MỘNG TRONG MỘNG

Nhận được tin nhắn “cho leo cây” của Cừu Lệ, thực ra Khương Vũ cũng hơi giận. Không phải giận cậu không đến, mà giận là rõ ràng ban đầu cậu đã nhận lời rồi, đến lúc này lại “bùng kèo”, uổng công cô tốn thời gian cả buổi chiều để trang điểm.
 
Lâm Miểu để ý đến vẻ mặt hụt hẫng của cô, liếc mắt nhìn tin nhắn trong điện thoại rồi nói: “Cậu ấy không đến thì thôi, chúng ta tập huấn cực khổ bấy lâu, khó khăn lắm mới có một buổi tiệc thư giãn, đừng để ảnh hưởng tới tâm trạng.”
 
“Cậu nói đúng.”

 
Tính tình của Cừu Lệ thất thường, cho cô leo cây giữa chừng cũng hết sức bình thường.
 
Không đến thì thôi, không thể uổng công trang điểm được, không thể uổng công mặc váy được, cùng lắm thì tối nay cặp kè với đám chị em bạn dì vậy.
 
Tối đến, cô, Lâm Miểu và Mộc Tử Nhàn cùng nhau đi đến party.
 
Party mà Esmela tổ chức vẫn luôn cực kỳ có không khí. Lần này vì thời tiết đẹp, sao giăng đầy trời, còn party thì được tổ chức trên bãi cỏ ngoài trời.
 
Từng vì sao giăng mắc trên ngọn cây, lấp la lấp lánh, trên quầy tự phục vụ bầy la liệt rượu, thức uống và bánh ngọt.
 
Những cô gái mặc váy dạ hội đẹp đẽ, đi lại như thoi đưa, trông mà thấy vui mắt dễ chịu.
 
Ở giữa bãi cỏ có một khu lều sàn nhảy được tạo thành từ dải tơ lụa màu trắng hồng và bóng bay. Không ít cô gái và bạn đồng hành của họ đang nhún nhảy theo âm nhạc.
 

Tuy chuyên môn của mọi người là ba lê, nhưng vũ đạo của những người biết múa ba lê nhất định sẽ không giới hạn ở ba lê. Giống như buổi biểu diễn múa giao lưu, điệu nhảy clacket, điệu nhảy Tăng-gô hay điệu Waltz... luân phiên được nhảy một lượt.
 
Lâm Miểu và Mộc Tử Nhàn đã sớm không thể đợi thêm được nữa, họ hào hứng kéo Khương Vũ vào trong sàn nhảy, xoay tròn theo tiết tấu vui tươi của âm nhạc, ba người xúm lại cùng nhau nhảy điệu clacket.
 
Khương Vũ nhanh chóng gạt bỏ cảm giác hụt hẫng ra sau đầu, bắt đầu đắm mình vào trong vũ điệu, tự do phát huy cùng những cô bạn. Thậm chí cô còn thêm thắt không ít những động tác nhỏ của mình, cực kỳ có sức lan tỏa, thu hút ánh mắt của người khác.
 
Nhiều cô gái cũng vào sàn nhảy, cùng nhảy múa với Khương Vũ.
 
Bầu không khí nhanh chóng được đẩy lên cao trào.
 
Cách đó không xa, Bạch Thư Ý mặc bộ váy dạ hội màu trắng, cầm ly đế cao, lặng lẽ tựa vào cột, nhìn dáng múa toát ra sức sống tứ phía của Khương Vũ.
 
Nụ cười của cô bé, sức lan tỏa của cô bé, và cả khả năng cảm thụ vũ đạo bẩm sinh của cô bé... đều làm Bạch Thư Ý nhớ đến người phụ nữ kia.
 
Người phụ nữ mà bà ta có nỗ lực thế nào, cũng không thể nào sánh bằng.
 
“Giống cô ta quá.”
 

Tiết Gia Di mặc bộ váy dạ hội màu đen bước đến, nhìn Khương Vũ bên trong sàn nhảy, nói: “Cô nói xem, con bé kia nhảy đẹp mà cũng chẳng đẹp là bao, hoàn toàn chẳng ăn nhập. Nhưng nó lại có khả năng thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, lay động cảm xúc của tất cả mọi người.”
 
Năng khiếu như này, như thể đã có từ lúc sinh ra, giống như Bộ Đàn Yên vậy.
 
Sắc mặt Bạch Thư Ý trầm xuống.
 
“Thế nào, khoảng thời gian này những bài huấn luyện với con nhỏ đó, có làm nó thu liễm chút nào không?”
 
“Mỗi một học sinh tôi đều đối xử bình đẳng như nhau, yêu cầu nghiêm ngặt.” Bạch Thư Ý hờ hững nói: “Không giống như người nào đó, chỉ thiên vị học sinh cưng của mình.”
 
“Esmela có nhiều học sinh như vậy, người có thể nhảy múa trên sân khấu quốc tế chân chính có mấy ai. Tôi chọn ra những mũi nhọn để bồi dưỡng đặc biệt, có vấn đề không?” Tiết Gia Di cụng nhẹ vào ly rượu của Bạch Thư Ý, “Ngược lại là cô, cô đối với Khương Vũ, chỉ sợ cũng là ‘bồi dưỡng đặc biệt’ nhỉ.”
 
Bà ta nhấn mạnh bốn chữ “bồi dưỡng đặc biệt” một cách đầy ẩn ý.
 
“Không biết cô đang nói gì, đối với cô bé và Ôn Luân tôi đều bồi dưỡng giống như nhau.” Bạch Thư Ý lạnh lùng nói: “Nếu cô nghi ngờ tôi có ý đồ riêng, cô có thể đi trích xuất camera trong phòng học, xem xem tôi có cố tình giở trò không.”
 
Tiết Gia Di đã quá hiểu tính cách của Bạch Thư Ý, cô ta chính là người theo chủ nghĩa hoàn hảo điển hình, không thể chịu được chuyện danh tiếng của mình bị tổn hại một chút xíu.
 
“Nếu phải nói đố kỵ, người đố kỵ Bộ Đàn Yên thật sự, phải là cô mới đúng.” Bạch Thư Ý nhìn sang Tiết Gia Di, gằn từng chữ một: “Người viết chữ dưới đế giày cô ấy không phải tôi. Trong buổi biểu diễn cuối cùng của cô ấy, người duy nhất từng đi vào phòng trang điểm của cô ấy, chẳng phải cũng là cô sao?”
 
Còn chưa dứt lời, Tiết Gia Di chợt túm lấy tay Bạch Thư Ý, lạnh giọng nói: “Tôi... chẳng! làm! gì! cả! Cái chết của cô ta là chuyện ngoài ý muốn. Bác sĩ khám nghiệm kết luận là đột tử do lao lực quá độ mà thành, đây là sự thực không thể thay đổi!”
 
Bà ta thừa nhận, tối hôm ấy bà ta đã vào phòng trang điểm của Bộ Đàn Yên, nhưng bà ta chỉ muốn...
 
Mà chuyện này, đã khiến bà ta bị rất nhiều người nghi ngờ sau này. Cho đến khi bác sĩ đưa ra báo cáo khám nghiệm tử thi, mới chứng minh được sự trong sạch của bà ta.
 
Bạch Thư Ý hất tay bà ta ra, nhún vai, “Tôi cũng có nói cô làm cái gì đâu.”
 
Tiết Gia Di điều chỉnh lại cảm xúc, nhìn Bạch Thư Ý nói: “Cô thì sao, chẳng phải vẫn luôn là bạn tốt nhất của cô ta sao, chẳng lẽ quãng thời gian ấy cảm xúc của cô ta bất thường, cô không phát giác chút nào sao?”
 
“Cảm xúc của cô ấy vẫn luôn nóng nảy, tôi đã quen từ lâu rồi.”
 
Hai người nói đến chuyện của Bộ Đàn Yên một lúc, hiển nhiên họ đều không muốn nói đến chủ đề này thêm nữa.
 
Tiết Gia Di chuyển chủ đề, nói: “Lần trước cô nhận Khương Vũ, hẳn là vì cuộc điện thoại kia của Tạ Uyên, bị ép buộc không thể làm gì khác đúng không?”
 
Bạch Thư Ý trả lời không chút giấu giếm: “Đúng là kết quả lần trước là bị ép buộc phải làm theo lời người ta. Buổi biểu diễn tổng kết khóa tập huấn lần này, nhiều cô bé ở lớp A đang nhìn chòng chọc vào vị trí của Khương Vũ. Nếu cô bé vẫn có thể bám trụ thì dĩ nhiên tôi sẽ giữ nó lại.”
 
Bà ta nhìn Khương Vũ trong sàn nhảy, khẽ cắn môi, “Nếu nó thể hiện không tốt... vậy cũng chẳng trách người được khác.”
 

...
 
Thẩm Ngạo Tinh vẫn luôn là tâm điểm của sàn nhảy, cho đến khi Khương Vũ xuất hiện, cướp mất sự nổi bật của cô ta một cách trắng trợn.
 
Cô ta đứng sang một bên sân khấu, nhìn cô gái trong sàn nhảy, trong lòng ít nhiều cũng không dễ chịu gì lắm.
 
Vũ đạo của Khương Vũ quả thực rất ngẫu hứng. Tuy Thẩm Ngạo Tinh chưa từng xem Khương Vũ múa ba lê, nhưng chắc có lẽ cũng không kém là bao.
 
Cái phong cách này, không biết vì sao cô giáo Bạch Thư Ý lại để mắt đến, chọn Khương Vũ làm học trò ruột.
 
Mục đích vào Esmela của Thẩm Ngạo Tinh chính là vì Bạch Thư Ý, để có được sự chỉ điểm của bà ấy, chinh phục được ngôi vị quán quân cao nhất Queen trong giới múa ba lê.
 
Bây giờ chỉ được vào lớp A, mà không thể trở thành học trò riêng của Bạch Thư Ý, tâm trạng của cô ta thực sự không dễ chịu.
 
Cho dù thế nào, buổi biểu diễn tổng kết sau khóa tập huấn, cô ta nhất định phải quyết chiến đến cùng, cướp đi vị trí của Khương Vũ, trở người xuất sắc nhất trong tất cả mọi người.
 
...
 
Party diễn ra được một nửa, Ôn Luân tìm được Khương Vũ, dẫn cô ra vườn hoa phía sau, nói rằng có chuyện quan trọng muốn nói với cô.
 
Hai cô nàng Lâm Miểu và Mộc Tử Nhàn cười đùa đi theo sau họ, nói trêu: “Bạn Ôn Luân à, như này thì không hay lắm đâu nhỉ.”
 
“Tiểu Vũ người ta đã là hoa có chủ rồi nhá.”
 
Ôn Luân chỉ cười một cách lịch sự.
 
Khương Vũ quay đầu lại, đánh mắt ra hiệu cho hai người kia đừng đùa giỡn linh tinh.
 
Ôn Luân liếm môi dưới, ngập ngừng ấp úng một hồi, cũng chưa nói ra mục đích một mình đến tìm cô.
 
Khương Vũ nhìn vẻ mặt ngượng nghịu của Ôn Luân, bèn nói: “Rốt cuộc là sao thế?”
 
Ôn Luân không dám nhìn vào mắt cô lắm, chỉ nói: “Bố mẹ của Thẩm Ngạo Tinh cũng đến, hai nhà bọn tớ là thế giao, họ đã nhìn tớ lớn lên từ nhỏ...”
 
“Thế thì tốt quá.”
 
“Thì... họ mong buổi biểu diễn tổng kết tớ có thể múa cặp với Thẩm Ngạo Tinh. Vì thế... xin lỗi cậu, Khương Vũ, cậu thật sự múa rất tốt, nhưng tớ không thể từ chối họ...”
 

Ôn Luân vừa nói xong, Khương Vũ chưa kịp nói gì thì Lâm Miểu đã cuống lên, bước lên phía trước, đáp lại Ôn Luân không chút nể nang: “Cậu đùa à! Khương Vũ đã luyện tập với cậu lâu như vậy, chẳng phân biệt ngày hay đêm. Bây giờ sắp đến lúc diễn ra buổi biểu diễn rồi, thế mà cậu lại lật kèo với cô ấy! Cậu có phải là người không!”
 
Ôn Luân tự biết mình đuối lý, khẽ nói: “Tôi cũng đã tập rất lâu, nhưng bên phía Thẩm Ngạo Tinh, thật sự không có cách nào...”
 
Lâm Miểu kích động nói: “Cậu mà làm liên lụy khiến cô ấy tụt hạng, cậu không xong với tôi đâu!”
 
Nghe được tin này, tim Khương Vũ cũng kêu “thình thịch” một tiếng, vô thức nghĩ “toi rồi”.
 
Khoảng thời gian này, mỗi học sinh đều dốc hết sức mình cố gắng vươn lên. Mỗi ngày đều tập luyện đến tối mịt mới về. Nếu lúc này Ôn Luân đá cô đi, cô căn bản không có thời gian để tập lại vũ đạo mới.
 
Nếu không đổi vũ đạo, vậy đi đâu tìm bạn múa cặp đây.
 
Nhìn bộ dạng của Ôn Luân, gần như đã đưa ra quyết định rồi.
 
Lâm Miểu tức đến nỗi muốn đánh nhau với Ôn Luân, Khương Vũ vội kéo cô ấy lại, “Bỏ đi.”
 
“Còn chưa đến ba ngày nữa, bây giờ hai người biến thành một người, còn múa kiểu gì được, căn bản không thể múa được!” Cảm xúc của Lâm Miểu rất kích động.
 
“Cậu trách cậu ấy cũng vô ích, cậu ấy cũng phải chuẩn bị lại từ đầu.”
 
“Cậu ta chuẩn bị lại cái rắm! Hôm qua tớ đã nhìn thấy Thẩm Ngạo Tinh tập bài “thiên nga đen” của cậu, rõ ràng hai người này vào hùa với nhau chỉnh cậu rồi!”
 
“Tuyệt đối không có chuyện đó!” Ôn Luân sợ Khương Vũ hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Ban đầu Thẩm Ngạo Tinh đến tìm tớ để hợp tác, tớ đã từ chối. Nhưng cô ấy rất kiên quyết, nhờ bố mẹ đến tìm tớ... tớ thật sự không thể chối từ, việc làm ăn của nhà tớ cũng... có liên quan đến nhà họ Thẩm.”
 
Tuy Khương Vũ bất bình trong lòng, nhưng bây giờ sự tình đã định, cô trách ai cũng chẳng có tác dụng, chỉ có thể nghĩ cách tập luyện một đoạn khác lại từ đầu.
 
Người nhảy ra hớt tay trên giữa chừng như Thẩm Ngạo Tinh, ở đời trước Khương Vũ đã gặp quá nhiều rồi, khi ấy còn oán trách lòng người khó lường.
 
Nhưng bây giờ, cô chẳng thấy làm lạ nữa.
 
Giống như mẹ đã từng nói, trên đời này, có mấy ai đối xử thật lòng với con...
 
Khương Vũ hơi muốn về nhà rồi.
 
Sau khi bạn cùng phòng đều về phòng nghỉ ngơi, Khương Vũ đến ban quản lý học sinh, nộp một đơn xin nghỉ học về nhà, rồi bước ra khỏi trung tâm nghệ thuật Esmela.
 
Thành phố khoa học vô cùng yên tĩnh, cho dù cách hàng trăm mét, vẫn có thể nghe thấy tiếng huyên náo của cuộc bung xõa thâu đêm trong khuôn viên trường.
 
Bỗng dưng cảm thấy hơi ồn ào.
 
Khương Vũ nhìn bộ váy dạ hội xinh đẹp trên người mình, đôi giày cao gót lóng lánh dưới chân, tự dưng cảm thấy buồn bã hụt hẫng...
 
Quãng thời gian ở Esmela này, cô đã nhìn thấy cuộc sống sinh hoạt của đám cậu ấm cô chiêu giới thượng lưu, đồng thời hòa mình vào trong đó, dường như cô cũng bắt đầu dần thích ứng với cuộc sống như này.
 
Chỉ khi ra khỏi trung tâm nghệ thuật, tránh xa bầu không khí hỗn tạp pha trộn đủ mùi nước hoa, hít không khí trong lành của thế giới bên ngoài, đầu óc cuối cùng cũng trở nên tỉnh táo.
 

Đây không phải mục đích ban đầu cô yêu thích múa ba lê, ai bảo ba lê ắt phải thuộc về giới thượng lưu; ai bảo chỉ có thiên kim tiểu thư như Thẩm Ngạo Tinh mới làm “nữ hoàng thiên nga” được.
 
Khương Vũ ngoảnh lại, nhìn cánh cổng bề thế của trung tâm nghệ thuật Esmela.
 
Bỗng nhiên cô muốn gặp Cừu Lệ.
 
...
 
Tối đến, Cừu Lệ cặm cụi đọc sách dưới ánh đèn.
 
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng mưa đêm rả rích.
 
Tiểu khu về đêm rất yên tĩnh, nhưng tâm trạng của cậu rất bức bối.
 
Trong đầu toàn là Khương Vũ, nhớ đôi mắt hẹp dài mà xinh đẹp của cô, vẻ quyến rũ mỗi khi cô như cười như không mà liếc cậu; nhớ đến lúc cô vô thức mím môi khi tức giận; nhớ đến cặp xương quai xanh vừa xinh đẹp vừa hoàn hảo của cô...
 
Không biết cô có oán trách chuyện thất hẹn của mình không.
 
Cũng có lẽ là có, cũng có lẽ là không, bên cạnh cô chưa từng thiếu đi sự huyên náo. Mà tình cảm cô đối với cậu... có lẽ cũng chẳng có gì đặc biệt sâu sắc cả.
 
Thực ra Cừu Lệ có thể nhận ra, Khương Vũ đồng cảm với cậu hơn là thích cậu, cô là một cô gái vô cùng lương thiện.
 
Nhưng Cừu Lệ không hài lòng với một chút lòng thương hại này, có lẽ cậu trở nên xuất sắc hơn một chút, cô sẽ thích cậu, giống như cậu khát khao cô một cách điên dại vậy...
 
Cừu Lệ tắt đèn, để mình chìm trong bóng tối ngập tràn. Dòng suy tư bắt đầu thả trôi theo cảm giác căng trướng vô hạn...
 
Thực ra, vẫn chẳng có cảm giác gì.
 
Nhưng chẳng sao cả, chỉ cần nghĩ đến cô ấy là đủ rồi.
 
Cậu nhắm mắt lại, hoàn toàn giao mình cho vị thần sa ngã.
 
Đúng lúc này, điện thoại bỗng đổ chuông. Cừu Lệ nhíu mày, vốn không muốn nhận, hé mắt nhìn màn hình thấy Khương Vũ gọi điện đến.
 
Cô nàng này, vì sao lúc nào cũng gọi cho cậu vào... những lúc như này chứ.
 
Cừu Lệ hít sâu một hơi, bình ổn lại máu huyết rạo rực trong người, nghe điện thoại...
 
“Có chuyện gì?”
 
Đầu bên kia điện thoại truyền ra tiếng mưa rơi tí tách, giọng của Khương Vũ rất mềm mại rất êm ái: “Cừu Lệ, tớ đang ở cổng tiểu khu, không có thẻ bảo vệ không cho vào, cậu có thể ra đón tớ không?”
 
Cừu Lệ: ...

 

Chương 49:

Cừu Lệ vừa cầm ô chạy chậm ra ngoài, thì gặp Khương Vũ đang trú mưa ở bốt an ninh bên ngoài chung cư.


Cô mặc một chiếc váy đơn bạc màu xanh da trời nhạt, chiếc trên thân váy đơn giản nhấn một chiếc dây nơ siết lấy eo tôn lên vòng hai mảnh mai và thân hình thon gọn, nhỏ nhắn của cô, xương bả vai cong cong mềm mại khiến người con gái này càng thêm nét tinh tế, yểu điệu.


Đầu xuân gió lạnh thấu xương, Khương Vũ run rẩy ôm hai cánh tay mảnh khảnh, lạnh đến tím tái mặt mày.


Cừu Lệ bước nhanh đến, thấy cả người cô đều ướt đẫm, mấy lọn tóc đen nhánh bết vào khuôn mặt trắng bệch, hoặc rũ xuống bên tai, chật vật vô cùng, chẳng khác nào một cô bé lọ lem.


Anh đi tới bên cạnh, vô thức muốn cởi áo khoác mặc vào cho cô, nhưng vừa nghĩ lại, định đổi ý thì cô gái nhỏ kia đã nhìn thấy anh, tình cảnh này không biết xấu hổ đến mức nào.


“Tới làm gì?”


Cô thấy anh khéo léo nhìn đi chỗ khác, mặc lại áo ngoại, rồi lạnh lùng buông ngữ điệu băng lãnh, lòng lập tức quặn lại.


Có đôi khi, cô cảm thấy Cửu Lệ thích cô một chút, nhưng đôi khi lại cảm thấy người con trai này chỉ đang lợi dụng mình để nhận thức thế giới xung quanh mà thôi.


Nhưng mà thực sự ngẫm lại, hai người mới ở bên nhau được bao lâu, cho dù trên danh nghĩa quan hệ của cả hai là yêu đương thì sao? Trên thực tế mỗi người đều ôm ấp một mục đích riêng trong lòng, tình cảm của họ rốt cục có bao nhiêu thực tình?


Nghĩ đến đây cô lại cảm thấy mất mát, khàn giọng đáp: “Party nhàm chán mà cậu nói, quả thực chán phát ốm. Không muốn về nhà, muốn đến chỗ cậu một chút, được không?”


“Hiện tại đã muộn rồi.”


Hai người đang trong tình trạng này vậy mà cô gái kia còn muốn về nhà anh một lúc.


Đầu Cừu Lệ nóng lên, không cách nào suy nghĩ cho lý trí, và bình tĩnh nổi, gắt lên: “Sao không về nhà của mình ấy?”


Nghe giọng điệu này của anh, nghiễm nhiên không chào đón cô, Khương Vũ không khỏi có chút tổn thương, hờn giận: “Vậy thì thôi. Tớ về nhà.”


Nói xong, cô xoay người chạy vào màn mưa tầm tã.


Cừu Lệ nhìn phản ứng nóng nảy, không quản lý lẽ này của cô, có chút không hiểu nổi. Anh vốn chỉ nghĩ đến “sự an toàn” của cô, sao cô lại hờn giận chứ?


Nhìn cô gái nhỏ há miệng run rẩy cố gắng gọi taxi bên đường, trong màn mưa dữ dội, cuối cùng Cừu Lệ không đành lòng, ,lạnh mặt chạy tới, kéo cô vào lồng ngực, miễn cưỡng đưa Khương Vũ lên nhà.



Về đến nhà, trước tiên anh nhanh chóng bật bình nóng lạnh và máy sưởi, sau đó thô lỗ kéo cổ tay Khương Vũ, quẳng vào nhà tắm, lạnh nhạt ra lệnh.


“Tắm đi.”


Cổ tay cô bị anh siết chặt đến phát đau, mất hứng đáp: “Vừa vào nhà lập tức bắt đi tắm, cậu muốn làm gì.”


“Nếu cậu thật sự sợ tớ sẽ làm gì thì đã không nửa đêm nửa hôm chạy đến đây đòi vào nhà một thằng đàn ông rồi.” Cừu Lệ ra ban công lấy một chiếc khăn tắm sạch sẽ ném vào tay cô: “Nước nóng mở rồi đây. Đi tắm.”


Khương Vũ ngượng ngùng đóng cửa lại “Cùm cụp” cánh cửa được cẩn thận khóa lại.


Cả người cô lạnh như khối băng, giờ phút này chẳng muốn lo cái gì, nhanh chóng mở vòi hoa sen, xả thẳng dòng nước nóng bỏng lên người.


Vài ngày nữa là phải trả bài biểu diễn và báo cáo kết quả, bây giờ cảm lạnh vạn lần không được, nếu trì hoãn bài báo cáo có thể bị đuổi học.


Khương Vũ liên tục táp nước nóng lên người, mãi mới cảm thấy chân tay ấm lên.


Dù cô rất chăm chỉ luyện tập thể dục, nhưng cơ thể luôn ốm yếu, đứng trước thời khắc quan trọng này cô không thể để cơn cảm lạnh đánh gục được.


Hơi nước mông lưng, Khương Vũ liếc nhìn khay inox đựng sữa tắm bắt đầu đánh giá.


Phòng tắm của Cửu Lệ rất sạch sẽ, trên giá các đồ vật được sắp xếp cực kỳ chỉnh tề, cẩn thận. Tất cả đều là vật dụng của đàn ông. Nào là bàn chải đánh răng, dao cạo râu, sửa rửa mặt của nam giới…


Anh mặc dù không cầu kỳ nhưng lại chấp nhất với chuyện sạch sẽ. Mỗi lần gặp nhau, nếu để ý kỹ đều thấy giày của anh không hề bám chút bùn đất, luôn duy trì trạng thái chẳng nhiễm bụi trần.


Mọi thứ xung quanh đem lại cho cô thứ cảm giác an toàn lại ấm áp, cứ vậy dễ dàng khiến Khương Vũ tùy ý buông lỏng cảnh giác.


Cô dùng sữa rửa mặt, rửa sạch khuôn mặt chật vật, nhem nhuốc.


Nhưng mà, ngay tại thời điểm rửa sạch bọt nước, ngẩng lên lần nữa, lại nhìn thấy một bóng dáng cao lớn ở cạnh cửa.


Cô giật nảy mình, sợ hãi kêu lên : “Cừu Lệ! Cậu làm gì thế!”


Cừu Lệ bình thản trả lời: “Lấy quần áo cho cậu.”


“Cậu... cứ để ở cạnh cửa là được rồi. Sau đó đi ra chỗ khác đi.”


Anh tựa như miễn cưỡng bật cười khẽ một cái: “Cần thiết sao? Nếu tớ thật sự muốn làm gì cậu, cậu nghĩ cậu trốn được chắc?”


“...”





Thấy bóng người rời khỏi trước cửa, Khương Vũ mới tắt vòi hoa sen, cẩn thận dán lỗ tai nghe ngóng một hồi, tiếng bước chân của anh rất lớn, ước chừng khoảng cách và tiếng động có vẻ như người đã đi vào phòng ngủ, hơn nữa, có vẻ để cô yên tâm anh còn cố gắng đóng cửa phòng thật mạnh.


Cừu Lệ đúng là một chàng thiếu niên khiến người ta có cảm giác tin tưởng.


Trùng sinh lần nữa, mặc dù đối với thế giới tăm tối, đầy cạm bẫy này cô luôn cảnh giác, đề phòng, sâu sắc hiểu được sự ấm lạnh của lòng người hiểm ác, tuy nhiên ánh mắt nhìn người theo đó cũng chính xác hơn rất nhiều.


Hai người trong thời gian dài như người yêu thân mật sống chung, Cừu Lệ mặc dù nhìn có vẻ lạnh nhạt, ngang ngược, nhưng nhân phẩm của anh tuyệt đối có thể tin cậy. Khương Vũ hoàn toàn không lo lắng anh sẽ làm ra chuyện khuất tất.


Nếu kiếp trước cô không trải qua muôn vàn đau khổ, tủi nhục, gặp được anh ở những năm tháng tươi đẹp, rực rỡ nhất, chắc chắn sẽ không kìm lòng mà rung động, thậm chí yêu anh sâu sắc.


Khương Vũ mở cửa phòng tắm, nhặt bộ quần áo được gấp chỉnh tề đặt trước cửa. Sau khi lau khô người thì mặc vào.


Bộ quần áo màu xám tro, chất vải mềm mại, nhìn thì cũ kỹ nhưng mặc lên người lại rất dễ chịu.


Chiếc quần dài ống đứng của anh, mặc lên người cô thành một chiếc quần ống rộng thùng thình.


Khương Vũ đi ra khỏi phòng tắm, vừa vặn Cừu Lệ từ phòng ngủ bước ra, trên tay cầm theo một chiếc máy sấy tóc, từ xa xa nhìn cô một cái.


Sau khi tắm xong, làn da trắng nõn nà của cô càng thêm trong trẻo, mái tóc đen nhánh ướt sũng rủ xuống đầu vai. Thân hình cô vốn mảnh mai, mặc bộ quần áo của anh vào nhìn lại càng nhỏ nhắn, xinh xắn.


Cừu Lệ im lặng không lên tiếng, cắm điện máy sấy, để cô ngồi trên sofa còn mình cẩn thận sấy tóc cho cô.


Khương Vũ tựa lưng vào phần bụng cứng rắn, săn chắc của anh, cảm thụ bàn tay vụng về, dịu dàng chạm vào từng lọn tóc của mình.


Người con trai này có đôi khi, thần kinh thô lại ngang ngược đến mức Khương Vũ chỉ muốn điên lên đạp cho anh vào cái, nhưng đôi khi lại dịu dàng đến mức cô không tưởng tượng nổi.


“Xảy ra chuyện gì?” Anh hỏi.


Khương Vũ ôm đầu gối ngồi trên sofa, trầm ngâm nói: “Không có gì, vốn định về nhà, nhưng vừa ra khỏi trường, lại hơi hối hận. Sợ mẹ lo lắng, cho nên đến tìm cậu.”


Trừ nguyên nhân có đó ra, còn có một chút… Nhớ anh, muốn gặp anh.


Đôi mắt nhìn người của Cừu Lệ sắc bén đến nhường nào, đương nhiên không tin lý do thoái thác này của Khương Vũ, thẳng thắn hỏi: “Ai bắt nạt cậu?”


Cô biết không thể gạt được anh, nhụt chí tựa đầu lên gối, vuốt vuốt chân mình, nhàn nhạt đáp: “Chỉ là chút chuyện vặt… Vốn dĩ Ôn Luân và tớ sẽ là một nhóm thực hiện bài múa đôi, nhưng đến giữa chừng, đột nhiên xuất hiện một Trình Giảo Kim cướp mất cậu bạn diễn này.”


Cừu Lệ biết bài báo cáo kết quả này quan trọng thế nào đối với cô, chỉ vì lần biểu diễn đó, mỗi ngày cô đều lao đầu vào luyện tập đến tận khuya mới về.


“Tại tớ sao?”


“Dĩ nhiên không phải.” Khương Vũ giải thích nói: “Là một bạn học nữ khác, cô ấy đến tìm Ôn Luân, nói muốn hợp tác với cậu ta.”


Cừu Lệ không tiếp tục chủ đề này nữa, hỏi: “Không còn sự lựa chọn khác à?”


“Điệu nhảy tớ chuẩn bị bắt buộc phải do hai người thực hiện, bởi vì trong bài múa này có rất nhiều động tác nâng, nhưng bây giờ nếu không tìm được nam vũ công thích hợp, có lẽ chỉ có thể từ bỏ vở “Hồ Thiên Nga” vậy. Sau đó chuẩn bị một màn biểu diễn khác thay thế.”


Cừu Lệ ôn nhu vuốt tóc cô, không nói gì, dường như đang nghiền ngẫm đối sách.


“Không sao đâu.” Khương Vũ tựa đầu vào bụng anh, nhẹ nhàng đụng đụng: “Cũng may tớ là một người vô cùng có thực lực, sát nút tìm một đoạn múa khác thay thế cũng không quá khó.”


“Nhưng có thể vào được Esmera, đoán chừng thực lực không tầm thường, người ta có hơn mười ngày luyện tập, còn cậu hiện tại chỉ có vỏn vẹn 3 ngày.”


Mi tâm cô nhíu lại thành một tòa núi nhỏ, bản thân Khương Vũ hiểu rất rõ bạn học của cô có trình độ thế nào, hơn nữa mỗi người đều dùng hết sức bình sinh cố gắng, cô hơi nghiêng người về phía trước, lại tựa đầu vào gối suy nghĩ.


Quả thực cô không có ưu thế gì trong tay.


Lần này Ôn Luân lừa cô một cú đủ thâm độc, đủ thảm bại.


“Đừng nói 3 ngày.” Khương Vũ kiên định đáp: “Cho dù chỉ có một ngày, một giờ, tớ cũng không từ bỏ đâu.”


Cừu Lệ không nói thêm gì nữa.


Chuyện này anh không giúp được, điều duy nhất anh có thể làm cho cô hiện tại chính là yên lặng, kiên nhẫn nghe cô phàn nàn vài câu.



Sấy xong tóc, trong phòng yên tĩnh trở lại, chỉ có tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ.


Cô gái nhỏ ngồi trên sofa, chớp chớp đôi mắt Phượng xinh đẹp. Hai người bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí đột nhiên có chút xấu hổ.


Cừu Lệ mở TV, quẳng điều khiển từ xa đến bên cạnh cô, còn mình lẳng lặng trở về phòng.


Ban đầu Khương Vũ cho là anh muốn về phòng làm bài tập, vì vậy bật nhỏ âm lượng TV, tùy tiện mở một chương trình thực tế hài hước xem.


Không ngờ vài phút sau, Cừu Lệ cầm sách vở bê ra, ngồi xếp bằng bên cạnh cô, khom người làm bài.


Cô dùng chân đá đá eo anh hỏi: “Sao cậu không về phòng mà làm?”





“Ngồi cùng cậu.”


“Không cần cậu phải ngồi đây với tớ.”


“Có cần.”


“...”


Khương Vũ bật âm lượng đến mức nhỏ nhất, sau đó ngoan ngoãn nằm lười trên sofa xem TV.


Kỳ thực cuộc sống của cô có rất ít thời gian được buông lỏng tinh thần, lười nhác nghỉ ngơi như thế này. Học sinh bình thường ứng phó với kỳ thi đại học vốn đã rất vất vả, cô còn phải chăm chú luyện tập, rèn luyện vũ đạo, cả hai vốn đều không phải việc dễ dàng.


Rất nhanh cơn buồn ngủ đã ập đến, Khương Vũ ngáp vài cái.


Chàng thiếu niên trước mắt vẫn chuyên chú khom người làm bài tập, thần sắc nghiêm túc, khuôn mặt anh tuấn, lại có nét ngạo nghễ, cứng đầu. Lông mi của anh rất dài…


Khương Vũ chuyển người tựa đầu lên vai anh, xem Cừu Lệ giải toán.


Thân thể anh đột nhiên cứng đờ, ngòi bút dừng lại một chút, sau đó cố gắng tiếp tục việc của mình, vờ như không có gì xảy ra.


“Sau này cậu nhất định sẽ trở thành một người vô cùng lợi hại.” Khương Vũ tì cằm lên vai anh, thủ thỉ nói: “Cậu sẽ thi đậu đại học tốt nhất. Theo học chuyên ngành tâm lý mình yêu thích. Sau khi tốt nghiệp lại tiếp tục học cao hơn, thi lên nghiên cứu sinh, hoặc ra nước ngoài tiếp tục nghiên cứu, hoặc dễ dàng tìm được một công việc. tốt… Dù sao, mặc kệ cậu chọn con đường nào đều trôi chảy, thuận lợi.”


Cô dùng giọng điệu dịu dàng nhất thì thầm những lời này, khắc họa cho anh một tương lai tràn đầy hy vọng và ánh sáng: “Kiếm rất nhiều tiền. Sau đó cậu còn mua được một căn hộ lớn nhất tại khu nhà liền kề sa hoa bậc nhất, tiếp theo cậu sẽ gặp một cô gái tâm đầu ý hợp kết hôn sinh con, sống một cuộc đời êm ấm, hạnh phúc đến bạc đầu…”


Nhịp thở của Cừu Lệ rất chậm.


“Nhất định phải trải qua cuộc sống như vậy, nhé?”


Ánh mắt anh sâu thăm thăm, tiếng nói rất nhẹ, rất nhu hòa ---


“Tớ không thể đồng ý với cậu.”


“Vì sao?”


Cừu Lệ đặt bút xuống, mỗi câu mỗi chữ đều vô cùng chậm rãi, nghiêm túc: “Nếu như người kia không phải là cậu, như vậy tất cả tương lai tươi đẹp mà cậu đang miêu tả với tớ mà nói chẳng có ý nghĩa gì cả.”


Khương Vũ dừng lại vài giây, trân trân nhìn anh, kinh ngạc nói: “Tớ tưởng rằng… cậu không thích tớ.”


Chí ít không thích đến độ muốn cùng cô kết hôn, sinh con, nắm tay nhau cùng đi hết nửa đời còn lại.


Cừu Lệ nghiêng đầu, ngạo nghễ nhìn cô: “Mỗi lần gặp chuyện như thế này cậu đều gọi điện cho tớ, ông đây nếu không thích cậu, sớm đã giết chết cậu rồi.”


“Chuyện… Chuyện thế này?”


Cừu Lệ không đáp, tiếp tục làm bài tập, Khương Vũ cũng không cố chấp truy cầu đáp án, tiếp tục lẳng lặng xem TV.


Bên ngoài mưa càng ngày càng nặng hạt, những âm thanh chát chúa va đập trên khung cửa kính…


“Đêm nay cậu….”


“Đêm nay…”


Hai người cơ hồ đồng thời mở miệng, lại cùng lúc giật mình im lặng. Cuối cùng Cừu Lệ nhường Khương Vũ mở miệng trước.


“Đêm nay tớ không thể trở về nhà, mẹ tớ chắc chắn sẽ nghĩ tớ bị loại khỏi Esmeral.”


Đây chính là con đường cô tự chọn, dù có bao khó khăn ngăn trở cũng quyết không để mẹ lo lắng.


“Cho nên… muốn ở lại đây?”


“Nhà cậu có dư gian phòng nào không?”


Cừu Lệ gác bút nói: “Có. Gian phòng của ông ta nhiều năm rồi không ai ra vào, tớ đã khóa lại.”


“Ồ…”


Khương Vũ đương nhiên không muốn ngủ ở phòng gã cha biến thái của Cừu Lệ.


“Vậy không còn phòng nào khác sao?” Cô biết rõ còn cố hỏi, trên mặt thoáng ửng hồng.


“Ừ. Hoặc là ngủ cùng tớ, hoặc là ngủ…”


Lời còn chưa dứt, Khương Vũ đã lập tức cắt ngang: “Tớ ngủ sofa!”


Cừu Lệ cười lạnh một tiếng, dùng giọng nói trầm trầm từ tính, đặc biệt thu hút của mình chậm rãi nói: “Hoặc là ngủ cùng tớ, hoặc là đi về. Không tiễn.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi