MỘNG TRONG MỘNG

Cừu Lệ khí thế hung hăng, tinh tế thưởng thức đôi môi cô, nhẹ nhàng cắn, ý đồ muốn cạy mở hàm răng, tiến vào bên trong. 
 

Khương Vũ cắn chặt răng, không cho anh đạt được ý nguyện. 
 
Cừu Lệ cũng không miễn cưỡng cô, một lần lại một lần nhu tình mật ý, tỉ mỉ khắc họa cánh môi xinh đẹp, mềm mại của người con gái trong lòng. 
 
Thân thể thiếu nữ thơm thơm, lành lạnh, mềm mềm, ôm trong ngực thật nhỏ bé, tinh tế, vướng vít quanh mũi mùi hương sữa nhàn nhạt, ngọt ngào. 
 
Toàn thân Khương Vũ đều cứng ngắc lại, chân mềm nhũn, đứng không vững.
 
Cừu Lệ lần nữa, lại lần nữa siết chặt vòng ôm, nâng eo cô lên, ép cô thừa nhận sự thân mật không chút kiêng kị này. 
 
Không chỉ hôn môi, mà cả những giọt nước mắt vương trên khóe mắt, rồi chóp mũi, lỗ tai, cần cổ… anh muốn trải nghiệm tất cả mọi thứ nơi cô một lần. 
 
Khi nụ hôn ẩm ướt rơi xuống qua cần cổ… Cừu Lệ kịp thời kìm lại được, dùng chóp mũi cọ xát mũi cô, nhẫn nại và kìm nén nói ----
 
“Xin lỗi.”

 
Lần đầu tiên anh mất khống chế. 
 
Đôi con ngươi khẽ động, mang theo chút bất ngờ và hoảng hốt, trên khuôn mặt trắng noãn của Khương Vũ đồng thời hiện lên một mảng màu đỏ nhạt, đôi tay bối rối đặt trên ngực anh. 
 
Cừu Lệ nhìn đôi môi nhu thuận, đỏ hồng, ướt át, không nhịn được lại hôn xuống một cái. 
 
Không giống những lần đột kích bất ngờ, hay vụng về hôn trộm trước đây, nụ hôn này triền miên, đắm đuối, cảm xúc kích thích đánh thẳng vào thần kinh anh. 
 
Có cảm giác, lần này là một cảm giác thật khác biệt!
 
Có cảm giác rõ ràng cô tình nguyện, không chút kháng cự, cũng không vội vàng, bối rối, mà là hoàn toàn tiếp nhận. 
 
Cô đồng ý hôn anh, mới có cảm giác. 
 
Mỗi tế bào trong cơ thể Cừu Lệ như bừng thức tỉnh. 
 
Rất nhanh, lý trí khó khăn quay trở lại lần nữa mất khống chế, anh nhìn đồng hồ, cởi áo khoác của mình khoác lên người Khương Vũ, không nói một lời kéo cô ra khỏi chung cư. 
 
Anh bắt một chiếc taxi trên đường, đẩy cô ngồi vào, mình cũng nhanh chóng đi theo. 
 
"Đi thành phố Khoa Học, Trung tâm nghệ thuật Esmela.”
 
Lái xe khởi động động cơ, Cừu Lệ và Khương Vũ liếc nhau một cái, anh nhịn không được lại muốn xích đến hôn cô, Khương Vũ vội vàng tránh đi. 
 
Vẫn chưa xong!
 
Cừu lệ nhìn cô, bật cười, cười đến vui vẻ, ngũ quan lạnh lùng, trầm mặc bởi vì ý cười rực rỡ mà trở nên thập phần anh tuấn, dịu dàng.
 
“Cười cái gì?”

 
“Không có.”
 
“...”
 
Khương Vũ lấy điện thoại di động gọi cho Lâm Miểu: “Đến người nào rồi Miểu Miểu?”
 
“Lớp D biểu diễn xong rồi, lớp B đang chuẩn bị. Đừng vội, vẫn kịp, khi nào đến lớp A mới đến cậu biểu diễn.”
 
“Lớp A và B chỉ có hơn 10 người, mỗi người trung bình ba đến năm phút kịp không?”
 
“Yên tâm, nhiều bạn học quá giờ lắm, lớp A và B chắc cũng sẽ có vài trường hợp tương tự.”
 
“Ok. Cầu trời khấn phật.”
 
Khương Vũ cúp điện thoại, Cừu Lệ rõ ràng nghe thấy tiếng cô thở hắt ra. 
 
Cừu Lệ nói với tài xế: “Bác tài phiền bác đi nhanh hơn được không ạ? Bạn gái cháu đang có chuyện quan trọng.”
 
Tài xế lập tức nhấn ga, tăng tốc độ hướng thẳng phía Trung tâm nghệ thuật Esmela chạy tới. 
 
Hai người lại liếc nhìn nhau một cái, Cừu Lệ lại rạng rỡ mỉm cười.
 
Gương mặt Khương Vũ còn mang theo rặng mây hồng đỏ hây hây, ngượng ngùng đẩy tay anh: “Rốt cuộc anh cứ cười gì vậy?”
 
Cừu Lê vươn tay chạm lên cánh môi mềm mại của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, thì thầm nói: “Chị bé nhà chúng ta ăn ngon thật.”
 
“...”
 
Anh vuốt ve cằm cô, thân hình hơi cúi xuống, nhìn thẳng vào đáy mắt trong vắt của người bên cạnh, nói: “Em thích anh.”
 
“Em không…” Khương Vũ dừng một chút, nói: “Đúng thế, em vốn rất thích anh, thích anh đến chết đi được.”
 
“Trước kia không phải thật lòng, nhưng vừa rồi…” Khóe miệng anh chậm rãi cong lên: “Rất là… onvô cùng thật lòng.”
 
“Anh biết?”
 
“Đương nhiên biết.” Cừu Lệ nói xong, lại muốn hôn cô. Lần này Khương Vũ nhắm chặt hai mắt, cho phép anh tùy ý hôn mình. 
 
Anh không làm gì quá đáng dù sao ở đây còn có tài xế lái xe, chỉ nhẹ nhàng chạm một cái rồi nhanh chóng rời đi.
 
Khương Vũ mở mắt, nhìn vệt son nhàn nhạt dính trên môi anh, nhịn không được bật cười, giơ tay lau sạch: “Anh xem anh…”
 
Cừu Lệ cũng nhìn thấy, son môi của của Khương Vũ đều bị anh ăn hết. 
 
Anh lập tức mở bọc sách của mình ra, lấy từ bên trong một thỏi MAC. 
 
“Hở??? Tại sao lại ở chỗ anh, em tìm nó rất lâu đó.”

 
“Đêm hôm đó em để quên trên bồn rửa mặt nhà anh.”
 
“Vậy tại sao không trả lại em?”
 
Cừu Lệ văn nắp, ngửi một cái, thản nhiên đáp: “Thấy thơm nên muốn giấu làm của riêng.”
 
Bởi vì cô đã dùng qua cho nên anh ít nhiều có thể cảm thấy được mùi hương của cô. 
 
Khương Vũ lớn tiếng nói: “Được rồi anh thích thì cứ cầm.”
 
Cừu Lệ vặn mở nắp, xích lại gần tô lên bờ môi cô.
 
“Anh làm được không đó.”
 
“Cũng không phải lần đầu.”
 
“Vậy anh tô đẹp một chút, sợ lát nữa đến nơi em không có thời gian trang điểm lại.”
 
Cừu Lệ cẩn thận từng chút từng chút, chậm rãi phác họa bờ môi đẹp đẽ của cô, ánh mắt tựa như sợi lông vũ mềm mại, ướt át, chăm chú dán lên cánh môi ấy đầy si mê. 
 
Nhịn không được lại hôn xuống,
 
Khương Vũ: “...”
 
“Để em tự làm.”
 
Cừu Lệ nở nụ cười: “Anh tô lại cho em.”
 
Khương Vũ nhìn đôi mắt xinh đẹp thanh tịnh của anh, vươn tay bưng lấy mặt Cừu Lệ thì thầm: “Cừu Lệ, đừng nghỉ học, nhất định phải học trường cao trung tốt nhất, thi đỗ đại học tốt nhất… đừng gấp gáp ra ngoài kiếm tiền, cũng không cần vội vã trưởng thành như thế, được không?”
 
Ánh mắt anh thoáng trầm xuống, một hồi lâu mới khó khăn mở miệng: “Không có học bổng anh không có chi phí để sinh hoạt, em biết tình hình của anh…”
 
“Em đã nói rồi, nhất định sẽ không để anh đói bụng.”
 
“Thật sự muốn nuôi anh hả?”
 
“Đã ở bên nhau em nhất định không mặc kệ anh.” Khương Vũ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh, sau đó mơn trớn cần cổ: “Chúng ta cùng nghĩ cách, chỉ cần hai đứa mình đồng lòng, nhất định sẽ tìm ra giải pháp,”
 
Ban đầu Cừu Lệ đã chuẩn bị kỹ càng câu chữ nói cho Khương Vũ hiểu, kỳ thực cho dù đến trường cao trung số 12, anh vẫn có thể thi đỗ đại học, môi trường thay đổi không ảnh hưởng gì đến mục tiêu cũng như quyết tâm của anh.
 
Nhưng giờ phút này, nhìn vào đáy mắt đầy hy vọng của cô, anh đột nhiên không nói lên lời. 
 
Dù bất kỳ chuyện gì, chỉ cần cô muốn anh đều không cách nào từ chối.
 
“Ừ, không nghỉ.”

 
“Thật?”
 
“Ừ, có chị gái nuôi, chẳng lo gì nữa.”
 
Trước khi nói ra câu này, bản thân Cừu Lệ cũng không biết thì ra mình có thể phát ngôn những lời không có tiền đồ như thế.
 
Có lẽ ở trước mặt cô, cả đời này khả năng anh đều không có triển vọng nổi. 
 

 
Cừu Lệ kéo Khương Vũ chạy nhanh trong sân trường trống trải, từ đây đến sân khấu biểu diễn sát hạch còn khá dài, vì muốn giúp cô tiết kiệm thể lực, Cừu Lệ trực tiếp bế bổng cô lên, chạy về hướng hội trường sân khấu.
 
Khương Vũ kinh ngạc hô lên: “Cừu Lệ…”
 
Cừu Lệ không đáp, vững vàng ôm cô, dùng tốc độ nhanh nhất chạy thật mau, giống như một chú sói hoang thiện chiến.
 
Khương Vũ vinh cổ anh, tựa vào lồng ngực ấm áp, vững chãi. 
 
Trước nay cô chưa từng có cảm giác an toàn tuyệt đối như thế, phảng phất tất cả đau khổ, mệt mỏi, tủi hờn của quá khứ đều bị thời khắc này xóa nhòa. 
 
Bởi vì cô biết, chàng trai này sẽ bảo hộ cô, một mực bảo hộ cô,
 
Thời điểm đến được hội trường sân khấu, mới bắt đầu đến phần trình diễn của học sinh lớp A, vẫn còn kịp, Khương Vũ thở dài một hơi. 
 
Lâm Miểu và Mộc Tử Nhàn thấy cô trở về, tranh thủ thời gian cầm hộp trang điểm chạy ra nhanh chóng giúp cô chỉnh trang lại lớp makeup.
 
“Chúng tớ đều lo cậu không đến kịp! May quá, vẫn còn dư dả thời gian, cậu vẫn đủ làm nóng người và giãn cơ.” Lâm Miểu cầm hộp phấn nền miệng nói, tay thoăn thoắt dặm lại phấn trên mặt Khương Vũ.
 
Mộc Tử Nhàn thì giúp cô buộc tóc, thắt bím tóc mới: “OK chứ? Trạng thái hiện tại thế nào?”
 
Khương Vũ cảm kích nói: “Vừa rồi một đường chạy hộc mật coi như làm nóng người xong rồi. Hiện tại cực kỳ ổn.”
 
“Thế thì tốt.”
 
“Các cậu sao rồi, hoàn thành phần thi tốt không?”
 
“Ừm thành tích nhìn chung trong dự đoán, trình diễn xong các thầy cô công bố kết quả ngay, mình vào lớp B, Mộc Tử Nhàn lớp F, không thăng không tụt.”
 
Mộc Tử Nhàn nói: “Dù sao tớ cũng không thích ballet, vì mẹ ép nên học thôi, cho nên ở lớp nào cũng không quan trọng lắm.”
 
Búi xong tóc cho Khương Vũ, cô bạn tò mò hỏi: “Nhưng mà nói mới nhớ sáng sớm nay cậu chạy đi đâu đấy.”
 
“Bạn trai đúng là thành phần không bao giờ khiến người ta bớt lo.”
 
Khương Vũ quay đầu nhìn Cừu Lệ, anh vẫn còn đang đứng cạnh cửa chưa rời đi, tay cầm điện thoại, hình như đang gọi cho thầy chủ nhiệm bên trường cao trung số 12 về việc chuyển trường, 
 
“Cái đó… Cừu Lệ, trò suy nghĩ thêm đi.” Thầy chủ nhiệm vẫn có ý vãn hồi: “Nếu em cảm thấy mức học bổng quá thấp, chúng ta có thể thương lượng, thầy sẽ xin thêm nhà trường, cho thêm em một vạn, được không?”
 
Cừu Lệ vẫn kiên quyết cự tuyệt. 
 
Anh nhìn bóng lưng thiên nga mảnh mai đẹp đẽ như sương mai trong phòng thay đồ, tâm ý đã quyết.
 
Bất luận có khó khăn gì anh đều sẽ kiên trì đến cùng với quyết định của mình. 
 
Make up xong xuôi Khương Vũ đi đến sau cánh gà quan sát tình hình cặp đang biểu diễn. 

 
Vừa vặn trông thấy tiết mục của Thẩm Ngạo Tinh và Ôn Luân. Chính là vở “Hồ Thiên Nga”, đây là trích đoạn Thiên nga đen Odile và phù thủy ác quỷ âm mưu lừa Siegfried. 
 
Hai người này có thể nói là đôi bạn diễn xứng đôi nhất Trung tâm nghệ thuật Esmela. 
 
Bọn họ đều nổi tiếng khi còn rất trẻ, mà trình độ lại tương xứng, không hề nghi ngờ đoạn múa này kết thúc vô cùng hoàn hảo, đẹp mắt. Cả hội trường bùng nổ tiếng vỗ tay và tán dương không ngớt, đẩy không khí hội trường lên cao trào. 
 
Bạch Thư Ý liên tục gật đầu, đối với diễn xuất của Thẩm Ngạo Tinh và Ôn Luân, bà vô cùng hài lòng. 
 
Trái lại trạng thái tâm lý của Khương Vũ trái lại có chút không vững vàng. 
 
Cô quay lại hậu trường, dựa cả người vào cây cột cẩm thạch lạnh buốt, trong lòng cũng lạnh lẽo không thôi…
 
Cừu Lệ đi đến bên cạnh cô, thấy cô liên tục cạy móng tay, đây là động tác vô thức lúc cô lo lắng, Ngón tay trỏ và ngón tay cái cơ hồ sắp trụi móng tay. 
 
Anh dùng sức cầm tay cô, đau lòng vuốt ve đầu ngón tay, bất mãn nói: “Nó có lỗi gì với em đâu.”


 
. . .
 
Khương Vũ lắc đầu, lo lắng nhìn anh: “Lần này thực sự không được rồi, Cừu Lệ, em không thể nhảy tốt được. Cô giáo Bạch luôn nhận xét kỹ thuật của em không đủ tinh tế, mềm mại. Điều đó hoàn toàn chính xác. Căn bản chỉ có mình em tự cho mình múa ổn, nhưng quả thực em không thể biểu diễn đạt đến trình độ hoàn hảo như Thẩm Ngạo Tinh, kể cả ở phương diện kỹ thuật hay sự trau chút về thần thái, cảm xúc em đều không bằng cậu ấy…”
 
Cô xoay người tựa đầu lên cột đá, tâm trạng hoàn toàn suy sụp: “Em chuẩn bị chưa đủ kỹ càng, luyện tập hời hợt, nhìn chung là nát đến không thể nát hơn.”
 
Cừu Lệ ngược lại vô cùng bình tĩnh hỏi: “Rồi sao? Kết quả xấu nhất là gì? Bị loại khỏi trung tâm ư?”
 
“Không đến mức kém thế, nhưng chắc chắn em không thể trụ vững ở vị trí hiện tại, sẽ rơi xuống lớp kém nhất.”
 
“Vậy thì sao?”
 
Khương Vũ ngẩng đầu, không hiểu nhìn anh: “Bị rớt xuống lớp kém nhất, không thể tiếp tục đảm nhận vị trí vũ công chính, thế cũng không được coi là thảm bại à?”
 
“Khương Vũ, em thích điều gì nhất?”
 
Khương Vũ ngẩn người, bật thốt lên: “Em muốn nhảy múa dưới ánh đèn sân khấu.”
 
“Sao không được, chỉ cần đứng trên sân khấu, dưới ánh đèn lung linh kia, không phải em đã được làm điều mình yêu nhất hay sao? Mặc kệ là nữ hoàng thiên nga hay là công chúa thiên nga, trong mắt anh có gì khác nhau đâu.”
 
Giọng nói của anh chậm rãi rõ ràng ---
 
“Bởi vì cho dù trên sân khấu hào nhoáng kia có bao nhiêu con thiên nga chăng nữa, Cừu Lệ dưới sân khấu cũng chỉ nhìn duy nhất một mình Khương Vũ mà thôi.”
 
...










 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi