MONG CÓ ĐƯỢC MỘT NGÔI SAO

Thẩm Viên Tinh trở lại Nam Thành sớm trước khi kỳ nghỉ đông kết thúc.

Cô chưa nói với ai về việc nộp đơn xin du học tại một trường đại học danh tiếng ở nước ngoài, kể cả Thẩm Minh Xuyên.

Quay lại Nam Thành tìm việc làm thêm, chỉ để khiến bản thân bận rộn hơn trong suốt học kỳ, tốt nhất là không có thời gian để thở.

Từ Thành Liệt nhận ra Thẩm Viên Tinh đang giấu giếm anh khi nhà trường công bố danh sách tuyển chọn sinh viên trao đổi.

Thẩm Minh Xuyên tương đối chú ý chuyện này, bởi vì anh đã điền đơn đăng ký, rất mong được đi cùng Lý Tĩnh Y đến một trường nước ngoài danh tiếng để trao đổi học tập.

Ngày kết quả được đưa ra, Thẩm Minh Xuyên nhìn thấy trong danh sách có tên Thẩm Viên Tinh. Nó ở đầu danh sách.

Phản ứng đầu tiên của Thẩm Minh Xuyên là gọi điện thoại cho Thẩm Viên Tinh để xác minh, tuy nhiên Thẩm Viên Tinh đang làm thêm ở quán trà sữa, có lẽ quán đang đông khách, không ai nhận điện thoại.

Vì thế Thẩm Minh Xuyên nói chuyện này với Từ Thành Liệt, tưởng rằng anh biết.

Nào ngờ Từ Thành Liệt nhìn danh sách sững sờ tại chỗ, ngũ quan cứng đờ, ai tinh tường đều có thể nhận ra anh cũng là người ngoài cuộc, không biết gì cả.



Danh sách được công bố vào giữa mùa hè.

Nhiệt độ ở Nam Thành vẫn cao, mặc dù vào đêm, cái nóng vẫn bị gió hè bao bọc, nướng cả người lẫn cây cỏ héo úa.

Nhiệt độ cuối cùng cũng giảm dần vào khoảng chín giờ đêm. Thẩm Viên Tinh bóp cánh tay đau nhức, xách giỏ đi ra khỏi tiệm trà sữa.

Cơn gió mát mang theo làn khói nhẹ và mùi thuốc lá từ bên cạnh thổi tới. Khóe mắt Thẩm Viên Tinh thoáng thấy chàng trai ẩn mình trong bóng tối. Vóc dáng cao lớn của anh đang dựa vào bức tường bên ngoài quán trà sữa, màu đỏ tươi giữa ngón tay mơ hồ phản chiếu đường nét khuôn mặt đẹp của anh.

Mùi thuốc lá khó chịu, nhưng không quá nồng khi có gió. Thẩm Viên Tinh không bài xích lắm.

Trong trí nhớ của cô, Từ Thành Liệt đã lâu không hút thuốc.

Tuy rằng trước khi quen nhau, hình như anh có hút thuốc. Nhưng sau khi hẹn hò, cô chưa bao giờ thấy anh hút. Đại khái là không nghiện.

Thẩm Viên Tinh biết, trường đã công bố danh sách tuyển chọn sinh viên trao đổi.

Cô đương nhiên cũng đoán được nguyên nhân Từ Thành Liệt xuất hiện ở đây, hút thuốc với thái độ khác thường.

Hít một hơi thật sâu, Thẩm Viên Tinh đi về phía bóng tối.

Quán mì bên cạnh hôm nay đóng cửa, để lại một góc yên tĩnh giữa con phố ăn vặt nhộn nhịp này.

Từ Thành Liệt dựa vào góc vắng lặng này hút thuốc, nhả khói một cách rời rạc và tùy ý, gợi cảm không thể tả.

Khóe mắt anh đã sớm thấy Thẩm Viên Tinh đi ra khỏi quán trà sữa, anh đợi cô ở đây gần một tiếng đồng hồ. Vài đầu thuốc lá đã rơi xuống dưới chân.

Khi Thẩm Viên Tinh đang đi tới, Từ Thành Liệt không nhìn cô nữa, lặng lẽ đứng thẳng dậy.

Anh quay đầu qua chỗ khác nhả ngụm khói cuối cùng, dập thuốc lá trên tường, vứt nó.

Yết hầu Từ Thành Liệt nhúc nhích, cười với cô gái, giọng khàn vì mới hút thuốc, “Tan việc rồi.”

“Đói bụng không, anh đưa em đi ăn khuya.” Trong lúc nói chuyện, chàng trai nắm tay Thẩm Viên Tinh một cách tự nhiên.

Khuôn mặt tuấn tú hiện lên nụ cười nhàn nhạt, nhưng ánh mắt quá sâu, biến mất trong bóng đêm, Thẩm Viên Tinh không rõ nụ cười đó có tới đáy mắt hay không.

Chỉ mơ hồ cảm thấy phản ứng của Từ Thành Liệt quá bình tĩnh, có vẻ khác thường.



Thẩm Viên Tinh đi theo Từ Thành Liệt vào một quán đồ nướng.

Sau khi ngồi xuống, anh muốn hai chai bia ướp lạnh trước. Dường như nhớ tới điều gì đó giữa chừng, sửa lại muốn một chai sữa WeiYi đun nóng.

Thẩm Viên Tinh không gọi món gì, đều do Từ Thành Liệt gọi dựa theo khẩu vị của cô, toàn bộ là món cô thích ăn.

Lúc sữa WeiYi được đun nóng xong và đem lên, Thẩm Viên Tinh hơi xót mũi.

Cô cụp lông mi, che làn sương mù mờ mịt trong mắt, thầm hít sâu.

Từ Thành Liệt ngồi đối diện cô, cầm chai bia uống một ngụm to, sau đó mím chặt đôi môi mỏng ẩm ướt, bộ dạng không biết có muốn cười hay không, vẻ mặt cô đơn và buồn bã. 

Bữa ăn khuya này thật sự không có ý nghĩa, hai người không hề nói chuyện.

Thẩm Viên Tinh thậm chí chẳng ăn được mấy miếng, nhưng đã uống hết chai sữa nóng mà Từ Thành Liệt chịu khó gọi cho cô. Bụng đau cả ngày có thể giảm bớt.

Ăn khuya xong, Từ Thành Liệt tính tiền, lại nắm tay Thẩm Viên Tinh.

Hai người xuyên qua đám đông dần dần nhộn nhịp, đi vào cửa đông của Nam Đại, cuối cùng chuyển từ khu phố sầm uất vào khuôn viên yên tĩnh thanh nhã.

Lần này, Từ Thành Liệt không mang Thẩm Viên Tinh tới thư viện, mà đi vào khu rừng ẩn sau thư viện.

Sâu trong rừng cây chỉ có ngọn đèn đường trắng lạnh lẽo, cùng với vài tia ánh trăng rải rác giữa tán lá.

Thẩm Viên Tinh bị giữ chặt eo, đè lên thân cây bạch quả, đôi môi mỏng nóng bỏng của Từ Thành Liệt mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt và mùi rượu, thô lỗ cướp đi hô hấp của cô.

Trong màn đêm yên tĩnh, tiếng côn trùng rả rích, hơi thở của nam nữ dần dần nặng nề, dần dần vang vọng trong phạm vi vài dặm.

Nụ hôn của Từ Thành Liệt dã man và sâu, có sự hung hăng mãnh liệt.

Thẩm Viên Tinh hơi không chịu nổi, sau khi khóe môi bị cắn, cô nghiêng đầu muốn tránh, nhưng bị chàng trai nắm cằm, đòi hôn sâu hơn.

Không những vậy, Từ Thành Liệt bình thường nhẫn nhịn và kiềm chế, hiện giờ tựa như một con thú nổi điên, vừa hôn vừa vòng một chân của Thẩm Viên Tinh lên eo anh.

Môi răng cọ xát rất nhiều, Thẩm Viên Tinh đẩy lồng ngực rắn chắc của anh, không giấu nổi sự xấu hổ và giận dữ: “Từ Thành Liệt…… Anh đừng như vậy!”

Chàng trai ngậm vành tai cô, cắn nhẹ rồi mút, thú tính dường như bị đè xuống, anh chậm lại.

Khóe mắt Thẩm Viên Tinh đã ướt nước mắt, nắm chặt vạt áo của anh, cố gắng duy trì hô hấp nhẹ nhàng, “Anh muốn hỏi gì thì cứ hỏi thẳng…… Đừng im lặng rồi nổi giận giống như đứa trẻ.”

Từ Thành Liệt khẽ ừ, kiên nhẫn hôn cô, không nói nhiều. Anh nhắm mắt, lắng nghe hơi thở lên xuống của Thẩm Viên Tinh, khi cô cắn chặt môi, anh cạy răng cô ra, hôn cô thật sâu và xuyên thấu.

Nụ hôn tựa như trừng phạt này cực kỳ dài, khi kết thúc, Thẩm Viên Tinh gần như mềm nhũn, ngã mạnh vào ngực chàng trai.

Anh ôm eo cô, ngồi dựa vào gốc cây bạch quả, lực không buông lỏng cũng không chặt, giọng điệu cũng không nhanh không chậm: “Tinh Tinh…… Vì sao không nói với anh?”

Thẩm Viên Tinh dựa vào ngực anh, hít thở đều đều. Cô biết Từ Thành Liệt đang nói chuyện gì.

Sau một lúc lâu, Thẩm Viên Tinh ngồi dậy, muốn thoát khỏi vòng tay anh.

Từ Thành Liệt không chịu buông tay, hai người giằng co qua lại. Thẩm Viên Tinh với khóe môi rách và đau quay đầu nhìn thẳng vào anh, vẻ mặt lạnh lùng, “Bởi vì em cho rằng, em có quyền quyết định cho cuộc sống của mình, không cần thông báo trước với bất kỳ ai.”

“Cho dù thế nào, em cũng đi du học.” 

Sắc mặt chàng trai cứng đờ, hơi ngây người.

Thẩm Viên Tinh đứng dậy nhân dịp anh đang sững sờ, vuốt phẳng làn váy lộn xộn của mình.

Bắp chân cô còn hơi run, nhiệt độ trên mặt vẫn chưa giảm, môi đỏ bừng, cắn nhẹ càng đỏ hơn máu, “Vì vậy, Từ Thành Liệt, anh đừng chất vấn em.”

Ngây người hồi lâu, Từ Thành Liệt cuối cùng tỉnh táo lại, anh thậm chí không dám hít sâu, sợ sẽ đau lòng.

Sau một lúc, anh mới cong một chân, hơi ngẩng đầu, hiếm hoi nhìn Thẩm Viên Tinh một lần, giọng nói chứa đựng ý cười vỡ vụn, “Nhưng anh là bạn trai của em, phải không?”

“Em…… có từng yêu anh không, Thẩm Viên Tinh?”

Giọng nam cất cao khiến xung quanh chìm vào yên lặng, ngay cả côn trùng cũng ngừng kêu.

Câu hỏi này dường như rất khó cho Thẩm Viên Tinh trả lời, cô nắm chặt làn váy, cụp mắt nhìn chàng trai ngồi dựa gốc cây hồi lâu, tầm nhìn dần dần mơ hồ.

Chất lỏng ấm áp dâng lên như thủy triều, gần như vỡ đê. Cuối cùng vẫn bị Thẩm Viên Tinh nín lại.

Câu “Không” nghẹn lại trong cổ họng, muốn cắn răng thốt ra, cuối cùng thất bại. Cô không trả lời câu hỏi của Từ Thành Liệt, xoay người rời đi, không quay đầu lại.

Khi sắp ra khỏi khu rừng, bóng dáng xinh đẹp bắt đầu chạy.

Tiếng bước chân càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất trong làn gió đêm đang thổi tới.

Từ Thành Liệt chống khuỷu tay lên đầu gối, dùng một tay che mặt, sau đó nhặt cục đá bên cạnh, ném ra ngoài thật mạnh.

Trái tim anh tan nát sắp khóc, đôi mắt thâm tình nóng lên, ẩm ướt mờ mịt, bị anh ngửa đầu ép lại.



Trở lại ký túc xá, Thẩm Viên Tinh nhốt mình trong toilet gần một tiếng đồng hồ.

Cô suy nghĩ rất nhiều. Sau khi làm rõ những suy nghĩ hỗn loạn, Thẩm Viên Tinh lấy lại tinh thần.

Những ngày kế tiếp, cô và Từ Thành Liệt rơi vào tình trạng chiến tranh lạnh.

Thẩm Viên Tinh cho rằng, lần này ra nước ngoài trao đổi học tập, có lẽ là cơ hội để cô chấm dứt trò lừa đảo lâu dài này.

Nếu bỏ lỡ, cô sợ sẽ không bao giờ cắt đứt được mối quan hệ với Từ Thành Liệt.

Ở bên Từ Thành Liệt với cảm giác áy náy và nợ nần trong lòng thật sự là một chuyện miễn cưỡng đối với Thẩm Viên Tinh.

Tình yêu tốt đẹp biến thành gánh nặng tâm lý cho cô, cô không nhận nổi.

Nhưng bảo cô bây giờ phải nói cho Từ Thành Liệt biết, cô luôn luôn lừa anh. Thẩm Viên Tinh lại không nói được.

Vì thế chiến tranh lạnh cho đến hết học kỳ.

Đúng vào mùa tốt nghiệp, Hoắc Minh Đào là một trong những sinh viên tốt nghiệp đợt này.

Một ngày trước khi Hoắc Minh Đào rời trường, anh ta hẹn gặp Thẩm Viên Tinh.

Anh ta trao cho Thẩm Viên Tinh món quà sinh nhật mà Từ Thành Liệt trả lại, là sợi dây chuyền mà anh ta đã tặng cô trước đây.

Cơn gió mùa hè nóng nực làm rối tung mái tóc dài đến thắt lưng của Thẩm Viên Tinh, cũng cuốn làn váy dài của cô lên.  Bị cô thờ ơ đè xuống, làn váy lại che đi đôi chân thon dài trắng nõn của cô.

Chỉ có mắt cá chân và bắp chân lộ ra rõ ràng, đẹp đến mức khiến người ta không khỏi nhìn chằm chằm.

Hoắc Minh Đào chăm chú nhìn vào mắt cá chân cô một hồi lâu, sự áy náy và không cam lòng được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn trong giọng nói trầm thấp, “Tinh Tinh, chuyện lúc trước là anh không đúng.”

“Anh biết anh có lỗi với em, cũng không đáng được tha thứ…… Nhưng anh muốn hỏi em lần cuối, em có thể…… cho anh cơ hội lần nữa không?”

Thẩm Viên Tinh nhìn chằm chằm vào hộp trang sức đang mở mà anh ta nhét vào tay cô.

Sợi dây chuyền bên trong không có gì thay đổi, vẫn đẹp như lúc Hoắc Minh Đào tặng cô trước đây.

Nhưng Thẩm Viên Tinh chỉ nhìn một chút rồi đóng hộp trang sức lại, nhét vô tay Hoắc Minh Đào.

Giọng cô lạnh lùng và nhạt nhẽo: “Xin lỗi, tôi không thể.”

Có lẽ sự quyết đoán của cô cuối cùng đã chặt đứt những suy nghĩ vương vấn trong lòng Hoắc Minh Đào, hoặc có lẽ anh ta đã đoán trước được đáp án này.

Tóm lại, nghe Thẩm Viên Tinh trả lời xong, Hoắc Minh Đào thả lỏng cả người, thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngẩng đầu nở nụ cười dịu dàng với cô.

“Vậy là em thật sự thích Từ Thành Liệt.”

“Cho dù cậu ấy nhỏ hơn em hai tuổi.” Hoắc Minh Đào lại hít một hơi thật sâu khi nói.

Anh ta nhìn hộp trang sức bị nhét trở lại, nhớ cái đêm sinh nhật Thẩm Viên Tinh, Từ Thành Liệt xách túi quà gõ cửa ký túc xá của anh, trả lại quà với gương mặt lạnh băng và ánh mắt như muốn ăn thịt người.

Từ Thành Liệt cảnh cáo anh ta, sau này không được làm phiền Thẩm Viên Tinh.

Ngay cả Trương Minh Minh trong ký túc xá của anh cũng bị cảnh cáo, chỉ vì anh ta giúp Hoắc Minh Đào tìm hiểu lịch trình sinh nhật của Thẩm Viên Tinh từ Lý Thành Hoan.

Khi đó Hoắc Minh Đào đã rõ, Từ Thành Liệt yêu Thẩm Viên Tinh biết bao.

Anh ta cũng biết, cả đời này, có lẽ Thẩm Viên Tinh sẽ không thể thoát khỏi tay Từ Thành Liệt. Thằng nhóc kia tựa như một con rắn độc, nhắm vào con mồi, muốn dây dưa đến cùng cho đến chết mới thôi.

“Tinh Tinh, Từ Thành Liệt không ngây thơ và vô hại như em nghĩ.”

“Em đừng chìm quá sâu, cẩn thận kẻo sẽ không bao giờ hồi phục được.”

Hoắc Minh Đào không biết xuất phát từ tâm lý gì, mà anh ta lại cho Thẩm Viên Tinh lời khuyên như vậy.

Thẩm Viên Tinh chỉ lạnh lùng nhìn anh ta, dường như không để ý.

Khi cô đuổi Hoắc Minh Đào đi, xoay người định vô ký túc xá, thì thấy Từ Thành Liệt và đám Kiều Anh Tuấn chuẩn bị đến lớp ở Minh Tư Lâu.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Đương nhiên chàng trai cũng thấy cô, chắc đã nhìn cô rất lâu, kể cả cảnh cô nói chuyện với Hoắc Minh Đào. 

Tuy nhiên, khi bắt gặp ánh mắt của Thẩm Viên Tinh, Từ Thành Liệt quay sang chỗ khác, dáng vẻ thờ ơ của anh như kim đâm vào lòng Thẩm Viên Tinh.

Kể từ đó, bọn họ không gặp nhau nữa.

Thi xong, Thẩm Viên Tinh trở về thành phố S. Theo sự sắp xếp của trường, trước khi kết thúc kỳ nghỉ hè, cô sẽ trực tiếp đến trường danh tiếng ở nước ngoài đó, học kỳ sau sẽ bắt đầu kiếp sống của du học sinh.

Vì vậy Thẩm Viên Tinh biết, từ ngày cô rời Nam Thành, cô và Từ Thành Liệt có thể sẽ không gặp lại nhau.

Giữa bọn họ vẫn cứng đờ cho đến bây giờ, thiếu hồi kết.

Vì thế một ngày trước khi cô bay ra nước ngoài, Thẩm Viên Tinh đã đổi vé sang chuyến bay từ Nguyệt Thành, ngày hôm đó cô đi tàu cao tốc, đến Nguyệt Thành.

Đi gặp Từ Thành Liệt lần cuối.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi