Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Lúc Mộ Dung Hằng đè lên, Khương Linh Lung khẩn trương tới mức cứng lại, đôi mắt nhìn chằm chằm hắn, một lúc sau mới nói: "Tướng... Tướng công... Cái kia... Cái kia của chàng... Được rồi sao?"
Là một nam nhân, sao có thể nghe lọt lời này?
Môi Mộ Dung Hằng chạm vào tai Khương Linh Lung, thấp giọng nói: "Được hay không, nàng sẽ biết."
Hô hấp nóng bỏng phả vào tai Khương Linh Lung, nóng tới mức cả người nàng run lên, theo bản năng muốn né tránh.
Mộ Dung Hằng lại không cho nàng cơ hội, nghiêng đầu hôn lên môi nàng.
Không hề dịu dàng, nụ hôn này vừa hung hăng vừa tàn nhẫn, cắn nuốt liếm mút. Đầu lưỡi nặng nề cạy mở răng nàng, răng môi triền miên, tiến quân thần tốc như vào chỗ không người.
Khương Linh Lung bị hôn đến mức thở hồng hộc, đẩy ngực Mộ Dung Hằng ra theo bản năng, nhưng hắn giống như được đúc bằng đồng, hoàn toàn đẩy không ra.
"Tướng... Tướng công..." Khương Linh Lung thở không nổi, mở miệng nói, giọng mềm như bông, không có chút sức lực, nhưng chính giọng nói mềm mại như vậy, mới dễ dàng câu mất lòng người.
Hô hấp Mộ Dung Hằng trở nên thô nặng, hơi buông môi nàng ra, rồi lại hôn xuống, hôn cái cổ mảnh khảnh của nàng, xương quai xanh, cuối cùng dừng ở trước ngực mềm mại.
Cách lớp trung y mỏng, đôi môi nóng bỏng dừng ở trước ngực Khương Linh Lung, cả người nàng rùng mình, ôm chặt đầu Mộ Dung Hằng theo bản nặng, tiếng nói khàn khàn giống như sắp khóc, "Tướng... Tướng công..."
Mộ Dung Hằng ngẩng đầu, thấp giọng hỏi: "Sao thế?"
Mặt Khương Linh Lung đỏ rần, đôi mắt ướt át như sắp khóc, đầu ngón tay chạm vào tóc Mộ Dung Hằng, nhẹ giọng nỉ non, "Khó chịu... Tướng công, khó chịu......"
Giọng nàng giống như mèo con, xuyên thẳng vào lòng Mộ Dung Hằng, hắn nhìn nàng, ánh mắt tối thêm vài phần, thân thể hướng lên trên, môi lại lần nữa dán vào tai Khương Linh Lung, giọng nói khàn khàn mang theo vài phần ý cười, "Nói cho ta, nơi nào khó chịu?"
Khương Linh Lung nhắm chặt mắt, cắn môi, không chịu nói.
"Nói, nơi nào khó chịu?" Mộ Dung Hằng cười hỏi, tay cũng không nhàn rỗi, chui vào vạt áo Khương Linh Lung...
Bàn tay nóng bỏng dán vào da thịt, nóng đến mức cả người Khương Linh Lung phát run, nắm chặt tay Mộ Dung Hằng theo bản năng, đôi mắt ướt đẫm nhìn Mộ Dung Hằng, "Tướng... Tướng công, ta... ta sợ..."
Mộ Dung Hằng cúi đầu, hôn nhẹ lên môi nàng, "Đừng sợ, Lung Nhi, đừng sợ..."
Giọng nói khó nhọc, đột nhiên hắn ôm Khương Linh Lung lên, để nàng đối mặt với hắn.
Đôi tay hắn chạm vào bả vai nàng, sau đó chậm rãi cởi trung y ra.
Da thịt trắng nõn một tấc lại một tấc bại lộ trước mặt, Mộ Dung Hằng hô hấp nặng nề, đôi mắt nhìn chằm chằm nàng, không hề chớp lấy một cái.
Khương Linh Lung thẹn thùng, mặt đỏ bừng, thân thể giống như bị đặt lên củi thiêu, vô cùng nóng bỏng.
Toàn bộ lớp trung y bị cởi ra, chỉ còn lại một chiếc yếm màu hồng cánh sen.
Khương Linh Lung thấy Mộ Dung Hằng đang nhìn chằm chằm vào ngực nàng, che hai tay trước ngực theo bản năng, run rẩy nói: "Tướng công, đừng... Đừng nhìn......"
Mộ Dung Hằng đã lạc vào cơn mê, kéo đôi tay đang che đậy thân thể xuống, giọng khàn khàn: "Không cần che, rất đẹp."
Bàn tay hắn hướng ra đằng sau, cởi dây yếm, trong nháy mắt, vật che đậy cuối cùng bị vứt ở trên giường.
Khương Linh Lung xấu hổ, mặt đỏ như sắp nhỏ máu, muốn dùng tay che đậy, lại bị Mộ Dung Hằng đè lại.
Nàng không dám ngẩng đầu đối diện với Mộ Dung Hằng, tim đập thình thịch, như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Mộ Dung Hằng nhìn cơ thể Khương Linh Lung, giống như một khối ngọc hoàn mỹ không tì vết. Đôi mắt hắn chuyển sang màu đỏ tươi, yết hầu giống như bị lửa đốt, cơ thể như rơi vào chảo lửa, rốt cuộc cũng không khống chế được, cúi người, đè nàng trên giường.
...
Nửa đêm, bên ngoài tuyết rơi lớn.
Mai Hương quay trở về sau khi làm việc xong. Ngày thường đám thị vệ hay ở trong sân trông coi, nay lại không thấy, chỉ có Tôn ma ma gác đêm, nhưng không đứng trước phòng tiểu thư, mà lại đứng ở trong viện, đi đi lại lại.
Mai Hương ngây người, "Ma ma, sao người lại ở đây? Tuyết lớn như vậy, mau vào hành lang đứng đi."
Nói xong, liền kéo Tôn ma ma tới chỗ hành lang.
Tôn ma ma chưa kịp ngăn cản, đã bị nàng kéo đến hành lang.
Mới vừa tới bậc thang, liền nghe thấy trong phòng có tiếng nức nở, có vẻ vô cùng thống khổ.
Mai Hương nghe thấy, vô cùng khiếp sợ, trừng mắt nhìn Tôn ma ma, "Ma ma, người nghe thấy không? Tiếng kêu ở trong phòng là của tiểu thư sao? Trời ạ, sao lại khóc thảm thương vậy, có phải có chỗ nào không thoải mái không?"
Mai Hương nói, theo bản năng chuẩn bị đẩy cửa.
Tôn ma ma sợ tới mức linh hồn nhỏ bé sắp bay mất, một tay kéo nàng trở về, chọc vào gáy nàng, hạ giọng nói: "Nha đầu ngu ngốc này! Làm loạn cái gì đấy?!"
"Nô tỳ không quấy rối, người nghe đi, tiểu thư đang khóc."
"Ai nha! Cái đứa ngốc này, mau nhỏ giọng lại!" Giọng Mai Hương không nhỏ, Tôn ma ma sợ tới mức che miệng nàng lại.
Mai Hương trừng mắt, cảm thấy rất kỳ quái, tiểu thư khóc lớn như vậy, sao Tôn ma ma lại mặc kệ không quản?
Tôn ma ma kéo nàng xuống bậc thang, ra ngoài viện, trừng mắt nhìn nàng: "Ta buông ngươi ra, nhưng ngươi không được phép ồn ào!"
Mai Hương dùng sức gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Lúc này Tôn ma ma mới bỏ tay ra khỏi miệng nàng.
Mai Hương kỳ quái hỏi: "Ma ma, rốt cuộc là tiểu thư làm sao vậy?"
Tôn ma ma nói: "Không có gì, tiểu thư đang vui sướng đấy."
"Hả?"
Tôn ma ma ngẩng đầu nhìn Mai Hương, lắc đầu thở dài, "Tiểu nha đầu không có kiến thức. Tiểu thư khóc không phải vì thân thể không thoải mái, mà là vì Vương gia đang làm đau tiểu thư!"
"Hả?" Mai Hương càng nghe càng không hiểu, "Có ý gì?"
Tôn ma ma quả thực bị nha đầu này làm tức chết rồi, xua tay nói: "Bỏ đi, nói ngươi cũng không hiểu, tóm lại tiểu thư không có việc gì, ngươi cũng đừng manh động mới sống qua ngày, giờ thì về phòng nghỉ ngơi đi, nơi này có ta trông giữ là được."
Mai Hương "À" một tiếng, "Nô tỳ về phòng đây."
Khoảng thời gian này bị đại nha hoàn kia bắt ép làm việc, thật sự mệt muốn chết.
Đấm lưng, nàng mệt mỏi lê thân về phòng.
Sau khi Mai Hương về phòng, Tôn ma ma ngồi trên ghế đá trong sân.
Tuyết rất lớn, trong chốc lát trên mặt đất đã xuất hiện lớp tuyết dày.
Trong không trung, không ngừng vang lên tiếng Khương Linh Lung khóc thút thít xin tha.
Tôn ma ma tươi cười, chắp tay trước ngực, nhìn lên không trung, "Lão gia, phu nhân phù hộ, rốt cuộc tiểu thư đã trưởng thành."