Biên tập: Đi Đâu Đấy
Bạn Mộng 27
Sau đêm Giáng sinh, không lâu nữa là đến kỳ nghỉ Tết Dương lịch ngắn.
Dương Kỳ Tiến theo lệ thường sẽ tổ chức một buổi họp lớp trước kỳ nghỉ.
Anh lại tiếp tục nhắc nhở đám học sinh về việc chú ý an toàn khi đi lại và khi vui chơi trong kỳ nghỉ, rồi lại dặn dò chúng không chỉ lo chơi mà còn phải làm bài tập.
Cuối cùng, anh thông báo một chuyện rất quan trọng.
Đó là về việc phân ban văn lý. Anh nhờ Mạnh Xuân giúp phát bảng ý định phân ban cho mọi người, đảm bảo ai cũng có một tờ, rồi mới tiếp tục nói: “Bảng này các em phải suy nghĩ kỹ trước khi điền, điền xong thì nhớ để phụ huynh ký tên, khi nào đi học thì nộp lại.”
“Phân ban văn lý là một việc quan trọng, mặc dù trường chúng ta chủ yếu là các lớp khoa học tự nhiên, nhưng lớp văn cũng rất tốt, các em phải căn cứ vào học lực thực tế của bản thân để chọn lựa cẩn thận, việc này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến kỳ thi đại học sau hai năm rưỡi nữa.”
“Nói đến đây thôi, chúc các em có một kỳ nghỉ vui vẻ.”
Lớp có bạn lên tiếng: “Chúc thầy giáo Tết Dương lịch vui vẻ!”
Mọi người cũng đồng loạt nói: “Thầy giáo Tết Dương lịch vui vẻ!”
“Tết Dương lịch vui vẻ thầy giáo!”
…
Mạnh Cẩn cầm bảng ý định phân ban, rồi cầm bút bắt đầu điền.
Mạnh Xuân thấy cô không chút do dự mà điền vào “Tự nhiên”, liền nhỏ giọng hỏi: “Em không suy nghĩ thêm à?”
“Suy nghĩ gì cơ?” Mạnh Cẩn vẫn không ngẩng đầu lên, tiếp tục điền vào bảng, trả lời: “Anh chắc chắn chọn tự nhiên, thì em cũng chọn tự nhiên, em muốn làm cái bóng của anh.”
“Dù sao thì điểm số văn lý của em cũng khá sát nhau, chọn văn không có lợi thế gì nổi bật, chi bằng chọn ban tự nhiên, vẫn có thể tiếp tục ở bên anh.”
Cô nói muốn làm cái bóng của anh, nói muốn tiếp tục ở bên anh.
Mạnh Xuân thừa nhận mình cảm thấy vui.
Đúng lúc Mạnh Thường gần đây không bận, đã về nhà.
Tối hôm đó, hai anh em mang bảng ý định phân ban đưa cho Mạnh Thường, nhờ ông ký tên.
Mạnh Cẩn từ khi biết mẹ dự định về thành phố Thẩm phát triển thì luôn mong mẹ quay lại. Mấy tháng trôi qua, mẹ vẫn chưa về, cô không khỏi có chút lo lắng, gọi điện hỏi mẹ có về vào dịp Tết Dương lịch không.
Thi Tư ở đầu dây bên kia cười nhẹ nhàng an ủi con gái: “Mẹ không về được đúng Tết Dương lịch, nhưng Tết Nguyên đán sẽ về, lúc đó mẹ sẽ đến thăm con.”
Mạnh Cẩn lập tức vui mừng nói: “Vậy mẹ đến nhà chúng con cùng nhau đón Tết nhé!”
“Cái này…” Thi Tư có chút do dự.
“Đến đi mà!” Mạnh Cẩn nài nỉ: “Nếu mẹ không đến thì chỉ có con với anh và bố, lạnh lẽo lắm.”
“Thêm một người cũng không vui vẻ gì đâu.” Thi Tư nhẹ nhàng cười thở dài.
“Nhưng nếu mẹ đến thì cả gia đình chúng ta sẽ đầy đủ rồi mà!” Mạnh Cẩn nói.
Lời cô khiến Thi Tư im lặng.
Một lúc sau, Thi Tư mới nhẹ nhàng xin lỗi Mạnh Cẩn: “Mộng Mộng, xin lỗi con.”
Bao nhiêu năm qua mẹ chưa chăm sóc con chu đáo, xin lỗi con.
Vì mẹ và bố con ly hôn, khiến con không có một gia đình đầy đủ, thật sự xin lỗi con.
Mạnh Cẩn chậm rãi chớp mắt.
Cô hiểu sai lời xin lỗi của Thi Tư.
Với cô, lời xin lỗi của mẹ như đang nói với cô — mẹ không thể về nhà đón Tết cùng các con, xin lỗi con.
Mạnh Cẩn đột nhiên cảm thấy sụp đổ.
Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng mẹ thì thầm: “Mẹ thật ích kỷ, vì bản thân mà không cho con một gia đình đầy đủ, bao nhiêu năm qua cứ để con ở lại với bố, không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, mẹ không phải là một người mẹ tốt.”
Mạnh Cẩn lặng lẽ nghe, đôi mắt dần dần ươn ướt.
“Chờ mẹ làm xong dự án này, từ chức rồi quay lại thành phố Thẩm, hy vọng con sẽ cho mẹ cơ hội bù đắp cho con, được không, Mộng Mộng?”
Mạnh Cẩn nghẹn ngào, không thể nói ra lời.
Cô cố nén suốt một lúc, cuối cùng chỉ phát ra một âm thanh nghẹn ngào: “Dạ.”
“Mẹ sẽ về vào Tết Nguyên đán” Thi Tư dịu dàng nói: “Mẹ sẽ mang quà Tết cho con và Xuân Xuân.”
Mạnh Cẩn lập tức nở nụ cười, dịu dàng và ngoan ngoãn đáp: “Được, vậy chúng con đợi mẹ ạ.”
Mạnh Cẩn cúp máy rồi quay về phòng, Mạnh Xuân quay lại nhìn cô chạy lên cầu thang, thở dài một hơi. Cậu vốn định đứng dậy đi tìm cô, nhưng Mạnh Thường ngồi trên ghế sô-pha ngăn lại: “Xuân Xuân, đừng vội đi, để nó tự suy nghĩ một chút.”
Mạnh Xuân đành ngồi lại.
Mạnh Thường bắt chéo chân ngồi trên ghế đơn, nghiêng đầu nhìn TV, nhưng có vẻ như không thực sự xem.
Một lúc sau, ông lấy hộp thuốc lá bên cạnh, hỏi Mạnh Xuân: “Con có phiền nếu bố hút một điếu không?”
Mạnh Xuân lắc đầu, “Không sao ạ, bố cứ hút đi.”
Mạnh Thường lấy ra một điếu thuốc, đặt vào miệng, bật lửa rồi thở ra một làn khói bao quanh.
Mạnh Xuân không thể ngồi yên. Trong đầu cậu chỉ nghĩ đến Mạnh Cẩn. Cậu sợ cô sẽ trốn vào một góc và khóc một mình.
Mạnh Thường thấy Mạnh Xuân ngồi như trên đống lửa, thở dài bất đắc dĩ: “Thôi được, con đi đi, đi an ủi nó đi.”
Mạnh Xuân lập tức đứng dậy và chạy lên lầu.
Cậu gõ cửa phòng Mạnh Cẩn, gọi: “Mộng Mộng? Anh vào được không?”
Mạnh Cẩn không trả lời.
Mạnh Xuân từ từ mở cửa, nhìn thấy cô nằm sấp trên giường, ôm gối khóc.
Cậu đi đến, ngồi xuống bên giường cô, nhẹ nhàng hỏi: “Có chuyện gì làm em buồn vậy?”
Mạnh Cẩn ấm ức nói: “Không buồn.”
“Vậy sao lại khóc?” Cậu đưa tay lau giọt nước mắt nơi khóe mắt cô.
Mạnh Cẩn ôm gối ngồi dậy, khuôn mặt khóc nhem nhuốc, mắt đỏ ngầu nhìn cậu, trong giọng nói còn nghẹn ngào: “Lúc nãy mẹ xin lỗi em, bảo là mấy năm qua mẹ có lỗi với em, là mẹ quá ích kỷ, vì bản thân mà không phục hôn, bảo mẹ không phải là một người mẹ tốt…”
“Thực ra… ” cô nấc lên, hít một hơi, “Thực ra em chưa bao giờ trách mẹ, chưa từng.”
“Lúc đó em còn nhỏ, chỉ biết muốn gần mẹ hơn, nhưng không biết tại sao lại muốn gần mẹ, những điều không hiểu hồi bé, lớn lên rồi mới bỗng dưng nhận ra, giờ em mới biết vì lúc nhỏ mẹ luôn ở bên cạnh, dỗ dành em ăn cơm, dỗ em ngủ, là mẹ nuôi em lớn, nên em mới có tình cảm sâu sắc với mẹ.”
“Nhưng mẹ cũng vì sinh ra em, nuôi em lớn, đã đánh mất chính mình. Những năm ấy, mẹ không còn là mẹ nữa, mà chỉ là mẹ của Mạnh Cẩn.”
“Vì thế, mẹ rời đi, đi tìm lại chính mình, khi lớn lên em mới hiểu được.”
“Hơn nữa, năm ấy là em tự chọn lựa, em chọn anh, bỏ mẹ lại, là em không muốn đi với mẹ.”
Cô nói một cách lộn xộn, nước mắt rơi càng nhiều.
Mạnh Xuân im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại lau nước mắt cho cô.
“Chỉ là, em vẫn hy vọng mẹ và bố có thể ở bên nhau, không đứa trẻ nào lại không muốn bố mẹ ở bên nhau, đúng không?”
“Chỉ khi bố mẹ ở bên nhau, gia đình này mới hoàn chỉnh.”
“Nhưng Mộng Mộng, dù gia đình mình không thể tái tạo lại hoàn chỉnh, dù là bôa hay mẹ, họ vẫn luôn yêu em mà” Mạnh Xuân bình tĩnh và dịu dàng nói: “Tình yêu họ dành cho em sẽ không vì họ không thể ở bên nhau mà giảm đi.”
“Em biết,” Mạnh Cẩn nói: “Em không nên cố gắng yêu cầu điều đó, em hiểu mà.”
Cô nhỏ giọng lầm bầm: “Em chỉ khó chịu vì mẹ xin lỗi em, khiến em cảm thấy những năm qua mẹ cũng không dễ dàng, trong lòng mẹ luôn cảm thấy có lỗi với em.”
“Haiz…” Mạnh Cẩn thở dài sâu “Trong một chừng mực nào đó, em chỉ là gánh nặng thôi, phải không anh?”
“Không có em, có lẽ họ sẽ sống thoải mái hơn, tự do hơn.”
“Và cũng sẽ không phải vì sinh em mà chọn ly hôn, lúc đó họ chắc chắn sẽ đều bận rộn công việc, chờ đến khi cả hai rảnh thì sẽ ở bên nhau thư giãn, họ nhất định sẽ sống rất vui vẻ.”
Mạnh Xuân nhíu mày nói: “Em sao lại nghĩ như vậy? Bố và dì Thi…”
“Không có nếu như,” giọng Mạnh Thường từ cửa truyền vào.
Mạnh Cẩn ngẩng đầu nhìn, thấy Mạnh Thường đang đi về phía cô.
Ông dừng lại bên giường, cúi người, dùng đôi tay đầy vết chai nâng khuôn mặt ướt lệ của Mạnh Cẩn, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay lau nước mắt cho cô, lòng đầy thương xót nói: “Con gái yêu của bố, sao lại phải chịu khổ như vậy?”
“Con không chịu khổ,” Mạnh Cẩn cố gắng tỏ ra cứng rắn.
Mạnh Thường mỉm cười, buông tay, ngồi đối diện với Mạnh Xuân bên giường.
“Nếu lại được chọn một lần nữa, bố và mẹ vẫn sẽ chọn có con, con vẫn sẽ ra đời, trở thành con của chúng ta.”
“Mộng Mộng, bố và mẹ chưa bao giờ hối hận vì sinh con, con là món quà, là sự ban tặng, là minh chứng cho tình yêu của chúng ta.”
“Vậy bố còn yêu mẹ không?” Mạnh Cẩn lỡ câu hỏi sang một hướng khác.
Mạnh Thường quay đầu cười, không trả lời, chỉ nói: “Là bố đã không cân bằng tốt công việc và gia đình, để mẹ một mình gánh vác quá nhiều, không trách mẹ, là lỗi của bố mới phải.”
“Mẹ nói bà ấy có lỗi với con, những năm qua bố cũng có lỗi với con và Xuân Xuân, không thể ở bên cạnh các con nhiều, bỏ lỡ nhiều dấu mốc trong sự trưởng thành của các con.”
Mạnh Cẩn thực ra hiểu rằng bố cô đã cố gắng hết sức. Làm đạo diễn, khi bận rộn thật sự có thể không gặp mặt ai trong cả vài tháng hoặc nửa năm.
Nhưng những năm qua, mỗi khi bố có thời gian, ông sẽ về nhà cùng họ, còn tranh thủ kỳ nghỉ để đưa họ đi chơi. Khi cô và anh gặp khó khăn, bố sẽ lập tức giúp đỡ giải quyết. Ông đã làm hết những gì một người cha cần làm.
“Con biết tại sao mẹ luôn mua giày mới cho các con không?” Mạnh Thường hỏi.
Mạnh Cẩn ngơ ngác chớp mắt, nhìn về phía Mạnh Xuân.
Mạnh Xuân đột nhiên nghĩ ra một suy đoán trong đầu khi Mạnh Thường hỏi.
Cậu cũng nhìn Mạnh Cẩn, hai người đối diện một lúc rồi cùng nhìn về phía Mạnh Thường.
Mạnh Thường thở dài, nói: “Vì các con lớn nhanh lắm, gần như mỗi năm phải thay giày sang một cỡ lớn hơn.”
“Vì vậy, mỗi năm gần tới sinh nhật các con, mẹ lại hỏi bố để xác nhận cỡ giày của các con hiện tại, cô ấy nói như vậy giống như đang cùng các con lớn lên từng năm.”
“Như thể chỉ trong chớp mắt, Mộng Mộng giờ đây đã mười lăm tuổi, Xuân Xuân cũng mười sáu rồi.”
“Lúc này, hai đứa con của bố đều đã lớn thế này rồi.” Mạnh Thường nói, cười như một tiếng thở dài, đầy cảm xúc.
Sau đó Mạnh Thường rời khỏi phòng Mạnh Cẩn, chỉ còn Mạnh Xuân ở lại cùng cô.
Mạnh Cẩn duỗi tay, quấn ngón tay vào ngón tay Mạnh Xuân, nhẹ nhàng kéo tay cậu, ngọt ngào nói: “Anh, năm nay chúng ta cũng phải về Tứ Hợp Viện nhé.”
Từ khi họ chuyển ra khỏi Tứ Hợp Viện sau khi tốt nghiệp tiểu học, mỗi năm vào đêm giao thừa, hai anh em đều sẽ về thăm một lần.
Cây táo trong sân, luôn treo những lời ước nguyện cho năm mới của họ.
Mạnh Xuân mỉm cười hỏi: “Năm nay lại muốn ước gì?”
Mạnh Cẩn không cần suy nghĩ đáp ngay: “Mong bố mẹ khỏe mạnh bình an, mong anh em mình vui vẻ hạnh phúc.”
“Anh, còn anh? Năm nay anh ước gì?” Mạnh Cẩn hỏi xong rồi lại tỏ ra chán ghét: “Chắc không phải lại là cái câu ‘mãi không chia lìa’ chứ?”
Mạnh Xuân lắc đầu, “Không, năm nay đổi câu.”
“Đổi thành gì?” Cô tò mò hỏi.
Mạnh Xuân cúi đầu, nhìn sâu vào mắt cô.
Mạnh Cẩn bỗng nhiên cảm thấy tim mình loạn nhịp dưới ánh mắt ấy. Cô chớp mắt, cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi: “Sao vậy? Sao nhìn em như vậy?”
“Lạ lùng quá đi.” Cô như cố gắng che giấu sự không tự nhiên, cười rồi đẩy cậu một cái.
Mạnh Xuân cũng nhanh chóng chuyển hướng nhìn, cúi đầu cười. “Đi được rồi, anh về ngủ đây” cậu đứng dậy, tay đặt lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng xoa đầu, dịu dàng nói: “Em cũng ngủ ngon nhé.”
“Được,” Mạnh Cẩn đáp lại, “Anh ngủ ngon!”
“Ngủ ngon.” Mạnh Xuân vừa đóng cửa vừa nói.
Khi cậu rời đi, Mạnh Cẩn ngã người xuống giường, rồi chợt nhận ra rằng cô vẫn chưa biết được ước nguyện năm mới của cậu.
Cô không nghĩ ra cậu còn có thể ước gì ngoài bốn chữ “Mãi không chia lìa.”