MỘNG TRONG MỘNG

Từ lớp nghệ thuật đi ra, Khương Vũ vẫn chẳng nói năng gì.
 
Cừu Lệ chậm chạp đi sau cô, cúi đầu, giẫm lên cái bóng của cô. Đi đến chỗ đèn xanh đèn đỏ, Khương Vũ dừng lại, lấy đôi giày VCI trong túi xách ra, đưa đến bên tay cậu.
 
“Hôm ấy, chưa đầy hai mươi phút sau khi gọi điện cho cậu, cậu đã mang đôi giày này đến rồi.” Khương Vũ nhìn cậu, bình tĩnh nói: “Lúc ấy cậu ở đâu?”

 
“Nghi ngờ tớ à?”
 
“Phải, tớ nghi ngờ cậu.”
 
Khương Vũ nhìn gương mặt bất kham của thiếu niên, hỏi rõ ràng từng chữ một: “Là cậu mua chuộc cô Chu à?”
 
Cừu Lệ nhếch miệng cười, thoải mái đáp lại như thể chẳng thấy có vấn đề gì, “Là tớ thì có làm sao?”
 
“Có làm sao? Không... vì sao cậu lại làm như vậy!?” Khương Vũ cảm thấy khó hiểu, hỏi cậu: “Tốn công tốn sức như vậy chỉ vì muốn tớ đi đôi giày cậu tặng?”
 
“Cậu chê tiền ông đây không sạch sẽ, không làm thế thì cậu có đến tìm tớ không? Cậu xem lại đôi giày kia của cậu đi, cũ đến vậy rồi, bao nhiêu người cười cợt sau lưng cậu, cậu không nghe thấy à?”
 
“Có cũ hơn đi chăng nữa cũng là đôi giày mà tớ vất vả dành dụm mua được.” Ánh mắt Khương Vũ lộ ra sự thất vọng: “Những lời chê cười của người khác tớ hoàn toàn không bận tâm, vì đối với tớ mà nói, chuyện đó vốn không phải chuyện quan trọng.”
 

“Việc tớ không phải là chuyện quan trọng đối với cậu lại rất quan trọng đối với tớ.”
 
Nét cười trong đáy mắt Cừu Lệ càng ngày càng lạnh, “Cũng đúng, nếu không phải lâm vào bước đường cùng, cậu có nhìn thấy tớ không?”
 
Ban đầu Khương Vũ thấy mình là người khá có lý, nhưng kết quả bị cậu nói như vậy, bản thân cô lại trở thành người đuối lý.
 
Dù cô đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, nhưng rõ ràng Cừu Lệ chính là một tên sát nhân không có điểm dừng, cô không nên nhìn nhận cậu bằng tư duy và quan điểm của người bình thường.
 
Nhưng ở bên nhau lâu như vậy, cô biết rõ ràng cậu chỉ là một chàng trai có phần lầm lì nhưng lòng dạ không hề xấu.
 
Thậm chí, dần dà Khương Vũ đã nảy sinh hảo cảm với cậu , nhưng cô thật sự không ngờ cậu lại làm chuyện như vậy.
 
Lại còn không hề cảm thấy cách làm của mình... có gì không ổn.
 
“Mua chuộc, tính kế, thậm chí uy hiếp khủng bố... Cừu Lệ, cậu cho rằng đây là chuyện bình thường ư? Lẽ nào đây chính là tác phong làm việc nhất quán của cậu?”
 
“Tác phong của tớ chính là muốn đối xử tốt...”
 
Lòng tự tôn sứt mẻ của cậu không cho cậu nói ra hai từ “với cậu”, cuối cùng cậu rời mắt đi, cười một cách lạnh lùng cợt nhả: “Quên đi.”
 
Chẳng có gì hay để nói cả.
 
Khương Vũ không định bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy, “Cừu Lệ, cậu nên nói xin lỗi tớ.”
 
“Xin lỗi vì không muốn cậu bị người khác chê cười à?”
 
“Không, là vì cậu mua chuộc người khác phá hỏng giày của tớ, chuyện này cậu làm sai rồi.”
 
“Cậu là tấm gương đạo đức gì vậy?” Cừu Lệ nhìn cô, cười mỉa mai, “Chính trực quá đấy bạn gái ạ.”
 
Khương Vũ không phải là tấm gương đạo đức gì cả, chỉ là một đôi giày mà thôi, cô cũng không cần quá để bụng. Nhưng nếu như cô không thay đổi suy nghĩ của Cừu Lệ, thì nhiệm vụ của cô mãi mãi không thể hoàn thành.
 
Để đạt được mục đích của mình mà không từ thủ đoạn, vậy thì tương lai về sau Cừu Lệ chắc chắn sẽ phạm phải sai lầm lớn hơn.
 
Chính vì điều này, cô nhất định phải khiến cậu ta ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc...
 

“Cậu xin lỗi thì chuyện này cho qua.”
 
“Ông đây không đấy.”
 
Tính cách phản nghịch của Cừu Lệ đã đến tột cùng, cậu nhất quyết sẽ không xin lỗi vì một chuyện mà cậu không hề cảm thấy sai.
 
“Được thôi, nếu cậu không xin lỗi thì cậu đừng có gọi tôi là bạn gái nữa.”
 
Dùng chuyện chia tay để uy hiếp rõ ràng là có hơi ngu ngốc, nhưng đây là ràng buộc duy nhất giữa cô và Cừu Lệ.
 
Ánh mắt Cừu Lệ tối sầm, càng ngày cậu càng tỏ ra ngả ngớn: “Chỉ vì mỗi đôi giày mà cậu muốn chia tay tôi?”
 
“Chia hay không chia tay có khác gì đâu? Mưu mô toan tính, trong mắt cậu tôi là gì?”
 
Khóe miệng Cừu Lệ hiện lên nét cười nhạt nhòa, cất giọng trầm khàn: “Thế trong lòng cậu tôi là gì?”
 
...
 
Ngày hôm sau, Khương Vũ tìm Ngô Tư Lâm rồi cùng cô ta đến phòng làm việc của Lâm Khúc Văn ở Linh Tước, nói rõ ngọn ngành chân tướng của sự việc.
 
Tuy ban đầu Ngô Tư Lâm từng có động cơ, nhưng cuối cùng vẫn không làm chuyện đó.
 
Hình phạt đuổi học là quá nặng.
 
Sau khi Lâm Khúc Văn hiểu rõ sự tình, cuối cùng bà quyết định cho Ngô Tư Lâm về nhà kiểm điểm hai tháng, nhìn nhận lỗi lầm, sau đó quay trở lại lớp nghệ thuật Linh Tước, tiếp tục học múa ba lê.
 
Còn nhân viên lao công họ Chu kia, xét đến việc bà ta đã nhận tiền thật, nhưng đằng sau đó là bị người ta uy hiếp, thế là trừ nửa tháng lương của bà ta, lúc này sự việc mới coi như đã kết thúc.
 
Ra khỏi phòng làm việc, Ngô Tư Lâm tỏ ra khá ngượng ngập, ngập ngừng hỏi Khương Vũ: “Vì sao cậu lại làm thế?”
 
“Vì sao cái gì?”
 
“Chẳng phải cậu ghét tôi sao, vì sao lại nói đỡ cho tôi. Chẳng phải tôi rời khỏi lớp nghệ thuật Linh Tước đúng với mong muốn của cậu còn gì.”
 
“Có những lỗi lầm nhìn thì có vẻ nhỏ nhặt, nhưng lại có thể đeo bám cả quãng đời còn lại. Mà cơ hội để hối hận không phải ai cũng có.”
 
Khương Vũ nhìn Ngô Tư Lâm, bình thản nói: “Sự chán ghét của tôi với cậu vẫn chưa sâu sắc đến mức ảnh hưởng đến tương lai tiền đồ của cậu.”
 
Ngô Tư Lâm nghe những lời này của Khương Vũ, lòng càng lúc càng day dứt không yên. Cô ta cúi gập người xuống, xin lỗi chân thành: “Xin lỗi Tiểu Vũ, mong cậu tha thứ cho... những lời tớ từng nói với cậu, những việc mà tớ đã làm với cậu. Về sau nếu có chuyện gì cần đến tớ, cậu cứ việc nói, tớ nhất định sẽ giúp cậu hết mình!”
 
Khương Vũ biết đây là những lời xuất phát từ đáy lòng Ngô Tư Lâm, thế là cô vui vẻ chấp nhận lời xin lỗi của cô ta.
 
Mọi ân oán lúc trước hoàn toàn tiêu tan.
 
Không lâu sau, app “Zhiguo” gửi thông báo đến, nhiệm vụ ủy thác của [Lâm] đã hoàn thành, cô nhận được số tiền công hai vạn bốn.
 
Bước ra khỏi lớp nghệ thuật, tâm trạng của Khương Vũ rất khoan khoái.
 
Ai trong chúng ta cũng có lúc phạm sai lầm, cơ hội được quay đầu làm lại cực kỳ quý giá.
 
Khương Vũ bắt đầu hiểu tính quan trọng của app “Zhiguo”, cũng dần dần ngộ ra được ý nghĩa quan trọng của những việc mình đã làm.
 
Nếu như cô chỉ cần nhấc tay lên một cái là có thể can dự vào số mệnh của một số người trong tương lai thông qua tác động thời không, để bọn họ bù đắp tiếc nuối mà không cần trọng sinh.
 
Đây là chuyện hiếm có đến nhường nào.
 
Đối với Ngô Tư Lâm cũng vậy, mà đối với Cừu Lệ cũng thế.
 

...
 
Hai ngày sau, Khương Vũ gửi tin nhắn cho Cừu Lệ, muốn hẹn cậu ra ngoài nói chuyện tử tế.
 
Đợi một lúc lâu cũng chẳng thấy cậu hồi âm.
 
Tính khí của cái tên Cừu Lệ kia tồi tệ vô cùng, lúc đối tốt với bạn thì tốt đến tận trời, lúc lạnh lùng lên thì cũng có thể làm người ta chết cóng.
 
Khương Vũ không đợi được hồi âm của cậu, cô dứt khoát đi thẳng đến nhà cậu ở tiểu khu Thủy Tịch Đài.
 
Nhưng thật trùng hợp là, khi cửa thang máy mở ra, Khương Vũ nhìn thấy một người đàn ông mặc áo jacket, đang gõ cửa nhà Cừu Lệ.
 
“Anh tìm Cừu Lệ sao?”
 
Người đàn ông mặc áo jacket ngoái lại nhìn thấy Khương Vũ, gật đầu: “Cô em là gì của cậu ta?”
 
“Tôi là... bạn học.”
 
“Bạn gái à.” Người nọ như thể đã nhìn ra thân phận của Khương Vũ, nói: “Vậy em giúp anh chuyển lời cho cậu ấy, nếu lần sau cậu ấy thiếu tiền thì cứ đến tìm anh. Bây giờ cậu ấy chính là “tuyển thủ ngôi sao” trong sàn đấu của bọn anh đấy, bao nhiêu người đang đợi cậu ấy kia kìa!”
 
“Sàn đấu gì à?”
 
“Sàn đấm bốc.” Người đàn ông mặc jacket châm một điếu thuốc, ánh mắt dạo một vòng trên người Khương Vũ, “Cũng khó trách, bạn gái xinh xắn thế kia, không đổ chút máu thì nuôi kiểu gì.”
 
Khương Vũ vội hỏi: “Cậu ấy đã từng làm việc ở chỗ bọn anh? Làm gì vậy ạ?”
 
“Làm bao cát hình người đó.” Người đàn ông thong thả đi vào thang máy, “Thằng nhóc đó rất rắn xương, bị đánh bầm dập mà chẳng rên tiếng nào, ánh mắt nó cứ phải gọi là giống hệt con sói, khỏi phải nói được khách hàng yêu thích đến cỡ nào.”
 
“Ding”, cửa thang máy khép lại, hành lang lập tức trở nên yên tĩnh.
 
Khương Vũ đã biết đôi giày ba lê VCI đắt đỏ kia... không phải là do cậu lừa gạt cướp giật mà có, mà là cậu đi đến sàn đấm bốc làm bao cát cho người ta xả giận, đánh đấm... mà có.
 
Chẳng trách ngày hôm ấy thấy người cậu ấy chồng chất vết thương, gặp cô xong liền vội vàng đi mất. Chẳng trách mỗi lần hỏi đến chuyện này, cậu đều ậm ừ cho qua, lảng tránh không đáp, thà để cho cô hiểu lầm...
 
Trên đời này, món nợ khó hoàn trả nhất không phải là số tiền cao ngất ngưởng, mà là tấm chân tình không cần báo đáp.
 
Cả người Khương Vũ trở nên lạnh lẽo, cô ngồi bó gối dựa vào tường, cơ thể run rẩy một cách mất kiểm soát.
 
Lòng cô rất khó chịu, cô thật sự không biết nên làm thế nào.
 
Cừu Lệ chịu bao nhiêu cú đấm, bị thương khắp mình chỉ để tặng cô một đôi giày ba lê không bị người ta chê cười.
 
Tựa như cô giẫm trên máu thịt của cậu... nhảy tung tăng trên sân khấu.
 
Cừu Lệ yêu cô, yêu vô cùng, yêu đến nỗi làm ra những chuyện điên cuồng, thậm chí là những thủ đoạn đầy toan tính chẳng ngại ngần điều chi...
 
Khương Vũ thật sự rất sợ hãi, cũng vô cùng bất lực.
 
Cô run rẩy rút điện thoại ra, mở app “Zhiguo” ra, gửi một tin nhắn cực kỳ chán chường cho tài khoản hỗ trợ: [Tôi có thể từ bỏ nhiệm vụ Cừu Lệ này không? Tôi không làm được, thật sự quá khó. Tôi không thể tiếp tục ở bên cậu ta bằng cách thức như này, tương lai tôi sẽ không dứt ra được.]
 
Song, tài khoản hỗ trợ vẫn chỉ có âm thành hệ thống vô cảm lạnh lẽo vang lên...
 
[Nếu như người trọng sinh từ bỏ nhiệm vụ ủy thác lúc này, tương lai phải bồi thường cho người ủy thác số tiền tương đương tiền công là ba trăm triệu tệ. Xin xác nhận, từ bỏ hay không?]
 

Khương Vũ: ...
 
Tài khoản của cô chỉ có hơn hai mươi vạn, là học phí của Esmela. Nếu như cô từ bỏ lúc này, tài khoản của cô sẽ gánh khoản nợ ba trăm triệu, một khi tài khoản hiện giá trị âm, cô sẽ lập tức biến mất, đây là hình phạt đối với những người trọng sinh thất tín.
 
Vì thế, một khi đã nhận nhiệm vụ, chỉ có thể cố gắng hết sức hoàn thành, không được hối hận.
 
Tất nhiên là nếu số tiền trong tài khoản dư dả, thỉnh thoảng có thể từ bỏ nhiệm vụ nhỏ một vài lần, nhưng đằng này “Cứu rỗi cuộc đời thiếu niên ác ma” không phải nhiệm vụ nhỏ!
 
Ba trăm triệu tệ, có cộng tất cả nhiệm vụ cô làm cả đời cũng chẳng kiếm được nhiều như thế này.
 
Mong muốn mưu sinh bản năng cuối cùng vẫn khiến Khương Vũ lựa chọn [Không từ bỏ].
 
Khương Vũ quyết định gửi tin nhắn xin trợ giúp từ [Cừu Lệ] của tương lai. Cô kể vắn tắt lại tình hình xảy ra dạo gần đây cho anh ta một lượt...
 
Khương Vũ: [Tôi thật sự không biết nên làm thế nào mới có thể cứu được cậu ấy. Những chuyện tốt đẹp cậu ấy làm cho tôi, khiến tôi rất ngại khi nhận lấy. Tôi không muốn lừa gạt, nhưng dường như không thể không lừa gạt.]
 
Tin nhắn hồi âm của [Cừu Lệ] đến rất nhanh...
 
Cừu Lệ: [Cô có biết vấn đề xuất phát từ đâu không?”]
 
Khương Vũ: [Từ đâu?]
 
Cừu Lệ: [Cô thật sự cho rằng cậu ấy không nhìn ra cái gì sao, mỗi một lần cô tỏ ra thích thú vờ vịt, mỗi một nụ cười hời hợt của cô, mỗi một cử chỉ trông có vẻ quan tâm của cô... đều là sự giả dối, cô đang giết chết trái tim cậu ấy.]
 
Khương Vũ tuyệt vọng hỏi: [Vậy tôi nên làm thế nào?]
 
Cừu Lệ: [Có lẽ, cô nên mở lòng chấp nhận cậu ấy. Dù sao thì, tướng mạo lúc trẻ của tôi cũng không thiệt cho cô nhỉ.]
 
Khương Vũ: ...
 
Không chỉ là không thiệt, mà cô còn kiếm được của hời được chưa.
 
Nhưng, thật sự phải làm như vậy sao?
 
Thực ra Khương Vũ biết [Cừu Lệ] nói đúng, sao cậu ấy lại không nhận ra bất cứ sự giả dối nào trong tình cảm. Đôi mắt đen láy của thiếu niên kia, đã từng nhìn thấy địa ngục rồi cơ mà.
 
Thời gian không còn nhiều nữa, Khương Vũ không được do dự chần chừ nữa.
 
Cứu cậu ấy, cũng là cứu chính mình.
 
Mẹ đã từng nói, bảo vật vô giá dễ kiếm, tấm chân tình khó mà có được*, cô không muốn phụ lòng Cừu Lệ.
 
*Tác giả dựa theo hai câu thơ trong bài “Tăng lân nữ” của nữ tác giả Ngư Huyền Cơ: “Dịch cầu vô giá bảo, nan đắc hữu tình lang”, tạm dịch: Bảo vật vô giá dễ kiếm, khó có được tấm chồng tốt (Nguồn st)
 
...
 
Hai ngày sau, Khương Vũ tìm được Cừu Lệ.
 
Cậu chơi bóng rổ cùng một đám đầu gấu ở sân bóng rổ theo phong cách Hiphop.
 
Nơi đây chẳng có cái gọi là quy tắc, ai đến đây cũng chỉ có mục đích là xả giận. Vì thế, cách chơi bóng rổ cũng cực kỳ máu lửa.
 
Cầm bóng xô người khác, giẫm đạp, thậm chí ném thẳng bóng vào người khác đều là những chuyện bình thường như cơm bữa.
 
Trong ngày đông giá buốt, trận đấu trên sân bóng rổ lại nóng hừng hực. Cừu Lệ mặc chiếc áo bóng rổ màu đen, cầm bóng phá vòng vây, đôi mắt đen đầy vẻ tàn bạo.
 
Mấy tên ngăn cản cậu đều không phải dạng hiền lành, thậm chí có tên còn xông thẳng lên đụng mạnh vào cậu.
 
Khương Vũ vừa đến bên sân bóng rổ, gương mặt và vóc dáng nổi bật của cô lập tức bị người ta nhìn chòng chọc. Ngay sau đó, có một tên đầu gấu tóc vàng đến cạnh cô, bắt chuyện một cách sỗ sàng: “Cô em, xem bóng rổ à? Có cần người xem cùng không?”
 
Khương Vũ tránh xa hắn ta theo bản năng, “Bạn trai tôi đang ở trong sân.”
 
“Phải không, nó có thể để một cô em xinh xắn như này ở đây một mình? Anh không tin đâu.”
 
Vừa dứt lời, tên tóc vàng bất thình lình bị người khác quật qua vai, ngã lăn ra đất, Cừu Lệ giẫm một chân lên bả vai hắn, cất giọng lạnh lùng: “Giờ tin chưa?”
 
Tên tóc vàng luôn miệng xin tha, Cừu Lệ chẳng buồn chấp hắn, xoay người dẫn Khương Vũ đi khỏi sân bóng rổ, ra ngoài đường.

 
“Ai cho cậu đến đây?” Giọng của Cừu Lệ rất trầm, nghe có vẻ không mấy vui vẻ: “Cậu có biết chỗ này là chỗ nào, có bao nhiêu tên du côn hư hỏng ở đây không?”
 
Khương Vũ liếm môi, khẽ nói: “Cậu không nghe điện thoại, tớ bèn hỏi người khác, họ nói cậu thường xuyên đến đây.”
 
“Có việc gì?”
 
“Không có gì, đến xem vậy.”
 
Cừu Lệ thấy cô cúi gằm mặt, thế là hỏi với giọng chẳng mấy tốt lành: “Tìm tôi làm lành à?”
 
“Có cãi nhau đâu mà phải làm lành.”
 
“Không cãi nhau?”
 
“Là cậu làm sai, tớ phê bình cậu, không được coi là cãi nhau.”
 
Cừu Lệ nhìn cô nàng nói năng mạnh miệng kia, cơn giận trong lòng cũng tiêu tan quá nửa, rốt cuộc cậu cũng không thể nhẫn tâm với cô.
 
Cậu kéo dài giọng, nói: “Được thôi, Tiểu Vũ muốn phê bình tôi.”
 
“Cậu làm không đúng mà.”
 
“Ờ.”
 
“Về sau cậu có còn tính kế với người khác như thế nữa không?”
 
Cậu giống như một cậu nhóc ương bướng muốn ăn mắng, “Có.”
 
“...”
 
Khương Vũ thấy cậu mặc độc chiếc áo bóng rổ đã ra đây, bên ngoài vẫn đổ tuyết, nên cô đi qua, đá đá vào đôi giày thể thao của cậu: “Cậu không lạnh à?”
 
“Không lạnh.”
 
“Tớ thấy cậu khá lạnh đấy.”
 
Cậu nhướn môi cười, “Vậy cậu đến sưởi ấm tôi đi.”
 
Khương Vũ trầm ngâm mấy phút rồi bước đến trước mặt cậu, nhấc tay cậu lên, chui vào lòng cậu ôm lấy cậu.
 
“Như này thì ấm hơn tí nhỉ.”
 
Ngay lập tức, trong đầu Cừu Lệ nổ đùng đùng như pháo rang.
 
Cậu thật sự không ngờ cậu chỉ thuận miệng nói như vậy, thế mà cô lại...
 
Đệch!
 
Cô gái ngoan ngoãn nép vào lòng cậu, vùi mặt vào lồng ngực cậu, thậm chí cậu còn cảm nhận được hơi thở có vẻ kìm nén của cô gái.
 
Trên con đường không bóng người qua, thế giới của cậu tĩnh lặng đến nỗi tựa như chỉ nghe được mỗi tiếng tim mình đập.
 
“Đôi giày kia, tớ sẽ đi, không nói cảm ơn đâu, coi như cậu đền tớ.”
 
Mãi mà Cừu Lệ vẫn chẳng phản ứng lại, cho đến khi những bông tuyết rơi lả tả xuống, cậu mới vòng tay qua lưng cô, ôm chặt cô vào lòng mình, hạ giọng khẽ nói một câu...
 
“Tớ sai rồi, tớ sẽ sửa.”
 
Cừu Lệ là một người cố chấp nhường nào, bắt cậu xin lỗi nhận sai còn khó hơn muốn tính mạng của cậu.
 
Vậy mà giờ đây, trong cơn mưa tuyết trắng trời này, chỉ một cái ôm ấm áp của cô gái, có muốn tính mạng của cậu cũng được nữa là bắt cậu nhận lỗi.



 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi