Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Bả vai Mộ Dung Thâm bị cắn đến chảy máu, hắn đành phải đen mặt trở lại khách điếm.
Lúc đó, Khương Linh Lung cùng Mộ Dung Hằng vừa mới xuống lầu ăn cơm.
Khách điếm đã không còn người ngoài, đám khách nhân kia thấy tiểu cô nương lợi hại như vậy bị khiêng đi, sợ tới mức nhanh chóng thu thập đồ vật chạy mất.
Khương Linh Lung thấy Mộ Dung Thâm trở về, vội vẫy tay gọi, "Thất đệ, mau tới ăn cơm."
Tâm tình Mộ Dung Thâm không tốt lắm, không nói một lời, ngồi xuống.
Mộ Dung Hằng liếc mắt một cái liền phát hiện máu trên vai hắn, nhíu mày hỏi: "Sao lại thế này?"
Mộ Dung Thâm tức giận nói: "Nữ nhân kia giống như cẩu vậy!"
Mộ Dung Hằng nghe hắn nói, nháy mắt đã hiểu.
Hoá ra miệng vết thương này là do nữ tử kia cắn?
Hắn không nhịn được mà cười một cái, nói: "Coi như đệ gặp được khắc tinh. Thế nào? Sao không bắt nàng ta lại?"
Nhắc tới chuyện này, Mộ Dung Thâm càng tức giận, đen mặt nói: "Đệ cũng muốn bắt! Nhưng nữ nhân kia có chút công phu mèo cào, thế mà trên người còn cất giấu đạn dược!"
Mộ Dung Thâm tức giận đến mức sắp phát điên! Nếu hắn nhìn thấy nữ nhân kia một lần nữa, nhất định phải đánh nàng đến mức cha nương không nhận ra mới có thể giải hận trong lòng!
Mộ Dung Thâm sống hai mươi mấy năm, chưa phải chịu nghẹn khuất như ngày hôm nay lần nào!
Khương Linh Lung cũng thấy vết thương trên vai Mộ Dung Thâm, vội nói: "Để tẩu đi tìm Vương đại phu bôi thuốc cho đệ."
Trước khi ra ngoài có mang theo thái y, quả nhiên là hữu dụng.
Khương Linh Lung nói xong liền đứng lên.
"Aiz, đừng đừng đừng, ngàn vạn lần đừng!" Mộ Dung Thâm vừa nghe gọi thái y, sợ tới mức liên tiếp ngăn cản. Hắn đường đường là Thất vương gia Đại Yến, bị nữ nhân cắn thương thì thôi, nếu còn bị truyền ra ngoài... Ha ha, vậy thì hắn không còn mặt mũi nữa.
Khương Linh Lung thấy Mộ Dung Thâm không chịu, nhìn sang phía trượng phu dò hỏi.
Mộ Dung Hằng kéo tay nàng, nói: "Ngồi xuống đi, đừng để ý đệ ấy."
"Thật sự không có việc gì sao?"
"Không có việc gì, không có việc gì, đệ hay hậu đậu, tứ tẩu không cần gấp gáp."
Lúc này Khương Linh Lung mới ngồi xuống, "Vậy ăn cơm đi."
Nàng vừa nói vừa cầm bát, chuẩn bị xới cơm cho Mộ Dung Thâm.
Mộ Dung Hằng thấy thế, giật lấy cái bát trong tay Khương Linh Lung, sau đó đưa cho Mộ Dung Thâm, nhướng mày nhìn hắn, "Chính mình có tay, còn để tẩu tử chiếu cố đệ, không biết xấu hổ sao?"
"..."
Mộ Dung Thâm ngây ngốc hay giây, căm giận cầm lấy bát cơm.
Có nương tử thì ghê gớm lắm sao?? Chờ lần này trở lại kinh thành, hắn cũng xin Hoàng tổ mẫu tứ hôn một tiểu nương tử mềm mại cho hắn!
...
Bởi vì vội vàng lên núi Thanh Dương tìm thầy trị bệnh, cho nên cũng tính toán không nghỉ ngơi nhiều, ở khách điếm cả đêm, sáng sớm ngày hôm sau, đoàn người lại tiếp tục xuất phát lên đường.
Lúc xe ngựa đi tới cửa thành, Khương Linh Lung xốc mành, nhìn ra bên ngoài.
Mộ Dung Hằng nhìn nàng, ôn nhu hỏi: "Muốn ở lại đi dạo không? Nếu muốn, chúng ta ở đây thêm một ngày."
Mộ Dung Hằng biết Khương Linh Lung chưa xa nhà bao giờ, thấy nàng vẫn luôn nhìn ra bên ngoài, có chút không đành lòng.
Nhưng mà Khương Linh Lung nghe xong lại thả mành xuống, nàng nhìn Mộ Dung Hằng, lắc đầu nói: "Không cần, tướng công, lên đường vẫn quan trọng, hiện tại quan trọng nhất là chữa khỏi chân của ngài. Hơn nữa, một mình thiếp dạo chơi cũng không có gì vui, chờ chân tướng công tốt rồi, hai ta cùng nhau du ngoạn mới vui."
Khương Linh Lung chớp đôi mắt ngập nước nhìn Mộ Dung Hằng.
Mộ Dung Hằng duỗi tay kéo nàng vào lồng ngực, cúi đầu nhìn nàng, khóe miệng mỉm cười, "Nói vậy thì, vì có thể bồi nương tử đi chơi, ta cũng mong sớm hồi phục."
Khương Linh Lung thuận tay ôm cổ hắn, nói: "Không phải sao. Tướng công, chờ ngài khỏe rồi, Lung Nhi sinh hài tử cho ngài."
Đôi mắt Khương Linh Lung mở lớn, sáng lấp lánh nhìn Mộ Dung Hằng.
Mộ Dung Hằng nhìn nàng, chỉ cảm thấy trong lòng giống như được ánh nắng ấm áp chiếu vào, trái tim lấp đầy hạnh phúc.
Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt xinh đẹp của Khương Linh Lung, thấp giọng nói: "Lung Nhi, nàng biết không, trước khi gặp được nàng, ta gần như đã từ bỏ sinh mệnh này."
Từ thiên chi kiêu tử [1] chiến công hiển hách trở thành phế nhân cả ngày ngồi trên xe lăn, hắn tự nhận bản thân có tâm lý vững vàng, nhưng cũng không thể thừa nhận được sự chênh lệch lớn như vậy.
[1] Thiên chi kiêu tử: con cưng của trời, ý chỉ người nổi bật, vượt trội
Khương Linh Lung xuất hiện, giống như bàn tay vươn vào bóng đêm, kéo hắn ra khỏi địa ngục.
Mỗi ngày ở bên Khương Linh Lung, phảng phất còn vui vẻ hơn cuộc sống hai mươi mấy năm qua của hắn.
Khương Linh Lung dựa vào lồng ngực Mộ Dung Hằng, đôi tay ôm eo hắn, giọng nói mềm mại: "Tướng công, ngài đừng sợ, ngài sẽ tốt lên thôi, chờ ngài tốt rồi, ngài vẫn sẽ là Tứ vương gia uy phong lẫm liệt, là anh hùng bảo vệ đất nước trong mắt dân chúng."
Mộ Dung Hằng nhìn nàng, thấp giọng hỏi: "Nếu cả đời này ta không tốt lên được thì sao?"
Khương Linh Lung nhìn hắn, "Vậy ngài còn có thiếp, cho dù cả đời này cũng không thể tốt lên được, cho dù cái gì cũng mất đi, ngài vẫn còn có thiếp."
Câu nói "Ngài vẫn còn có thiếp" của Khương Linh Lung, đối với Mộ Dung Hằng mà nói, so với bất luận thứ gì khác còn có tác dụng tốt hơn.
Hắn nhìn nàng, kiên định nói: "Ta sẽ tốt hơn, vì nàng, ta sẽ nỗ lực tốt lên."
"Được, tướng công, cố lên." Khương Linh Lung ngọt ngào cười, ôm Mộ Dung Hằng chặt hơn.
Ngực Mộ Dung Hằng ấm áp, nàng không nhịn được mà cảm thán một câu, "Tướng công, ngài thật ấm."
Mộ Dung Hằng cong môi cười, cưng chiều xoa đầu nàng "Thật ngốc."
...
Xe ngựa ra khỏi thành Tương Dương, đi được nửa ngày, buổi trưa, Mộ Dung Thâm cưỡi ngựa lại gần, nói: "Tứ ca, phía trước có quán trà, chúng ta dừng lại uống ly trà nghỉ chân một chút."
Mộ Dung Hằng gật đầu, "Được."
Đoàn người ngừng lại, bởi vì Mộ Dung Hằng không tiện nên không xuống xe, phân phó Mộ Dung Thâm, "Đệ mang các huynh đệ đi uống trà nghỉ ngơi, huynh không xuống."
Mộ Dung Thâm hơi ngẩn người, "Tứ ca, không xuống dưới nghỉ ngơi một chút sao? Ở trong xe ngựa lâu không buồn chán à?"
Mộ Dung Hằng lắc đầu, "Không cần, mang xe lăn ra đây cũng khá phiền toái."
Khương Linh Lung vội nói: "Thất đệ đi đi, nơi này có tẩu bồi tướng công rồi."
Mộ Dung Thâm chần chờ một lúc, gật đầu, "Được, đệ mang các huynh đệ đi nghỉ ngơi, bọn họ đi một ngày đường cũng mệt mỏi."
Nói xong, liền bảo các huynh đệ qua quán trà phía đối diện.
Khương Linh Lung cùng Mộ Dung Hằng ở trong xe ngựa, Khương Linh Lung nằm trên đùi Mộ Dung Hằng, ngẩng đầu nhìn hắn, cười ngọt ngào.
Mộ Dung Hằng thấy nàng cười ngây ngô liền cười nhạo một tiếng, "Nàng cười cái gì?"
Khương Linh Lung nhìn Mộ Dung Hằng, đôi mắt phát ra ánh sáng, "Tướng công, sao ngài lại đẹp như vậy?"
Mộ Dung Hằng vui vẻ cười, "Nàng cũng đẹp."
Khương Linh Lung cười hì hì, "Ánh mắt tướng công thật tốt."
Ở trên xe ngựa một lúc, đột nhiên bên ngoài có tuyết rơi, Khương Linh Lung ngồi dậy khỏi đùi Mộ Dung Hằng, xốc mành xe, gió lạnh vù vù tiến vào, Khương Linh Lung lạnh đến mức run cầm cập, nhanh chóng thả mành xe xuống, rụt cổ nói: "Tướng công, bên ngoài thật lạnh."
Mộ Dung Hằng vội khoác áo choàng bên cạnh lên vai Khương Linh Lung, "Mặc nhiều chút, nàng cảm lạnh ta sẽ đau lòng."
Hắn vừa nói vừa vây chặt áo choàng quanh cổ nàng, thắt dây lại.
Phần cổ áo choàng có một vòng lông vô cùng mượt mà màu trắng, quấn dưới cằm Khương Linh Lung, vốn dĩ mặt nàng đã nhỏ, bị lông tơ ấm áp che khuất một phần ba, khuôn mặt trông càng nhỏ hơn, chỉ có đôi mắt vô cùng to tròn, sáng lấp lánh, liếc nhìn hắn, muốn bao nhiêu đáng yêu liền có bấy nhiêu đáng yêu.
Mộ Dung Hằng nhìn, tâm mềm như nước, hắn ôm Khương Linh Lung vào lồng ngực, cúi đầu hôn nàng, nhẹ giọng nói, "Lung Nhi, nàng thật ngoan."
Khương Linh Lung cười hì hì, trong lòng ngọt như mật.
Mộ Dung Hằng nhìn nàng cười, chỉ cảm thấy như ánh nắng ấm áp, đẹp như giấc mộng.
Hai người lưu luyến ôm nhau, đột nhiên, một vật gì đó đập vào bên ngoài xe ngựa, khiến chiếc xe ngựa xóc nảy một chút.
"A!" Khương Linh Lung sợ tới mức thét chói tai, còn không kịp phản ứng, liền cảm giác lực đạo Mộ Dung Hằng ôm eo nàng tăng thêm vài phần.
Nàng kinh hoảng mà ngẩng đầu, chưa bao giờ nhìn thấy hắn có biểu tình ngưng trọng như thế.
Hắn trầm mặt, quát lên, "Kẻ nào?!"
Bên ngoài, một giọng nam vang lên, "Người muốn mạng ngươi!"
Lời còn chưa dứt, một thanh kiếm dài trực tiếp xuyên qua màn xe, đâm vào.
Thích khách kia giống như nhìn thấu bên trong, trường kiếm hướng về phía Mộ Dung Hằng.
Khương Linh Lung ở trong lồng ngực Mộ Dung Hằng, lúc trường kiếm kia đâm tới, nàng sợ tới mức mặt trắng bệch, một giây sau, bàn tay ấm áp phủ lên đôi mắt nàng, nhẹ giọng nói: "Đừng nhìn."
Kẻ dùng kiếm là một cao thủ, một nhát kiếm đâm vào vừa nhanh vừa chuẩn lại tàn nhẫn, muốn tránh cũng không kịp, Mộ Dung Hằng trực tiếp dùng tay chắn lại, cùng câu nói dịu dàng "Đừng nhìn" của hắn, Khương Linh Lung còn nghe thấy được tiếng da thịt xé rách.
Nàng sợ tới mức ngực run lên, nước mắt trào ra, "Tướng công..."
Nàng theo bản năng muốn kéo bàn tay Mộ Dung Hằng đang che đôi mắt mình lại, Mộ Dung Hằng lại càng giữ chặt, "Ngoan, đừng nhìn."
Mộ Dung Hằng nắm chặt thân kiếm sắc bén, lưỡi kiếm đâm sâu vào lòng bàn tay, máu tươi chảy ào ào như nước.
Chảy nhiều máu như vậy, lại từ đầu tới cuối không hô một tiếng, phảng phất như thanh kiếm kia không đâm vào người hắn.
Khương Linh Lung bị che mắt lại, không nhìn thấy gì, sợ đến mức cả người phát run, nghẹn ngào nói, "Tướng công, ngài không sao chứ?"
Mộ Dung Hằng lắc đầu, "Không có việc gì, ngoan, đừng sợ."
Hắn dứt khoát ấn đầu Khương Linh Lung vào trong lồng ngực, bảo hộ chặt chẽ.
Bên ngoài vang lên tiếng đánh nhau kịch liệt, hẳn là Mộ Dung Thâm dẫn người qua cứu.
Nhưng nghe tiếng động cũng biết đối phương có rất nhiều người, bên Mộ Dung Hằng hiển nhiên không chiếm ưu thế.
Thế tới ào ạt.
Ánh mắt Mộ Dung Hằng lạnh băng, lòng bàn tay đột nhiên dùng sức, nội lực tỏa ra, thân kiếm đột nhiên bắn ra ngoài.
Hắn có nội lực kinh người, thích khách ngoài kia đang nắm chuôi kiếm, lòng bàn tay tê rần. Mộ Dung Hằng thừa cơ, tay dùng sức, đoạt lấy kiếm.
Đảo khách thành chủ, Mộ Dung Hằng xoay thân kiếm lại, đâm ra phía ngoài cực nhanh.
Thích khách bên ngoài còn chưa kịp phản ứng, ngực bị kiếm đâm, thân mình lảo đảo, trực tiếp ngã xuống xe ngựa.
Nguy cơ được giải trừ, nhưng còn không đợi Mộ Dung Hằng kịp chuẩn bị, đột nhiên bốn phương tám hướng có tiếng bước chân cực nhanh đang hướng về đây.
Tất cả đều là cao thủ!
Sắc mặt Mộ Dung Hằng âm trầm tới cực điểm, lòng bàn tay tiếp tục xoay, vô số ám khí từ xe ngựa phóng ra.
Bên ngoài, vô số tiếng kêu thảm thiết, thích khách ngã xuống.
Nhưng mà, đám thích khách này giết mãi không hết, đã chết một nhóm, giây tiếp theo, lại có nhóm mới xuất hiện.
Mộ Dung Thâm ở bên ngoài giết đỏ cả mắt, quay đầu thấy vô số tên bịt mặt đang hướng về phía xe ngựa, hét lớn một tiếng, "Bảo hộ Tứ ca!"
Vừa nói xong, vô số ám khí từ trong xe ngựa bắn ra.
Chân Mộ Dung Hằng không tiện, nhưng bản thân hắn có võ nghệ cao cường, ám khí càng xuất thần nhập hóa, đối phó với nhiều thích khách như thế này, cùng lắm thì giết được bao nhiêu thì giết.
Từ đầu tới cuối, hắn ấn chặt đầu Khương Linh Lung, không cho nàng xem, cũng không cho nàng nghe.
Hắn không muốn làm nàng sợ hãi.
Nhưng mà, mới giải quyết xong một nhóm thích khách, xe ngựa lại đột nhiên mất khống chế, chỉ nghe tiếng con ngựa đầu đàn hí vang, chiếc xe ngựa điên cuồng chạy đi, vô cùng xóc nảy.
Xe ngựa hoàn toàn mất khống chế, trong chớp nhoáng đã vọt tới vực sâu.
"Tứ ca!"
Xe ngựa chạy thẳng xuống vực sâu, tốc độ phi thường nhanh, nhanh đến mức căn bản không kịp cứu, hơn nữa Mộ Dung Thâm cùng các hộ vệ đều bị thích khách vây đánh, trong lúc nhất thời không thể thoát thân, chỉ có thể trơ mắt nhìn xe ngựa rơi xuống vực.
"Tứ ca!" Mộ Dung Thâm la lên, hốc mắt đỏ tươi, dùng kiếm đâm tên thích khách ngăn cản hắn, mũi chân điểm một cái, xoay người xông ra khỏi vòng vây.
Hắn chạy nhanh tới rìa vực, nhưng đã không còn kịp. Khi hắn chạy tới, xe ngựa đã rơi xuống đáy vực.
"Tứ ca!"
Xe ngựa của Mộ Dung Hằng cùng Khương Linh Lung cứ như vậy rơi xuống vực sâu. Hết thảy đều phát sinh trong vài giây ngắn ngủi, không cho bất cứ kẻ nào có cơ hội phản ứng kịp.
Mộ Dung Thâm đứng cạnh rìa vực, nhìn xe ngựa rơi xuống trong nháy mắt, đầu óc trống rỗng, trái tim đau đớn.
Bên cạnh rìa vực vẫn đang đánh nhau kịch liệt. Đột nhiên, ai đó bên đối phương rống lớn một tiếng, "Mộ Dung Hằng đã chết! Toàn quân lui!"
Một đám hắc y nhân bịt mặt nhanh chóng rút lui.
Lâm Dương muốn mang theo nhân mã đuổi theo, Mộ Dung Thâm quát lên: "Đừng đuổi theo! Cứu người quan trọng hơn!"
Lâm Dương dừng bước, đi đến bên cạnh Mộ Dung Thâm, "Vương gia..."
Đôi mắt Mộ Dung Thâm nhìn chằm chằm bên dưới vực sâu, giọng nói có chút run rẩy: "Tìm người, lập tức tìm người!"
"Vâng, Vương gia!"
Lâm Dương cao giọng đáp, xoay người, tầm mắt nhìn xuống vực sâu vạn trượng, trái tim đập mạnh, chỉ sợ...
Lâm Dương đột nhiên lắc đầu: Không có khả năng! Chủ tử là người hiền ắt sẽ được phù hộ! Trận chiến sông Bạch Nghi hung hiểm như vậy, Vương gia bị trọng thương, không phải vẫn còn sống đó sao?
Phải, sẽ không có chuyện gì!
Lâm Dương không ngừng an ủi chính mình, đi đến phía trước, hô lớn một tiếng, "Các huynh đệ, cùng ta xuống núi! Không tìm thấy Vương gia, mọi người lấy chết tạ tội!"
Nói xong, Lâm Dương dẫn đầu đi phía trước, các hộ vệ đi theo sau, nhanh chóng đi xuống vách núi.
Hai canh giờ (bốn tiếng) sau, mọi người rốt cuộc cũng đi xuống đáy vực.
Nhưng mà, tìm thật lâu lại không phát hiện Mộ Dung Hằng cùng Khương Linh Lung. Không chỉ không thấy người, ngay cả xe ngựa cũng không tìm được.
"Vương gia, vùng phụ cận xung quanh đã tìm hơn mười lần, khả năng là không ở đây..."
Lâm Dương tiến lên báo cáo, sắc mặt Mộ Dung Thâm âm trầm tới cực điểm, lửa giận trong mắt ngập trời, "Sao lại không ở đây?! Xe ngựa rơi xuống vực sâu, ngươi mắt mù không thấy sao?!"
Vì quá lo lắng nên tinh thần Mộ Dung Thâm không tốt, lửa giận không có chỗ phát tiết. Lâm Dương vô tình chạm vào thuốc nổ.
Lâm Dương bị mắng, không dám hé răng, lại tiếp tục trở về tìm.
Đột nhiên, bên kia bờ sông có một hộ vệ hô to, "Tìm được rồi! Tìm được xe ngựa rồi!"
Cả người Mộ Dung Thâm chấn động, đi nhanh tới chỗ bờ sông.
Bọn thị vệ đang vớt xe ngựa lên.
Xe ngựa rơi vỡ nên chỉ còn mảnh nhỏ, có thể thấy được là thảm khốc đến mức nào.
Mộ Dung Thâm thấy xe ngựa cơ hồ vỡ thành từng mảnh nhỏ, cả người như rơi vào trong hầm băng, vô cùng lạnh lẽo.
Xe ngựa đã thành như vậy, huống chi là thân xác...
Sắc mặt Mộ Dung Thâm trắng bệch, lảo đảo, từng bước đi qua bờ sông, khàn giọng hỏi: "Người đâu?"
"Bẩm Vương gia, người còn chưa tìm được. Nhưng nếu xe ngựa ở dưới sông, nói vậy người cũng..."
"Tìm, lập tức tìm! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"