MỘNG XUÂN - NGẢI NGƯ

Edit: Đi Đâu Đấy

Mạnh Cẩn bị dọa sợ khi thấy Mạnh Xuân đột nhiên khóc to dữ dội.

Cô bé luống cuống đứng trước mặt cậu, sau đó bắt chước bộ dáng của bố mẹ mỗi khi dỗ mình khóc, giơ tay lên lau nước mắt cho cậu. Ngay sau đó, Mạnh Cẩn lại choàng tay qua người cậu, ôm lấy tấm lưng cậu mà vỗ về, giọng nói mềm mại dỗ dành: “Ngoan, không được khóc nữa.”

Mạnh Xuân nghe thấy tiếng nạt nhè nhẹ của bé lại càng khóc to hơn.

Mạnh Cẩn không biết, cái ngày ba mẹ Mạnh Xuân xảy ra chuyện, sáng hôm ấy họ đã hứa buổi chiều sau khi tan học sẽ dẫn cậu tới trung tâm thương mại để mua chú gấu bông yêu thích.

Nhưng mà cậu vĩnh viễn không đợi được.

Kể từ ngày hôm đó, ngôi nhà ấm áp hạnh phúc từng đầy ắp tiếng cười đã không còn nữa, chỉ còn những vệt băng đọng lại trong sự im lặng chết chóc.

Mạnh Xuân hãm sâu trong những ký ức đau buồn ấy, không tài nào vùng vẫy được.

Lúc này đây, cậu mới nhận ra mình không còn ba mẹ, bọn họ đã rời xa cậu mãi mãi.

Cậu không còn một mái ấm trọn vẹn, nơi có ba mẹ cậu ở đó, có thể bao dung cho mọi sự tùy hứng của cậu, để cậu yên bình trưởng thành, che chắn nửa đời sóng gió thay cậu.

Thấy cậu khóc mãi không dứt, Mạnh Cẩn bèn chạy đến gần hộp kẹo, lấy kẹo từ bên trong ra.

Mỗi khi bé khóc, chỉ cần ăn một viên kẹo sẽ nín ngay.

Nhưng bé đã nhét kẹo vào miệng cậu rồi mà cậu vẫn không ngừng khóc.

Mạnh Cẩn có cố gắng thế nào cũng không dỗ được Mạnh Xuân, thế là bé cũng òa lên khóc.

Cô bé đứng trước mặt cậu khóc thi, còn khóc át đi cả tiếng nức nở của cậu, nước mắt nước mũi chảy ra ròng ròng.

Mạnh Cẩn móc ra một chiếc khăn từ trong yếm, tự lau nước mũi trên mặt, lại quay ra nhìn gương mặt đầy những giọt nước mắt to bằng hạt đậu của Mạnh Xuân, bèn vớ luôn khăn đã dùng qua cọ sạch mặt cho cậu.

Bé vừa cầm khăn lau nước mắt cho cậu vừa thút thít nói: “Hu hu hu, mi đừng có khóc nữa mà!”

“Ta đã hứa sẽ tặng mi em gấu mà ta thích nhất rồi mà mi còn khóc!”

“Nếu mi cứ khóc nữa sẽ không có em gấu đâu!”

Cuối cùng Mạnh Cẩn không dỗ được Mạnh Xuân, đành gấp gáp chạy đi cầu cứu Mạnh Thường: “Bố mau tới đây! Người ta sắp khóc đến không thở được rồi!”

Mạnh Thường không những không lo lắng, ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm.

Từ khi ba mẹ qua đời, đứa trẻ Mạnh Xuân này vẫn luôn trầm tính như vậy, không khóc không nháo cũng không thích nói chuyện.

Mạnh Thường vốn còn lo lắng cậu bé kìm nén cảm xúc như vậy sẽ ảnh hưởng đến bản thân, nhưng bây giờ nhìn thấy cậu khóc, cuối cùng anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

“Mộng Mộng, để anh trai khóc một hồi, khóc sẽ dễ chịu hơn.” Mạnh Thường nhẹ giọng nói với Mạnh Cẩn.

Mạnh Cẩn không hiểu, “Bố nói dối, khóc làm sao dễ chịu được? Mỗi lần con khóc xong, con đều cảm thấy khó chịu!”

Mạnh Thường không nhịn được cười, cũng không giải thích với con gái: “Vậy con đi dỗ anh trai đi.”

Mạnh Cẩn nắm lấy tay Mạnh Xuân dẫn tới một góc.

Cô bé lấy ra một chiếc hộp đựng đồ, đổ ra toàn là mảnh ghép và khối xếp gỗ yêu thích của cô bé.

Mạnh Cẩn bảo Mạnh Xuân ngồi xuống giữa đống đồ chợi bạt ngàn, đồng thời nhét vào tay cậu mấy mảnh ghép nhiều hình dạng.

Mạnh Xuân nắm chặt mảnh ghép bé đưa, sụt sịt một lúc, cuối cùng cũng nín khóc, bắt đầu chơi xếp hình cùng bé.

Mạnh Cẩn cầm mảnh xếp hình, cất giọng hỏi cậu: “Cái này đặt ở đâu vậy?”

Mạnh Xuân lấy mảnh ghép từ tay cô bé, đặt nó vào đúng vị trí.

Mạnh Cẩn để ý thấy trên hàng mi đen mảnh mai của cậu vẫn còn vương nước mắt, cô bé theo thói quen muốn lấy khăn tay lau đi giúp cậu, nhưng lần mò mãi trong yếm cũng không thấy đâu.

Lúc này bé mới nhớ ra mình vừa dùng xong đã ném sang một bên rồi.

Mạnh Cẩn đành đưa tay ra, ngón tay chạm vào lông mi cậu.

Mạnh Xuân không động đậy, chỉ yên lặng nhìn bé, ánh mắt pha chút mờ mịt, giống như không hiểu tại sao bé lại chạm vào lông mi của cậu.

Mạnh Cẩn giúp cậu lau đi những giọt nước mắt, sau đó nhếch miệng cười nói: “Lông mi của mi dài ghê á!”

Mạnh Xuân chớp mắt, không nói gì, cúi đầu chăm chú xếp hình.

Mạnh Thường thấy hai đứa trẻ hòa hợp nên cũng không bận tâm nữa, đứng dậy đi vào phòng sách.

Cũng không biết qua bao lâu, Mạnh Xuân và Mạnh Cẩn trông giữ đống đồ chơi bây giờ đang nằm trên thảm ngủ thiếp đi.

Mạnh Thường đi ra khỏi phòng sách, nhìn hai nhóc con đang nằm ngủ ngoan ở trên thảm, không khỏi lắc đầu bật cười.

Anh bế từng đứa vào phòng riêng, xong xuôi mới về phòng mình.

Nhà của Mạnh Cẩn là một tứ hợp viên có hai lối vào, diện tích hơn 300 mét vuông, toàn bộ nội thất trong nhà đã được sửa sang lại.

Sườn nam bắc phía đông phòng khách có một cánh cửa, là phòng ngủ của Mạnh Xuân và Mạnh Cẩn, ở giữa hai gian phòng của hai đứa trẻ được ngăn cách bởi phòng vệ sinh. Phòng vệ sinh được chia làm ba khu, một nhà vệ sinh riêng biệt, một phòng tắm riêng biệt và một gian rửa mặt đôi ở bên ngoài.

Trong buồng rửa mặt này có hai cánh cửa bắc nam, mỗi cửa dẫn tới phòng ngủ của Mạnh Xuân và Mạnh Cẩn.

Phòng ngủ chính của Mạnh Thường ở phía tây phòng khách.

Đây cũng là lần đầu Mạnh Cẩn ngủ mà không có gấu bông bên cạnh, vậy mà cô bé ngủ rất say, tận đến hừng đông mới tỉnh.

Trái ngược, Mạnh Xuân lại gặp ác mộng, trong giấc mơ cậu nhìn thấy cha và mẹ nắm tay bước về phía trước, mặc cho cậu có khóc nháo đòi theo bao nhiêu lần thì họ cũng chẳng nhìn lại phía cậu.

Khi Mạnh Xuân choàng tỉnh, gối đầu của cậu bé đã ướt đẫm nước mắt.

Cậu thẫn thờ ngồi trên giường ôm chú gấu bông mà Mạnh Cẩn đưa cho, đúng lúc Mạnh Cẩn ở phía bên kia phòng vệ sinh chạy tới gõ cửa gọi cậu.

Giọng nói của cô bé lanh lảnh: “Mạnh Xuân! Mạnh Xuân! Dậy mau! Đúng là cái đồ biếng nhác! Mặt trời đã đến mông rồi còn chưa chịu dậy!”

Mạnh Xuân: “…”

Cô con gái rượu của bố nuôi ầm ĩ quá đi.

Cậu buông chú gấu nhỏ ra, xuống giường xỏ dép, đẩy cửa phòng tắm, đi đến bồn rửa mặt bắt đầu đánh răng.

Mạnh Xuân cao hơn Mạnh Cẩn nửa cái đầu, thoạt nhìn khi đứng trước bồn rửa mặt, cậu bé có thể dễ dàng đánh răng, nhưng Mạnh Cẩn lại hơi miễn cưỡng, cô bé phải cố kiễng chân rướn người về phía trước thì mới rửa được mặt.

Mạnh Xuân đang đánh răng thì quay mặt nhìn về phía những ngón chân đang nhón lên của Mạnh Cẩn, cười lộ ra cái miệng đầy bọt xà phòng.

Mặt Mạnh Cẩn ướt sũng, vừa ngẩng mặt lên đã bắt gặp ngay nụ cười của cậu chàng, tức khắc hung dữ nạt: “Cười cái gì mà cười? Tưởng cao hơn ta là oai lắm à? Ta có thể cao hơn mi nữa đấy!”

Vừa nói cô bé vừa kéo chiếc ghế đẩu dưới bồn rửa mặt ra, lúc dẫm lên còn cố tình nhón chân để chứng tỏ cao hơn Mạnh Xuân.

Kết quả chân trái đạp hụt, cả cơ thể lập tức mất đi thăng bằng.

Thấy Mạnh Cẩn sắp rơi xuống đất, Mạnh Xuân lập tức duỗi cánh tay đang cầm cốc đánh răng đỡ cô bé, thế là cả hai người cùng ngã lăn xuống đất.

Mạnh Xuân ngã nằm trên mặt đất, bàn chải trẻ em trong miệng cậu cũng bị bàn tay quơ loạn của cô hất bay ra ngoài.

Vì Mạnh Cẩn được cậu che chở nên lực tác động được giảm bớt, nửa thân trên của bé đè lên người cậu nên khi ngã cũng không cảm thấy đau lắm.

Chỉ có điều chiếc cốc trên tay Mạnh Xuân bị rơi theo nên toàn bộ nước bên trong đều đổ hết ra ngoài.

Nước văng tung tóe xuống sàn, làm ướt quần áo của họ.

Mạnh Cẩn nhổm dậy từ trên người Mạnh Xuân, bé quỳ gối lên mặt sàn, hốc mắt đỏ hoe, hoảng loạn như sắp khóc.

Mạnh Xuân chống tay ngồi dậy, thấy cô bé sắp khóc tới nơi, mới lo lắng hỏi: “Có va phải chỗ nào không?”

Mạnh Cẩn lắc đầu, nước mắt cũng theo đó trào ra.

“Đau à?” Cậu lại hỏi.

Mạnh Cẩn vẫn lắc đầu, chỉ nắm chặt lấy quần áo trên người mếu máo: “Ướt quần áo mất rồi…”

Mạnh Xuân không hiểu quần áo ướt thì có gì phải khóc, nhưng vẫn nhẹ giọng an ủi bé: “Thay một bộ khác là được mà.”

Mạnh Cẩn chẹp miệng, giọng nói càng thêm ủy khuất, nức nở nói: “Mấy cái khác không có cái nào đẹp cả.”

Mạnh Xuân “…”

Dì giúp việc vào đánh thức bọn trẻ, thấy trên giường không có ai, bước vào phòng vệ sinh thì thấy hai đứa trẻ đều ngồi bệt trên sàn nhà, vệt nước cùng kem đánh răng vương vãi khắp nền, trông vô cùng hỗn độn.

Dì giúp việc vội hô toáng lên: “Chuyện gì thế này?”

Mạnh Cẩn còn chưa kịp nói, Mạnh Xuân đã trả lời: “Là cháu không cẩn thẩn bị ngã, em ấy muốn đỡ cháu.”

“Trời ơi, đã đi đỡ người ta còn để mình ướt sũng thế này?” Dì giúp việc nói xong, bế Mạnh Cẩn lên trước, để cô bé đứng vững mới vội vàng tới đỡ Mạnh Xuân.

Mạnh Xuân không yếu ớt giống Mạnh Cẩn, cậu tự đứng dậy được.

Dì giúp việc giúp Mạnh Xuân nhặt cốc cùng bàn chải đánh răng lên, rửa sạch sẽ chúng rồi đong đầy một cốc nước mới cho cậu.

Mạnh Xuân lịch sự nói “cảm ơn” với dì giúp việc, Mạnh Cẩn thẳng thắn với dì giúp việc: “Bà ơi, quần áo của con bị bẩn mất rồi, bà lấy chiếc váy khác giúp con nhé.”

Dì giúp việc cười nói: “Được thôi, bây giờ bà sẽ đi tìm một chiếc váy thật đẹp cho con nhé.” 

Nói xong, bà cũng quay sang nói với Mạnh Xuân: “Cậu chủ có muốn tôi lấy giúp cậu một bộ đồ khác không?”

Mạnh Xuân lắc đầu, trả lời: “Cháu tự làm được.”

Sau khoảng thời gian rửa mặt gà bay chó sủa, Mạnh Xuân và Mạnh Cẩn đều đã thay đồ mới, ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn.

Mạnh Thường hôm nay có việc, dù không thể ở nhà cùng với tụi nhỏ nhưng anh vẫn nhớ hôm nay là ngày con gái anh luyện đàn.

Mạnh Thường quay sang hỏi Mạnh Xuân: “Xuân Xuân có sở thích gì không con? Học nhạc cụ hay vẽ tranh chẳng hạn, cha nuôi sẽ tìm thầy dạy cho con.”

Mạnh Xuân lắc đầu, hiểu chuyện nói: “Cảm ơn bố nuôi, con không thích ạ.”

Mạnh Thường lại khuyên nhủ: “Em gái đang tập đàn, con có thích không? Nếu thích, con có thể học cùng em.”

Lần này Mạnh Xuân còn chưa kịp nói gì, Mạnh Cẩn đã chạy tới cướp lời: “Anh ấy thích ạ!”

Mạnh Thường ngạc nhiên nhìn con gái, khó hiểu hỏi: “Mộng Mộng sao biết Xuân Xuân thích piano?”

“Tối hôm qua anh ấy đã kể với con rằng anh thích piano nhất đó.” Mạnh Cẩn nói dối mà mặt không đỏ mắt không chớp.

Cô bé nói xong, liền lén lút túm lấy góc áo Mạnh Xuân ở dưới bàn ăn.

Thực ra, mục đích của Mạnh Cẩn rất đơn giản, cô bé chỉ muốn kéo Mạnh Xuân đi học piano cùng bé mà thôi.

Vì có mỗi cô bé học đàn nên cảm thấy rất cô đơn, chán nản, nếu có người học cùng, bé sẽ hào hứng hơn nhiều!

Mạnh Xuân ngoảnh mặt sang, bắt gặp ánh mắt đầy chờ mong của Mạnh Cẩn đang nhìn về phía mình, thoạt nhìn đáng thương vô cùng.

Mạnh Thường nghe con gái nói xong cũng ngờ vực nhìn về phía Mạnh Xuân.

Mạnh Xuân ngước mắt lên, thấy Mạnh Thường đang nhìn mình, đành nhẹ giọng đáp: “Đúng ạ, con thích.”

“Bố nuôi, con muốn học đàn cùng Mộng Mộng.”

“Woa! Có người học đàn cùng con rồi!” Mạnh Cẩn hô lên.

Cô bé đang ngồi trên ghế, một tay cầm đũa, tay kia giơ thìa, hơn hở lắc lư hết bên này qua bên nọ.

Mạnh Xuân thấy Mạnh Cẩn như vậy cũng cảm thấy vui lây, cong đôi mắt mỉm cười.

Lời tác giả: Con đường thê nô của Xuân Xuân đã được thiết lập

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi