĩnh một chút!” Thẩm Phong giữ chặt cánh tay cô, không cho cô lại gần Ngô Xuân.

Đau lòng vết thương trên mặt cô, muốn an ủi, nhưng không biết phải mở miệng như thế nào.

Ngô Xuân gân cổ lên khóc, nói rằng Thẩm Viên Tinh nguyền rủa người có vai vế lớn như bà, trong bếp rất hỗn loạn.

Đầu óc Thẩm Viên Tinh căng lên, cô đẩy tay Thẩm Phong và Thẩm Minh Xuyên ra, không để ý tới bất cứ ai, xoay người rời khỏi nhà bếp, đi thẳng ra ngoài.

Cho đến khi ra khỏi cửa, tới con hẻm yên tĩnh bên ngoài, lòng Thẩm Viên Tinh mới tìm được một tia bình an. Cô đi lang thang về phía trước không có mục đích, cuối cùng dừng bước dưới cây anh đào của nhà nào đó trồng.

Nắng rất tươi, gió nhẹ và mây lặng.

Cây anh đào đã đâm chồi mới, lá non râm mát. Lúc này, Thẩm Viên Tinh đang đứng dưới bóng cây, nhìn chằm chằm vào con kiến đen nhỏ đang leo trên thân cây.

Lòng cô như thời tiết trước cơn mưa, nặng nề ảm đạm, rất muốn bùng nổ, khóc một hồi.

Nhưng Thẩm Viên Tinh vẫn nhịn được, nước mắt vừa trào ra đã bị cô kìm lại.

Cô quan sát con kiến đen, không khỏi nhớ tới buổi chiều mùa hè năm cô năm tuổi.

Cũng là một ngày nắng như vậy, nhưng nắng giữa hè vô cùng gắt, khiến da bỏng rát.

Thẩm Viên Tinh năm tuổi ngồi xổm dưới mái hiên, xem một đàn kiến chuyển nhà.

Cô cầm một thanh sô cô la mềm do bác Thẩm Quý cho.

Bác trai bảo cô chơi bên ngoài, nói rằng có chuyện muốn nói với mẹ cô. Trong lúc người lớn trò chuyện, trẻ con không được xem náo nhiệt.

Người đàn ông cố ý mua sô cô la để dỗ cô, cực kỳ giống hối lộ.

Những ký ức không hề tiêu tan kia khiến Thẩm Viên Tinh buồn bã, tự trách, khó chịu giống như có một ngọn núi đè lên người, không thở nổi.

Khi cô vịn thân cây anh đào vỗ ngực thật mạnh, một giọng nam quen thuộc từ cách đó không xa truyền đến, lẫn trong làn gió xuân thoảng qua.

“Tinh Tinh!”

Giọng nam trầm ấm từ tính, kèm theo sự kinh ngạc và vui mừng. Kéo Thẩm Viên Tinh ra khỏi vực thẳm hỗn loạn của ký ức.

Cô đứng thẳng, quay đầu lại theo hướng phát ra âm thanh. Từ Thành Liệt mặc áo khoác nỉ màu nâu nhạt đứng dưới ánh mặt trời, tay trái xách những hộp quà xếp chồng lên nhau, tay phải ôm một bó hoa hồng đỏ tươi diễm lệ.

Trong lúc hoảng hốt, Thẩm Viên Tinh tưởng mình đang ở trong giấc mơ. Cô đang mơ thấy Từ Thành Liệt.

Chàng trai với đôi chân dài sải bước về phía cô, bước từ dưới ánh mặt trời vào bóng cây nơi Thẩm Viên Tinh đang đứng.

Khuôn mặt tuấn tú khiến cả thần linh lẫn con người đều phẫn nộ kia trở nên rõ ràng, khi anh giơ tay xoa má trái sưng đỏ của cô, cảm xúc rất chân thật.

Đau nhói nhẹ khiến Thẩm Viên Tinh nhận ra…… đây không phải là giấc mơ.

Là Từ Thành Liệt thật!

“A Liệt?” Giọng nữ ngập ngừng, vẫn có chút không dám tin.

Anh đã mất liên lạc mấy ngày, nhà Từ Thành Liệt lại ở Nguyệt Thành, cách xa cả ngàn dặm.

Từ Thành Liệt nhíu mày, lông mi dày cụp xuống, nhìn má trái sưng đỏ của cô, ánh mắt ngập tràn thương tiếc.

Giọng rất lạnh lùng: “Sao lại thế này, ai đánh?”

Giọng nam tràn đầy lo lắng, Thẩm Viên Tinh xuýt nữa bật khóc, nước mắt vờn quanh hốc mắt, cô hít một hơi thật mạnh.

Sau một lúc im lặng, Thẩm Viên Tinh nhào vào lòng Từ Thành Liệt.

Cô không muốn khóc trước mặt anh, vùi mặt trong ngực anh, cố gắng kìm nước mắt.

Nhưng khi nói chuyện, giọng điệu lại run rẩy khiến người ta thương tiếc.

“Thật sự là anh……”

Thẩm Viên Tinh cắn môi, dùng hết sức ôm eo chàng trai, “A Liệt…… Ôm em một cái đi.”

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Từ Thành Liệt đang xách đồ chợt cứng đờ cả người, sợi dây trong lòng như bị giật mạnh, anh vội ném hộp quà xuống, chỉ cầm bó hoa hồng đỏ, ôm chặt cô gái trong lòng.

Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy, Thẩm Viên Tinh nhỏ bé như vậy.

Nhỏ đến mức khiến người ta muốn ôm cô vào lòng và bảo vệ cả đời.

“Ai bắt nạt em? Nói cho anh biết.” Từ Thành Liệt nhíu mày, bàn tay to khẽ vuốt lưng cô.

Thẩm Viên Tinh không trả lời anh, chỉ ôm eo và dựa vào ngực anh, mượn nhiệt độ cơ thể và mùi vị làm người ta yên tâm trên người anh, từng chút một chữa lành vết thương cho mình.

Một lúc lâu sau, Thẩm Nhất Phàm và Thẩm Minh Xuyên đi ra ngoài tìm Thẩm Viên Tinh, đã tìm được bọn họ.

Thẩm Viên Tinh cuối cùng đã tự khỏi, ngẩng đầu trong vòng tay chàng trai, bình tĩnh nhìn anh: “Sao anh đến đây?”

Không nhận được câu trả lời, Từ Thành Liệt do dự không nói.

Anh nhìn chằm chằm vào vết thương trên mặt Thẩm Viên Tinh một lúc, biết cô không định nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra, nên nuốt xuống câu hỏi. Chỉ một câu ——

“Tới gặp em.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi