MONG CÓ ĐƯỢC MỘT NGÔI SAO

Vốn không suy nghĩ sâu xa, Thẩm Viên Tinh bị nụ cười đầy ẩn ý của Từ Thành Liệt làm cho sững sờ một lát, cho nên ngầm hiểu ý tứ sâu xa trong lời nói của anh.

Tim đập loạn xạ, cô vội vàng đẩy khuôn mặt tuấn tú ngày càng gần của Từ Thành Liệt ra: “Em phải đi thay quần áo, anh để em……”

Từ Thành Liệt không ngăn cản cô. Nhân dịp Thẩm Viên Tinh thay đồ, anh vào bếp bưng cháo gà đã nấu xong lên bàn, cùng với mấy quả trứng luộc.

Trước 8 giờ rưỡi, Thẩm Viên Tinh và Từ Thành Liệt giải quyết xong bữa sáng tình yêu mà anh đã chuẩn bị cho cô. 

Đến giờ ra cửa, Từ Thành Liệt lái xe đưa cô đi làm.

Trên đường đi, Thẩm Viên Tinh hỏi Từ Thành Liệt tại sao dậy sớm như vậy. Người đàn ông nhìn thẳng phía trước, bình tĩnh trả lời cô: “Anh không dám ngủ.”

Ngừng một chút, Từ Thành Liệt chậm rãi dừng xe ở ngã tư đèn giao thông, trong khi chờ đèn xanh đèn đỏ, anh liếc nhìn Thẩm Viên Tinh, nói tiếp: “Anh sợ lúc anh tỉnh dậy, em lại biến mất giống như trước, chỉ để lại một tin nhắn WeChat đòi chia tay.”

Giọng người đàn ông rất nhẹ nhàng, mỉm cười trong khi nói chuyện, nhưng Thẩm Viên Tinh nghe xong lại cảm thấy có chút buồn bã.

Trong lòng cô đau như bị dao cùn cắt trúng, sau một lúc lâu mới phát ra âm thanh từ cổ họng: “A Liệt……”

“Anh biết lần này em sẽ không rời xa anh nữa. Anh biết mà.” Từ Thành Liệt ngắt lời cô, ánh mắt tràn đầy kiên quyết.

Thẩm Viên Tinh cắn môi, trong mắt ngập lời xin lỗi và sự yêu thương. Cô không hề biết, sự ra đi của mình lúc trước đã gây ra nhiều tổn thương cho Từ Thành Liệt như vậy.



Chiếc Land Rover màu đen lái vào cổng đồn cảnh sát hình sự thành phố, đỗ tạm thời ở bãi đậu xe ngoài trời của đồn.

Thẩm Viên Tinh đã sắp xếp lại cảm xúc của mình và lấy lại năng lượng.

Trước khi xuống xe, Thẩm Viên Tinh đưa chìa khóa dự phòng của căn nhà thuê cho Từ Thành Liệt, bảo anh về nhà ngủ bù.

Lấy được chìa khóa, Từ Thành Liệt lộ vẻ kinh ngạc, mừng thầm, theo Thẩm Viên Tinh xuống xe.

Đúng lúc có một chiếc Jeep dừng lại ở chỗ đậu xe đối diện, cửa ghế lái bị đẩy ra, một người đàn ông xuống xe.

Nhìn thấy Thẩm Viên Tinh, người đàn ông cao giọng chào cô: “Chào buổi sáng, bác sĩ pháp y Thẩm.”

“Chào buổi sáng, đội trưởng Lâm.” Thẩm Viên Tinh cũng nhìn thấy Lâm Nhiên, lịch sự cười với anh.

Khóe mắt thoáng thấy Từ Thành Liệt tới gần mình, Thẩm Viên Tinh vốn định thúc giục anh về nhà ngủ bù, nhưng nhìn thấy sắc mặt anh trở nên lạnh lùng, tim cô lỡ nhịp.

Ánh mắt Từ Thành Liệt cũng tập trung vào Lâm Nhiên đang đi tới.

Anh có ấn tượng sâu sắc với Lâm Nhiên, nhớ rõ anh ta đã khoác áo cho Thẩm Viên Tinh, còn lái xe đưa cô về nhà.

Có lẽ đều là đàn ông, cho nên Từ Thành Liệt liếc mắt là có thể nhìn thấu Lâm Nhiên, ánh mắt của anh ta dành cho Thẩm Viên Tinh không chỉ đơn giản coi cô như đồng nghiệp.

Theo một nghĩa nào đó, Lâm Nhiên là tình địch tiềm năng của anh.

Nghĩ đến việc Thẩm Viên Tinh và anh ta là đồng nghiệp, chức vụ và nghề nghiệp của hai người bổ sung cho nhau…… Từ Thành Liệt không khỏi muốn làm gì đó, để Lâm Nhiên có thể nhận rõ Thẩm Viên Tinh là hoa đã có chủ.

Trong lúc anh vắt óc nghĩ cách, Thẩm Viên Tinh đứng bên cạnh anh đột nhiên nắm cánh tay anh, mượn lực nhón chân hôn lên mặt anh.

Trước mặt Lâm Nhiên, cô không hề né tránh, lời nói và hành động đều tự nhiên, dịu dàng nói với Từ Thành Liệt: “Anh về đi, tan làm gặp lại.”

Từ Thành Liệt sững sờ tại chỗ, sắc mặt từ tối chuyển sang sáng, dần dần tươi tắn.

Niềm vui có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Thẩm Viên Tinh cho rằng, anh tựa như một con chó lớn vẫy đuôi đối với chủ, cười ngây ngô, cái đuôi gần như vung thành cánh quạt.

Sau một lúc lâu, Từ Thành Liệt mới thoát khỏi sự ngạc nhiên, nhìn Thẩm Viên Tinh, giọng hơi khàn, ấm áp dễ nghe, “Anh về trước đây…… Tan việc sẽ tới đón em.”

Thẩm Viên Tinh vẫy tay với anh, đứng tại chỗ, cho đến lúc Từ Thành Liệt lên xe, cô mới nhường đường, nhìn chiếc Land Rover màu đen rời đi.

Trong khoảng thời gian này, Lâm Nhiên vẫn luôn quan sát. Khi Thẩm Viên Tinh tiễn người đàn ông xong, anh mới đi cùng cô vào trong tòa nhà.

Tuy Lâm Nhiên không biết người đàn ông vừa rồi, nhưng từ việc Thẩm Viên Tinh nhón chân hôn anh ta, anh có thể xác định hai người có quan hệ thân thiết.

Nó khiến anh nhớ đến lời “tỏ tình” trước đây của mình. Lâm Nhiên liếc nhìn Thẩm Viên Tinh, mỉm cười, “Cố ý diễn cho tôi xem à?”

Bởi vì trước đó anh đã bày tỏ tình cảm với cô nên cô sợ anh lì lợm bám theo?

Thẩm Viên Tinh cũng nhìn anh, vẻ mặt uể oải, sau đó hiểu ý, cô lắc đầu cười, “Đội trưởng Lâm hiểu lầm rồi.”

“Vừa rồi là bạn trai của tôi.” 

“Đã nhìn ra.” Lâm Nhiên lên tiếng, vẫn không hiểu dụng ý của Thẩm Viên Tinh khi cô hôn bạn trai trước mặt anh.

Cũng may cô đã giải thích, “Bởi vì một ít việc trước đây, bạn trai tôi tương đối thiếu cảm giác an toàn.”

“Cho nên tôi muốn luôn luôn để anh ấy cảm nhận được rằng tôi yêu anh ấy.”

Nụ hôn vừa rồi là để trấn an, không phải cố ý muốn khoe khoang tình cảm trước mặt Lâm Nhiên.

Lâm Nhiên cuối cùng cũng hiểu ra, sửng sốt một lát, sau đó anh mới tìm được giọng nói, nhìn Thẩm Viên Tinh với vẻ mặt phức tạp, “Hình như bác sĩ pháp y Thẩm đã khác trước.”

Nụ cười vừa rồi của cô tự nhiên hơn trước rất nhiều, xuất phát từ nội tâm, rạng rỡ động lòng người.

Tựa như cây khô gặp mùa xuân, cả người sống động hơn rất nhiều so với lúc mới đến đồn cảnh sát.

Thẩm Viên Tinh mỉm cười, không nhiều lời, dễ dàng chuyển chủ đề: “Đội trưởng Lâm yên tâm, tôi vẫn sẽ làm việc chăm chỉ quên ăn quên ngủ.”

Lâm Nhiên cũng cười, giọng ôn hòa: “Đừng quên ăn quên ngủ, chỉ cần chăm chỉ làm việc.”

“Nếu không, bạn cô sẽ đau lòng.”

Thẩm Viên Tinh nhất thời nghẹn lời, chỉ có đường cong khóe môi sâu hơn nhiều.



Sau khi Từ Thành Liệt lái xe rời khỏi đồn cảnh sát hình sự thành phố, anh trực tiếp trở về nơi ở của Thẩm Viên Tinh.

Tuy rằng tối hôm qua không ngủ, Thẩm Viên Tinh cũng bảo anh về ngủ bù, nhưng lúc này anh quá hưng phấn, tế bào toàn thân đều sôi sục, căn bản không thể ngủ.

Vì thế đối mặt với căn nhà thuê lạnh lẽo, Từ Thành Liệt biến động trong lòng, cầm chìa khóa đi ra ngoài.

Từ khu dân cư của Thẩm Viên Tinh lái xe đến đại học Nguyệt Thành khoảng nửa tiếng.

Tâm trạng của Từ Thành Liệt rất vui vẻ, ngâm nga một khúc nhạc, lái xe đến chung cư nơi anh ở. Anh thu dọn đồ đạc trong ký túc xá, sau đó liên hệ với công ty chuyển nhà, không ngại cực khổ dọn toàn bộ đồ đạc tới căn nhà thuê của Thẩm Viên Tinh.

Bận rộn đến trưa, Từ Thành Liệt ăn một hộp mì gói cho xong, sau đó dành cả buổi chiều để dọn dẹp nhà cửa và sắp xếp lại.

Loay hoay đến lúc chạng vạng, sắc trời ngoài cửa sổ đã trở nên u ám.

Từ Thành Liệt bỏ nguyên liệu nấu ăn mà anh đã mua vào tủ lạnh nhà bếp, dự định tối nay sẽ nấu đồ ăn ngon cho Thẩm Viên Tinh. Đồng nghiệp gọi điện thoại đến, hẹn anh đi uống rượu vào buổi tối.

Đầu dây bên kia còn có Thẩm Minh Xuyên, cuối tuần này không ai nhìn thấy Từ Thành Liệt, không biết anh đang bận chuyện gì.

Gọi điện thoại hẹn anh uống rượu cũng bị từ chối, cúp máy rất nhanh.

Thẩm Minh Xuyên đành phải cắn răng hỏi Từ Thành Liệt trên WeChat: 【Bận rộn chuyện gì? Không ra uống rượu à?】

【Từ Thành Liệt: Không ra, mới vừa dọn nhà xong.】

【Thẩm Minh Xuyên:??? Dọn nhà nào?】

【Từ Thành Liệt: Chuyện của người lớn, bớt tò mò đi.】

【Thẩm Minh Xuyên:??? 】

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi