MỘNG ƯỚC


Cô biết chắc chắn rằng Hướng Hưng Tài đã nhúng tay vào việc này, ông ta không muốn cô bán căn nhà này đi.

Cô trả lời với người môi giới rằng giá của căn nhà không thể giảm xuống được nữa, cứ tiếp tục chờ xem có người nào khác muốn mua hay không.

Bàn xong chuyện này, Tiểu Thu cũng gọi điện thoại cho ba của cô ấy xong.

Tiểu Thu nói: "Ba mình đang bận chút chuyện, lát nữa mình sẽ gọi điện thoại cho ông ấy".

"Ừ, mình không vội, cậu cứ từ từ.

" Hướng Ca tắt máy tính, đứng dậy đi rửa cốc.


Cô vừa mở vòi nước thì nghe thấy tiếng của tiểu Thu vọng ra: "Tiểu Ca, cậu có điện thoại này.

""Mình biết rôgi.

" Hướng Ca đáp lại một tiếng, sau đó ung dung rửa cốc xong xuôi mới đi vào.

Vừa đi vào vừa hỏi: "Ai vậy?"Tiểu Thu khoanh tay trước ngực, nhướng mày đầy mờ ám nói với cô: "Vân"Nghe thấy cái tên này, trái tim Hướng Ca đập thình thịch liên hồi.

Vô thức liếm môi dưới, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh đáp lại: "Ờ"Tiểu Thu chớp mắt: "Tên ghi chú chỉ có một chữ, xem ra cậu có quan hệ với người này không đơn giản nhỉ?"Vành tai Hướng Ca chợt đỏ ửng lên nhàn nhạt, ngoài miệng tỏ ra không yếu thế: "Tên Wechat của người ta vốn chỉ có một chữ.


"Cô cầm vội điện thoại trên bàn lên: "Tớ không nói chuyện với cậu nữa, người ta còn đang chờ mình nghe điện thoại kìa!"Nói xong, dưới ánh mắt thúc dục xen lẫn sự mờ ám của Tiểu thu, cô bối rối chạy ra ban công ở bên ngoài, còn không quên đóng cửa ính lại, cứ như sợ bị ai đó nghe thấy điều gì.

"Cô giáo Hướng.

" Giọng nói trầm thấp xen lẫn chút lười biếng của Sở Vân Kiêu truyền ra từ điện thoại, đâu đó còn ẩn chứa ý cười nhàn nhạt.

Hướng Ca nghĩ đến câu nói "Chúc ngủ ngon cô giáo Hướng" của Sở Vân Kiêu đêm đó, bỏng nhiên mặt mũi nóng bừng lên.

Cô cúi đầu nghịch chậu cây ở trên ban công: "Đại lão>"Cô gọi hai tiếng đại lão này ngày càng thuần thục, không còn thấy ngại ngùng như lúc ban đầu.

Sở Vân Kiêu nnghe cô gọi như vậy cũng không tệ, vẫn đang trong quá trình tiếp nhận.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi