MỘNG TÌNH NHÂN


Lần này vì chuyện của Quyên Nhi, Trọng Huấn và cha đã cãi nhau ầm ĩ, căn nguyên vì Trọng Huấn cứng rắn nói muốn Quyển Như kể rõ sự tình, còn cha thì chần chừ do dự mãi không chịu để Quyển Như ra mặt.
Trọng Huấn nói: "Con thật sự không hiểu cha đang nghĩ gì trong đầu, cũng đâu phải nhà mình ép buộc gì, chỉ muốn em ấy nói ra sự thật thôi.

Ở trước mặt mọi người, không lẽ con làm được gì Quyển Như?"
Cha hắn giọng: "Con chỉ thích chuyện bé xé to, cha làm vậy cũng chỉ vì muốn gia đình mình yên ổn, chứ chẳng muốn xào xáo thêm.

Gia đình thông gia cũng nói là sự cố, không trách ai cả.

Sao con chứ khơi chuyện này lên, không thể giải quyết êm đẹp hả?"
"Gia đình thông gia nói vậy vì giữ thể diện tình nghĩa cho hai bên gia đình, người ta nói không truy, thì cha bỏ qua vậy sao? Con nghĩ đây chẳng phải cách hay để gia đình ta êm đẹp gì cả, chính sự bao che của cha gián tiếp hại Quyển Như ngang ngược như ngày hôm nay, nếu cha không răn đe nó, thì trước sau gì nó cũng hại cả nhà ta."
Ông Trọng Bách phẩy tay: "Thôi, chuyện này cha sẽ xử lý thỏa đáng, nhất định sẽ cho mọi người câu trả lời thích đáng.

Con đừng làm ồn nữa, tránh để mất không khí không vui vẻ trong nhà..."
Trọng Huấn cắt ngang, anh bực dọc nói: "Đã thế này rồi thì ai vui vẻ nổi nữa, mà còn không khí..."
Trọng Huấn bỏ ra ngoài, khuôn mặt nhăn nhó khó coi, chẳng thèm nhìn ai lấy một cái.

Ngọc Thuần đứng nép một bên, biến mình thành bức tường tránh né hung thần đi ngang.

Cô vỗ ngực thở phào, đi được hai bước lại ngoái đầu nhìn xem Trọng Huấn có dừng lại không? Cô vốn định đứng ngoài cuộc, nhưng khi nghe những lời Trọng Huấn nói Ngọc Thuần đã thay đổi suy nghĩ.

Cô nép sau cánh cửa lén lút quan sát ông Trọng Bách ngồi trên ghế, Ngọc Thuần lấy hết can đảm cất tiếng thánh thót.
"Cha ơi, con nghĩ anh nói rất đúng, việc gì cũng nên rõ ràng phải trái cho nghiêm, có như vậy thì gia đình mình mới yên ổn, nề nếp kỹ càng.

Hay là cha nghe theo anh một lần đi!"
Ông Trọng Bách giật mình thảng thốt nhìn ra phía sau, thấy khuôn mặt ngây thơ của Ngọc Thuần nép sau cánh cửa, ông quát:
"Con thì biết cái gì, đồ trẻ ranh!"
"Con lớn rồi đâu phải trẻ ranh, ít ra con đủ khôn ngoan để nhận biết đâu là đúng, đâu là sai."
Cô đứng thẳng, hai tay đặt phía trước: "Không phải con chia rẽ tình cảm gia đình đâu, nhưng mà con theo phe anh, vì con thấy anh nói rất đúng, thiết nghĩ cả nhà mình ai cũng theo phe anh, nên cha thuận theo ý số đông đi."
"Tới con cũng vậy."
Ông chau mày phất tay ý bảo cô đi chỗ khác, Ngọc Thuần bĩu môi, cuối cùng không khuyên được ông đành bất lực bỏ về.

Nhưng cô tin nhân quả, người làm ác dù không chịu hình phạt hiện tại, tương lai mai sau sẽ chịu quả báo thích đáng.
Dưới sự chăm sóc, khuyên bảo của mọi người Quyên Nhi dần bình phục, thần sắc tươi tỉnh lên hẳn.

Nhìn em ấy tốt lên từng ngày, mọi người đều thấy nhẹ lòng, riêng Quyển Như từ lần đó đến nay không thấy cô ta đâu, cũng không ai hỏi đến tung tích Quyển Như.

Bà Tú Huệ tiết lộ: "Cha con nói đợi hết trung thu sẽ cho Quyển Như về quê một vài tháng, dưới đấy có các bà các cô của con, họ sẽ dạy dỗ Quyển Như cẩn thận."
Ngọc Thuần hơi ngẩn người: "Chỉ vậy thôi sao mẹ? Đáng ra phải có một lời giải thích rõ ràng chứ."
"Biết sao được." Bà vuốt ve thành ly, đưa mắt nhìn con gái: "Hôm qua Quyển Như đã đến gặp Quyên Nhi xin lỗi rồi, cha con không muốn làm lớn chuyện lên.

Một bên thông gia thân như thủ túc, một bên là con mình, cha con cũng khó xử lắm, nên để chuyện này kết thúc ở đây đi.

Cứ xem Quyên Nhi và đứa trẻ đó không có duyên."
Ngọc Thuần nhìn lòng bàn tay mình, cô không lên tiếng làm bà Tú Huệ sốt ruột.
"Có nghe hay không, kể từ hôm nay không ai được nhắc đến chuyện đêm đó, kể cả con."
Ngọc Thuần miễn cưỡng đáp: "Con hiểu rồi."
Cái kết cho câu chuyện này chẳng thích đáng chút nào, nếu cho Ngọc Thuần quyền quyết định, cô hẳn sẽ ban cho Quyển Như hình phạt xứng đáng với lỗi lầm cô ta gây ra.
Nói cô nông cạn là thật vì, Ngọc Thuần không hiểu nổi suy nghĩ trong đầu cha, người có uy quyền nhất trong nhà, lại nhắm mắt cho qua lỗi lầm lớn của Quyển Như.

Sự bất công đến từ ông, rõ ràng tiếp tay cho cái xấu từng ngày xâm chiếm suy nghĩ con gái mình.
Đợt vừa rồi chẳng biết nghe ai xúi giục, Chi Ái mua về hơn hai trăm chiếc đèn lồng, sau đó phát hiện bị người ta gạt hết tiền.


Nhìn số đèn lồng chất đóng trong kho, Chi Ái chẳng không biết xử lý thế nào bèn chạy đến cầu cứu Ngọc Thuần.
"Đem bán hết đi!"
Nghe tình hình của Chi Ái, Ngọc Thuần từ tốn cho sáng kiến, Chi Ái không những không vui còn buồn ra mặt.
"Em biết, nhưng sao em đem ra ngoài bán được, bà biết lại la em."
Ngọc Thuần đang nằm trên ghế choàng bật dậy, suối tóc dài thả sau lưng bồng bềnh trong từ cử động, đáy mắt Ngọc Thuần lé lên tia hứng khởi.
"Vậy chị giúp em là được chứ gì, ngày mai bảo Trọng Yến ôm hết số đèn ra chợ, chị cùng ngồi bán với em."
"Không được đâu." Chi Ái giật mình thon thót, cô từ chối phũ phàng.
Ngọc Thuần chép miệng: "Sao lại không được, chị đảm bảo sẽ bán hết số đèn lồng đó."
Nói là làm, qua ngày hôm sau Ngọc Thuần dựng đầu Trọng Yến dậy, bắt cậu bê hết số đèn lồng trong khó ra chợ bán.
Sạp hàng đèn lồng đầy đủ kích cỡ, màu sắc, kiểu dáng ít nhiều cũng nổi bật trong khu chợ đông đúc, nhìn từng người qua lại, có kẻ tò mò liếc mắt nhìn mấy lần, có người hứng thú dừng lại xem.
Ngọc Thuần có thể vỗ ngực tự kiêu rằng mình rất có kinh nghiệm bán hàng, lúc nhỏ cô thường bán hàng tạp hóa hộ dì hàng xóm, nên mấy chuyện mời khách giới thiệu kiểu này, cô đều nắm trong lòng bàn tay.
Ngọc Thuần xắn tay áo lên đến khủy tay, chẳng có gì kiêu sa ngoài búi tóc gọn trên đỉnh đầu, ban trưa nắng nhiều, tia nắng rực rỡ tăng thêm sức sống trên gương mặt thiếu nữ, nắng hôn hồng đôi má, thắp sáng nụ cười duyên dáng.
Ngọc Thuần vỗ Chi Ái ngẩn ngơ bên cạnh, đặt hai đồng tiền xu vào lòng bàn tay Chi Ái, hò reo phấn kích.
"Đã thấy chưa, chị nói có thể bán thì tức là có thể bán.

Em nhìn xem chỗ hàng của em sẽ bị chị bán sạch cho mà xem."
Chi Ái nhìn hai đồng tiền xu trong tay mình, cảm xúc buồn vui lẫn lộn khiến Chi Ái không biết đường mà lần.
"Hay là chị giữ số tiền này đi, em không nhận đâu."
Ngọc Thuần từ chối: "Đây vốn là tiền của em, chị giữ làm gì?" Hơn nữa cô bán vì đam mê, tiền bạc không quan trọng.
Từ phía xa Trọng Yến dắt theo chừng mười mấy thiếu niên bằng tuổi xếp hàng mua lồng đèn.


Nhìn biểu hiện cứng đờ, gượng gạo của các thiếu niên kia, sau khi trả tiền thì chạy đi mất, Ngọc Thuần kéo Trọng Yến đến gần mình, cô hỏi:
"Bọn này ở đâu ra vậy?"
"Đám nhóc này là tụi đàn em của tên mập, kẻ đã gây rối lúc chúng ta phát cơm miễn phí, khi nãy bọn nhóc gây sự với hai người khác, bị em tóm được..."
Cho nên sau khi bị tóm Trọng Yến đã đưa bọn chúng đến mua lồng đèn, Ngọc Thuần cười khúc khích, biết tận dụng cơ hội bán hàng giúp cô và Chi Ái, không uổng công Ngọc Thuần xem Trọng Yến như em trai ruột.
"Mấy cái này là gì vậy?"
Lâm An chống hông nhìn số lồng đèn nằm ngay ngắn trên kệ, anh chau mày hoài nghi.
"Lồng đèn chứ gì, chưa từng thấy lồng đèn bao giờ hả?"
Ngọc Thuần mời mộc: "Anh trai mua lồng đèn về tặng cô nương trong lòng mình đi, rẻ lắm một chiếc chỉ hai đồng thôi.

Là chỗ quen biết tôi tính rẻ cho anh, mua hai chiếc lấy bốn đồng, ba chiếc sáu đồng, thế nào mua không?"
Lâm An đứng đực mặt ra, anh giơ tay tính toán, cuối cùng đưa ra kết luận: "Thế gọi là tính rẻ à?"
Ngọc Thuần muốn cười lại thôi: "Keo kiệt vừa thôi, chẳng lẽ vài đồng anh cũng không muốn mua ủng hộ người quen à?"
Lâm An cầm lồng đèn lên ngắm nghía, chưa qua bao lâu đã đặt về vị trí cũ.
"Em gái bị đuổi khỏi nhà, sao ra nông nỗi bán hàng ngoài chợ thế này?"
Ngọc Thuần bĩu môi, chính lúc cô chuẩn bị chửi Lâm An thì anh nói tiếp.
"Bao nhiêu đây thì bán chừng nào xong? Tôi có một cách trong thời gian ngắn bán hết đống này."
Ban đầu Ngọc Thuần có chút hoài nghi, nhưng khi thấy ánh mắt kiên định của Lâm An, cô bèn nhắm mắt làm liều thử cách của anh.
May mắn bán hết đèn lồng, xui xẻo thì thôi, cô sẽ bán từng chiếc một, dù sao cũng đâu mất gì..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi