MỘNG NHU TÌNH

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

Mộ Dung Thâm nổi giận đùng đùng xuống núi.

Vào thành, trong thành một mảnh phồn hoa náo nhiệt.

Mộ Dung Thâm nhớ tới lời Nhiếp Vân nói, nhà nam nhân kia rất có tiền, ở trong thành cũng là đại nhân vật có uy tín.

Hắn không khỏi hừ một tiếng.

Có tiền? Có nhiều bằng hắn không?

Có uy tín danh dự? Có thể so với hắn sao?

Nhiếp Vân còn nói, đối phương tuấn tú lịch sự, phong độ nhẹ nhàng. Lòng Mộ Dung Thâm giống như bị nghẹn lại, buồn bực luống cuống. Đột nhiên hắn mở cuộn tranh trong tay ra, nhìn kĩ, hừ một tiếng.

Như thế này mà dám nói là tuấn tú lịch sự. Đúng là không có mắt!

Mộ Dung Thâm lại nghĩ tới của hồi môn trên núi Thanh Dương, lòng như lửa đốt. Khi nào gặp được Lục Song Ngưng, chắc chắn hắn phải hỏi nàng, rốt cuộc nàng đang nghĩ gì?!

Lại cúi đầu xem xét bức hoạ, khuôn mặt hắn trầm xuống, đi tới ven đường hỏi người bán hàng rong, "Đại nương, ngươi có biết người này không?"

Đại nương bán đồ chơi làm bằng đường, liếc mắt nhìn một cái, "Ai nha, đây không phải Thẩm công tử sao?"

"Ngươi biết nhà hắn ở đâu không?"

"Biết, Thẩm công tử nổi tiếng tấm lòng hướng thiện, nhà ở con hẻm phía đông, cái cửa đầu tiên lớn nhất, có hai con sư tử bằng đá, đó chính là Thẩm phủ." Đại nương vừa nói vừa chỉ đường.

Mộ Dung Thâm thuận tay cho hai miếng bạc vụn, "Cảm tạ!"

Nói xong liền xoay người tới chỗ đại nương vừa chỉ.

Đại nương vội la lên, "Ai nha! Công tử dừng bước!"

Mộ Dung Thâm dừng bước, quay đầu lại, "Có chuyện gì sao?"

Đại nương vội chạy tới trước mặt hắn, nói: "Công tử muốn tìm Thẩm công tử sao? Ngài đến miếu Từ Vân ở ngoại thành đi, tháng nào Thẩm công tử cũng phát cháo cho dân nghèo ở đó."

Mộ Dung Thâm hơi nhíu mày. Thật đúng là một kẻ có tấm lòng hướng thiện?

Im lặng một lúc lâu, hắn gật đầu nói: "Đã biết, đa tạ đại nương chỉ đường!"

Nghe Nhiếp Vân nói, ngày nào Lục Song Ngưng cũng ở bên nam nhân họ Thẩm kia.

Mộ Dung Thâm muốn tìm Lục Song Ngưng, nhưng lại không biết nàng ở nơi nào, cho nên chỉ có thể tìm tên họ Thẩm kia. Quả nhiên, tới miếu Từ Vân ở ngoại Thành, còn chưa tới gần, từ xa đã thấy Lục Song Ngưng đứng trước một thùng gỗ lớn, trong tay cầm muôi, múc từng chén cháo.

Bên cạnh nàng còn có một nam nhân, không cần đoán, liếc mắt cũng nhận ra rất giống người bên trong bức họa. Hai người sóng vai ở bên nhau, Lục Song Ngưng còn đang tươi cười, thoạt nhìn vô cùng vui vẻ.

Mộ Dung Thâm tức giận đến mức ngực khó chịu, đôi tay nắm chặt thành quyền, đột nhiên cất bước, bước nhanh tới chỗ phát cháo.

Trước nơi phát cháo, tất cả đều là bá tánh nghèo khổ quần áo rách rưới, có lão nhân, có ăn mày, còn có tiểu hài tử xanh xao vàng vọt. Tất cả mọi người đều cầm chén, chờ đến lượt.

Lục Song Ngưng vừa bận rộn múc cháo, vừa nói với nam nhân bên cạnh: "Thẩm công tử, sau này tháng nào ta cũng tới giúp ngài phát cháo, được không?"

Thẩm Lâm khẽ cười, "Đương nhiên là có thể, chỉ sợ muội mệt thôi."

Lục Song Ngưng vội lắc đầu, "Đừng lo, ta không ngại, đây là việc nên làm."

"Được, vậy muội..."

Thẩm Lâm còn chưa dứt lời, đột nhiên ngây ngốc, ánh mắt nghi hoặc nhìn vị công tử đột nhiên xuất hiện trước nơi phát cháo, "Công tử, có chuyện gì sao?"

Lục Song Ngưng nghe thấy, theo bản năng ngẩng đầu lên. Trong nháy mắt, chiếc muỗng trong tay rơi xuống thùng gỗ.

Mộ Dung Thâm híp mắt, sau đó giơ tay, chỉ vào Lục Song Ngưng, "Ta tìm nàng ấy."

Thẩm Lâm sửng sốt, nhìn về phía Lục Song Ngưng, "Muội biết hắn sao?"

Lục Song Ngưng cũng khiếp sợ. Thậm chí nàng còn hoài nghi mình hoa mắt, không phải Mộ Dung Thâm ở Kinh thành sao? Sao lại ở đây?

Nàng trố mắt một hồi lâu, cho đến khi Thẩm Lâm quay đầu lại, nàng mới phục hồi tinh thần, gượng cười nói: "Biết... Biết..."

Nói xong, liền đưa muôi cho nha hoàn bên cạnh, sau đó nói với Thẩm Lâm: "Ta đi ra đây một chút, lát nữa trở lại."

Thẩm Lâm gật đầu, "Được, muội đi đi."

Lúc này Lục Song Ngưng mới ra khỏi nơi phát cháo. Lúc chạy ra, nàng kỳ quái nhìn Mộ Dung Thâm, nói: "Thất... Sao ngươi lại ở đây?"

Mộ Dung Thâm đen mặt, trừng nàng một cái, đi tới chỗ ít người.

Lục Song Ngưng bị Mộ Dung Thâm trừng, có chút khó hiểu, chạy chậm theo sau hắn, "Ngươi trừng ta làm gì? Chẳng lẽ ta chọc giận ngươi?"

Mộ Dung Thâm nghe vậy, bước chân ngừng lại, quay đầu hừ một tiếng, "Nàng chọc giận hay không chọc giận ta, còn cần ta phải nói sao?"

Lục Song Ngưng mím môi. Sao nàng lại cảm thấy hôm nay Mộ Dung Thâm là lạ.

"Rốt cuộc ngươi làm sao vậy? Đang êm đẹp tự dưng nổi giận?"

Hắn làm sao vậy? Nàng còn dám hỏi hắn làm sao vậy? Mộ Dung Thâm nghẹn sắp chết, sau đó tiến lên một bước, tay phải nắm chặt tay Lục Song Ngưng, "Ta làm sao vậy? Nàng còn không biết xấu hổ mà hỏi ta? Lục Song Ngưng, ngày thường ta đối xử với nàng đâu có tệ? Nàng nói đi là đi, một lời nhắn cũng không để lại cho ta, lương tâm nàng đâu, bị cẩu ăn mất rồi à?!"

Lục Song Ngưng bị Mộ Dung Thâm phát hỏa làm cho khiếp sợ, theo bản năng muốn rút tay ra khỏi tay Mộ Dung Thâm. Nhưng nàng càng muốn rút ra, Mộ Dung Thâm lại càng nắm chặt hơn, ánh mắt càng hung hăng trừng nàng.

Lực hắn rất lớn, tay Lục Song Ngưng bị nắm phát đau, "Mộ Dung Thâm, ngươi làm gì vậy? Mau thả ta ra, đau quá!"

Mộ Dung Thâm đang nổi nóng, cũng không giữ được bình tĩnh, lúc này thấy Lục Song Ngưng kêu đau, ngực run lên, ngay lập tức buông nàng ra theo phản xạ có điều kiện.

Lục Song Ngưng vừa được tự do, lập tức nắm bàn tay, lui lại hai bước, cảnh giác nhìn Mộ Dung Thâm.

Mộ Dung Thâm rất không vừa lòng với ánh mắt cảnh giác của nàng, khuôn mặt anh tuấn đen như đáy nồi.

Hai người không ai lên tiếng, không khí vô cùng xấu hổ.

Lục Song Ngưng không hiểu sao Mộ Dung Thâm nổi giận, nhưng nghĩ lại lúc ấy nàng không từ mà biệt, hình như có phần không tốt, dù sao thì nàng cũng ở chỗ của Mộ Dung Thâm lâu như vậy, vì thế muốn giải thích hai câu.

Tuy vậy, nàng còn chưa kịp mở miệng, Mộ Dung Thâm đã lên tiếng trước. Hắn trầm mặt, ánh mắt nhìn thẳng vào nàng, "Nghe nói nàng sắp xuất giá?"

Giọng điệu của Mộ Dung Thâm rất không tốt, chữ này đến chữ khác, gần như là nghiến răng nói ra.

Lục Song Ngưng sửng sốt, "Ai nói ta..."

Không phải, nàng gả hay không gả có liên quan gì đến hắn? Nghĩ nghĩ, Lục Song Ngưng khoanh tay trước ngực, hếch cằm, nhìn Mộ Dung Thâm nói: "Ta gả hay không gả liên quan gì tới ngươi? Ngươi quản nhiều như vậy làm gì?"

Mộ Dung Thâm nghe được lời này, trong lòng như sắp bốc hỏa.

Tuy vậy, một khi hắn tức giận, biểu hiện lại vô cùng bình tĩnh. Hắn nhìn Lục Song Ngưng, cười lạnh nói: "Nàng muốn gả cho nam nhân kia?"

Lục Song Ngưng nhíu mày, "Ta gả hay không không gả, gả cho ai, liên quan gì tới ngươi?"

Lục Song Ngưng không hiểu Mộ Dung Thâm, chẳng phải hiện tại hắn nên ở nhà tình chàng ý thiếp với tiểu Vương phi của hắn sao? Sao lại chạy tới đây quan tâm mối hôn sự của nàng?

Lục Song Ngưng nhìn hắn, giọng điệu xa cách, "Thất Vương gia, còn chuyện gì không? Không có việc gì thì ta đi đây."

Mộ Dung Thâm nhìn nàng, không nói lời nào, sắc mặt nặng nề, nhìn không ra đang nghĩ gì.

"Nếu không có việc gì, ta đây cũng không thể chiêu đãi Vương gia, cáo từ."

Lục Song Ngưng nói xong liền xoay người, muốn quay về nơi phát cháo.

Phải mất rất nhiều thời gian nàng mới quên được Mộ Dung Thâm, hiện tại hắn lại đột nhiên xuất hiện. Nàng không muốn nói nhiều với hắn, sợ sẽ rối loạn tâm tư.

Lục Song Ngưng nghĩ vậy, bước chân có phần nhanh hơn.

Nhưng mới đi được vài bước, Mộ Dung Thâm ở phía sau gọi nàng, "Lục Song Ngưng!"

Lục Song Ngưng dừng lại. Nàng do dự một lát, quay đầu hỏi, "Còn có chuyện gì?"

Hai người cách nhau một khoảng khá xa.

Ánh mắt Mộ Dung Thâm sâu thẳm, giống như đang suy nghĩ gì đó. Ngay sau đó, hắn đi về phía Lục Song Ngưng.

Sắc mặt Mộ Dung Thâm hòa hoãn hơn, không còn hung dữ như trước. Lục Song Ngưng thấy thế, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn, "Làm sao vậy?"

Mộ Dung Thâm nhìn nàng, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, "Lục Song Ngưng, đừng gả."

Lục Song Ngưng lập tức sửng sốt, tim đập nhanh hơn, môi run rẩy, theo bản năng hỏi, "Vì... Vì sao?"

Vì sao lại quan tâm tới hôn sự của nàng? Vì sao không cho nàng gả?

Mộ Dung Thâm nói: "Hắn tốt hơn ta sao?"

Đột nhiên Lục Song Ngưng mở to hai mắt, trái tim ngưng trệ, sau đó lại kinh hoàng đập thình thịch thình thịch.

Hắn tốt hơn ta sao?

Đây là có ý gì?

Cánh tay Lục Song Ngưng phát run, nắm chặt váy theo bản năng.

Đúng lúc này, đột nhiên Mộ Dung Thâm giữ tay nàng.

Mặt Lục Song Ngưng lập tức nóng lên, ngón tay hơi run rẩy, "Ngươi... Ngươi... Ngươi có ý gì?"

Lục Song Ngưng cúi đầu hỏi, không dám nhìn vào mắt Mộ Dung Thâm.

Mộ Dung Thâm lại nhìn nàng chằm chằm, "Lục Song Ngưng, nàng khờ thật hay là giả ngốc? Nàng cho rằng tại sao ta lại xuất hiện ở đây?"

Ngực Lục Song Ngưng run rẩy, hồi lâu sau mới có dũng khí ngẩng đầu lên, "Ngươi...... Ngươi tới tìm ta?"

"Nàng đoán xem?" Mộ Dung Thâm tức giận trừng nàng, "Ta ngàn dặm xa xôi chạy tới tìm nàng, nàng thì ngược lại, thế mà lại chuẩn bị gả đi."

Lục Song Ngưng lắc đầu, "Không phải, ta không xuất giá! Thẩm công tử là bằng hữu của ta!"

Mộ Dung Thâm hừ lạnh: "Bằng hữu? Bằng hữu mà mỗi ngày phải gặp mặt nhau? Lục Song Ngưng, nàng không biết sư phụ nàng đã chuẩn bị của hồi môn cho nàng xong rồi sao?"

"Của hồi môn?!" Lục Song Ngưng trợn tròn mắt. Trời ạ, sư phụ keo kiệt của nàng chuẩn bị của hồi môn cho nàng?

Mộ Dung Thâm nói: "Vậy cũng tốt, nếu của hồi môn đã chuẩn bị xong, vậy chờ ta về kinh, trực tiếp làm hỉ sự luôn."

Lục Song Ngưng ngây ngốc.

Sao nàng cảm thấy lời nói này không thích hợp?

Suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên nàng hồi phục tinh thần, đẩy Mộ Dung Thâm ra, "Ai... Ai muốn gả cho ngươi?"

"Lục Song Ngưng!"

"Ngươi đừng có hét! Tuy Lục Song Ngưng ta chỉ là nữ tử bình dân, nhưng ta sẽ không làm thiếp."

"Cái gì?" Mộ Dung Thâm nghe được, khuôn mặt mờ mịt, ngạc nhiên nói: "Ai bảo nàng làm thiếp?"

Lục Song Ngưng ngơ ngẩn nhìn Mộ Dung Thâm. Không phải làm thiếp? Có ý gì?

Lục Song Ngưng ngây ngốc nửa ngày, không nhịn được mà hỏi, "Ngươi... Có ý gì?"

Có ý gì?!

"Lục Song Ngưng, nàng còn có thể ngu ngốc hơn được không?" Đã nói là sẽ hồi kinh thành thân, nàng còn không hiểu ý hắn?

Lục Song Ngưng trừng mắt, "Ngươi mới ngốc!"

Dám nói nàng ngốc?

Thiếu chút nữa Lục Song Ngưng bị hắn lừa, hắn đã có Vương phi, còn tới đây nói chuyện này với nàng làm gì?

Nghĩ vậy, lòng Lục Song Ngưng như bốc hỏa, cười lạnh nói: "Thất vương gia, ngài đừng nói giỡn với ta, cho dù có là trắc phi, ta cũng khinh thường làm, ta không có hứng thú với việc ngày ngày tranh đoạt nam nhân với nữ nhân khác."

Mộ Dung Thâm nhíu mày. Rốt cuộc nha đầu này đang nói cái gì? Càng nói càng thái quá.

"Lục Song Ngưng, ai nói nàng phải đoạt nam nhân với nữ nhân khác?"

"Sao không phải? Ngươi cho rằng ta không biết sao, không phải thiên kim thượng thư là Vương phi của ngươi sao. Ta chỉ là một nha đầu ở nông thôn, không tiền không thế, không có mạng để đấu với người ta."

Lục Song Ngưng vừa nói vừa liếc Mộ Dung Thâm.

Ngữ khí của nàng có phần âm dương quái khí, chính nàng lại không phát hiện ra.

Nàng nói xong, đợi hồi lâu cũng không thấy Mộ Dung Thâm nói gì, không nhịn được mà ngẩng đầu lên, lại thấy Mộ Dung Thâm thâm sâu nhìn nàng, khóe môi hơi cong, giống như đang cười.

"Ngươi... Ngươi cười cái gì?" Mộ Dung Thâm cười làm lòng Lục Song Ngưng hốt hoảng.

Mộ Dung Thâm nhướng mày, ý cười trên mặt càng sâu, bước tới gần Lục Song Ngưng.

Vóc dáng Mộ Dung Thâm rất cao, mang trong mình khí thế áp bách, Lục Song Ngưng hốt hoảng, lui lại phía sau theo bản năng.

Mộ Dung Thâm tiến lên một bước, nàng lui lại một bước.

Tới tới lui lui, đột nhiên Mộ Dung Thâm duỗi tay qua, ôm eo nàng.

Trái tim Lục Song Ngưng run rẩy, mở to hai mắt, "Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"

Mộ Dung Thâm nhìn thẳng vào nàng, "Lục Song Ngưng, cho nên lúc trước nàng đột ngột rời khỏi Kinh thành, không từ mà biệt, chính là vì biết ta sắp cưới nữ nhi của Chu thượng thư?"

"Ta... Ta..." Lục Song Ngưng hoang mang rối loạn, nói không nên lời.

Mộ Dung Thâm thấy nàng không đáp, liền biết mình đoán không sai.

Hắn không nhịn được nở nụ cười, tay phải giơ lên, nhẹ nhàng nhéo cằm Lục Song Ngưng, "Tiểu cẩu muội, không nhìn ra nàng lại là bình dấm chua."

Trong đầu Lục Song Ngưng "ầm" một tiếng, mặt đỏ lên, nàng rời khỏi vòng tay Mộ Dung Thâm theo bản năng, "Nói hươu nói vượn, ngươi mới là bình dấm chua!"

Lục Song Ngưng đỏ mặt, vừa tức vừa thẹn.

Mộ Dung Thâm vòng tay ôm vai nàng, cúi đầu cười nói: "Xấu hổ cái gì, ta thích nàng như vậy."

Lục Song Ngưng cúi đầu, không có dũng khí ngẩng lên. Thật vất vả mới bình tĩnh được, lại đỏ mặt vì mấy câu trêu trọc của Mộ Dung Thâm.

Mộ Dung Thâm ôm bả vai Lục Song Ngưng, mang nàng tới phía trước.

Nửa bả vai Lục Song Ngưng đều dựa vào ngực Mộ Dung Thâm, tư thế vô cùng thân mật.

Trái tim Lục Song Ngưng khẩn trương đập thình thịch, lại có phần hưng phấn.

Mộ Dung Thâm ôm Lục Song Ngưng, vừa đi vừa nói: "Ba tháng trước, Hoàng tổ mẫu tứ hôn ta và nữ nhi của Chu thượng thư. Lúc đó ta cũng ý thức được ta thích nàng, cho nên nhanh chóng tìm Hoàng tổ mẫu, cầu lão nhân gia thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Tuy vậy lão nhân gia không đồng ý, ta vì nàng mà quỳ ở cung điện suốt một ngày. Kết quả khi ta về phủ, nàng thì ngược lại, lặng lẽ bỏ đi."

Mộ Dung Thâm nghĩ lại, ngày đó hồi phủ, biết được Lục Song Ngưng không từ mà biệt, liền tức giận trừng mắt nhìn nàng.

Lục Song Ngưng chột dạ, "Ngươi... Ngươi trừng ta làm gì? Sao... Sao lúc ấy ngươi không nói cho ta. Sao ta biết được...ngươi cũng thích ta..."

Chữ "thích" vừa nói ra, Lục Song Ngưng chỉ cảm thấy khẩn trương xen lẫn thẹn thùng, nhưng nàng cũng vô cùng vui vẻ, trái tim ấp áp ngọt ngào.

Mộ Dung Thâm nhìn nàng, nghiến răng nghiến lợi nói mấy chữ, "Đó là do nàng ngốc."

"Ngươi mới..."

Chữ "ngốc" còn chưa kịp nói, môi Lục Song Ngưng đã bị chặn lại.

Nàng trừng mắt, trong đầu trống rỗng, cả người giống như gỗ mục.

Một tay Mộ Dung Thâm ôm eo Lục Song Ngưng, một tay đỡ gáy nàng, gặm cắn môi nàng, hắn muốn thăm dò sâu bên trong, nhưng Lục Song Ngưng khẩn trương quá mức, hàm răng cắn chặt, hắn thử vài lần, cuối cùng đành bất đắc dĩ buông nàng ra.

"Lục Song Ngưng, nàng ngậm chặt miệng như vậy làm gì?" Mộ Dung Thâm vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười nhìn Lục Song Ngưng.

Mặt Lục Song Ngưng đỏ bừng, trái tim đập thình thịch, căn bản nói không lên lời.

Mộ Dung Thâm sờ đầu nàng, cười thỏa mãn, "Vui vẻ đến phát điên?"

Lục Song Ngưng ngẩn người, sau đó mặt còn đỏ hơn, "Đừng... Đừng nói bậy..."

Mộ Dung Thâm cười lớn. Tiểu cẩu muội nhà hắn khi thẹn thùng rất đáng yêu.

Hắn nắm tay nàng, nói: "Đi thôi, lên núi sửa soạn hành lý, cùng ta trở lại Kinh thành."

Hắn nói xong liền nắm tay Lục Song Ngưng đi về phía trước.

Lục Song Ngưng vội bắt lấy tay hắn, "Chờ một chút!"

Mộ Dung Thâm quay đầu nhìn nàng, "Sao vậy?"

Lục Song Ngưng hỏi hắn, "Chu tiểu thư kia..."

"Không có Chu tiểu thư, chỉ có Lục Song Ngưng."

"..." Chỉ có nàng sao? Lục Song Ngưng thụ sủng nhược kinh.

Mộ Dung Thâm cười hỏi: "Hiện tại có thể đi chưa?"

"Chờ... Chờ một chút... Ta, ta nói một tiếng với Thẩm công tử, chàng chờ ta một lát." Lục Song Ngưng nói, muốn rút tay ra khỏi tay Mộ Dung Thâm, nhưng Mộ Dung Thâm lại không có ý muốn thả nàng, ngược lại còn nắm chặt hơn, nói: "Ta đi cùng nàng."

Lục Song Ngưng: "..."

Lúc này, Thẩm Lâm mới phát cháo xong, thấy Lục Song Ngưng trở về, vội gọi nàng.

Lục Song Ngưng đi qua, "Thẩm công tử."

"Song Ngưng, vị này là?" Tầm mắt Thẩm Lâm dừng ở đôi tay đang giao nhau của Lục Song Ngưng và Mộ Dung Thâm, hỏi theo bản năng.

Lục Song Ngưng có phần thẹn thùng, muốn rút tay về.

Mộ Dung Thâm cảm nhận được, dùng sức nhéo tay nàng, phát tiết bất mãn trong lòng

Lục Song Ngưng bị niết đau, không dám động đậy lần nữa, gượng cười nói: "Hắn là..."

"Trượng phu." Mộ Dung Thâm dương cằm, đắc ý nói tiếp.

Lục Song Ngưng mở to hai mắt, nghiêng đầu nhìn hắn.

Mộ Dung Thâm nhướng mày: Chẳng lẽ không phải sao?

Cũng quá bá đạo.

Lục Song Ngưng không có biện pháp nói lại hắn, chỉ có thể xấu hổ.

Cũng may Thẩm Lâm nhanh chóng nở nụ cười, "Hóa ra công tử chính là người Lục cô nương thích, quả nhiên tuấn tú lịch sự, phong độ nhẹ nhàng."

Lục Song Ngưng: "..."

Trời ạ, đừng kể hết ra! Thật mất mặt!!!

Mộ Dung Thâm ngẩn ra, sau đó kiêu ngạo như sắp bay lên trời, hỏi Thẩm Lâm, "Hóa ra Song Ngưng và Thẩm công tử từng nói về ta sao?"

"Không..."

"Đúng vậy, Lục cô nương thường xuyên nhắc tới ngài, Lục cô nương còn khen ngài văn võ song toàn, đánh đàn rất hay, là đại tài tử."

"Ha ha, phải vậy không? Ai da, Song Ngưng nhà ta chính là như vậy, rất thích ta."

Lục Song Ngưng: "..."

Trời ạ, vì sao người ôn nhu nho nhã như Thẩm công tử lại là một kẻ miệng rộng???

...

Trên đường lên núi, Mộ Dung Thâm cao hứng đến mức cả người như sắp bay lên.

"Ai da, sao trước kia ta không phát hiện tiểu cẩu muội thích ta nhiều như vậy, tuấn tú lịch sự, phong độ nhẹ nhàng... ha ha ha ha."

Trên đường, Mộ Dung Thâm nhắc mãi mấy từ nghe được từ chỗ Thẩm Lâm, lỗ tai Lục Song Ngưng cũng sắp mọc kén rồi, không thể nhịn được nữa, nàng quay đầu lại, trừng mắt nhìn hắn, "Mộ Dung Thâm, chàng thực phiền!"

Mộ Dung Thâm da mặt dày, đi tới xoa đầu Lục Song Ngưng, cười nói: "Ai da, tiểu cẩu muội đừng thẹn thùng."

Lục Song Ngưng híp mắt, đá đầu gối hắn.

Mộ Dung Thâm "Á" một tiếng, ôm đầu gối nhảy vài bước, "Lục Song Ngưng, nàng dám mưu sát vi phu."

Lục Song Ngưng: "..."

Mộ Dung Thâm nắm tay Lục Song Ngưng cùng nhau lên núi.

Trong viện, Lục lão đầu cùng Nhiếp Vân đang ngồi ở ghế đá, thương lượng nên tổ chức hôn lễ thế nào.

"Chắc chắn nha đầu Song Ngưng muốn xuất giá ở trên núi, con nhớ nói rõ với Thẩm gia, tuy rằng Song Ngưng nhà ta là nha đầu nông thôn, nhưng không thể thiếu kiệu tám người khiêng, đội kèn trống cũng phải náo nhiệt, còn có..."

"Kiệu tám người khiêng thì tính là gì gì, dù thế nào cũng phải là kiệu mười sáu người khiêng, đội kèn trống sẽ là đội của hoàng cung, sính lễ ta đã chuẩn bị, nhất định sẽ phong quang mà cưới Song Ngưng vào cửa."

Giọng Mộ Dung Thâm truyền đến, Lục lão đầu và Nhiếp Vân đều ngây người, sau đó đồng thời xoay đầu.

Lục lão đầu vừa quay đầu liền thấy đôi tay giao nhau của Mộ Dung Thâm và Lục Song Ngưng, đôi mắt trừng lớn, "Ngươi... Các ngươi đây là... đang làm gì?"

Mộ Dung Thâm giơ đôi tay đang nắm lấy nhau lên, lắc lắc, "Như mọi người thấy."

Lục lão đầu khiếp sợ, ngây ngốc không nói nên lời.

Mộ Dung Thâm cũng không nóng nảy, kéo tay Lục Song Ngưng ngồi xuống bàn đá.

Lục lão đầu thấy bọn họ ngồi xuống, mới hồi thần, "Ngươi... Ngươi vừa nói đội kèn trống trong cung?"

Mộ Dung Thâm ngẩng đầu cười, "Đúng vậy."

"Này..." Trong đầu Lục lão đầu đã có đáp án, nhưng vẫn không thể tin được.

Aiz, từ khi nào nha đầu Song Ngưng lại quen với Mộ Dung Thâm?

Hiếm khi Lục Song Ngưng an tĩnh như hôm nay, ngồi ở chỗ đó không nói lời nào, thật đúng là ra dáng thục nữ.

Lúc này, Mộ Dung Thâm đứng lên, cúi đầu với Lục lão đầu, "Lục tiền bối, ta rất thích Song Ngưng, lần này ta tới là muốn mang nàng ấy quay lại Kinh thành, cưới nàng ấy làm thê, cả đời thương nàng ấy, sủng nàng ấy, mong Lục tiền bối thanh toàn."

Lời này đã đủ rõ ràng, Lục lão đầu giật mình, ngây ngốc nửa ngày, "Ngươi... Ngươi thật sự muốn cưới Song Ngưng?"

"Đúng vậy."

"Vậy... Chẳng phải Song Ngưng sẽ làm thiếp sao."

So sánh Mộ Dung Thâm và Thẩm Lâm, khẳng định Mộ Dung Thâm tốt hơn. Tuy vậy Mộ Dung Thâm là Vương gia, hoàng thất nhiều quy củ không nói, lấy thân phận của Song Ngưng, sợ là không tới lượt nàng làm Vương phi?

Lục lão đầu lập tức cảnh giác, hỏi: "Ngươi muốn cưới Song Ngưng, nhưng ngươi đã thương lượng với phụ hoàng của ngươi chưa? Liệu ngươi có làm chủ được mối hôn sự này?"

"Lục tiền bối yên tâm, nếu ta muốn cưới Song Ngưng, tất nhiên phải cưới nàng làm Vương phi, chỉ cần ta còn sống một ngày, tuyệt sẽ không để nàng chịu nửa điểm ủy khuất."

Vốn ngày thường Mộ Dung Thâm cà lơ phất phơ, đột nhiên nghiêm túc nói ra những lời thâm tình như vậy, Lục Song Ngưng ngẩng đầu nhìn hắn, như có ngọn gió xuân lướt qua tâm, vừa ấm vừa ngọt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi