Biên tập: Đi Đâu Đấy
Chương 33
Bạn Mộng 23
Đêm đã qua quá nửa, đèn trong phòng ngủ đã tắt được hơn hai giờ, nhưng Mạnh Cẩn vẫn nằm trên giường, đôi mắt mở to trong bóng tối.
Cô không ngủ được.
Trong đầu cô cứ vương vấn hình ảnh bản hòa tấu piano bốn tay tối nay cùng anh trai.
Đây là lần đầu tiên cô được biểu diễn chính thức cùng cậu, niềm vui sướng dâng đầy trong lòng khiến cô thao thức mãi không yên.
Ở phòng bên cạnh, Mạnh Xuân cũng không tài nào chợp mắt, ánh mắt trầm lặng nhìn ra ánh trăng ngoài cửa sổ.
Sân khấu tối nay vẫn còn hằn sâu trong tâm trí cậu, khiến tim cậu rạo rực mãi không thể bình lặng. Khi cả thế giới bị bao trùm trong màn đêm tịch mịch, họ ở bên nhau.
Khi ánh sáng sân khấu phủ lên từng cử chỉ, từng âm điệu, họ vẫn luôn ở bên nhau.
Cảm giác ấy, vừa chân thực vừa diệu kỳ, như ngọn sóng lớn cuốn cậu chìm sâu vào dòng chảy của nó. Dù con đường phía trước là ánh sáng hay bóng tối, cậu vẫn sẽ như hôm nay, là người kỵ sĩ trung thành nhất của cô, luôn lặng lẽ dõi theo và bảo vệ cô.
Sáng hôm sau, vừa tỉnh giấc, Mạnh Cẩn đã nhận được một tin vui bất ngờ.
Bố cô nói, mẹ cô sắp về Thẩm Thành để khởi nghiệp!
Điều này có nghĩa là, gia đình bốn người của họ sắp được đoàn tụ.
Vui mừng không kiềm được, cô túm lấy cánh tay của Mạnh Xuân, nhảy cẫng lên ngay tại chỗ.
“Thật sao? Thật sao? Bố không lừa con chứ?” Cô cười rạng rỡ, ánh mắt sáng bừng hỏi Mạnh Thường.
Ông bật cười bất đắc dĩ, mở email trong điện thoại cho cô xem.
Khi tận mắt đọc những dòng thư giữa bố mẹ, Mạnh Cẩn mới thực sự tin tưởng. “Ahhhhhhhh!”
Cô vui sướng hét lên, nắm chặt tay anh trai, cả người gần như sắp nhảy múa.
“Anh ơi! Mẹ sắp về rồi! Sau này em sẽ được gặp mẹ thường xuyên!” Đôi mắt cô lấp lánh, gương mặt rạng rỡ nhìn cậu.
Mạnh Xuân nhìn cô nhóc phấn khích đến mức quên hết mọi thứ, không nhịn được bật cười, giọng đầy cưng chiều: “Anh nghe thấy rồi.”
Những cung bậc cảm xúc thất thường khiến Mạnh Cẩn có chút rối trí.
Tối qua, cô bị cơn ác mộng do chuyện anh trai bị đánh làm hoảng sợ.
Sáng nay, lại bị tin mẹ trở về làm cô như trên mây.
Hậu quả là, đến trường, cô mới phát hiện mình quên mang bài tập về nhà.
“…”
Những môn khác thì không sao, nhưng giáo viên tiếng Anh của cô không dễ tính như vậy.
Ai quên nộp bài tập tiếng Anh đều phải đến gặp thầy cô trong giờ ra chơi để dò bài học thuộc mới được tha.
Nếu không thuộc, sẽ bị chép phạt… năm mươi lần!
Ngồi tại chỗ, Mạnh Cẩn thẫn thờ hỏi anh trai: “Anh ơi, em trốn học về nhà lấy bài tập tiếng Anh còn kịp không?”
Mạnh Xuân bình tĩnh, khách quan đáp: “Không kịp. Em còn phải thu bài tập toán và nộp cho phòng giáo viên trước giờ học tiết đầu tiên.”
“Hơn nữa, tiết đầu là tiếng Anh. Em không có thời gian.”
“Quan trọng hơn, tự ý rời khỏi trường là trốn học, đến lúc đó, giáo viên chủ nhiệm sẽ tìm em.”
Nghe vậy, Mạnh Cẩn thở dài não nề, mặt mếu máo cầu cứu cậu: “Vậy giờ em phải làm sao? Chẳng lẽ chờ bị phạt chép năm mươi lần bài viết sao?”
“Anh có giúp em chép không?” Mạnh Xuân vừa thu bài tập tiếng Anh, vừa bình thản đáp: “Không giúp. Em nên học cách nhớ bài tập để tránh lặp lại chuyện này.”
Nhận ra mình không thể dựa vào cậu, Mạnh Cẩn buồn bã đứng lên thu bài tập toán.
Nhưng khi cô vừa đi khỏi, Mạnh Xuân lấy bài tập tiếng Anh của mình ra.
Đề bài làm xong hết, nhưng góc trái vẫn trống tên.
Cậu lấy bút, cẩn thận viết vào góc trên trang giấy: “Lớp 10A1 – Mạnh Cẩn.”
Mạnh Cẩn hoàn toàn không hay biết gì.
Trước giờ học, cô cùng anh trai mang bài tập đi nộp cho các giáo viên.
Sau khi rời khỏi phòng giáo viên toán, cô đứng ở hành lang, tìm quanh mà không thấy Mạnh Xuân đâu.
Trong lúc cô đang băn khoăn, Hạ Mẫn Mẫn từ phòng giáo viên tiếng Anh bước ra.
“Mẫn Mẫn!” Cô vội chạy tới hỏi: “Anh tớ ở trong đó phải không?”
“Phải.” Hạ Mẫn Mẫn đáp.
“Làm gì mà lâu vậy chưa ra?” Cô cau mày, không khỏi lo lắng.
Hạ Mẫn Mẫn khẽ cười, giải thích: “Có vẻ anh cậu đang thảo luận gì đó với giáo viên tiếng Anh, tớ không nghe rõ.”
Nghe đến đây, lòng cô bỗng trùng xuống.
Chẳng lẽ anh trai cô đang báo cáo với giáo viên việc cô quên bài tập?
Cô chết chắc rồi.
Mạnh Cẩn buồn bã thở dài, khẽ nói với Hạ Mẫn Mẫn: “Tớ ở lại đợi anh, cậu về trước đi nhé.”
Hạ Mẫn Mẫn thoáng khựng lại, nở nụ cười kín đáo: “Được, vậy tớ đi trước đây, hẹn gặp cậu buổi trưa.”
“Ừ, trưa gặp.” Mạnh Cẩn vẫy tay chào cô bạn.
Hạ Mẫn Mẫn rời đi, để lại cô đứng dựa tường bên ngoài phòng giáo viên môn Anh, thấp thỏm chờ anh trai.
Mãi đến khi gần vào tiết học, Mạnh Xuân mới bước ra.
Thấy cậu, cô lập tức đứng thẳng người, hỏi ngay: “Anh làm gì mà trong đó lâu vậy?”
Cậu cụp mắt nhìn cô, nở nụ cười nửa như trêu chọc, nửa như khó đoán: “Em nghĩ là vì sao?”
“Chẳng phải anh vào báo cáo giáo viên xem ai chưa nộp bài tập sao?”
“Ừ.” Cậu nhướng mày, cố ý trả lời thật ngắn gọn.
“Thế… giáo viên nói gì ạ?” Cô run run hỏi, mặt đầy lo lắng.
“Thì nói như mọi khi thôi. Ra chơi lên văn phòng đọc thuộc bài, đọc không xong thì phạt chép.” Cậu cố nhịn cười, trả lời với giọng hết sức nghiêm túc.
“Nhưng hôm nay ra chơi còn phải dự lễ chào cờ mà!” Cô cuống lên, giọng đầy bối rối.
“Vậy thì chiều ra chơi.” Cậu nhìn gương mặt hoang mang của cô, cuối cùng không nhịn được mà bật cười.
Mạnh Cẩn nghe vậy thì buông tiếng thở dài nặng nề, giọng như mất hết hy vọng: “Thôi xong, em thề từ giờ không bao giờ quên bài tập tiếng Anh nữa…”
“Biết rút kinh nghiệm rồi à?” Cậu nhướn mày hỏi.
“Nếu lần sau em còn quên, anh cứ đánh em đi!” Cô mạnh miệng tuyên bố.
Cậu thở dài, nhẹ giọng đáp: “Anh không nỡ đánh em, đến một ngón tay cũng không nỡ chạm vào.”
Nghe vậy, cô nhanh chóng chớp mắt, tỏ ra đáng thương: “Nhưng anh lại nỡ để em bị phạt chép 50 lần bài tập tiếng Anh còn gì?”
“Cái này thì anh nỡ.”
“Anh!!!” Mạnh Xuân nhấc chân bước đi, bỏ mặc cô chạy theo níu kéo, túm lấy góc áo cậu mà lôi kéo.
“Anh không thương em nữa rồi! 50 lần lận, tay em sẽ gãy mất!” Cậu nghiêng đầu, quay mặt đi để giấu nụ cười.
Khi tiết học bắt đầu, giáo viên tiếng Anh nói: “Những bạn chưa nộp bài tập, tôi đã ghi tên lại đây. Vì biết sáng nay có lễ chào cờ, nên buổi chiều ra chơi, những bạn sau đây đến văn phòng để đọc bài tập: Dương Giai, Giang Hân, Tô Hiểu Hiểu…”
Mạnh Cẩn lặng người.
Tên cô không có trong danh sách.
Cô quay sang nhìn anh trai, gương mặt ngỡ ngàng xen lẫn vui mừng, khẽ hỏi: “Anh! Không có tên em! Anh không báo cáo tên em đúng không?”
Cậu cúi mắt, cười nhẹ, nhưng không trả lời.
Đến chiều, khi cô từ nhà vệ sinh trở về, bất ngờ thấy bài tập tiếng Anh cuối tuần của mình đã nằm sẵn trên bàn.
Cô cầm lên, nhìn dòng tên “Mạnh Cẩn” được viết bằng bút xanh ở góc trên tờ giấy, nhất thời lặng người.
Chữ viết này…
Cô ngẫm lại toàn bộ sự việc buổi sáng và cuối cùng hiểu ra mọi chuyện.
Thì ra, trước khi tiết học đầu tiên bắt đầu, Mạnh Xuân đã chủ động lên gặp giáo viên, nhận lỗi rằng cậu là người quên mang bài tập. Sau đó, giáo viên đưa cho cậu một bài mẫu và bảo cậu đọc thuộc. Chỉ cần nhìn qua một lần, cậu đã thuộc lòng và đọc trôi chảy, khiến giáo viên không nghi ngờ gì thêm.
Vậy là tên cậu và tên cô đều không xuất hiện trong danh sách bị phạt.
Nhìn chữ viết của anh trên bài tập, lòng cô mềm mại như nước.
Cậu luôn âm thầm chịu thay cô, giải quyết mọi rắc rối mà cô gây ra.
Khi cậu quay lại, cô đang chống cằm nhìn cậu, gương mặt rạng rỡ, nụ cười ngọt ngào như mật ong: “Anh ơi, cảm ơn anh.”
Cậu đáp: “Đừng cảm ơn sớm quá. Tối nay về nhà, em phải thuộc bài văn mẫu này, anh sẽ kiểm tra. Nếu không thuộc thì đừng mơ được xem TV.”
Cô nghẹn họng: “Anh đúng là đồ ma quỷ!”
Dù vậy, cô vẫn ngoan ngoãn lôi bài ra, bắt đầu học thuộc.
Ba ngày sau, trong lúc chạy vội đi nộp bài tập toán trước giờ học, Mạnh Cẩn về chỗ ngồi, vừa thở hổn hển vừa than: “Sao mình lại đồng ý làm cán sựu môn nhỉ? Đúng là công việc nặng nhọc mà!”
Cậu bật cười, nhìn bộ dạng oán trách của cô mà không bất ngờ chút nào.
“Anh,” cô đột nhiên quay sang, mắt long lanh, nói với giọng đầy kỳ vọng: “Em muốn nhờ anh một chuyện!”
Cậu lập tức đáp: “Không được.”
“Anh còn chưa nghe em nói là chuyện gì mà!”
Cậu nhướng mày, khẽ cười: “Chẳng phải em muốn anh tiện tay nộp giúp bài tập toán khi đi nộp bài tập tiếng Anh sao?”
Cô mở to mắt, ngạc nhiên: “Sao anh biết hay vậy?”
Cậu không trả lời, chỉ liếc nhìn cô.
Cô liền bật chế độ nịnh nọt: “Đúng là anh trai của em, hiểu em nhất trên đời!”
Câu nói chưa dứt, miệng cô đã bị cậu bịt lại.
Cậu nhíu mày, giọng bất lực: “Em nói năng cho đàng hoàng. Là con gái thì phải giữ ý tứ một chút.”
Cô chớp mắt ngây thơ, lời nói bị bóp nghẹt qua bàn tay cậu: “Em nói hơi thô, nhưng lý do thì chuẩn mà.”
Cậu như bị chạm phải thứ gì đó, đột nhiên rụt tay về, lòng bàn tay khẽ siết chặt.
Dường như trên đó vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại, ấm áp của môi cô.