MỘNG XUÂN - NGẢI NGƯ

Biên tập: Đi Đâu Đấy

Chương 35

Bạn Mộng 25

Những ngày sau đó, Mạnh Cẩn ngoan ngoãn hoàn thành tất cả các bài tập mà Mạnh Xuân giao cho cô.

Những bài tập dịch Tiếng Anh, cô đều làm một cách nghiêm túc. Những câu không làm được, cô đánh dấu lại để đợi cậu về giải thích.

Những đoạn văn mẫu tiếng Anh hay các bài học ngữ văn mà cậu yêu cầu học thuộc, cô đều chăm chỉ ghi nhớ, và khi kiểm tra, cô đọc lưu loát không sai một chữ.

Đêm cuối cùng trước kỳ thi, Mạnh Xuân đưa cho Mạnh Cẩn một số bài tập trọng tâm và nói: “Những câu này rất có khả năng sẽ xuất hiện trong đề thi. Nếu không phải nguyên văn, thì cũng chỉ là thay số hoặc cách diễn đạt thôi.”

Cậu dặn thêm: “Em cứ làm trước. Câu nào không làm được thì bỏ qua, đợi làm xong hết, anh sẽ giảng lại.”

“Dạ!” Mạnh Cẩn đáp lại rồi bắt đầu làm bài.

Khi cô hoàn thành và định gọi cậu đến giảng bài, ngước lên, cô thấy Mạnh Xuân đã ngủ gục trên bàn.

Bàn học trong phòng được bố trí dài hơn bình thường, đủ chỗ để cả hai cùng học.

Và giờ đây, anh trai cô – người luôn chăm chỉ và tận tâm – đang gục đầu lên bàn, gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Mạnh Cẩn khẽ mím môi, nuốt tiếng gọi “Anh” trở lại.

Nhìn gương mặt đầy vẻ kiệt sức của cậu, lòng cô không khỏi trĩu nặng.

Học võ chắc chắn rất đau và vất vả, nhưng cậu chưa bao giờ hé môi kể khổ.

Mọi nỗ lực của cậu đều chỉ để giúp cô tốt hơn.

Nghĩ đến điều đó, cô cảm thấy vừa áy náy vừa xót xa.

Không nỡ đánh thức cậu dậy, cô lặng lẽ ngồi cạnh, cầm giấy nháp vẽ lại hình ảnh anh trai mình đang ngủ. Sau khi hoàn thành bức vẽ, cô cũng gục đầu lên bàn, nghiêng đầu để gương mặt của mình đối diện với cậu.

Trong lúc cô đang ngắm nhìn cậu, Mạnh Xuân dường như cảm nhận được gì đó, khẽ mở mắt.

Vẫn trong trạng thái mơ màng, cậu nhìn thấy khuôn mặt của cô ngay trước mặt mình. Nghĩ rằng mình đang mơ, cậu nhẹ nhàng đưa tay ra, khẽ chạm vào mái tóc cô, rồi vuốt nhẹ lên gò má. Cảm giác dịu dàng ấy khiến Mạnh Cẩn khẽ gọi: “Anh, tập võ mệt lắm đúng không? Có đau nhiều không?”

Giọng nói của cô rất nhẹ, như sợ làm cậu tỉnh.

Nhưng lời cô lập tức kéo cậu trở lại thực tại.

Nhận ra mình vừa làm gì, Mạnh Xuân giật tay lại như chạm phải lửa, rồi ngồi thẳng dậy, gương mặt thoáng chút lúng túng. Cô ngồi thẳng lên, vẫn giữ nụ cười rạng rỡ, giơ bức vẽ ra trước mặt cậu: “Anh xem này, em vẽ anh đẹp không?”

Nhìn bức tranh mô tả cảnh cậu đang ngủ, Mạnh Xuân không trả lời câu hỏi, chỉ nhẹ nhàng hỏi lại: “Sao không gọi anh dậy?”

“Thấy anh mệt quá nên em không nỡ.” Cô cười nhẹ nhàng đáp.

Mạnh Xuân cũng bật cười, rồi cầm vở bài tập của cô lên, bắt đầu giảng những câu cô chưa làm được.

Đêm đó, cả hai đều không thức khuya, sớm quay về phòng ngủ để chuẩn bị cho kỳ thi vào sáng hôm sau.



Ngày thi, Mạnh Xuân đèo Mạnh Cẩn đến trường.

Cậu ở phòng thi số một, dành cho học sinh đạt điểm cao nhất trong kỳ thi tuyển sinh.

Còn Mạnh Cẩn và cô bạn Cao Manh cùng ở phòng thi số ba.

Giữa giờ nghỉ, khi Mạnh Cẩn vui vẻ khoe với cậu rằng cô làm được những câu mà cậu đã dặn, ánh mắt cậu tràn đầy tự hào.

Những gì cậu từng hướng dẫn đều xuất hiện trong đề thi, giúp cô tự tin vượt qua kỳ thi.

Ngày cuối cùng, khi rời phòng thi, Mạnh Xuân đứng dựa lan can chờ cô.

Vừa nhìn thấy cậu, ánh mắt cô sáng lên, kéo Cao Manh đi cùng cậu về lớp để sắp xếp lại bàn ghế.

Khi tìm bàn cho em gái, Mạnh Xuân kéo ra chiếc bàn có khắc chữ “MENG” mà trước đó cậu đã bí mật đánh dấu, cùng chiếc ghế cũng được khắc dấu tương tự.

“Anh đánh dấu cả ghế nữa à?” Mạnh Cẩn bất ngờ hỏi.

Cậu chỉ cười nhẹ: “Anh làm từ lúc em không để ý.”

Câu trả lời ấy khiến cô im lặng, nhưng trong lòng cô hiểu: anh trai cô luôn lặng lẽ chăm lo cho cô từng chút một, không lời oán thán.

_

Sau kỳ thi tháng, tiếp nối ngay sau đó là hội thao mùa thu hàng năm của trường.

Những việc liên quan đến hội thao do lớp trưởng và cán bộ thể dục cùng nhau chịu trách nhiệm.

Mạnh Xuân, một người vốn không thích quản chuyện nhiều, vì là lớp trưởng nên cũng không thể không lo.

Dù cậu không thân thiết với các bạn nữ trong lớp, nhưng lại được lòng mọi người, đặc biệt là các bạn nam. Mạnh Xuân như “anh cả” của lớp, các bạn nam rất nghe lời cậu. Các bạn nữ cũng rất tin tưởng lớp trưởng này, không hề có chút phàn nàn nào.

Có Mạnh Xuân đảm nhiệm chuyện hội thao, cả lớp đều rất phối hợp, tích cực tham gia đăng ký các hạng mục thi đấu.

Tuy nhiên, cả Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân đều không đăng ký tham gia các hạng mục chính.

Mạnh Cẩn thì không giỏi thể thao, lại sợ mệt nên không tham gia.

Còn Mạnh Xuân thì vì lười.

Vào ngày thứ hai của hội thao, có một hạng mục vui nhộn là nhảy dây đôi. Quy tắc của trò chơi này là hai người quăng dây và hai người cùng chạy từ hai đầu dây vào giữa để nhảy. Mỗi lớp sẽ chọn một nhóm (4 người), hai người quăng dây, hai người nhảy dây.

Lớp nào nhảy được nhiều nhất sẽ thắng và nhận phần thưởng là buổi xem phim tại phòng đa phương tiện. Mạnh Cẩn rất thích trò này, hơn nữa hồi nhỏ cô hay nhảy dây cùng anh trai nên cũng có chút kinh nghiệm.

Cô thăm dò hỏi anh trai: “Anh, anh thấy trò nhảy dây này thế nào?”

“Em muốn tham gia với anh à?” Mạnh Xuân nhướn mày hỏi.

“Ừm…” Mạnh Cẩn làm ra vẻ chính đáng: “Vì vinh quang của lớp mà!”

Mạnh Xuân khẽ cười, bảo: “Em muốn tham gia thì tham gia.”

“Người quăng dây có thể nhờ cán bộ thể dục và một bạn nam khác.”

Mạnh Cẩn vui mừng đồng ý ngay: “Hay quá!”

“Vậy quyết định thế nhé!”

Hội thao được tổ chức vào thứ Năm và thứ Sáu giữa tháng, sau khi kết thúc là nghỉ lễ.

Trong hội thao, chỉ bắt buộc vận động viên mặc đồng phục, còn các bạn khác thì không có quy định.

Ngày đầu tiên, Mạnh Cẩn mặc một chiếc váy rất xinh xắn.

Hạ Mẫn Mẫn cũng cởi bỏ đồng phục, thay vào chiếc áo hoodie màu hồng phối quần bò xanh. Chỉ có Cao Manh không tham gia hội thao nhưng vẫn mặc đồng phục.

Mạnh Cẩn đang khoác tay Cao Manh, đi về phía khu thi nhảy cao, thì Hạ Mẫn Mẫn từ xa chạy tới, giọng cao vút gọi: “Cẩn Cẩn!!!”

Nghe thấy tiếng gọi, Mạnh Cẩn quay lại nhìn và mỉm cười vẫy tay với cô bạn.

Hạ Mẫn Mẫn chạy đến trước mặt cô và Cao Manh, cười hỏi: “Các cậu định đi đâu thế?”

“Đi xem thi nhảy cao, nghe nói hay lắm.” Mạnh Cẩn cười, đôi mắt sáng rực.

“Tớ cũng đi, cùng đi nhé!” Hạ Mẫn Mẫn vui vẻ khoác tay còn lại của Mạnh Cẩn.

Ba cô gái cùng nhau đến khu vực thi nhảy cao.

Nhìn các vận động viên chạy đà, bật nhảy, vượt qua xà ngang, cơ thể họ thật linh hoạt, Mạnh Cẩn không khỏi ngưỡng mộ: “Wow! Cơ thể người ta nhẹ nhàng ghê, sức bật thật đáng nể!”

Cao Manh đứng bên cạnh không nói gì, tâm trí dường như trôi lạc đi nơi khác.

Một lúc sau, Mạnh Cẩn nhìn thấy anh trai cùng hai người bạn cách đó không xa, nhận thấy trong tay cậu có chai nước, cô vội nói với hai bạn: “Các cậu xem tiếp đi, tớ sang chỗ anh tớ xin nước uống!”

Nói xong, cô chạy đi.

Hạ Mẫn Mẫn vốn định chạy theo, nhưng khi nhìn thấy Cao Manh vẫn đang chăm chú nhìn khu vực thi đấu, cô ta chợt ngập ngừng.

Cô ta chỉnh lại chiếc băng đô có hình nơ trên đầu, sau đó kéo nhẹ tay Cao Manh, nhăn nhó nói: “Manh Manh, giúp tớ xem cái nơ trên băng đô có bị mắc tóc không? Tớ thấy hơi đau…”

Đang thẫn thờ, Cao Manh bị kéo về thực tại, chớp chớp mắt, cúi nhìn băng đô của bạn rồi nhẹ nhàng nói: “Có mắc một chút, để tớ gỡ cho.”

Cô ấy khẽ chạm tay vào tóc Hạ Mẫn Mẫn, từ tốn gỡ những sợi tóc vướng vào chiếc nơ.

Hạ Mẫn Mẫn cúi đầu, mỉm cười nói: “Cái băng đô này là Cẩn Cẩn tặng tớ đấy, cậu ấy với tớ mỗi người một cái, tớ là hình nơ, còn cậu ấy là hình hoa.”

Cao Manh bình thản đáp: “Cũng đẹp mà.”

Mạnh Cẩn vừa chạy tới chỗ anh trai giật lấy chai nước uống vội, uống xong lại nhét trả chai nước vào tay cậu rồi chạy về.

Khi trở lại, cô nghe thấy câu nói “đẹp mà” của Cao Manh. Cô tò mò hỏi: “Cái gì mà đẹp? Hai cậu đang nói chuyện gì thế?”

Hạ Mẫn Mẫn cười đáp: “Bọn tớ nói băng đô thôi. Cái này cậu tặng tớ, Manh Manh bảo nó đẹp, tức là đang khen cậu có mắt thẩm mỹ đó!”

Mạnh Cẩn chớp chớp mắt, khẽ cười hì hì.

Sau đó, lớp của Hạ Mẫn Mẫn tập hợp, cô ta phải rời đi trước.

Mạnh Cẩn nhìn theo bóng dáng Mẫn Mẫn đang chạy xa dần, rồi lại quay đầu nhìn Cao Manh vẫn đứng cạnh mình.

Trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ khó tả.

Cô thở dài một hơi, lắc đầu cố gắng xua đi những suy nghĩ mơ hồ, lộn xộn trong đầu mình. Mẫn Mẫn và Cao Manh đều là bạn tốt của cô. Bạn bè thì nên tin tưởng lẫn nhau, chứ không phải nghi ngờ lẫn nhau. Cô không thể tùy tiện nghi ngờ người khác được.

_

Ngày thứ hai của hội thao.

Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân mặc đồng phục trường, quần dài, áo ngắn tay.

Hai người đứng cạnh nhau, chiều cao tương xứng, diện mạo nổi bật, thu hút ánh nhìn của bao người.

Những ai không biết đều tưởng họ là một cặp đôi.

Thậm chí có vài bạn còn xì xào: “Cặp này đẹp đôi quá!”

Một bạn nữ từ lớp 10 đi qua khẽ nhắc: “Hai người đó là anh em, không phải người yêu đâu.”

Khi đến phần nhảy dây đôi, hai người nhìn nhau, không cần ra hiệu, đã cùng nhịp chạy vào giữa. Sau đó, cả hai bắt đầu nhảy nhịp nhàng, bạn bè bên ngoài cùng nhau đếm to: “Một, hai, ba…”

Dù thích nhảy dây, Mạnh Cẩn lại có thể lực yếu, nhảy được một lúc cô bắt đầu mệt, vừa thở dốc vừa nói: “Anh… em mệt quá…”

“Cố thêm chút nữa!” Mạnh Xuân nhảy rất nhẹ nhàng, không hề mệt.

Nhưng khi Mạnh Cẩn bị đau do tức bụng, cô không nói thêm được gì, chỉ đưa tay nắm lấy tay anh trai.

Khoảnh khắc đó, Mạnh Xuân bỗng thấy trái tim như bị dây nhảy kéo căng lên cao, không cách nào bình tĩnh.

Cậu xiết chặt bàn tay cô trong lòng bàn tay mình, như muốn truyền thêm sức mạnh cho cô.

Hạ Mẫn Mẫn đứng ngay bên cạnh, tận mắt chứng kiến cảnh Mạnh Xuân và Mạnh Cẩn nắm tay nhau.

Tất cả mọi người xung quanh đều nói họ là anh em, nhưng chỉ có Hạ Mẫn Mẫn hiểu rõ sự thật.

Họ không phải anh em ruột, thậm chí không có bất kỳ mối quan hệ pháp lý nào.

Cái gọi là “anh trai” và “em gái” chẳng qua chỉ là cách xưng hô mà họ đặt ra.

Mối quan hệ kiểu anh em này, sớm muộn gì cũng sẽ thay đổi.

Hạ Mẫn Mẫn không muốn đợi đến ngày ấy, bởi vì lúc đó, cô ta sẽ hoàn toàn không còn cơ hội nữa.

Có lẽ, cô ta nên hành động ngay bây giờ, nhân lúc Mạnh Cẩn vẫn chỉ coi Mạnh Xuân là anh trai, để cô ấy giúp mình. Mạnh Xuân cưng chiều Mạnh Cẩn như vậy, lời cô nói nhất định cậu sẽ nghe theo.

Khi Hạ Mẫn Mẫn đang mải mê nghĩ ngợi những chuyện này, Mạnh Cẩn và Mạnh Xuân đã dựa vào sự ăn ý bấy lâu nay để giành chiến thắng trong cuộc thi nhảy dây đồng đội. Lớp 10 của họ đã nhận được “vé thông hành” để vào phòng đa phương tiện xem phim.

Sau khi cuộc thi kết thúc, Mạnh Cẩn không nhúc nhích, mà dùng tay còn lại – tay không bị Mạnh Xuân nắm – để ấn vào bụng.

Mạnh Xuân cau mày hỏi: “Mộng Mộng, em làm sao vậy?”

Mạnh Cẩn cúi người, đầu gần như tựa vào ngực cậu, giọng nói đầy ấm ức: “Bị chuột rút rồi…”

Mạnh Xuân không nói hai lời, lập tức xoay lưng lại với cô. Cậu kéo tay cô, để cô trèo lên lưng mình, sau đó dễ dàng cõng cô lên.

“Anh,” Mạnh Cẩn nằm trên lưng Mạnh Xuân, đôi môi gần như chạm vào tai cậu, vui sướng nói: “Chúng ta được đi xem phim ở phòng đa phương tiện rồi nhé!”

Rõ ràng là ở nhà cũng có thể xem phim không cần thiết phải tới rạp chiếu, nhưng Mạnh Cẩn lại vô cùng mong chờ được xem phim trong phòng đa phương tiện của trường cùng với cả lớp.

Cảm giác đó giống như mỗi lần trong giờ nghỉ trước tiết nghe tiếng Anh, radio trong lớp chuẩn bị phát những bài hát tiếng Anh.

Cô hoàn toàn có thể nghe ở nhà bằng máy tính, hoặc nghe qua trình phát nhạc trên điện thoại, nhưng cô vẫn luôn mong đợi bài hát được phát trên loa là bài Cry on My Shoulder mà cô thích.

Hơi thở của Mạnh Cẩn phả lên cổ cậu, làm tai cậu đỏ bừng, tê dại, trái tim cũng run rẩy theo.

Mạnh Xuân lơ đãng đáp lại: “Ừ.”

Trên đường từ sân thể dục về lớp học, cậu luôn cúi đầu.

Bởi vì trên mặt đất là bóng hai người họ đan vào nhau, hòa quyện thân mật không tách rời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi