MONG CÓ ĐƯỢC MỘT NGÔI SAO

Sáng sớm, thành phố S bị sương trắng như làn khói dày đặc bao phủ, sương mù ngoài cửa sổ mờ mịt một mảng, cảnh vật cách 10 mét hoàn toàn không thấy rõ.

Thẩm Viên Tinh bị xúc cảm mát lạnh trên môi đánh thức.

Hàng lông mi dài cong vút nhấc lên, mơ hồ nhìn bóng đen bên cạnh giường.

Một lát sau, mi mắt mở hoàn toàn, Thẩm Viên Tinh mới thấy rõ khuôn mặt tuấn tú của chàng trai.

Từ Thành Liệt đang cầm thuốc mỡ, chấm ngón trỏ một chút, nhẹ nhàng bôi lên đôi môi sưng đỏ của Thẩm Viên Tinh.

Thấy cô mở mắt, anh dừng lại, “Đánh thức em à?”

Thẩm Viên Tinh ngơ ngác nhìn anh, khi cơn buồn ngủ tan hết, những ký ức tối hôm qua xoay tròn trong đầu cô như đèn kéo quân.

Sau khi lấy lại tinh thần, phản ứng đầu tiên của Thẩm Viên Tinh là nhấc chăn lên nhìn.

Cô vẫn còn mặc áo sơmi đen của Từ Thành Liệt, bị nhăn nheo do cô ngủ lăn qua lăn lại, quả thực khó coi.

Từ Thành Liệt đứng dậy, cúi xuống rút khăn giấy từ bàn đầu giường để lau tay, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô gái hơi hoảng loạn, đôi môi mỏng khẽ mỉm cười.

Giọng anh hơi khàn, ấm áp dễ nghe, kèm theo chút hài hước: “Không phải đang mơ đâu.”

“Chúng ta xuýt nữa……”

“Từ Thành Liệt!” Thẩm Viên Tinh ngắt lời anh. Giọng nói phát ra từ dưới chăn, cô đang che mặt. 

Đứng trước giường, Từ Thành Liệt buồn cười, nhếch môi cười xấu xa, anh cúi xuống hôn, bế cả người lẫn chăn, vào phòng tắm.

Trên đường đi, chăn rớt xuống đất, khuôn mặt đỏ bừng của Thẩm Viên Tinh lộ ra, cô vội vàng lấy tay che lại, “Anh đừng ôm em……”

“Ôm em đi tắm.”

“Tối hôm qua chỉ lau qua loa cho em, cần phải tắm.” Giọng nam trầm thấp và bá đạo.

Từ Thành Liệt ôm Thẩm Viên Tinh vào phòng tắm, đặt tạm lên bồn rửa tay, cúi xuống lấy dép lê cho cô, cẩn thận xỏ vào chân cô một cách nhẹ nhàng.

Lúc ngước mắt lên, ánh mắt nóng bỏng của chàng trai nhìn đôi chân trắng nõn của cô. Sau khi đứng dậy ôm Thẩm Viên Tinh xuống đất, anh không quên kéo vạt áo cho cô.

Cố gắng che đi đôi chân khiến người ta suy nghĩ nhiều.

“Tắm rửa xong thì kêu anh, để anh lấy quần áo cho em.” Từ Thành Liệt vuốt mái tóc rối bù của Thẩm Viên Tinh, ấn vào ót cô, không nhịn được muốn hôn cô lần nữa.

Cũng may anh dừng lại kịp thời, đôi môi mỏng in lên chóp mũi trắng nõn của cô gái, “Khi nào miệng em lành mới bắt nạt em nữa……”

Từ Thành Liệt hôn xong, lùi lại, ánh mắt lưu luyến quanh người Thẩm Viên Tinh, cuối cùng xoay người đi ra khỏi phòng tắm.

Sau khi bước ra, anh tiện tay đóng cửa phòng tắm lại.

Bị bỏ lại trước bồn rửa tay, Thẩm Viên Tinh sửng sốt một lát, vỗ ngực, đè nhịp tim cuồn cuộn như sấm. Một lúc lâu, cô mới từ từ cởi nút áo sơ mi, bước tới dưới vòi sen.

Trên người cô có một vài dấu hôn, giống như hoa đỏ chôn sâu trong núi tuyết, nở rộ rực rỡ.

Nước ấm xối lên người, Thẩm Viên Tinh nhớ lại chuyện tối hôm qua, lại che mặt.

Mối quan hệ và sự tiến triển giữa cô với Từ Thành Liệt đã vượt qua dự liệu và sự khống chế của cô. Diễn biến như vậy khiến Thẩm Viên Tinh rất bất an, cô sợ mình rơi vào đoạn tình cảm vốn đã giả dối, mục đích không thuần khiết này.



Tắm rửa xong, Thẩm Viên Tinh mở hé cửa phòng tắm, áp sát cửa gọi Từ Thành Liệt.

Chàng trai đáp lại, đưa quần áo đã sắp xếp sẵn cho cô.

Anh nhìn chăm chú vào gương mặt ẩm ướt ửng đỏ của cô do tắm nước ấm, “Trên người có chỗ nào khó chịu hay không?”

Thẩm Viên Tinh ngẩn người, muộn màng mới hiểu ra ý anh, vội vàng lắc đầu, “Không có, không có.”

Từ Thành Liệt yên tâm, “Vậy em sửa soạn xong, chúng ta sẽ ra ngoài ăn sáng.”

“Ờ.” Thẩm Viên Tinh nói xong, cầm quần áo, đóng cửa phòng tắm lại.

Sau khi mặc đồ và chỉnh tóc xong, cô bước ra khỏi phòng tắm. Từ Thành Liệt cũng đã thay đồ, đang sạc pin cho di động của Thẩm Viên Tinh.

Hai người bước ra khỏi khách sạn trong sương sớm, định đi ăn gần đó.

Tuy khách sạn đã sắp xếp bữa sáng, nhưng Từ Thành Liệt muốn ăn một số món đặc sản của thành phố S.

Trong lúc ăn, Thẩm Viên Tinh luôn cúi đầu, không dám nhìn mặt Từ Thành Liệt.

Càng nghĩ lại, cô càng cảm thấy mình thật quá đáng đối với Từ Thành Liệt tối hôm qua.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Rõ ràng là do cô chọc anh trước, cuối cùng rút lui cũng là cô…… Chắc Từ Thành Liệt nhịn rất khó chịu.

Những cảm xúc phức tạp như áy náy, ngượng ngùng và xấu hổ vây quanh Thẩm Viên Tinh.

Hôm nay cô vốn định dẫn Từ Thành Liệt đi tham quan bảo tàng nổi tiếng ở thành phố S, nhưng hiện tại cô không còn mặt mũi nào để tiếp tục ở một mình với anh.

Hơn nữa, tối hôm qua Thẩm Minh Xuyên gửi tin nhắn cho cô, nói rằng chiều nay Thẩm Nhất Phàm muốn đi cúng Vu Nhu. Chuyện này làm cho Thẩm Viên Tinh cảm giác như mắc xương cá, cô không thể vắng mặt.

Vì thế sau khi ăn sáng xong, Thẩm Viên Tinh cho biết cô phải về nhà.

Từ Thành Liệt ngập ngừng muốn nói gì đó, cuối cùng không giữ lại.

Bởi vì lúc anh sạc pin cho di động của Thẩm Viên Tinh tối hôm qua, tình cờ nhìn thấy tin nhắn mới của Thẩm Minh Xuyên gửi cho cô, nói rằng ba của bọn họ bảo Thẩm Viên Tinh về sớm một chút, buổi chiều cùng nhau đi cúng mẹ của cô.

“Để anh đưa em về.” Từ Thành Liệt nắm tay Thẩm Viên Tinh quay lại khách sạn gần đó.

Thẩm Viên Tinh muốn đón xe buýt về nhà, gần khách sạn có trạm xe buýt, chỉ cần chuyển tuyến là được.

“Không cần, em tự về được.”

“Anh đưa em xong, phải quay về lại, phiền phức lắm.” Thẩm Viên Tinh từ chối ý tốt của Từ Thành Liệt, như muốn trấn an cảm xúc của chàng trai, cô chủ động nhón chân ôm anh.

Khi cô muốn lùi lại, bị đối phương vòng tay qua eo, không chịu buông cô ra.

“A Liệt……” Thẩm Viên Tinh bị anh ấn vào ngực, âm thanh yếu ớt như muỗi kêu.

Từ Thành Liệt khẽ ừ, ôm cô không chịu buông tay, giọng điệu lưu luyến, “Sáng mai anh rời thành phố S rồi…… Lần sau gặp nhau là vào ngày khai giảng.”

Anh dừng một chút, nhíu mày, không mấy vui vẻ: “Nói cách khác, khoảng mười ngày tới sẽ không gặp được em.”

Thẩm Viên Tinh bị mùi hoa sơn chi lành lạnh trên người anh tràn vào hơi thở, đầu óc nhất thời trống rỗng.

Một lát sau, cô mới nắm áo khoác của anh, ngẩng đầu khỏi vòng tay anh, vẻ mặt dở khóc dở cười: “Mười ngày trôi qua mau lắm.”

Từ Thành Liệt: “…… Mau à?”

Nhưng sao anh cảm thấy, những ngày không gặp cô, sống một giây bằng tận một năm?

Thẩm Viên Tinh nhìn thấy những cảm xúc phức tạp trong mắt anh, để trấn an, cô móc cổ anh, ép người nào đó cúi xuống.

Cô nhẹ nhàng áp môi lên môi anh, lừa gạt: “Trong mười ngày này, em đảm bảo sẽ gọi video cho anh mỗi ngày.”

Từ Thành Liệt muốn ôm gáy cô hôn sâu, nhưng bị mùi hương thoang thoảng của thuốc mỡ trên môi Thẩm Viên Tinh kiềm chế cơn xúc động. Cuối cùng anh chỉ tránh chỗ sưng đỏ của cô, dịu dàng hôn cô, lên tiếng thỏa hiệp, “Nếu gạt anh thì em sẽ……”

“Em sẽ chết chắc!” Thẩm Viên Tinh tiếp lời anh, hơi buồn cười, “Lần nào anh cũng nói vậy, làm em muốn gạt anh thử xem.”

“Em dám.” Giọng Từ Thành Liệt trầm thấp một chút, mang theo một tia uy hiếp.

Thẩm Viên Tinh vội vàng lắc đầu, “Không dám, không dám, không gạt anh đâu.” Cô mỉm cười, nhưng khi nói chuyện lại quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào mắt Từ Thành Liệt.

Trong khi hai người âu yếm đùa giỡn, một cặp vợ chồng trung niên đang đi đến con đường đối diện họ.

Đó là Từ Văn Chính và Tạ Minh Tĩnh. Hai vợ chồng vừa mới ăn xong bữa sáng đặc sắc bên ngoài, còn đóng gói một phần định mang về cho Từ Thành Liệt.

Họ cho rằng Từ Thành Liệt sẽ ngủ đến lúc mặt trời lên cao, không ngờ đụng phải anh trên con đường cạnh khách sạn…… và một cô gái bị anh ôm vào lòng hôn.



Khi Từ Thành Liệt buông Thẩm Viên Tinh ra, khóe mắt thoáng thấy Từ Văn Chính và Tạ Minh Tĩnh đang sửng sốt cách đó không xa.

Trên mặt anh hiện lên một tia hoảng loạn hiếm thấy, vô thức liếc nhìn Thẩm Viên Tinh, thấy cô không hề phát hiện, anh vội vàng nắm tay cô đi về phía bến xe buýt.

Tạ Minh Tĩnh vốn định gọi anh, nhưng bị Từ Văn Chính cản lại.

Ông ôm vai Tạ Minh Tĩnh, “Con trai lớn rồi, để nó đi.”

Tạ Minh Tĩnh liếc nhìn ông, nhẹ nhàng nói: “Em biết. Em muốn làm quen với cô gái đó, trước đây chưa từng nghe A Liệt đề cập tới……”

“Nếu nó muốn cho chúng ta biết, vừa rồi đã dẫn người ta qua đây giới thiệu.” Từ Văn Chính vỗ vai Tạ Minh Tĩnh, “Bà xã đừng nghĩ nữa, A Liệt biết chừng mực, đến thời điểm thích hợp sẽ dẫn cô bé về nhà.”

“Em sợ nó không đứng đắn, làm tổn thương con gái người ta.”

“Không thể nào có chuyện đó, dòng họ Từ của chúng ta di truyền bệnh si tình, một khi đã quyết định thì tuyệt đối không buông tay. Em cứ yên tâm mà chờ xem.”

Dưới sự trấn an của Từ Văn Chính, Tạ Minh Tĩnh dần dần yên tâm, sau khi suy nghĩ lại, mới ý thức được người nào đó đang khen bản thân mình.

“Không biết xấu hổ, chậc.” Tạ Minh Tĩnh buồn cười nhìn Từ Văn Chính, hất tay ông đi về phía cửa khách sạn.

Ông vội vàng đuổi theo, ôm người vào lòng, da mặt cực kỳ dày.



Da mặt Từ Thành Liệt cũng rất dày.

Sau khi đưa Thẩm Viên Tinh đến trạm xe buýt, anh nhất quyết không đi, muốn tận mắt nhìn thấy cô lên xe.

Khi xe buýt đến trạm, anh lại mặt dày lên xe theo Thẩm Viên Tinh.

Thẩm Viên Tinh thật sự hết cách với anh, vừa buồn cười vừa tức giận đi về phía hàng ghế cuối cùng gần cửa sổ.

Chàng trai cao lớn với khuôn mặt tuấn tú không giấu được nụ cười cũng theo sát cô, ngồi cạnh cô, “Chỉ đưa em đến dưới lầu nhà em thôi, anh đảm bảo.”

Nói xong, anh kéo Thẩm Viên Tinh đang dựa cửa kính ngủ vào trong lòng, không cho cô tránh thoát, “Có bạn trai mà không dựa, lại dựa vào khối thủy tinh?”

“Anh không cần mặt mũi hay sao?”

Thẩm Viên Tinh: “……”

Cô vùng vẫy hai cái nhưng không tránh được, đành chịu thua.

Tối hôm qua cô không ngủ ngon, lên xe rất mệt mỏi vì xóc nảy và rung lắc, càng lúc càng buồn ngủ.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô nói cho Từ Thành Liệt biết nơi cô xuống xe, sau đó ôm eo anh vô cùng tự nhiên, dụi đầu trong ngực anh, tìm một vị trí tương đối thoải mái để dựa vào.

Trên đường đi cần chuyển một chuyến xe buýt, toàn bộ hành trình mất khoảng một tiếng rưỡi, cuối cùng tới gần khu nhà Thẩm Viên Tinh.

Khu nhà cô tương đối lâu đời, người gác cửa là một ông cụ, cư dân trong khu này, coi như quen thuộc với Thẩm Viên Tinh. Thấy cô dẫn theo một chàng trai cao lớn trở về, không khỏi nhìn chằm chằm vài lần.

Ông mỉm cười nhân từ, trêu ghẹo Thẩm Viên Tinh, “Tinh Tinh đưa bạn trai về à, có ánh mắt tinh tường đó, trông rất chính trực.”

Thẩm Viên Tinh cười qua loa đôi câu, dẫn Từ Thành Liệt đi vào trong.

Đến dưới lầu của nhà cô, cô mới buông tay chàng trai ra, “Em tới rồi, anh nói chuyện phải giữ lời, trở lại khách sạn ngay đi.”

Vẻ mặt Thẩm Viên Tinh nghiêm túc, Từ Thành Liệt nhìn thấy cô thật sự như vậy nên không vô lại nữa. Mặc dù anh rất muốn nhân cơ hội này thăm hỏi ba vợ tương lai. 

Nhưng Từ Thành Liệt biết, hiện giờ Thẩm Viên Tinh không nghĩ tới việc dẫn anh về nhà gặp ba mẹ.

Cho nên vừa rồi gặp Từ Văn Chính và Tạ Minh Tĩnh ở gần khách sạn, phản ứng đầu tiên của anh là dẫn Thẩm Viên Tinh rời đi trước.

Thật ra anh rất muốn đưa cô về nhà, tốt nhất là gặp ba mẹ hai bên, đính hôn trước, sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn…… Nhưng anh chỉ dám nghĩ thôi.

Sợ Thẩm Viên Tinh khó xử, sợ ép cô quá, cô sẽ trực tiếp bỏ cuộc.

“Anh đi đây.” Từ Thành Liệt lui nửa bước, đôi mắt sâu thẳm trở nên tối tăm, bất đắc dĩ và không nỡ.

Thẩm Viên Tinh vẫy tay với anh, biểu tình nghiêm túc dịu đi một chút, “Đi đường cẩn thận, đến khách sạn nhớ nhắn tin báo bình an cho em.”

Cô nở nụ cười, nhìn anh rời đi, không có gì không nỡ.

Bởi vì đối với Thẩm Viên Tinh, mười ngày quả thật không dài, mười ngày không gặp nhau, không có gì to tát.

Sau khi tiễn Từ Thành Liệt, Thẩm Viên Tinh xoay người bước vào tòa nhà.

Như Thẩm Minh Xuyên đã nhắn trên WeChat, Thẩm Nhất Phàm mang quà đến nhà cô lúc sáng sớm, chiều nay bốn người bọn họ sẽ lái xe đến nghĩa trang ở phía tây ngoại ô.

Thẩm Viên Tinh tới nơi này mỗi năm.

Vu Nhu mặc váy trắng trên bia mộ, cười tươi như một đóa hoa nhài trắng, thuần khiết và xinh đẹp.

Bà không hề thay đổi, nhưng Thẩm Viên Tinh càng ngày càng giống bà.

Ngay khi gió núi thổi tung mái tóc xoăn dài ngang lưng của Thẩm Viên Tinh, cô nhận được hai tin nhắn WeChat.

【Từ Thành Liệt: Tinh Tinh, đừng buồn, anh sẽ luôn ở bên em.】

【Từ Thành Liệt: Nhớ thay anh chào mẹ vợ tương lai nhé. Ngoan ngoãn.jpg】

Thẩm Viên Tinh sửng sốt vài giây, không khỏi nhìn xung quanh, cuối cùng tìm được chàng trai ở bậc thang xa xa đang nhìn về phía cô.

Anh mặc áo khoác nỉ màu nâu, thân hình cao như một cây tùng, đứng trong gió núi, kiên định nhìn về phía cô.

Chỉ nhìn từ xa, nhận thấy Thẩm Viên Tinh phát hiện ra mình, anh ngồi xổm xuống giống như một kẻ ngốc, nghĩ rằng những tấm bia mộ dài vô tận có thể che giấu thân hình cao lớn của mình.

Thẩm Viên Tinh bị bộ dạng hoảng loạn của chàng trai chọc cười, hít mũi, nước mắt lặng lẽ rút đi.

Gió ở nghĩa trang lành lạnh, nhưng trái tim cô ấm áp đến không ngờ.

Nhưng càng ấm áp và cảm động, Thẩm Viên Tinh càng băn khoăn trong lòng.

Cô có nên tiếp tục lợi dụng và lừa gạt Từ Thành Liệt hay không?

Nếu một ngày nào đó anh biết sự thật, biết cô tiếp cận và theo đuổi anh để lừa gạt tình cảm của anh, thực ra có mục đích khác…… Anh sẽ làm gì?

Thẩm Viên Tinh không dám suy nghĩ sâu xa. Cô chỉ biết, nếu mình là người bị lừa gạt tình cảm, bị lợi dụng, bị đối phương coi là công cụ để trả thù người khác. Cô sẽ không bao giờ tha thứ cho người đã lừa gạt cô.

Từ Thành Liệt thật sự rất tốt, còn tốt hơn so với tưởng tượng của Thẩm Viên Tinh.

Vốn tưởng rằng nét xuất sắc nhất của anh là ngoại hình được ưu ái. Nhưng sau khi quen thân, Thẩm Viên Tinh cảm thấy, gương mặt và dáng người của Từ Thành Liệt là ưu điểm không đáng để khoe nhất.

Trong xương cốt, anh là một chàng trai tốt bụng và dịu dàng, hoàn toàn khác với Hoắc Minh Đào.

Từ Thành Liệt đối với cô càng ngày càng tốt, điều này khiến cho Thẩm Viên Tinh cảm thấy có lỗi với anh càng nhiều.

Ngay lúc này, cô thật sự rất muốn nói cho anh biết toàn bộ sự thật.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi