MỘNG XUÂN - NGẢI NGƯ

Biên tập: Hy

Bạn Mộng 2

Thật ra Mạnh Cẩn có chuẩn bị nghênh đón lần rụng kinh đầu tiên của cô. Nhưng khi chuyện này thật sự phát sinh, cô vẫn không khống chế được mà kinh hoảng sợ hãi.

Từ lúc 6 tuổi cô đã bắt đầu sống cùng bố và anh trai, trong nhà chỉ có một mình cô là con gái. Trong quá trình cô lớn lên hoàn toàn thiếu mất sự quan tâm của người mẹ trong gia đình.

Không ai nói trước cho cô biết: Bảo bối, con đến mười mấy tuổi sẽ có kinh nguyệt. Không phải sợ đâu, đó chỉ là hiện tượng sinh lý rất bình thường thôi. Biểu thị con là một cô gái lớn. Đến lúc đó con phải chuẩn bị băng vệ sinh thật tốt, ngâm chút nước đường đỏ uống. Trong thời gian hành kinh phải nghỉ ngơi thật tốt, chú ý giữ ấm, ăn uống kiêng lạnh kiêng cay…

Mấy năm nay bố cống hiến hết mình cho sự nghiệp đạo diễn, cũng không chăm cô bao nhiêu, càng không nhắc tới chuyện này với cô.

Lớp sinh vật cấp hai có chương trình học liên quan đến phương diện này. Nhưng căn bản tiết học ấy của giáo viên sinh vật không có giảng mấy, chỉ để cho mọi người xem sách giáo khoa tìm hiểu một chút về sự khác biệt giữa cơ thể nam và nữ. 

Phần lớn bạn học nữ trong lớp đều đã đến kỳ kinh nguyệt. Mạnh Cẩn thường nghe các bạn ấy nói bị đau thắt lưng, chân, đau bụng, cũng tận mắt thấy có bạn nữ bị dì cả tra tấn đau bụng đến nôn mửa.

Bọn họ đều nói dì cả mỗi người mỗi khác. Có người không có phản ứng gì. Có người có phản ứng rất nhỏ. Có người lại có phản ứng rất lớn.

Nhưng tất cả hiểu biết của cô đối với kinh nguyệt, đều chỉ đến từ những gì nghe thấy, cũng chưa tự trải nghiệm.

Mạnh Cẩn cứng đờ ngồi trên bồn cầu, đầu óc trống rỗng không biết mình nên làm như thế nào.

Ngược lại Mạnh Xuân lại rất bình tĩnh, giọng cậu trấn an nói: “Không có việc gì! Em đừng hoảng hốt! Anh đi mua đồ cho em, em ngoan ngoãn chờ anh về nha!”

Mạnh Cẩn dịu ngoan nhẹ giọng trả lời: “Vâng!”

Sau đó giọng điệu lại mang theo vài phần bất an và ỷ lại vào cậu, nói: “Anh nhanh lên nha!”

“Ừm!” Mạnh Xuân trả lời cô xong, lập tức xoay người chạy ra khỏi phòng.

Cậu đẩy xe đạp ra khỏi gara, đạp lên bàn đạp rồi đi đến siêu thị gần đó.

Tuy rằng Mạnh Xuân là con trai, nhưng hai năm nay cậu luôn cố tìm hiểu về phương diện này.

Là vì để hôm nay không luống cuống tay chân. 

Cậu phải chăm sóc Mộng Mộng thật tốt.

Mạnh Xuân ở siêu thị chọn hai loại băng vệ sinh dùng hàng ngày và ban đêm. Sau đó lại mua thêm một túi đường đỏ dành cho nữ và một túi giữ ấm em bé.

Sau khi từ siêu thị đi ra, cậu không lập tức về nhà mà đạp xe đến tiệm thuốc, giúp Mạnh Cẩn mua thuốc giảm đau.

Để đề phòng, vẫn phải chuẩn bị thuốc trước.

Trong khoảng thời gian Mạnh Xuân ra ngoài, Mạnh Cẩn không ngồi trên bồn cầu trong nhà vệ sinh nữa.

Cô trở về phòng ngủ, lấy quần áo sạch sẽ, rồi vội trở lại phòng vệ sinh.

Mạnh Xuân đầu đội trời chói chang ở bên ngoài mua đồ cho Mạnh Cẩn xong, nhanh chóng đạp xe đạp trở về nhà.

Sau khi về đến nhà, cậu tiện tay ném xe đạp vào trong sân, xách đồ chạy vào phòng khách.

Mạnh Xuân cầm một gói băng vệ sinh hàng ngày bước nhanh tới cửa phòng vệ sinh lầu một, cậu gõ cửa gọi Mạnh Cẩn: “Mộng Mộng?”

Mạnh Cẩn ở bên trong hé cửa, Mạnh Xuân đưa đồ cho cô.

Hai má Mạnh Cẩn phiếm hồng nhanh chóng cầm lấy, rồi nhanh chóng đóng chặt cửa. 

Mạnh Xuân hơi sửng sốt, rồi cười nhẹ quay đi. 

Hai người ở chung nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cậu thấy cô thẹn thùng.

Mạnh Xuân đi vào phòng bếp. Cậu dùng ấm đun nước sôi, pha cho Mạnh Cẩn một ly nước đường đỏ.

Qua vài phút, Mạnh Cẩn mới ôm bụng chậm rì rì từ nhà vệ sinh đi ra.

Cô dịch đến sô pha trong phòng khách, nhíu chặt mày ngồi xuống.

Mạnh Xuân mang nước đường đỏ bốc hơi nóng đặt lên bàn trà, ân cần hỏi cô: “Đau lắm không?”

Mạnh Cẩn lắc đầu, trả lời cậu: “Cũng không phải đau, chỉ là không thoải mái.”

“Không thoải mái chỗ nào?” – Mạnh Xuân hỏi.

“Bụng với cả sau eo.” Mạnh Cẩn dừng lại, rồi tiếp tục nói: “Còn có hai chân. Giống như chạy nhiều quá mỏi vậy, khó nói lắm.”

Mạnh Xuân ngồi xuống bên cạnh, quay sang nhìn cô, lại hỏi: “Còn có thể chịu đựng được không?”

Cậu biết cô sợ đau.

Mạnh Cẩn “dạ” một tiếng: “Tạm thời có thể.”

“Lát nữa uống nước đường đỏ đi.” Cậu nói xong, lấy túi chườm ấm từ trong bì ra.

Mạnh Xuân mở túi, lấy ra một miếng dán giữ ấm em bé được đóng gói riêng. Xé ra rồi giúp cô dán miếng dán lên bụng.

Cả người Mạnh Cẩn trở nên yếu ớt.

Cô nằm trên sô pha, cầm một cái gối ôm đè lên bụng, cứ như làm thế sẽ thoải mái hơn.

“Anh ơi! Cái điều khiển đâu?” Mạnh Cẩn yếu ớt nỉ non hỏi Mạnh Xuân.

Mạnh Xuân đứng dậy, khom lưng tìm kiếm trên bàn trà và sô pha. Sau đó lấy điều khiển bị cô tiện tay ném lung tung từ khe hở sô pha chỗ Mạnh Cẩn đang ngồi ra, đưa cho cô.

Mạnh Cẩn mở ti vi, tìm một kênh đang chiếu phim tình cảm rồi ngồi xem.

Mạnh Xuân xem một lát, chịu không nổi độ máu chó của bộ phim này, đang muốn đứng dậy đi lên lầu, thì Mạnh Cẩn vừa uống xong nước đường đỏ bỗng lười biếng nằm xuống.

Cô rất tự nhiên gối lên chân cậu, nằm nghiêng trên sô pha, hai chân cuộn tròn, vẫn dùng hai tay ôm chặt gối đè lên bụng.

Mạnh Xuân rũ mắt nhìn chằm chằm Mạnh Cẩn đang chú tâm xem ti vi, thầm thở dài, đành phải tiếp tục ngồi ở chỗ này chịu đựng. 

Sau đó cậu dứt khoát chống một tay lên tay vịn sô pha, nghiêng đầu nhìn nơi khác, nghiêm túc suy nghĩ vấn đề.

Một lát sau, chờ Mạnh Xuân sắp xếp tốt kế hoạch trong lòng, lại cúi đầu. Lúc này mới phát hiện Mạnh Cẩn đã gối lên đùi cậu nằm ngủ rồi.

Mạnh Xuân nhẹ nhàng nâng đầu cô lên, cẩn thận đứng dậy.

Sợ dịch chuyển sẽ làm cô bừng tỉnh khó ngủ hơn, nên cậu lấy chăn đắp kín cho cô, sau đó nhẹ nhàng bước đi.

Mạnh Xuân lại một lần nữa đạp xe ra cửa.

Đến khi cậu trở về, thì đã là 2 tiếng sau.

Mạnh Cẩn còn đang ngủ say, nên Mạnh Xuân rón rén xách đồ lên lầu.

Anh để tạm đồ trong phòng ngủ của mình, sau đó đi sang phòng học, dùng điện thoại bàn gọi điện thoại cho Mạnh Thường.

Nhưng không ai nghe máy. 

Chắc là bố đang bận, không rảnh nghe.

Mạnh Xuân cũng không tiếp tục gọi.

Cậu ngồi yên lặng trong phòng học. Một lát sau, quả nhiên Mạnh Thường gọi lại.

Mạnh Xuân nhận máy, gọi một tiếng: “Bố!”

Cậu đã sửa xưng hô với Mạnh Thường từ mùa đông 10 tuổi. 

Mùa đông năm ấy thời tiết ở Thẩm Thành khô ráo rét lạnh lạ thường. Cơ thể Mạnh Xuân luôn khỏe mạnh, quanh năm suốt tháng cậu cũng không sinh bệnh. Thế mà vào mùa đông năm ấy, vào một ngày tuyết lớn cậu lại đột nhiên sốt cao không hạ.

Bão tuyết chặn đường, không lái xe ra được. Nên Mạnh Thường dùng áo khoác ngoài bọc Mạnh Xuân thật chặt, cõng cậu từng bước từng bước giẫm lên tuyết, đi đến một bệnh viện gần nhà nhất.

Lúc đến bệnh viện, cả người Mạnh Thường đổ mồ hôi đầm đìa, ngay cả tóc cũng bốc hơi nóng.

Bác sĩ đo nhiệt độ cơ thể cho Mạnh Xuân, khám rồi cho Mạnh Xuân truyền dịch ở bệnh viện.

Mạnh Thường vẫn luôn canh giữ trước giường Mạnh Xuân. 

Trong lúc đó Mạnh Xuân còn đang sốt cao mở mắt, khuôn mặt đỏ bừng mơ mơ màng màng kêu: “Bố ơi!”

Mạnh Thường cho rằng cậu nhìn ông thành ba mình, duỗi tay đau lòng mà vuốt đầu cậu, giọng dịu dàng đáp lời: “Có bố nuôi ở đây.”

Mạnh Xuân nhắm mắt lại, rồi ngủ thiếp đi. 

Chờ cậu truyền nước biển xong, cũng đã hạ sốt, người tỉnh táo lại, vẫn gọi Mạnh Thường: “Bố ơi!”

Sau đó vẻ mặt tự nhiên hỏi Mạnh Thường: “Khi nào chúng ta về nhà?”

Mạnh Thường sững sờ nhìn cậu, không đáp lời, cậu lại gọi một tiếng: “Bố ơi! Chúng ta có về nhà không?”

Rốt cục Mạnh Thường hiểu được, tiếng gọi “Bố” của Mạnh Xuân khi phát sốt là đang gọi ông.

Trong nháy mắt, ông trở nên mừng rỡ, vui sướng, cười nói: “Về, về ngay đây con.”



Mạnh Thường ở đầu dây bên kia ấm áp hỏi Mạnh Xuân: “Sao thế Xuân Xuân?”

Ông biết tính cách Mạnh Xuân. Trong nhà không có việc gì thì đứa nhỏ này sẽ không chủ động gọi điện thoại cho ông.

Mạnh Xuân thản nhiên nói với Mạnh Thường: “Mộng Mộng lần đầu tới tháng, buổi tối bố có thể về không? Chúng ta chúc mừng em ấy.”

Mạnh Thường thở dài, áy náy nói: “Buổi tối có cảnh rất quan trọng. Chỉ sợ bố không thể về rồi.”

Thật ra Mạnh Xuân đã đoán được kết quả này, nhưng cậu vẫn ôm hy vọng gọi.

Cậu chỉ muốn cố gắng hết sức để mỗi một cột mốc quan trọng trong cuộc đời Mạnh Cẩn đều bớt đi một chút tiếc nuối.

“À! Vâng ạ!” Giọng Mạnh Xuân luôn nhàn nhạt như vậy, bình tĩnh không gợn sóng.

Cậu dừng một chút, dặn dò Mạnh Thường: “Bố nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, phải ăn uống đúng giờ, nghỉ ngơi nhiều chút.”

Mạnh Thường cười nói: “Đã biết!”

“Đợi bố thêm vài ngày nữa.” ông nói: “Bố sẽ về chúc mừng sinh nhật hai đứa.”

Khóe miệng Mạnh Xuân khẽ cong, đáp: “Được ạ!”

“Giờ Mộng Mộng có khỏe không?” Mạnh Thường không quá yên tâm hỏi.

Mạnh Xuân “ừm” một tiếng, thành thật trả lời: “Em ấy nói cảm thấy không thoải mái, bây giờ đang ngủ.”

“Không sao đâu bố, có con rồi.” Cậu nói: “Con sẽ chăm sóc tốt cho em ấy.”

Mạnh Xuân từ nhỏ đến lớn đều cực kỳ đáng tin cậy. Có cậu ở bên cạnh chăm Mạnh Cẩn, Mạnh Thường tuyệt đối yên tâm.

Sau khi cúp điện thoại, Mạnh Xuân xuống lầu.

Mạnh Cẩn còn đang ngủ, cậu nhìn cô, sau đó đi vào phòng bếp.

Dì giúp việc đang ở trong bếp chuẩn bị bữa tối, Mạnh Xuân nói với dì: “Dì Trương! Cơm tối nay để con làm cho ạ.”

Dì Trương tò mò cười nói: “Sao đột nhiên lại muốn nấu cơm?”

Mạnh Xuân cụp mắt xuống, giọng nói trong trẻo của một thiếu niên: “Hôm nay Mộng Mộng không thoải mái lắm. Con muốn làm chút đồ ăn em ấy thích ăn.”

“Có điều con nấu không được tốt lắm, cần dì Trương ở bên cạnh chỉ bảo.” Khóe miệng Mạnh Xuân khẽ nhếch nói.

Dì Trương vui vẻ đồng ý: “Cái này thì đơn giản.”



Khi Mạnh Cẩn tỉnh dậy cũng là lúc hoàng hôn đã buông xuống. Phía chân trời tối đen. Màn đêm giống như một cái lồng lưới thật lớn rơi xuống.

Phòng khách không bật đèn, ánh sáng lờ mờ.

Nhưng phòng ăn bên kia lại có ánh đèn.

Mạnh Cẩn chậm rì rì mà ngồi dậy.

Sau khi tỉnh táo lại, cảm giác đau nhức vô lực trên người lập tức đánh úp lại, bao trùm lấy cô thật chặt. 

Mạnh Cẩn bất giác nhíu mày.

Rồi sau đó vừa ngẩng đầu, đã thấy trên bàn ăn bày một bàn thức ăn, ở giữa còn có một cái bánh ngọt bơ.

Trên chiếc ghế cô thường ngồi đặt một bó hoa tươi. Bó hoa có hoa hướng dương, hoa hồng còn có sợi dây màu hồng phấn buộc bên ngoài.

Mạnh Cẩn lòng đầy khó hiểu.

Cô đứng lên, lê dép lê, lảo đảo bước về phía phòng ăn.

Đúng lúc này, cửa phòng bếp bị đẩy ra, Mạnh Xuân bưng cháo lúa mạch đậu đỏ nóng hôi hổi đi ra.

Thấy cô tỉnh, cậu nở nụ cười, giọng ôn hòa nói: “Tỉnh rồi?”

Mạnh Cẩn mờ mịt chớp chớp mắt, đầu còn chưa nhảy số, hỏi cậu: “Anh! Anh đang làm gì vậy?”

Mạnh Xuân đặt bát xuống, cầm lấy bó hoa trên ghế, đưa cho Mạnh Cẩn.

Mạnh Cẩn không hiểu gì ôm lấy hoa tươi.

Khóe miệng cậu lộ ý cười, xoa đầu cô, nghiêm túc nói với cô: “Chúc mừng cô bé nhà ta đã trở thành thiếu nữ!”

Mạnh Cẩn nở nụ cười yếu ớt, hỏi cậu: “Bàn đồ ăn này không phải cũng là anh làm đấy chứ?”

Mạnh Xuân nhướng mày, mỉm cười: “Nếu không thì?”

“Ngoại trừ anh trai em, ai còn vì em mà học nấu cơm chứ.”

Mạnh Cẩn nhìn chằm chằm đầy bàn thức ăn, bỗng nghi ngờ nói: “Cái này có thể ăn hả?”

Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng người thì đã ngồi xuống, cầm lấy đũa gắp một miếng dấm chua ngọt nhỏ nhét vào trong miệng.

Khi cho vào miệng, cảm giác mềm mềm, chua chua, ngọt ngọt, thơm mà không ngấy. 

Mạnh Cẩn rất vui vẻ giơ ngón tay cái lên với Mạnh Xuân tỏ vẻ khẳng định.

Sau đó cô mới chú ý tới dòng sô cô la trắng dài trên chiếc bánh có chữ “Chúc mừng trưởng thành!”

Mạnh Cẩn bĩu môi, có chút tùy hứng nói với Mạnh Xuân: “Anh ơi! Em không muốn lớn.”

Mạnh Xuân cầm chocolate lên, há mồm đem nửa miếng chocolate dùng màu thực phẩm viết hai chữ “trưởng thành” bỏ vào trong miệng.

Cậu lắc lắc sô cô la trong tay chỉ còn lại “Chúc mừng”, rất dung túng trả lời cô: “Vậy thì không lớn nữa.”

Mạnh Cẩn trong nháy mắt vui vẻ, cong mắt lại gần, há miệng ăn nửa phần sô cô la còn lại trong tay cậu. 

Đôi môi mềm mại của cô cọ qua đầu ngón tay cậu, ẩm ướt.

Thái dương Mạnh Xuân khẽ nhảy, đầu ngón tay bỗng trở nên nóng bỏng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi