Ở cổng trường năng khiếu ba-lê dừng một chiếc xe thể thao Maserati màu xám nhạt.
Sau khi hết tiết, trong phòng thay quần áo các giáo viên hứng khởi thảo luận chiếc xe thể thao cực ‘oách’ đó.
“Không biết là của ai nhỉ.”
“Chắc là của phụ huynh học sinh.”
“Kiểu xe đẹp ghê.”
“Diệp Tử, chẳng phải cô luôn mơ ước sở hữu một chiếc xe Maserati sao, mau đi xem đi?”
“Ước mơ rất phong phú nhưng hiện thực càng tàn khốc hơn vóc người của tôi nữa.” Liễu Diệp cởi bộ đồ múa sát người thay bộ đồ thường vào, cười nói: “Không xem đâu, dù sao cũng mua không nổi, xem càng thấy chạnh lòng.”
“Tổng tài của tập đoàn Vân Huy, Phó tổng tuổi trẻ tài cao chẳng phải đang theo đuổi cô sao, nếu cô đồng ý thì kiểu xe này chẳng phải muốn lái lúc nào cũng được ư.”
Liễu Diệp thoa kem dưỡng da tay cho mình, sẵn miệng nói: “Tuổi cậu ấy quá nhỏ rồi.”
“Tuổi nhỏ thân hình tốt, lại nói còn có tiền, được cái đẹp mã nữa.
Hơn nữa trông cô cũng rất trẻ mà, giống hệt như cô gái hai mươi bảy hai mươi tám tuổi vậy.”
“Trên thực tế, cậu ta có thể làm con trai tôi được rồi.”
Đồng nghiệp vỗ vai bà: “Cô cũng nên tìm người bầu bạn rồi, bằng không cô đơn lắm.”
Liễu Diệp cụp mắt không trả lời câu này.
Nhiều năm qua bà luôn cảm thấy bản thân vứt bỏ rất nhiều thứ, đó là số ký ức quý giá vĩnh viễn không thể tìm lại được.
Cũng không phải chưa từng nghĩ tới đi tìm cuộc sống mới, mấy năm nay số người đàn ông theo đuổi bà nhiều không đếm xuể.
Trẻ tuổi có, chín chắn có, đẹp trai có tiền.......
Bà biết sắc đẹp và khí chất của mình đủ để đốn gục đa số đàn ông.
Nhưng chẳng biết tại vì sao, mỗi một người đàn ông bà gặp hình như đều không phải là người trong lòng bà muốn.
Bà muốn điều gì? Đến bản thân bà cũng không biết nữa.
Diệp Liễu ra khỏi cổng lớn lớp năng khiếu thì thấy một chàng trai trẻ tuổi đẹp trai đứng trước chiếc Maserati đậu bên đường cách đó không xa, trong tay cầm một bó hoa hồng sâm panh nở rộ lắc lắc mỉm cười với bà.
Đó là Phó Vân Huy, thiếu công tử của tập đoàn Vân Huy.
Phó Vân Huy năm nay chưa đầy hai mươi bốn tuổi, nửa năm trước lúc theo người bạn tới đón con nhỏ ở lớp năng khiếu thì nhìn thấy Liễu Diệp đang múa ba-lê.
Cậu ấy vừa gặp đã đem lòng thích bà, nửa năm qua cứ mỗi cuối tuần đều tới gặp bà, cứ một đoạn thời gian là đổi một chiếc xe thể thao nói muốn đưa bà đi hóng gió.
Liễu Diệp chưa từng lên xe của cậu ta, hơn nữa nói rõ hai người không hợp chẳng dưới một lần.
Nhưng Phó Vân Huy cứ đâm đầu vào, thề rằng nếu không theo đuổi được bà thì bản thân sẽ ở vậy không cưới vợ.
Các giáo viên trong lớp năng khiếu đều hâm mộ Liễu Diệp, với điều kiện hiện nay của bà, không có gia thế bối cảnh, tuổi lại hơi lớn rồi, cho dù xinh đẹp cũng chẳng có tác dụng gì.
Tuy Phó Vân Huy rất trẻ tuổi nhưng trông cậu ấy cũng là thật tâm thích bà.
Một cơ hội hiếm có như vậy nên nắm cho chắc, cho dù không thể tới được với nhau cũng không bị lỗ!
Đấy đều là suy nghĩ của người khác.
Không bàn tới sự cách biệt tuổi tác và nhiều nguyên nhân khác, chỉ riêng điều kiện đó của Phó Vân Huy thôi thật ra Liễu Diệp chẳng để vào mắt.
Con người bà trời sinh đã có sự kiêu ngạo và cao quý, không thể dùng tiền bạc tới cân đo được.
Phó Vân Huy thấy bà đi ra, trên mặt treo nụ cười phơi phới gió xuân: “Chị gái, tan học rồi à, cực khổ rồi.”
“Cậu đừng gọi tôi là chị nữa.” Liễu Diệp nói: “Cậu nên gọi tôi là dì.”
“Không phải đâu, chị là chị gái, chị còn trẻ hơn cả chị của tôi nữa.”
“Tôi không còn trẻ nữa.” Liễu Diệp nhìn cậu ta: “Cậu nên biết rõ điều này.”
“Nếu bởi vì nguyên nhân này khiến chị luôn từ chối tôi, thì tôi thật sự nhìn nhầm chị rồi!”
Liễu Diệp: ?
“Nếu chị là người phụ nữ nông cạn để ý ánh mắt của người đời như vậy, thì chị không đáng được tôi thích đến thế.”
Liễu Diệp: “Đúng đúng đúng! Cậu nhìn nhầm tôi rồi, tôi không đáng để cậu thích, cậu còn tuổi xuân phơi phới đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa.”
Phó Vân Huy: “Nếu dễ dàng từ bỏ như vậy thì không phải là tình yêu chân chính nữa.
Tôi yêu chị, có thể bao dung mọi khuyết điểm của chị.”
Liễu Diệp: “......” Tuổi trẻ thời nay khiến bà khó hiểu thật.
“Chị à, tôi đặt chỗ ở một nhà hàng trên đỉnh lầu lãng mạn nổi tiếng nhất thành phố, chúng ta cùng ăn bữa cơm đi.”
“Thôi thôi, tôi không muốn ăn cơm với cậu.”
“Chị à chị trực tiếp quá rồi đó.”
“Có khi nào mà tôi không trực tiếp.”
“Oa, chị khơi dậy ý chí chiến đấu của tôi rồi, tôi tuyệt đối không từ bỏ đâu!”
Ngay lúc Phó Vân Huy dây dưa không dứt, thì có một bàn tay ấm áp nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Liễu Diệp kéo bà ra sau lưng.
Liễu Diệp ngẩng đầu nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp của Tạ Uyên.
Tạ Uyên nhìn chàng trai trẻ tuổi trước mặt, sắc mặt ông lạnh xuống, giọng càng lạnh hơn: “Cậu có vấn đề gì không?”
Tầm mắt Phó Vân Huy rơi lên bàn tay đang nắm tay bà của ông mà Liễu Diệp chẳng hề từ chối, điều này khơi lên lòng đố kỵ của cậu ta: “Ông là ai?”
“Bạn của bà ấy.”
“Còn tôi là bạn trai của chị ấy!”
Tạ Uyên đánh giá cậu ta một cái, cười nhạt nói: “Cậu không phải mẫu người bà ấy thích.”
“Ông......!ông biết chị ấy thích mẫu người gì à?”
Tạ Uyên nói một cách thẳng thắn: “Chính là mẫu người như tôi.”
“.......”
So với Tạ Uyên, Phó Vân Huy lập tức xìu hẳn, người đàn ông trước mắt bất kể là nhan sắc thân hình hay là khí chất giơ chân nhấc tay đều là thứ cậu ta không thể bì được.
Cậu ta quyết định mượn sức từ bên ngoài, nói: “Ông biết tôi là ai không, tôi tên Phó Vân Huy, chưa từng nghe tên tập đoàn Vân Huy à, ông dám đắc tội tôi thì đừng hòng tiếp tục lăn lộn ở Bắc Thành này!”
“Ồ, tập đoàn Vân Huy, Phó Hoằng Vĩ ông ta là cái thá gì?”
“Biết ba tôi à, thế thì dễ xử rồi.” Phó Vân Huy cầm điện thoại lên nói: “Báo tên của ông ra, để tôi cho ông biết Bắc Thành này là địa bàn của ai.”
“Tạ Uyên.”
Phó Vân Huy đã nhấn số gọi đi, song khi nghe thấy cái tên này sắc mặt cậu ta đờ ra thấy rõ.
Ở Bắc Thành có ai không biết đại danh nổi như cồn của Tạ Uyên đâu chứ.
Tạ Uyên nhìn Phó Vân Huy, cất giọng bình tĩnh: “Tôi không biết Bắc Thành là địa bàn của ai, ngược lại có thể hỏi ba cậu thử xem.”
Phó Vân Huy gian nan nuốt nước miếng, bi thương buông điện thoại xuống.
Khỏi cần hỏi, đáp án bày rành rành ra trước mắt rồi.
Cậu ta nhìn Liễu Diệp một cách không cam tâm: “Chuyện đó…… chị gái, giờ tôi không bằng ông ấy, chị đợi tôi hai năm, đợi tôi cố gắng phấn đấu một phen, đợi tôi vượt qua ông ấy! Tôi trở lại cưới chị!”
Nói xong câu này, chẳng đợi Liễu Diệp trả lời Phó Vân Huy đã ngồi lên chiếc Maserati đạp ga bỏ chạy mất dạng.
Liễu Diệp nhìn theo chiếc xe thể thao biến mất ở chỗ ngoặt, cười nói: “Thật ra con người cậu ấy không xấu.
Thật ra khá đáng tiếc, nể mặt chiếc xe đó có hôm vốn định đồng ý hẹn hò với cậu ấy một lần rồi, ai ngờ giữa đường xuất hiện một tên ‘Tạ Giảo Kim’.”
Tạ Uyên nói: “Tôi nhớ em rất thích xe thể thao Maserati, cảm thấy nó rất ngầu.”
“Sao anh biết? Anh nghe ngóng rồi à?”
“Không cần nghe ngóng, mọi chuyện liên quan tới em tôi đều biết.”
Có điều lúc đó ông chưa có tiền chỉ có thể đưa bà tới cửa hàng 4S xem cho đã nghiện, hoặc là mặc bộ đồ tây cao cấp thuê được đưa bà đi lái thử một vòng.
Khi ấy tự ti thật, ngồi lên xe sang nhưng chẳng có chút nào là vui vẻ, điều duy nhất khiến ông có thể cười được…… chính là nhìn dáng vẻ Bộ Đàn Yên ngồi trên xe giơ hai tay nhún nhảy cười lớn.
Bà hoàn toàn không cần ngồi trong xe lái thử cho đã nghiện với ông, bà hoàn toàn có thể có được một chiếc Maserati riêng của mình.
Giữa chiếc xe sang có giá trị liên thành với việc tên nghèo kiết xác lái xe, Bộ Đàn Yên chọn vế sau.
Nay vật đổi sao dời, nay Tạ Uyên có đủ sức mua được bất cứ chiếc xe thể thao Maserati số lượng có hạn nào, ông thường hay tưởng tượng nếu như có thể gặp bà lại lần nữa, ông bằng lòng hy sinh bỏ ra tất cả.
Liễu Diệp nhướng hàng chân mày đẹp nhìn dáng vẻ thâm tình của Tạ Uyên: “Không phải chứ không phải chứ, đừng bảo Tạ tiên sinh…… cũng muốn theo đuổi tôi nha.”
“Tôi có thể theo đuổi em không?”
“Có thể? Tạ tiên sinh nói có phần khách sáo quá rồi, giống như tên nhóc Phó Vân Huy đó, theo đuổi tôi hơn nửa năm mà chưa từng hỏi tôi một tiếng được hay không.”
Tạ Uyên mỉm cười: “Cậu ấy trẻ tuổi, tôi không còn trẻ nữa.”
“Khéo thật, tôi không thích người quá trẻ, nói năng tùy tiện quá mức.”
Giọng điệu nói chuyện của Liễu Diệp giống hệt Bộ Đàn Yên năm đó, hơi có phần kiêu ngạo của thiên kim tiểu thư.
Muốn nói gì thì nói đó chẳng hề kiêng kỵ điều gì.
Trong lòng Tạ Uyên càng thêm khẳng định, bà chính là người ông yêu xa cách nhiều năm.
“Liễu Diệp, em còn chưa trả lời tôi, tôi có thể theo đuổi em không?”
“Anh nói thật à?”
“Ừm, không có lúc nào nghiêm túc hơn lúc này.”
Liễu Diệp hơi khó xử: “Anh xảo quyệt lắm Tạ tiên sinh, nếu tôi nói được chẳng phải đồng nghĩa với việc tôi đồng ý yêu đương với anh sao.
Bằng không anh theo đuổi tới nửa chừng, tôi đi từ chối chẳng phải đang đùa giỡn tình cảm của anh ư.
Nhưng nếu tôi nói không được, anh chưa hẳn đã chịu ngoan ngoãn nghe lời giống tên Phó Vân Huy đó.”
Cho nên từ chối hay không kết quả đều như nhau.
“Em cũng thông minh lắm, tôi không lừa được em.” Tạ Uyên bật cười: “Nếu cảm thấy cách thức này không được, thế hoặc là chúng ta có thể đi bằng con đường xem mắt.”
“Xem mắt?”
“Ừm, chúng ta tạm thời lấy tình yêu làm mục đích, lấy thân phận bạn bè qua lại một thời gian, sau khi tìm hiểu lẫn nhau rồi quyết định xem có muốn xác lập quan hệ không, Liễu Diệp em thấy sao?”
Không biết tại vì sao, mỗi lần Liễu Diệp nghe người đàn ông này dùng giọng điệu dịu dàng gọi tên mình, trái tim sẽ thắt lại một chút.
Tạ Uyên dù là vẻ ngoài hay là khí chất, mặt nào cũng trùng khớp với khuynh hướng thẩm mỹ của Liễu Diệp đối với bạn khác giới.
“Tạ tiên sinh đã nói tới như vậy rồi, tôi rất khó từ chối.”
“Thế coi như là đồng ý rồi.”
Liễu Diệp cũng không phải là kiểu phụ nữ thích ỏng ẹo vòng vo, bà biết bản thân chắc chắn có động lòng với Tạ Uyên.
Nói đi cũng phải nói lại, hành động chín chắn phong độ này của Tạ Uyên có người phụ nữ nào từ chối được chứ.
Liễu Diệp cười rộ lên: “Thế Tạ tiên sinh, anh định xem mắt với tôi thế nào?”
“Tôi định đưa em tới ‘Mạn Bộ’ uống một ly, chúng ta trò chuyện sâu hơn, em cảm thấy thế nào.”
“Được thôi.”
Liễu Diệp vui vẻ đồng ý lời mời của Tạ Uyên, ngồi lên chiếc Bentley SUV của ông.
Tính ra Tạ Uyên là nhân vật có tiếng tăm hàng đầu ở Bắc Thành, có điều xe ông lái rất khiêm tốn chẳng giống với tên công tử nhà giàu Phó Vân Huy đó suốt ngày lái xe thể thao theo đuổi con gái.
“Xin lỗi, ở tuổi này của tôi không thích hợp lái xe thể thao nữa.”
“Không sao cả.” Liễu Diệp cười nói: “So với xe thể thao đẹp mã mà nói, có lẽ tôi càng bằng lòng chọn người lái xe hơn.”
“Thế xem ra không cần con mắt nữa rồi, Diệp Tử em rất vừa ý tôi.”
Nghe thấy ông gọi bà là ‘Diệp Tử’, tim Liễu Diệp bỗng đập nhanh lên.
Cả đoạn đường, Tạ Uyên luôn trêu chọc một cách vô ý, giọng nói dịu dàng như chiếc lông vũ nhẹ nhàng quét qua vành tai của bà.
Lúc xuống xe, mặt Liễu Diệp nổi lên một lớp đỏ ửng.
Hai người đi vào quán bar ‘Mạn Bộ’ chọn chỗ ngồi trong góc hơi tối ngồi xuống, gọi hai ly rượu ngọt vị chanh cùng trò chuyện thoải mái.
Liễu Diệp cảm thấy nói chuyện với Tạ Uyên tính là một loại hưởng thụ, người đàn ông này chín chắn chững chạc mà không mất đi sự hài hước, chỉ mấy câu đã có thể chọc bà vui.
Mà bà lại là kiểu phụ nữ thích cười.
Sau đôi ba chén rượu nhạt, bà cảm thấy bản thân sắp rơi vào cạm bẫy dịu dàng của người đàn ông này rồi.
Mà cảm giác đối với ông dường như chẳng tự dưng mà có, ở một nơi nào đó trong lòng đã có hạt mầm gieo xuống, sau một thời gian ấp ủ bắt đầu manh nha nảy mầm.
Liễu Diệp sau khi hơi say, mỗi một động tác một cử chỉ đều mang theo sự quyến rũ chí mặt thu hút Tạ Uyên khiến ông không thể dời mắt dù chỉ một phút.
Sau ba tuần rượu, hai người bắt đầu có những động tác thân thiết, trong mắt chứa khao khát cháy bỏng đang được cực lực khống chế.
“Thật kỳ lạ.” Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của Liễu Diệp phác họa đường nét gương mặt của Tạ Uyên, từ từ lướt xuống: “Hình như em quen biết anh từ rất lâu rồi.”
Giữa người với người luôn có khoảng cách thân mật nhất, dù chỉ là đôi tình nhân vừa xác lập quan hệ nếu muốn thực hiện tiếp xúc khắng khít không có khoảng cách cũng phải mất một thời gian nhất định.
Nhưng Liễu Diệp đối với Tạ Uyên hầu như chẳng có khoảng cách đó, bà sờ mặt ông, nắm tay ông, ôm eo ông……
Mọi thứ cứ diễn ra một cách tự nhiên như thế.
Đến mùi hương trên người cũng khiến bà cảm thấy quen thuộc.
“Anh là chân mệnh thiên tử của em phải không.” Liễu Diệp nói bằng giọng ngạc nhiên: “Hình như em thích anh thật rồi.”
“Diệp Tử thích anh đó là vinh hạnh của anh.”
“Tạ tiên sinh anh biết lấy lòng phụ nữ quá.”
Trong đáy mắt Tạ Uyên có nỗi nhớ nhung cuộn trào, ngón tay vuốt ve mặt bà: “Tạ Uyên là một người vô vị, cho nên cố gắng hết sức cả đời chỉ lấy lòng một người.”
------oOo------
Chương 111
Nguồn: EbookTruyen.Net
CHƯƠNG 111_ SÁNG TINH MƠ
“Trình Dã là một người rất vô vị, cho nên sẽ cố gắng hết sức cả đời này chỉ lấy lòng một mình em.”
Khi Trình Dã lén nghe trộm được câu tình tứ này của Tạ Uyên, ông nói cho Khương Mạn Y nghe, cơ thịt trên mặt Khương Mạn Y rõ ràng giật giật một cái.
“Anh đi đâu học được câu nói sến súa này thế?”
“Tự anh sáng tạo ra được không!”
Khương Mạn Y cười ‘hơ hơ’, vỗ mặt ông nói: “Dã Ca, câu nói lãng mạn nhất anh từng nói chỉ có hai câu thôi, một là ‘I love you forever’, câu còn lại là ‘anh mua nhẫn vàng cho em’.”
“Em chỉ nhớ mỗi nhẫn vàng thôi.” Trình Dã cực kỳ bất mãn: “Nhưng chỉ cần em từng nghe mấy bài tình ca anh viết sẽ biết anh biết viết lời tình tứ cỡ nào, lời tình tứ chỉ nói cho mình em nghe.”
“Câu này có chút mùi vị đó rồi đấy.”
“Đương nhiên.”
Khương Mạn Y ngồi bên quầy bar, chống cằm nhìn Tạ Uyên và Liễu Diệp ngồi trong góc khuất anh anh em em, nhíu mày nói: “Hai người họ thân thiết với nhau từ lúc nào thế.”
Trình Dã móc ra một cái ống nhòm cỡ nhỏ nhìn bọn họ: “Được mấy ngày rồi, hầu như tối nào cũng tới đây, tiến độ chắc khoảng tám mươi lăm phần trăm rồi, nếu cố gắng thêm chút nữa thì sang năm Tiểu Vũ chắc sẽ có thêm em trai hoặc em gái gì đó.”
Khương Mạn Y thở dài một hơi, nhìn Liễu Diệp cười ngả nghiêng ngả ngửa cùng với ánh mắt đầy cưng chiều của Tạ Uyên mà lâm vào phiền muộn.
“Trông em không được vui lắm?” Trình Dã chú ý tới vẻ mặt lo lắng của Khương Mạn Y.
“Nhiều năm như vậy anh ấy luôn nhớ A Yên, giam chặt bản thân mình.
Đương nhiên em hy vọng anh ấy có thể bước ra được, sống cuộc sống mới, nhưng……” Khương Mạn Y thở dài: “Anh không cảm thấy người phụ nữ đó giống A Yên lắm sao.”
“Giống ư?” Trình Dã chỉnh tiêu cự của ống nhòm: “Hoàn toàn không giống mà, đôi mắt này còn lớn hơn anh nữa…… ngược lại khá giống với con rể của em.”
“Em không có nói vẻ ngoài.” Khương Mạn Y cướp ống nhòm qua nhìn hai người trong góc: “Anh làm bạn học bốn năm với A Yên chẳng lẽ không cảm thấy dáng người của cô ấy, nhất là đôi chân, rất giống với Bộ Đàn Yên sao?”
“Sao anh biết được chứ.” Trình Dã chậm rãi nói: “Anh đâu có thích cô ấy, đâu có thể suốt ngày dòm chân người ta chứ.”
“Nếu Tạ Uyên nghĩ thông muốn phát triển đoạn tình cảm này, đương nhiên em lấy làm mừng thay anh ấy, nhưng em chỉ sợ anh ấy coi Liễu Diệp thành thế thân của A Yên, như vậy vừa tổn thương mình vừa tổn thương người khác nữa.”
“Ồ…….
Đúng là bá đạo tổng tài ha, đến thế thân cũng có luôn rồi.”
Khương Mạn Y bất mãn vỗ đầu Trình Dã một cái: “Không được phép nói đùa như vậy.”
“Được được, anh nghe em hết.”
Trình Dã cầm ống nhòm lên định xem, chỉ thấy con mắt bự của Tạ Uyên xuất hiện trước ống nhòm nhìn chằm chằm ông.
“A!”
Trình Dã giật mình ném ống nhòm đi thì thấy Tạ Uyên đang đứng từ trên cao nhìn xuống ông, không giận tự uy:
“Nhìn nhiều ngày như vậy rồi, đẹp lắm à.”
“Không, đâu có…….” Trình Dã đẩy ống nhòm ra, gãi gãi đầu: “Không đẹp, không nhìn thấy gì hết, cái ống nhòm nát này.”
Khương Mạn Y kéo tay áo Tạ Uyên: “Hai người rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?”
Ông chẳng hề giấu giếm: “Anh với Diệp tử đang yêu nhau.”
Khương Mạn Y nhìn ông đầy lo lắng: “Cho nên…… buông xuống thật rồi à?”
Tạ Uyên cười cười: “Sao có thể.”
“Thế anh…….”
“Anh dám chắc Diệp Tử chính là A Đàn.” Tạ Uyên nói với Khương Mạn Y: “Chẳng phải em cũng cảm thấy vậy ư, tối lần đầu tiên gặp mặt, em cũng nói cô ấy rất giống với A Đàn.”
Khương Mạn Y nhìn bộ dạng không giống như đang nói đùa của Tạ Uyên, bà cảm thấy rất hoang đường: “Đúng là rất giống, nhưng cô ấy sao có thể là Bộ Đàn Yên được chứ.”
“Sao không thể.” Tạ Uyên một khi cố chấp lên đến mấy con trâu cũng lôi không lại: “Cho dù vẻ ngoài không giống, nhưng em là bạn thân nhất của A Đàn chắc cảm giác được tính cách, cử chỉ, thần thái của cô ấy…… là phiên bản của A Đàn không chạy thoát được.’
Khương Mạn Y cảm thấy bệnh của Tạ Uyên không nhẹ thật: “Em tin trên đời này sẽ có hai người giống nhau, tính cách cũng giống, nhưng không đại biểu cho việc cô ấy chính là Bộ Đàn Yên, Tạ Uyên anh tỉnh lại đi, Bộ Đàn Yên chết rồi.”
“Em ấy chưa chết, trước giờ anh chưa từng tin em ấy đã chết.” Tạ Uyên lạnh lùng nhìn Khương Mạn Y, buông từ tiếng uy hiếp: “Không được phép nói những lời như vậy nữa.”
“Gì vậy làm gì vậy!” Trình Dã bảo vệ Khương Mạn Y: “Đây vốn dĩ là sự thật, ông không chịu tin đó là chuyện của ông, sao, muốn đánh nhau à?”
Khương Mạn Y đẩy Trình Dã ra, cuống quýt nói với Tạ Uyên: “Tiểu Vũ không muốn nhìn thấy bộ dạng bây giờ của anh đâu, càng không hy vọng mẹ mới anh tìm cho con bé là kẻ thế thân cho mẹ ruột của mình.”
“Cô ấy không phải thế thân!” Tạ Uyên trầm giọng nói: “Trí nhớ của Diệp Tử có vấn đề, anh sẽ giúp cô ấy nhớ lại chuyện cũ, nhớ tới tất cả quá khứ chúng ta từng có, tới lúc đó A Đàn sẽ trở lại, gia đình bọn anh sẽ đoàn tụ……”
Khương Mạn Y thấy Tạ Uyên sắp nhập ma thật rồi, hết cách chỉ biết nói: “Nếu anh đã nói trí nhớ cô ấy có vấn đề, được, nhà chúng ta chẳng phải có sẵn một bậc thầy tư vấn tâm lý sao, bảo con rể anh xem bệnh cho cô ấy như vậy chẳng phải chứng tỏ được thật hư rồi ư.”
Tạ Uyên lưỡng lự một chút, sầm mặt nói: “Đợi một thời gian nữa anh sẽ chữa trị giúp cô ấy.”
“Tại sao phải đợi một thời gian nữa, giờ cũng được mà.”
Tạ Uyên im lặng không nói.
“Cho nên là do sợ hãi đúng không.” Khương Mạn Y vốn có tính thẳng thắn, bà nhất định phải khiến Tạ Uyên nhìn vào hiện thực: “Trong lòng anh cũng sợ hãi, không cách nào tiếp nhận sự thật cô ấy không phải Bộ Đàn Yên.
Cho nên anh thà lừa dối bản thân, lừa dối cô ấy.”
“Anh không sợ, anh chắc chắn cô ấy chính là A Đàn.”
“Được thôi, thế thì mai anh đi tìm Cừu Lệ, dẫn Liễu Diệp qua đó tìm cậu ấy thôi miên thử xem sao, đến lúc đó chân tướng sẽ tự nổi lên thôi.”
Trình Dã thấy bộ dạng giương cung bạc kiếm của hai người vội vàng hòa giải: “Thật ra chẳng cần thiết đâu, cứ như vậy chẳng phải rất tốt sao, Tạ Uyên và Liễu Diệp cứ tập trung yêu đương, nói không chừng còn có thể kết hôn thêm em trai em gái cho Tiểu Vũ chúng ta, chẳng phải rất tốt sao, chẳng lẽ tương lai quên chuyện quá khứ không được à.”
Khương Mạn Y nhìn Tạ Uyên, nói bằng giọng bất lực: “Anh hỏi anh ấy thử xem bản thân anh ấy có quên chưa, nếu Liễu Diệp biết anh ấy nhìn thấy bóng hình người cũ trên người cô ấy, cô ấy sẽ nghĩ thế nào.”
“A Đàn không phải là người cũ, anh vĩnh viễn chỉ có mình em ấy.” Tạ Uyên nắm chặt đấm tay, quả quyết nói: “Liễu Diệp chính là A Đàn, mai anh sẽ đi tìm Cừu Lệ.”
Nói xong ông xoay người rời khỏi, song mới đi được mấy bước lại vòng trở ngược vào, vuốt mũi hỏi: “Quên hỏi, tên nhóc đó đang ở đâu thế?”
Khương Mạn Y sẵn miệng nói: “Còn ở đâu được nữa, đương nhiên ở nhà anh rồi, anh có mấy ngày chưa về nhà rồi hả?”
Tạ Uyên: ? ? ?
“Tại sao cậu ta ở nhà anh?”
Khương Mạn Y: “Bằng không thì ở đâu?”
Tạ Uyên: “Em lặp lại lần nữa, cậu ấy ở nhà anh? !”
Khương Mạn Y bĩu môi: “Ông bố như anh bị sao vậy hả, con rể ở nhà anh bộ ngạc nhiên lắm hả.”
……
Phòng ngủ sáng sủa sạch sẽ, gió thổi tung rèm cửa sổ màu trắng khơi lên tầng gợn sóng lăn tăn, một chùm ánh nắng mặt trời xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào trong phòng rơi lên gương mặt đang ngủ say của cô gái.
Khương Vũ khẽ chớp mi mắt, mở mắt ra.
Hình ảnh đập vào mắt đầu tiên là chàng trai mặc áo lông trắng mỏng manh, miệng ngậm một cây kẹo que, ngồi xếp bằng trên chiếc ghế học bài làm việc của cô, đang kích chuột nhập số chứng minh đăng nhập trên bàn phím cơ màu hồng.
Hôm nay là ngày biết điểm thi nghiên cứu sinh mà.
Phút chốc cơn buồn ngủ của Khương Vũ bay biến, cô bật dậy lê dép lảo đảo đi tới sau lưng Cừu Lệ, kích động bám lên vai anh đợi trang chủ nhảy ra…..
“Xin lỗi, trang chủ bạn tìm kiếm đã biến mất, cảm phiền đợi giây lát thử lại sau.”
Hồi lâu sau, trên trang chủ nhảy ra một câu như vậy.
“……..”
Cừu Lệ ngoảnh đầu bất lực nhìn cô: “Mạng nhà em chậm cực kỳ, anh lên cả buổi sáng rồi mà chưa vào được.”
Khương Vũ rút cây kẹo que của anh đi bỏ vào miệng mình: “Không phải tại mạng đâu, chắc chắn do sáng nay số người vào kiểm tra thành tích quá nhiều đó, bạn trai thử lại xem, nhất định có thể chen vào được.”
Cừu Lệ reload trang chủ lại lần nữa, trang chủ vẫn đang tăng tốc truyền tải……
Khương Vũ dựa lên vai anh, rõ ràng cảm nhận được người của chàng trai đang run lên, run dữ dội.
Cô vỗ vỗ anh: “Không phải chứ, với trình độ này của anh còn căng thẳng nữa à?”
Cừu Lệ đáp: “Em biết mà, mỗi lần xem thành tích anh đều căng thẳng, phản xạ có điều kiện thôi.”
Cô nhớ tới hồi trước kỳ thi đại học, Cừu Lệ căng thẳng tới đêm nào cũng mất ngủ.
Anh hình như mắc hội chứng căng thẳng mỗi khi thi cử.
“Nhất định không có vấn đề gì đâu.”
“Chị gái nắm tay anh đi.” Anh ngoan ngoãn cầu xin.
Khương Vũ nắm chặt tay trái của anh, an ủi: “Đừng sợ đừng sợ, cho dù thi không tốt cũng không sao, giáo sư Tống Dụ Hòa còn trông anh thi không đậu để về đại học Hải Thành kìa, tương lai dù thế nào đều tốt cả.”
“Đặt ở chỗ này của chị gái thì không sợ nữa.”
Cừu Lệ chậm rãi đặt tay lên bộ ngực Khương Vũ, chen tay vào bên trong.
Khương Vũ: “……”
Lần này thành tích nhanh chóng reload ra được:
Anh Văn: 95
Chính Trị: 93
Môn chuyên ngành 1: 148
Môn chuyên ngành 2: 143
Tổng số điểm: 479.
Khương Vũ nhìn số điểm này, cạn kiệt lời ném tay anh ra.
Quả nhiên, lần nào tên nhóc này kiểm tra điểm căng thẳng cô đều chân thành an ủi anh lần đó, kết quả…… lần nào cô cũng là con hề.
Thành tích thi nghiên cứu sinh trên 400 điểm toàn thuộc của hiếm cả, tên nhóc này ngược lại thì hay rồi, trực tiếp xong thẳng lên 500 điểm luôn!
Khương Vũ chỉ có một từ để hình dung anh:
Đáng ghét!
……
Tuy bạn trai thi được điểm cao nhưng Khương Vũ cảm thấy trí thông minh của mình chịu phải đả kích, tình cảm cũng bị lừa gạt, cho nên cả buổi sáng chẳng thèm để ý tên nhóc đó.
Cừu Lệ quyết định chủ động xuống lầu nấu bữa sáng lấy lòng bạn gái.
Khương Vũ đề ra yêu cầu chẳng chút khách sáo gì: “Em muốn ăn bánh mì phết mứt hoa quả gà sốt trắng bánh nướng nhiều lớp kèm với nước chanh, ngoài ra thêm một món thịt nguội với trứng.”
“Thế anh đề nghị em ngủ thêm chút nữa, trong mơ có thể ăn được.’
Khương Vũ ném gối về phía anh bị anh một tay đón được, lười nhác nói: “Cháo, quẩy, đậu nành và bánh mì sữa chọn một đi.”
“Em chọn bánh mousse, bánh dày bột đậu và sữa chua việt quất.”
Cừu Lệ hết cách đành phải mặc quần cộc vào rồi trở lại mặc quần dài: “Ông đây ra ngoài mua cho em.”
Khương Vũ nằm lười trên giường nhìn anh, nhoẻn miệng cười: “Bạn trai cực khổ rồi.”
Song, sau khi Cừu Lệ ra cửa chưa đầy một phút đã vội vàng vòng trở lại, đóng kín cửa ngó nghiêng xuống dưới, sau đó quyết định nhốt bản thân vào tủ quần áo.
Khương Vũ chẳng hiểu gì sất, cô hỏi: “Anh gặp quỷ à?”
“Ba em về rồi.”
“Về thì về thôi.”
Cừu Lệ đóng cửa tủ quần áo, hồn bay phách lạc:
“Trên tay ông xách theo một cây dao.”
“…….”