MỘNG TÌNH NHÂN


Dạo quanh vườn hoa, Ngọc Thuần đi đến nhà bếp, nhìn bên trong mọi người bận bịu chuẩn bị bữa cơm chiều, có người bê vào chiếc chậu, cá vừa chết nên lo lắng hỏi ý kiến Chi Ái.
“Em nhìn xem cá em mua về đã chết rồi, nên làm sao đây, có ra chợ mua cũng không kịp.”
Chi Ái nhìn con cá màu bạc nổi trên mặt nước, chẳng biết vì lý do gì mà hoảng sợ.

Cô giật chậu cá từ tay người kia, cố gắng giải thích.
“Không phải đâu, là em cố ý làm chết nó đấy.

Cá chết rồi khi làm thịt sẽ không cần giết.”
Thấy biểu hiện của Chi Ái người kia thoáng nghi ngờ nhưng rồi thôi, nói được đôi câu thì ai làm việc nấy.
Tất cả mọi chuyện đều nằm trong tầm mắt của Ngọc Thuần, từ chiếc vảy cá bạc màu kia đến hàng mi không ngừng run rẩy, chi tiết nhỏ cỡ nào đều không trốn thoát.
Cô chán chường tìm lối khác mà đi, nhà họ Chu dường như vẫn thế, cành cây ngọn cỏ đều chưa từng thay đổi, hệt như có đi mười năm, hai mươi năm nó vẫn vẹn nguyên như lúc ban đầu.
Người phụ nữ trung niên đi đến trước mặt Ngọc Thuần rồi lướt qua, cô nghe rõ những lời bà ta nói.
“Thấy con quay về dì đã rất vui.”
Ngọc Thuần cười, ý tứ thâm sâu khó đoán: “Dì thật sự vui vì tôi trở về sao dì Diệp?”
Tố Diệp sững bước, từ từ quay đầu nhìn về Ngọc Thuần ngạo nghễ phía sau.
“Con nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ dì nên cảm thấy khó chịu vì con về nhà sao?”
“Không, tôi chẳng có ý đó.” Cô nhướng chân mày, giẫm lên lớp sỏi đá tiến đến gần Tố Diệp, nói từng chữ rành rẽ: “Tôi chỉ là thắc mắc, vì sao khi tôi bị đuổi đi, khi tôi bị đánh đến cả lòng bàn tay đầy máu, dì lại không ra mặt giúp đỡ? Dì cũng có mặt ở đó mà, không phải sao?”
Đối diện với sự chất vấn đanh thép kia, Tố Diệp chỉ biết cười xí xóa.

“Chuyện đó con phải hiểu hơn dì chứ, giấy trắng mực đen rõ ràng, dì không thể giúp được con.”
Ngọc Thuần bật ra tiếng cười giễu cợt: “Giấy trắng mực đen, nghe như vở tuồng hài hước vậy.

Năm xưa chẳng phải dì đã ở cạnh mẹ tôi, khi bà ấy sinh tôi hay sao? Dì quên hết rồi à? Rằng mẹ tôi từng giúp đỡ dì thế nào, sống trong ngôi nhà này mấy chục năm, có bao giờ dì hỏi bình yên của mình là ai ban tặng chưa?”
Tố Diệp thản nhiên nhìn vào đôi mắt tràn đầy lửa hận kia, bà không vội biện minh cho hành động của mình, mà chỉ nhẹ nhàng nắm tay cô, vạch ra bí mật ẩn sâu trong lòng bàn tay.
“Chẳng phải nhờ như vậy con mới trở về nhà sao Tú Thanh?!”
Tú Thanh ngớ người, khi cô còn chưa kịp phản ứng lại, thì Tố Diệp đã nói.
“Dì thừa biết là con, cái cách con trả thù Quyển Như, cách con nhìn dì, ngay cả điệu cười miệt thị kia, tất cả đều tố cáo con không phải Ngọc Thuần.

Không qua được mắt của dì đâu.”
“Vì sao bà lại biết?” Cô nhìn Tố Diệp, đề phòng từng lời bà thốt ra.
“Vì hai chị em là hai người khác nhau, khi xử lý một việc nào đó, con luôn chọn cách nhanh gọn, bạo lực nhất, như cái cách con dùng với Quyển Như, về mặt này con rất giống cha con.

Ngọc Thuần thì khác, nếu con bé muốn trả thù ai đó, nó sẽ từ từ cắt từng mảnh thịt trên người kẻ kia, để họ chết dần chết mòn, điểm đó thì giống mẹ con.”
“Dì hiểu rõ chị em chúng tôi thật.

Nhìn thấy một người mất tích mười năm trở về mà dì không ngạc nhiên sao?”
Lần này đến lượt Tố Diệp làm Tú Thanh hoảng sợ.
Bà nói: “Mười năm trước khi con vừa mất tích, dì đã đoán được sẽ có ngày con quay về.” Tố Diệp nhìn về nơi xa: “Vì kẻ đã hãm hại con ở đây kia mà.”

“Wow!” Tú Thanh cảm thán, âm thầm khen ngợi Tố Diệp trong lòng, quả nhiên cô đánh giá không sai người, Tố Diệp không hiền lành như vẻ ngoài của bà ta.
Đây là lần thứ hai Tú Thanh được đặt chân vào phòng riêng của Ngọc Thuần, vì lần trước vội đến vội đi, cô không có tâm tình đánh giá nơi đây.

Nhìn từng món đồ được trang trí trên kệ, từng hộp phấn đặt ngay ngắn trên bàn, chiếc gương to phản chiếu toàn bộ nét mặt khác thường của Tú Thanh, cô nhìn mình trong gương, nước mặt từ từ chảy xuống hai gò má.
Tú Thanh cuộn người trên giường, nhắm mắt hít vào bầu không khí dịu nhẹ.

Khác xa quá, những gì ở đây khác xa với thế giới mà cô đang sống, đây rõ ràng là nhà mình, nhưng Tú Thanh lại lạ lẫm vô cùng.
Chờ khi đêm xuống, cô một mình ra ngoài, dạo vài vòng trên con phố quen.

Nhớ lúc xưa bản thân đã nhiều lần đi qua con phố này, mỗi lần đi đều vội vã như thể sau lưng có quỷ dữ, cũng chẳng thong dong như lúc này.
Tú Thanh dừng chân trước sạp bán trang sức, làm cách nào cũng không thể rời mắt được chiếc vòng cẩm thạch kia, cô nhớ khi còn bé mình cũng từng có một chiếc.

Tú Thanh là màu trắng, Ngọc Thuần là màu hồng, sau đó khi mất tích cô bị bọn xấu đè lấy đi, từ đó về sau người và vòng không còn gặp lại.
Cảm nhận ai đó phía sau mình, mỗi lúc một gần, đến khi giọng nói vang lên sau tai, hơi thở người đó như hòa quyện cùng mình, Tú Thanh giật mình thảng thốt.
“Anh… anh làm em giật mình đấy.”
Doãn Kỳ híp mắt nhìn cô, anh từ tốn cất lời: “Sao em không trả lời?”
“Trả lời gì chứ?” Tú Thanh mù mịt, cố nhớ lại những việc vừa xảy ra mới phát hiện, khi đến Doãn Kỳ đã từng hỏi cô: “Định mua gì à?”

Khi đó vì quá sợ nên, Tú Thanh quên đi câu hỏi đó.
Cô đáp: “Chỉ là thấy xinh nên đứng lại ngắm tí thôi.”
“Thế cái nào xinh?”
Anh chỉ về nhiều mặt hàng được bày bán, không ngừng tìm tòi thứ được gọi là xinh.
Tú Thanh chỉ vào chiếc vòng tay trắng kia, bên trong đó là nỗi nhớ nhung, lưu luyến.

Đồ vật của cô, trước sau gì cũng quay về bên cô chứ? Tú Thanh không dám chắc.
“Là cái này đúng không?”
Doãn Kỳ mang đến chiếc vòng đặt vào lòng bàn tay cô.

Tú Thanh say mê ngắm nghía, chợt ánh mắt nổi trên thủy triều cuồn cuộn, cô xoay tròn chiếc vòng, bên trong chữ Thanh uốn lượn được khắc chìm xuống.
Hóa ra đồ vật đã mất vẫn có thể quay về chủ nhân, niềm hy vọng từ lâu vụt tắt lần nữa le lói trong tim cô.

Rồi mọi thứ cũng sẽ quay về như lúc ban đầu, như chiếc vòng này.
Cô vui mừng nắm chặt tay Doãn Kỳ, đôi mắt lóng lánh rực rỡ chứa ngàn vì sao.
“Cảm ơn anh!”
Doãn Kỳ không biết cô cảm ơn anh vì cái gì? Càng không biết vì sao cô vui mừng đến vậy, nhưng khi thấy cô vui, anh cũng vui lây.
Hai người sánh bước cùng đi bên nhau, Doãn Kỳ phát hiện thỉnh thoảng cô sẽ chạm vòng tay rồi cười hạnh phúc.

Đến căn nhà Ngọc Thuần từng ở, cô quay đầu nói với anh.
“Em vào trong lấy đồ sẽ ra ngay, anh chờ ở ngoài này đi.”
Tú Thanh thả nhanh bước chân vội vàng chạy vào, mở toang cửa phòng ngủ hối thúc người bên trong.

“Mau ngồi dậy và mặc đồ của chị vào, đến lúc em trở về rồi.”
Ngọc Thuần nhảy xuống giường, bắt kịp lời nói của Tú Thanh mà c ởi đồ tráo đổi, cô vừa mặc vừa hỏi.
“Trong nhà sao rồi chị, vẫn ổn chứ?”
Tú Thanh nhặt quần áo của Ngọc Thuần lên, cô đáp: “Ừm… bên dưới gối nằm chị có để lại bức thư, khi không có ai em hãy mở ra đọc.

Còn nữa…”
Tú Thanh tháo chiếc vòng mình đang đeo đưa cho Ngọc Thuần, cô căn dặn: “Đừng làm hỏng hay trầy xước gì, bằng không chị sẽ quăng em xuống biển đấy.”
Ngọc Thuần nhận vòng bằng hai tay, cô có cảm giác chiếc vòng này đối với chị vô cùng quý giá, cũng cảm thấy dường như cả hai lại sắp xa nhau.
“Chị… khi nào chúng ta lại gặp nhau nữa?”
Tú Thanh nhún vai, thờ ơ như xem chuyện đó không quan trọng.
“Khi chị rảnh.

Còn em đó làm tốt nhiệm vụ của mình đi, chớ lơ là, cẩn thận nhiều vào sẽ không uổng phí đâu.”
Tú Thanh đẩy Ngọc Thuần ra ngoài, cô đóng chặt cửa phòng, đèn cũng dập tắt.
Ngọc Thuần buồn bã sờ chiếc vòng tay mà chị đưa, vừa bước ra cửa đã thấy Doãn Kỳ đứng bên ngoài.
Cô buột miệng hỏi: “Sao anh ở đây vậy?”
Doãn Kỳ ngạc nhiên, anh hỏi ngược Ngọc Thuần: “Em bảo anh đứng đây chờ mà, quên rồi sao?”
Ngọc Thuần a lên, giả vờ như mình thật sự quên.

Đoán là trên đường đến, chị Tú Thanh đã gặp Doãn Kỳ nên mới giả làm mình để tránh bị nghi ngờ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi