MỘNG GIANG HỒ



Đại quân Long Quốc đã rời đi Bắc Biên Thành.

Trời xuân quang đãng, hoa nở bốn bề, đua nhau khoe thắm, sắc xuân rất phù hợp để du ngoạn vãn cảnh.

Thế nhưng giờ khắc này, quản chi cảnh vật đẹp đẽ ra sao, trời xanh hoa thắm như nào, tất cả đều bị khí thế hừng hực của đại quân hơn ba vạn người che lấp, dường như thế gian của những binh sĩ, dân phu chỉ còn lại chiến ý sôi trào, một lòng quyết tâm cao độ.
Cơm Trắng hoàn toàn phải cuốc bộ theo quân, dẫu sao hắn cũng chỉ là một dân phu bình thường, không thể đòi hỏi ngựa cho riêng mình được.

Cơm Trắng cũng không quá để ý tới vấn đề đi lại, hắn từng nghe Tiểu Á nói rằng hành quân đường xa cũng là một cách rèn luyện, luyện thể lực, luyện cước bộ, luyện ý trí.

Lúc đầu Cơm Trắng chưa thực sự tin lời Tiểu Á nói, hắn cho rằng hành quân chỉ đơn giản là đi bộ mà thôi, mà ngày nào chả đi bộ.

Nhưng lúc này hắn mới thấm thía lời của Tiểu Á.
“ Đã thật lâu không có đi xa như vậy, hai chân ta có chút đau nhức a.”- Tạ lão thở đi bên cạnh thở gấp, dường như lão nhân không có thể theo kịp cước bộ mọi người.
Cơm Trắng lo lắng, bèn chậm lại bước chân, đưa tay muốn dìu Tạ lão nhưng Tạ lão khoát tay tỏ vẻ không cần.

Cơm Trắng cũng không biết nên làm thế nào, dù sao đại quân mới đi được nửa ngày đường, còn chưa tới lúc nghỉ ngơi.
“ Tạ lão vốn nên được nghỉ ngơi ở Bắc Biên Thành, sao lại chạy theo lũ trẻ chúng tôi làm cái gì?”- một người dân phu đi sau nhìn thấy tình trạng của Tạ lão, cũng lo lắng lên tiếng.
“ Già rồi! Sống không được lâu, muốn một lần cuối đi theo mọi người, nhìn ngắm Chấn Xứ một chút.”- Tạ lão cười hiền từ trả lời.
“ Thế nhưng là chúng ta cũng không phải đi thưởng ngoạn đấy, bất cứ lúc nào cũng có thể chết a.”- một người chăm ngựa trẻ đi đằng sau, lắc đầu không đồng tình.
Tạ lão không có phản bác, chỉ lắc đầu cười, rồi đưa tay vỗ vai Cơm Trắng, ra hiệu đi tiếp.

Cơm Trắng cũng không để ý nhiều, Tạ lão vẫn có thể đi được, không phiền đến hắn.
“ Có thể sống, ai nguyện ý đi chết.

Lão phu đã là người trên thuyền dong buồm đón gió về đông, Bờ Bên Kia đã ở gần trước mắt.

Chi bằng đi cùng thuyền với nhiều người, dù là địch nhân Thiên Quốc hay liệt sĩ Long tộc, cũng đỡ hơn là chết cô độc.”
Cơm Trắng không hiểu ẩn ý câu nói của Tạ lão, ánh mắt nghi hoặc cất tiếng hỏi: “ Cơm Trắng không hiểu ý Tạ lão.

Bờ Bên Kia là sao, sao lại dong buồm ạ?”
Tạ lão cũng là nhìn thẳng vào Cơm Trắng, như hiểu ra điều gì, cười nói: “ Có lẽ mọi người xung quanh ngươi trước kia không có quan niệm nhiều về việc sinh tử nhỉ.”
Cơm Trắng chỉ biết gật đầu, hắn chỉ biết rằng lúc trước, khi một người trong thôn nhỏ của hắn chết đi, mọi người cũng sẽ chỉ đơn giản hỏa táng, rồi nói người đó đã đi xa mãi mãi hoặc đơn giản là đã chết.
“ Từ Cửu Địa ta đi thuyền về phía đông, sẽ đến Hải Quốc, một nước lớn trong Tứ Quốc Đông Thành.

Thế nhưng từ Hải Quốc tiến về phía viễn đông của biển Thiên Nhai, sẽ đi về đâu, không ai biết, chẳng ai tỏ tường.

Bởi vì lý do đơn giản là vì tất cả những người từng muốn khám phá bờ bên kia của biển Thiên Nhai, mãi mãi đều không thể trở về.”

“ Sóng to, bão lớn, quái vật biển hay bất kì lý do gì đó, đều bí ẩn.

Những người đi xa đó, tất cả đều biến mất.

Lâu dần, người Đông Thành đều mặc định chung là họ đã chết, hoặc đặt cho cái danh nhẹ nhàng hơn là đã cập ‘Bờ Bên Kia’.

Từ đó thuật ngữ này được dùng rộng rãi, coi cái chết như là chuyến đi cuối cùng, đưa người rời xa nhân thế.

Cũng phải nói, cái chết vốn là đại sự nghe rất nặng nề, mọi người đều cố gắng tránh từ xấu đó, ‘Bờ Bên Kia’ ngược lại không tồi.”
Tạ lão vừa rảo bước, vừa ôn tồn giảng giải nghi ngoặc trong lòng Cơm Trắng.

Cơm Trắng gật gù, thỏa mãn với lời giải thích này.

Cơm Trắng lúc này cũng hiểu tâm lý của mọi người trong thôn nhỏ năm xưa của hắn.

Có lẽ vì họ muốn tránh con trẻ bị ảnh hưởng đến sự nặng nề của tử vong nên mới không bao giờ giải thích cặn kẽ như vậy.
Vừa đi vừa nghe Tạ lão kể chuyện, dường như Cơm Trắng quên hết mệt mỏi quấn thân.

Hắn nhận ra rằng dường như việc đặt tinh lực vào câu chuyện của Tạ lão khiến sải bước của hắn trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Thấy tinh thần Cơm Trắng hăng hái, Tạ lão cũng bị nhiễm tâm trạng thoải mái đó.

Lão nhân như nhìn thấy một thời tuổi trẻ hoạt bát sôi nổi của mình từ Cơm Trắng.
Tạ lão thở dài, cảm thán: “ Tinh lực không đặt ở muộn phiền, thân thể sẽ không mỏi mệt a.”
Trời đã quá trưa, mọi người cũng đã thấm mệt, thống soái đại quân cũng là khéo hiểu lòng người, cho phép đại quân nghỉ ngơi nửa canh giờ tranh thủ ăn uống.

Mọi người chưa đến mức kiệt sức, song vẫn vạ vật kẻ dựa người nằm khắp nơi.
Cơm Trắng cũng là ngồi khoanh chân, dưỡng thần.

Hắn học trạng thái thiền định này từ Tạ lão, cảm thấy tinh thân thoải mái, đầu óc minh mẫn hơn rất nhiều.

Được một lúc, cảm thấy đã đủ, tiểu hài tử mới mở mắt ra nhìn ngắm xung quanh.
Đại quân đã đi được một quãng đường khá dài, Cơm Trắng nghe đám dân phu bàn tán rằng cùng lắm chỉ hai ngày đường là bọn hắn đến địa điểm đóng quân, không cần phải đi quá lâu.

Nghe nói địa điểm đại quân dừng chân dựng trại sẽ là vùng đất thuộc lãnh thổ một trong tứ đại thế lực Chấn Xứ, Diệp Gia.

Cơm Trắng cũng chẳng để ý nhiều, ở đâu cũng được, miễn là an ổn một chút.
Lúc này một đám đông dân phu tụ tập bàn tán sôi nổi, dường như chủ đề vậy quanh Diệp Gia.


Một vị nam tử trung niên thân thể gầy còm nhỏ giọng lên tiếng: “ Các ngươi nghe nói gì không? Nghe nói lần này Diệp Gia chủ động phong bế toàn bộ lãnh thổ, nội bất xuất ngoại bất nhập.

Toàn tâm toàn ý phối hợp chiến đấu cùng với Long Quốc.”
Có kẻ nghe vậy cũng tỏ ra nghi hoặc: “ Khá lạ! Diệp Gia 10 năm trở lại đây vốn luôn lãnh đạm, hạn chế giao thiệp quá sâu với cao tầng Long Quốc, lần này sao lại chủ động liên kết chặt chẽ với Long Quốc vậy nhỉ.”
“ Ta nghe phong thanh rằng là do e ngại Khúc Long Vương quá cường thế.

Chiến tranh sắp kết thúc, Diệp Gia chắc chắn là lo sợ ba thế lực lớn còn lại thừa cơ ăn thịt không nhả xương nên mới tìm dịp nịnh bợ Long Quốc.”
“ Ôi dào! Quản những chuyện này làm cái gì? Đó đâu phải là chuyện chúng ta có thể quan tâm.

Diệp Gia kinh doanh đã mấy trăm năm, Thiên Quốc ép mãi mà còn không đầu hàng thì làm gì có chuyện dễ dàng để ba thế lực kia bỏ lại phía sau.”- Một tráng hán râu ria xồm xoàm ra vẻ hiểu biết.
Nghe được vậy, đám người cũng là gật gù, tỏ vẻ đồng ý.

Cơm Trắng ngược lại cũng là chú tâm nghe một chút.

Tiểu hài tử nhớ rằng mình đã từng có chút xung đột với đám thiếu niên của Hắc Phong Giáo, Vạn Nhật Môn và Thiệu Sơn Phái, vốn là ba thế lực lớn ở Chấn Xứ.

Lần này rất có thể Cơm Trắng sẽ được tiếp xúc với người của Diệp Gia.

Cơm Trắng cũng là ngẩn ngơ, lúc này cũng hi vọng không gặp chuyện gì ngoài ý muốn như lần trước.
Hết giờ nghỉ, mọi người lại tiếp tục lên đường.

Vùng tây bắc Chấn Xứ vốn núi non trùng điệp, xa gần đều là những dãy núi đủ hình thái, độ cao xếp xen kẽ nhau, đường đi cũng vì vậy mà vòng vèo, khó đi.

Là dân phu, mọi người cũng chẳng để ý nhiều đến địa thế xung quanh, thế nhưng dàn tướng lĩnh thì cực kỳ căng thẳng, bởi vì địa hình tiềm ẩn nguy cơ bị mai phục rất cao.

Lúc này, đã có vài tướng lĩnh tách đoàn đi lùi về phía sau cùng để bộc hậu, tránh để lại sai sót dọc đường.
“ Nếu chả may có biến cố nào phát sinh! Ngươi chỉ chú ý chạy trốn, không được ngoảnh lại.”- Tạ lão vốn luôn đi cạnh Cơm Trắng, lúc này thủ thỉ.
Cơm Trắng giật mình, không hiểu ý Tạ lão, mọi người cùng đi đông thế này, có thể xảy ra đại sự gì chứ.

Hắn bắt đầu để ý xung quanh.

Bốn bề đều là núi vao thẳng đứng, trèo lên cũng khó, có cái gì phát sinh được chứ.

Vốn ý nghĩ trong đầu Cơm Trắng cho là Tạ lão lo lắng thừa thãi, nhưng khi hài tử nhìn thấy những vị tướng lĩnh Long Quốc trong đó có cả Phạm Tuyệt, ánh mắt căng thẳng đi ngựa ngược với hướng đoàn người về phía sau, Cơm Trắng mới nhận ra mọi chuyện có vẻ nghiêm trọng.
“ Không có gì đâu! Mọi người cứ tiếp tục di chuyển, trước khi trời tối cố gắng vượt qua được hẻm núi này.”- Một vị tướng quân mang mặt nạ gỗ che mặt kì bí, nhắc nhở mọi người.
Cả đoàn không ai chậm trễ, lập tức đẩy nhanh cước bộ.


Mọi người đều bị không khí căng thẳng của mấy vị tướng lĩnh làm cho khẩn trương.

Bầu trời như bị có kẻ giăng một lớp vải dầy từ từ che lại, chỉ còn những vệt sáng yếu ớt cố gắng vượt qua dãy núi, lưu luyến thế gian không rời.

Đại quân may mắn vượt qua được hẻm núi hẹp, dừng chân tại một vùng đầm lầy rộng lớn.

Được lệnh dựng trại, tất cả mọi người đều thở dài như chút được nỗi mệt mỏi đường dài cả ngày.

Người người chuẩn bị đồ ăn, thưởng thức vội bữa tối, cố gắng tranh thủ nghỉ ngơi càng nhiều càng tốt.

Có người tốt bụng nhắc nhở bạn bè không nên đi loạn, dù sao nơi này hoang vu, rất nhiều thú dữ, không may bị chúng tha đi thì lành ít dữ nhiều.
Cơm cháo no nê, bước chân Cơm Trắng nhẹ nhàng men theo ánh đuốc, tìm về chỗ Tạ lão, ngồi xuống bên cạnh y.

Thấy Cơm Trắng đến gần, lão nhân chủ động xích ra một bên.
“ Con quạ kia đâu?”- Lão nhân hỏi khi không thấy Tiểu Ô.
“ Phạm trưởng binh...!Phạm tướng quân tóm nó mang theo nô đùa rồi.

Kệ thôi, sáng mai nó sẽ lại trở về với cháu.”- Cơm Trắng trả lời, sau đó là ngáp dài.
“ Ngươi thấy đi xa như vậy so với luyện quyền hàng ngày cái nào mệt hơn?” – Tạ lão cười hỏi.
Cơm Trắng gãi gãi đầu, ánh mắt lộ vẻ suy nghĩ, một hồi lâu sau mới trả lời: “ Đi thế này mệt hơn chút, vì dù sao luyện quyền khi nào quá mệt có thể nghỉ một lúc, còn hành quân thì phải theo đoàn, không dám nghỉ vì sợ bị bỏ lại phía sau.”
“ Có lẽ vậy a! Luyện quyền là luyện cả đời, muốn luyện thì luyện muốn dừng là dừng.

Luyện hay không cũng chỉ là việc của một mình ngươi, còn hành quân thì là ảnh hưởng đến rất nhiều người, cũng ảnh hưởng đến rất nhiều sinh mạng cho nên sẽ không ai đợi ngươi chậm trễ cả.”- Tạ lão ánh mắt xa xăm, cảm thán.
Cơm Trắng nghe thấy vậy cũng chỉ biết gật gù tỏ ý đồng tình.

Hài tử từ bé đã được nghiêm khắc dạy dỗ, cha hắn nói làm người kể cả bản thân là kẻ vô dụng cũng đừng có làm ảnh hưởng đến công việc của người khác, ngươi có thể ở lại phía sau nhưng cũng đừng liên lụy đến người, đạo lý đó Cơm Trắng là thuộc lòng.

“ Phạm tướng quân thế nào! Nom hắn hôm nay quá nghiêm túc, ta cũng không quen.”- Tạ lão lộ vẻ cười chế giễu.
“ Hắn nói hắn mới được phong Cửu phẩm tướng quân mấy hôm trước.

Đích thân Khúc Long Vương sắc phong cho hắn.

Hắn cũng nói là cháu tốt nhất đừng làm gì tổn hại mặt mũi của hắn, kêu cháu giúp đỡ lão một chút.”
Tạ lão nhếch môi khinh thường: “ Cái danh tướng quân của hắn thật lớn a! Vậy mà quản đến cả ta rồi.”
Cơm Trắng gãi gãi đầu cười hiểu ý Tạ lão, rõ ràng là Phạm Tuyệt đang muốn ra oai đây mà.

Mặc dù Phạm Tuyệt đã lên chức, song tính cách y cũng chẳng thay đổi gì, chí ít Cơm Trắng cho rằng nếu ngồi riêng tư hắn vẫn có thể cợt nhả được với Phạm Tuyệt.

Đã tiếp xúc lâu, lại được coi là nửa cái sư phụ của mình, Cơm Trắng cho là hắn hiểu rõ vị tân tấn tướng quân này đấy, tình cảm giữa người với người không nên vì đẳng cấp xã hội mà tạo ra khoảng cách.
Không tán gẫu thêm, Tạ lão thúc giục Cơm Trắng đi ngủ sớm, dù sao chặng đường còn dài, sức khỏe vẫn là cần tự mình chăm sóc cẩn thận.
....
Ở rìa đầm nước có một quân trướng bằng lều vải dựng tạm, một bóng người khoanh tay trước ngực nhìn về phía đầm.


Bóng người vẫn mang trên mình giáp trụ cùng chiến bào màu đỏ máu, tóc dài điểm sương trắng để xõa, nom nhân dạng giống như một chiến thần, chính là tam phẩm tướng quân Nguyễn Khắc Thỉnh.

Thời khắc này, Nguyễn Khắc Thỉnh không có nghỉ ngơi, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía ánh trăng sáng rọi tinh không.

Một vị tướng quân khoác chiến bào đen đi lại phía y, lập tức ôm quyền bẩm báo:
“ Phó thống lĩnh! Lý thống lĩnh đã giải quyết hết đám tình báo của Thiên Quốc.

Đồng thời Lý thống lĩnh cũng bảo mạt tướng cáo tri ngài là đại quân cứ yên tâm tiến về phía trước, Diệp Gia bên kia đã được thu xếp ổn thỏa.”
Nguyễn Khắc Thỉnh nghe vậy, khuôn mặt vẫn bảo trì vẻ lạnh nhạt, chỉ thở dài cảm khái: “ Lý thống lĩnh làm việc trước giờ vẫn là giọt nước không lọt, không hổ là đệ tử đắc ý của vị kia.

Ta chỉ tiếc không thể trẻ hơn hắn vài tuổi để không bị ngại phẩm vị thấp trước mặt hắn.”
Vị tướng quân áo bào đen kia cũng không biết nên nói cái gì.

Hắn hiểu Nguyễn Khắc Thỉnh đang suy nghĩ điều gì, nhưng hắn cũng không có gan nói lời thừa động viên.

Vị tướng quân áo bào đen cũng chỉ biết im lặng cảm khái, tuổi tác không đánh giá được năng lực một người.
Vị phó thống lĩnh trước mặt hắn này rõ ràng là tướng tài xuất chúng, mới ngoài tứ tuần đã là tam phẩm tướng quân, ở Long Quốc y cũng là hạng đầu về chiến công.

Thế nhưng quản chi chiến công hắn ra sao, chiến lực mạnh như nào, ở trước mặt vị Lý thống lĩnh tuổi chưa đến bốn mươi kia vẫn là kém một chút.

Vị Lý thống lĩnh kia vốn có thế lực lớn sau lưng nhưng y lại tự thân lập nghiệp, tự mình leo được đến vị trí nhị phẩm tướng quân mà không cần ai trợ giúp, Nguyễn Khắc Thỉnh trước mặt vị Lý thống lĩnh kia chỉ có thể nói là núi cao còn có núi cao hơn.
“ Ngươi cũng đi nghỉ đi! Đã có Lý thống lĩnh phân ưu, chúng ta nên nghỉ ngơi tốt trước khi lâm trận.”- Nguyễn Khắc Thỉnh ánh mắt thâm thúy nhìn về phía vách núi trước mặt, có vẻ y nhận ra điều gì đó.
“ Rõ!”- Vị tướng quân áo bào đen không thắc mắc nhiều, lập tức lui ra.
Thấy vị tướng quân kia rời đi, Nguyễn Khắc Thỉnh cũng là cười cười lắc đầu, trong lòng thầm cảm khái vị kia làm việc thật quá năng suất đi.
...
Vách núi đối diện đầm nước nơi đại quân Long Quốc đóng quân, một đám người đội nón rộng vành, mặc áo đen, ánh mắt ai nấy đều sắc lẹm như dao, có thể khiến người bình thường sợ hãi run rẩy.

Lúc này tất cả đều quay mặt về phía đại quân Long Quốc, khoanh chân ngồi yên dưỡng thần.
Một tên áo đen ngồi gần rìa vách núi nhất lúc này hới chúi đầu sang bên cạnh, giọng nói lộ vẻ cung kính: “ Thống lĩnh! Nguyễn Khắc Thỉnh có vẻ đã đi nghỉ.

Có vẻ hắn rất tin tưởng năng lực của chúng ta.”
Kẻ được xưng là thống lĩnh kia vẫn là nhắm mắt dưỡng thần, không lộ biểu cảm, chỉ nói: “ Nguyễn tướng quân chinh chiến xa trường ngót nghét 30 năm, hắn biết chắc chắn nên tin cái gì và không nên tin cái gì.”
Tên áo đen lại cười khẩy, nói tiếp: “Diệp Gia chủ Diệp Minh phen này cũng là không dễ chịu.

Chỉ là không ngờ vị ái thiếp kia của hắn lại quả quyết đến như vậy, lại quyết đoán lựa chọn cái chết để giữ lại thể diện cho y.”
Vị thống lĩnh kia vẫn im lặng, không nói thêm lời nào.

Tên áo đen bên cạnh cũng là quen với thái độ lạnh nhạt thờ ơ của y, cũng không lên tiếng thêm vì dù sao trong mắt tên áo đen, vị thống lĩnh nổi tiếng sát thần kia vốn bất cận nhân tình, chẳng ai biết hắn nghĩ gì cả.

Chỉ là tên áo đen không biết, vị thống lĩnh lúc này đã mở ra ánh mắt sắc như đao như kiếm của mình nhìn về phía đầm nước, ánh mắt thâm thúy như suy nghĩ điều gì đó.

Đó là một ánh mắt như muốn chém hết thảy sinh linh trên thế gian, dường như trước ánh mắt của hắn thiên hạ chúng sinh đều bình đẳng, đều như sâu kiến trước mặt hắn, nếu thế gian chỉ một ánh mắt có thể giết người, thì ánh mắt của hắn chắc chắn chiếm một vị trí hàng đầu..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi