MỘNG TRONG MỘNG


Nhưng là ông chưa từng suy nghĩ, con gái trèo non lội suối, xa xôi cách trở tìm ba, không phải là muốn được tình yêu nhiều hơn, tốt hơn, cô chỉ là muốn yêu thương ông mà thôi.
....
Trung tâm nghệ thuật Esmela, các thiên nga nhỏ hừng hực khí thế huấn luyện căng thẳng vì buổi biểu diễn thế kỷ Hồ thiên nga.
Khương Vũ là nữ vương thiên nga dự bị, mỗi ngày cũng đến phòng học luyện tập từ sớm.

Buổi sáng hôm đó, cô đến phòng học, phát hiện Bộ Hy đã đợi rất lâu rồi.
Sau khi trải qua chuyện đêm đó, Bộ Hy nhiều ngày không đến Esmela, Khương Vũ nhắn tin cho cô, cô cũng không trả lời.
Bộ lão phu nhân đêm đó nói có thể đưa nhân vật nữ vương thiên nga cho Khương Vũ, câu nói này tổn thương trái tim Bộ Hy sâu sắc, càng là tàn nhẫn chà đạp lên lòng tự ái của cô ấy.
Khương Vũ biết, Bộ Hy là một cô gái kiêu ngạo cỡ nào.

Mấy năm nay khi tranh tài với Khương Vũ, mặc dù xu thế rơi vào thế hạ phong đã rất rõ ràng, nhưng là cô ấy chưa một lần nhận thua, còn không ngừng cố gắng, không ngừng khiêu chiến....
Thấy quan hệ vất vả lắm mới hòa tan, lẽ nào bởi vì mấy câu nói ngắn gọn của Bộ lão phu nhân, lại muốn tan vỡ sao?
Trong lòng Khương Vũ thấp thỏm, đi vào phòng học, mở miệng muốn nói cái gì.
Nhưng cho dù là cô nói cái gì, sợ là cũng không thể bù đắp được vết thương trong lòng Bộ Hy.
Nhưng mà, ngay khi Khương Vũ đang sắp xếp lại ngôn ngữ mấy lần, Bộ Hy quay đầu nhìn thấy cô, khí thế hùng hổ đi về phía cô, duỗi tay ra.

Khương Vũ thấy cô "người đến bất thiện", theo bản năng duỗi tay ra ngăn cản, nhưng lại không ngờ, mềm mại vào ngực, Bộ Hy lại đưa tay ôm lấy cô.
Bàn tay đưa ra chặn lại của Khương Vũ vẫn còn ở trước ngực, toàn bộ đều bị cô ấy ôm vào lòng.
Không biết làm sao.
"Cái kia...."
"Cảm ơn, mình yêu cậu!"
Đối với tỏ tình đột ngột của Bộ Hy, Khương Vũ không biết nên phản ứng như nào: "Hả."
"Mình yêu cậu, mình yêu cậu, mình yêu cậu!"
"Xin lỗi, mình có người...!mình thích rồi." Cô cường điệu, "Là con trai."
Bộ Hy ôm cô, vốn dĩ đã muốn khóc rồi, nghe được câu này của cô, lại bị tức đến bật cười, đẩy cô một cái: "Ai bảo với cậu là kiểu thích kia chứ."
"Cảm ơn cậu đã nhường nữ vương thiên nga cho mình."
"À, cái đó hả."
Khương Vũ thấy Bộ Hy cũng không giống để ý đến Bộ lão phu nhân, thở phào nhẹ nhõm: "Cái gì mà mình nhường cho cậu, vốn là kinh nghiệm sân khấu của mình không đủ, các giáo viên mới tuyển cậu, thật sự bảo mình nhường, mình còn không nỡ đâu!"
"Nhưng cậu đã từ chối bà ngoại mình, nếu như cậu không từ chối, nữ vương thiên nga mình chắc chắn không có phần rồi."
"Đây là cậu nên được, không liên quan đến mình, là bà ngoại cậu không đúng."
Bộ Hy cười lên, nói: "Thật ra hai ngày này, trong lòng mình vẫn luôn rất buồn, cho nên không đến trường, không biết đối mặt với cậu thế nào.

Có điều sau này mình nghĩ thông rồi, thừa nhận người khác mạnh hơn mình, hình nhưng cũng không có gì ghê gớm cả."
Khương Vũ vỗ vỗ vai Bộ Hy: "Cậu phải phát huy thật tốt, bởi vì nếu cậu xảy ra vấn đề gì, nữ vương thiên nga vẫn là mình.

Đừng quên, mình là người dự bị của cậu."
"Mình sẽ không cho cậu cơ hội đâu!" Bộ Hy cười nói: "Chờ xem."
Khương Vũ cười, lại chủ động ôm cô ấy một hồi.
"Mình cho là cậu đã sớm buông tay rồi."
"Cái gì."
"Vừa nãy...!Không chút nghĩ người nói ra đã có người mình thích." Bộ Hy đến gần bên tai cô, khẽ nói: "Cậu thật sự vẫn còn thích cậu ta sao?"
Cậu thật sự, vẫn còn thích cậu ta sao?

Lời nói này, Khương Vũ đã tự hỏi mình cả đêm, cũng mất ngủ cả đêm.
Hai năm này, cô thật sự cho rằng mình đã buông tay, không còn trắng đêm mất ngủ, trằn trọc trở mình, không hề vừa nghĩ đến anh liền đau lòng đến như sắp chết đi.
Trong lòng vẫn luôn có một giọng nói nói với cô: Cừu Lệ không yêu mày, anh ấy có người mình thích rồi, kẻ đáng thương chỉ có mình mày thôi.
Nhưng giọng nói này, thật sự là giọng nói của cô sao?
Khương Vũ không quá tin tưởng.
Cô lấy điện thoại, mở app Zhiguo, tìm được Cừu Lệ đã nhiều năm chưa từng liên hệ, lần nữa gửi tin nhắn: "A Lệ, anh còn ở đây chứ?"
Nhưng mà, tin này vừa mới nhắn đi, đã bị hệ thống trả lại.
"Xin lỗi, tài khoản này đã tự động xóa bỏ."
"Ý???"
Khương Vũ bật dậy khỏi giường, kinh ngạc ngồi dậy, vội vàng nhắn tin dò hỏi tài khoản chăm sóc khách hàng của app Zhiguo: "Tài khoản này đã tự động xóa bỏ là có ý gì?"
CSKH: "Khách hàng ủy thác đã chết, tài khoản sẽ tự động xóa bỏ."
Đầu Khương Vũ "oành" một tiếng, cả người đều lạnh văng, run rẩy rò hỏi: "Sao lại thế..."
CSKH: "Khách hàng ủy thác tuần trước bị xử tử hình, nhiệm vụ cứu vớt thiếu niên ác ma thất bại, nhưng khách hàng trước khi chết đã xin rút nhiệm vụ ở công ty Zhiguo, vì vậy, người trọng sinh mặc dù nhiệm vụ thất bại, cũng không phải chi trả số tiền thù lao."
Bức tường chặn lại trong lòng ba năm kia, trong nháy mắt, ầm ầm đổ nát.
Tâm tình như lũ quét rơi xuống vậy, ào ào trút xuống.
Khương Vũ không để ý đến mình đã lệ rơi đầy mặt, mãi cho đến khi nước mắt rơi trên màn hình điện thoại ---
"Vì sao lại tử hình, rõ ràng là chung thân, cho dù...!Cho dù nhiệm vụ bị cản trở, nhưng anh ấy vẫn là chung thân...!sao lại..."
CSKH: "Người trọng sinh thay đổi quá khứ của anh ta, nhưng không thể thay đổi được tương lai của anh ta."
"Ý gì?"

"Vốn là tội danh cố ý gây thương tích, bị xử tù chung thân, nhưng bởi vì quá khứ thay đổi, tội cố ý gây thương tích không thành lập.

Tội danh bây giờ của anh ta là, gây nguy hại cho an toàn cộng đồng --- tử hình."
"......."
CSKH: "Bây giờ công ty tuyên bố, nhiệm vụ cứu vớt thiếu niên ác ma thất bại."
Khương Vũ: "Đợi...!Đợi một chút."
CSKH: ?
Khương Vũ: "Bây giờ còn cơ hội không? Tôi là nói, Cừu Lệ bây giờ...!Anh ấy còn chưa phạm tội? Tôi còn có thể cứu anh ấy, đúng không?"
CSKH: "Bây giờ vẫn chưa, người trọng sinh còn có cơ hội cứu vớt người ủy thác, thay đổi quỹ đạo tương lai."
Khương Vũ thoát app ra, tay run rẩy đặt một vé máy bay đi Hải Thành.
Lần này, cô không do dự nữa, không hề lo trước nghĩ sau.
Đối diện với cái chết, lý do khác thường nào cũng đều biến thành yếu ớt như thế.
Lần này, Khương Vũ cho dù là cướp, cũng phải giành anh lại bên mình, cho dù là giấu đi, nhốt lại, giam giữ...
Cô cũng tuyệt đối không để anh lại rời xa mình nữa.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi