MONG MÀ KHÔNG ĐƯỢC CŨNG ĐỪNG CẦU XIN

Rất nhanh đã đến nửa đêm, trên mặt bàn đầy chai trống không. Cơm nước đã sớm xong xuôi, uống bia cũng lâu, miệng lưỡi Cao Vinh và Tôn Duệ đều có chút phát khô. Mà ước chừng, vì lâu rồi không thể hiện nghi kị hay khó chịu ra ngoài, càng nói lại càng hăng, không ngừng uống, uống đến hoa mắt chóng mặt

"Bây giờ tôi đã thông suốt rồi, tự mình thương tâm thì có ích lợi gì, coi như bị chó cắn một cái, không cần quan tâm đến hắn..."Nói đoạn, Tôn Duệ lôi điện thoại ra, mở danh bạ, "Xoá luôn số cho thanh tĩnh, ngày mai là một ngày mới mà. Ể? Điện thoại tôi dùng thế nào ý nhỉ..."

Cao Vinh nhìn Tôn Duệ híp mắt trước mặt, dùng sức chọt chọt màn hình, gần như dán cả mặt vào điện thoại: "Tôi thấy cậu hơi quá chén rồi."

(Hai người thân nhau hơn rồi, nên tớ muốn đổi một chút xưng hô. Chỉ là bản thân cảm giác "tôi-cậu" thì gần gũi và có chút nuông chiều hơn "tôi-anh" thôi =)))))

"Phải không? Tôi thấy bây giờ bản thân rất tỉnh táo mà." Tôn Duệ từ bỏ đống ký tự đã trở nên mơ hồ trên điện thoại, quyết định cất di động, sau lại nói, kết quả, vuốt đến vuốt lui nửa ngày, màn hình di động vẫn sáng.

"... Cậu ngược bên rồi, chỗ đó để tăng giảm âm lượng." Cao Vinh đã hoàn toàn xác định là Tôn Duệ say chết rồi, vươn tay tới giúp hắn tắt điện thoại.

"Ô nha, tôi nói, đây là thiết kế cái kiểu gì thế."

"..." Cao Vinh vẫn có điểm lý trí, anh thấy nếu cứ để Tôn Duệ uống tiếp, có khi gục ở đây luôn mất. "Chúng ta cũng nên trả tiền đi thôi, không còn sớm, ngày mai còn muốn đến đoàn phim."

"Nói cũng đúng... Đệt, tôi quên mất!" Tôn Duệ như vừa tỉnh giấc chiêm bao. "Chỉ còn hai ngày đúng không?"

Hắn ngược lại đem cái thời hạn ba ngày kia ra nhớ kỹ, Cao Vinh một bên nói chuyện với nhân viên một bên giải thích: "Tôi chỉ là nói như vậy thôi, không cần phải tính toán rõ ràng như vậy, cậu có tâm là được rồi."

"Không được không được, lời đều đã định." Tôn Duệ ngược lại cực kỳ để tâm vào mấy chuyện vụn vặt.

Nhân viên cầm hoá đơn đến, là hải sản tươi, nhưng cũng chỉ là quán bình dân. Hai người tuỳ tiện ăn mấy đĩa, uống một đống bia, nhưng cũng không đáng bao nhiêu tiền. Tôn Duệ vội vã nói: "Tôi, để tôi trả tiền cho."

"Không cần..."

Tôn Duệ nói xong liền mò ví lầy tiền, hắn hiện tại, dường như đầu óc cùng thân thể không cùng tín hiệu, động tác chậm chạp không chịu được, mò nửa ngày vẫn không lấy được ví ra. Cao Vinh nhìn qua vẻ mặt của em gái phục vụ, đúng như dự đoán, quả đang cho rằng Tôn Duệ là cái loại "Ngoài miệng hô để tôi nhưng lại chờ người đi cùng bỏ tiền", sĩ diện đầy mình.

Tôn Duệ thực sự không có thiều chút tiền kia, lúc này rõ ràng oan uổng.

Chờ tới lúc hắn lấy được ví ra, nhân viên phục vụ đã sớm nhận tiền của Cao Vinh rồi rời đi.

"Bao nhiêu? Tôi trả lại cho anh?" Tôn Duệ vội vàng hỏi Cao Vinh.

"Không có chuyện gì." Cao Vinh cười cười.

"Gì vậy, không phải anh rất thiếu tiền à? Đi khắp nơi tìm..."

Cao Vinh cạn lời, anh làm phim quả thật thiếu tiền, cũng không nghèo đến mức ăn một bữa cơm cũng không gánh nổi nha! Hơn nữa, anh là đi tìm người đầu tư, Tôn Duệ nói như vậy, làm như anh chạy khắp nơi vay tiền không bằng...

"Rồi rồi, lần sau cậu mời lại tôi là được. Hẳn một bữa kiểu Pháp nhé, được không?" Cao Vinh nhanh chóng ngắt lời Tôn Duệ. Tôn Duệ hiện tại không quá tỉnh táo, đề- xi- ben lúc nói chuyện so với bình thường cũng lớn hơn rất nhiều, kết quả, mấy bàn sát vách đều dùng một loại ánh mắt "đồ làm bộ làm tịch" nhìn Cao Vinh.

Tôn Duệ hơi híp mắt lại, chần chờ một chút, gật gật đầu: "Được."

Hai người ngồi lại một chút, kết quả, Cao Vinh thấy Tôn Duệ ngày càng không có tinh thần, gà gật buồn ngủ, liền nhanh chóng kéo người đi, sợ ngồi thêm chút nữa lại trực tiếp ngủ lại ở nhà hàng.

Ban đầu, Cao Vinh còn nghĩ tửu lượng của mình của Tôn Duệ không khác gì nhau, chỉ là đối phương dễ đỏ mặt, nhưng xem ra người ta vẫn còn kém anh một chút. Cao Vinh tốt xấu gì còn có thể tự đi, tự đón xe, mà Tôn Duệ còn chả biết đứng nổi không, bước đi loạng chà loạng choạng. Cao Vinh không thể làm gì hơn ngoài đi qua đỡ hắn.

"Này, cậu vẫn ổn chứ? Có tự về được không?"

"Vẫn ổn... Nhưng mà chân không nghe lời..." Tôn Duệ hàm hồ nói.

Cao Vinh hết cách, đứng bên đường gọi taxi, nhưng mấy chiếc xe đi qua đều không có dừng lại. Cao Vinh vừa nhìn liền hiểu, dù sao cũng sống ở đây lâu rồi. Tài xế khẳng định không muốn đưa loại nhân viên say mèm này, vạn nhất nôn oẹ trên xe, hoặc là say khướt mà nháo, dù có là khách sộp thì cái được vẫn không đủ bù đắp cái mất.

Sau đó, Cao Vinh vây được một cái xe, nghĩ cứ đưa Tôn Duệ lên xe xong rồi mình về nhà là xong, nhưng bác tài nhìn qua cái tên say chết kia, trực tiếp cự tuyệt, phủi đít xe rời đi.

"Cậu có thể giả bộ tỉnh táo một chút được hay không?" Cao Vinh căm hận nói.

"..."

"Này?"

Cao Vinh thấy Tôn Duệ gục xuống, cúi đầu đến gần xem thử, lại thấy nguời đã ngủ thiếp đi.

"Bây giờ đừng có ngủ chứ!"

Tôn Duệ mồm miệng không rõ mà "A" một tiếng, ngẩng đầu lên: "Không... Tôi không có ngủ."

Cao Vinh không thật không có biện pháp. Gọi không được, lúc này tàu điện ngầm cũng không có, Tôn Duệ lại không giống các diễn viên khác, có người đại diện hay tài xế riêng, giờ khắc này, người nọ cũng chả biết phải đưa đi thế nào.

"Nhà tôi ở gần đây, tầm mười phút đi bộ là đến, hay là đến nhà tôi trước đi?" Cao Vinh có chút do dự, dù sao thì xu hướng tính dục của Tôn Duệ cũng là thế, ngủ lại nhà anh có phải có chút không tiện? "Cậu thấy thế này được không, trước hết tắm rửa một chút, lại uống một cốc trà, đợi tỉnh rượu rồi gọi xe đi về..."

Cao Vinh không nghe thấy Tôn Duệ trả lời, vừa cúi đầu nhìn ____, Tôn Duệ mơ mơ màng màng, nửa ngủ nửa tỉnh, những gì anh nói căn bản cũng không lọt tai hắn.

Cuối cùng, Cao Vinh cũng không có biện pháp khác, chỉ có thể cắn răng đem người dìu về. Tôn Duệ cũng chỉ thấp hơn Cao Vinh vài cm, bị trọng lượng của một đại nam nhân đè lên người, bước chân anh không khỏi có chút gian nan. Chính Cao Vinh cũng uống không ít, bước đi có điểm không vững, mười phút đi đường phỏng chừng kéo dài hai mươi phút. Hiện tại anh đang thực sự mừng vì tiểu khu này ít nhất có trang bị thang máy. Cuối cùng, Cao Vinh cũng mở được cửa nhà, đem Tôn Duệ lôi đến trên ghế sô- pha.

"Meooo~!"

Tiểu Hoa vốn ở tại cửa lắc lú, thấy Cao VInh về liền muốn kêu to hai tiếng, kết quả thấy ba mình đang vác một người lạ vào nhà, nhất thời cảnh giác, đi đến góc tường, cẩn thận nhìn chằm chằm Tôn Duệ. Người đã ngủ lăn quay trên ghế sô-pha, Tôn Duệ hoàn toàn không biết điều này.

"Xuỵt... Là bạn ba, đừng lo lắng." Cao Vinh nhẹ giọng nói với Tiểu Hoa, đi tới bên cạnh Tôn Duệ: "Này, tỉnh lại đi. Cậu muốn thế nào? Ngủ tại đây, hay uống trà tỉnh rượu?"

Tôn Duệ nhíu nhíu mày, hé mở nửa mắt: "Đây là đâu?"

Cao Vinh: "Nhà tôi."

Tôn Duệ: "...Đau đầu."

"Vậy cậu muốn...?"

"..."

Hình như đã ngủ rồi.

Đối với tình trạng của người này, nói nữa cũng là ông nói gà bà nói vịt. Cao Vinh cuối cùng từ bỏ giao tiếp.

Hết cách rồi, chỉ có thể để Tôn Duệ ngủ lại đây một đêm. Nếu không phải biết đối phương là đồng tính, Cao Vinh cũng sẽ không xoắn xuýt như thế, cho bẳng hữu ngủ lại một đêm là chuyện quá bình thường. Nhưng bây giờ... Phòng này của anh thuộc loại hình studio, không phân biệt phòng khách phỏng ngủ. Không tới ba mươi mét vuông, giường cùng "phòng khách" chỉ dùng một cái tủ để ngăn cách, anh cũng không thể cùng Tôn Duệ ngủ chung đi? Nên chuẩn bị chỗ nằm cho Tôn Duệ nhỉ? Quần áo nên giúp hắn cởi đến đâu?

Cao Vinh dù không say nhưng đến giờ này cũng hoa mắt chóng mặt, lại cứ kiên trì, dù khó chịu vẫn giúp Tôn Duệ mở sô- pha ____ hoàn hảo trước đây mua chính là loại ghế hai trong một này, mở ra liền tương đương như giường mà dùng, không thì đêm nay một trong hai người họ đã phải nằm đất.

"Cởi một cái áo khoác chắc cũng không sao nhỉ..." Cao Vinh nhìn một chút, cũng không tiện để người ta mấy lớp áo mà nhét vào trong chăn, chỉ có thể kiên trì cởi.

Tôn Duệ uống nhiều ngược lại cũng không gây sự, y như người liệt, mặc cho người ta lật qua lật lại. Cao Vinh không nhịn được mà nghĩ, kẻ ngu si này bị người ta đem ra ngoài bán có khi cũng không biết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi